Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Tống Tử Minh đem hộp Đồng chưởng quầy trình lên giao vào trong tay Thái Tử.
- “Đồng chưởng quầy nói vật ấy cực tốt, nếu như có thể sản xuất với số lượng lớn đối với sinh ý của Thủy Vân Các là có trợ giúp rất lớn.” Tống Tử Minh cung cung kính kính đặt hộp gỗ ở trên bàn.
Thái Tử nghe được lời này nhếch mày lên, hắn mở hộp ra xem thư xong, lại vặn mở lọ sứ nhỏ, mới vừa mở cái lọ ra, một luồng hương thơm hoa mai thấm vào ruột gan nhẹ nhàng bay ra.
Tống Tử Minh cũng ngửi được, hắn ngửi ngửi, mặt ngạc nhiên nói:
- “Lời Đồng chưởng quầy nói quả nhiên không giả, nước hoa này thật sự là thơm mười phần.”
Thái Tử thưởng thức lọ sứ trong tay hơi hơi mỉm cười, mới vừa rồi ở trong thư Đồng chưởng quầy nói rõ ngọn nguồn nước hoa kỹ càng tỉ mỉ, nói là vật phẩm này là trưởng nữ Diệp Xu Xu Văn Viễn Bá luyện chế thành. Diệp Xu Xu trừ bỏ bán phương pháp chế tạo nước hoa cho Thủy Vân Các ra, còn có vật kêu là xà bông thơm, cũng cực kỳ được hoan nghênh.
Căn cứ theo như lời Đồng chưởng quầy, quá trình chế tác nước hoa thập phần rườm rà, không chỉ có yêu cầu công cụ kỳ quái, lại còn có yêu cầu tiêu hao một lượng lớn đóa hoa. Đồng chưởng quầy còn hướng hắn xin chỉ thị có thể mua mấy mảnh đất vùng núi chuyên môn trồng hoa…… hay không?
Đương nhiên mấy chuyện đó Thái Tử không quá quan tâm, mua đất trồng hoa bất quá là một việc nhỏ, đối với hắn mà nói không đáng giá nhắc tới.
- “Điện hạ, ngài suy nghĩ cái gì?” Tống Tử Minh thấy Thái Tử vẻ mặt như suy tư gì, nhỏ giọng hỏi.
Thái Tử thu hồi suy nghĩ, cười nhẹ, nói:
- “Không có gì, ta chỉ là tò mò vị Diệp Xu Xu này, nàng chỉ là một tiểu thư danh môn khuê các lại không phải thợ thủ công, là như thế nào chế tạo ra thứ nước hoa này?”
Tống Tử Minh nghe xong sửng sốt, Thái Tử nhắc tới Diệp Xu Xu làm hắn nhịn không được nhớ tới nàng kia, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn thấy nàng, đó là ở trong Đào Hoa Yến, Thái Tử tặng nàng một nhánh hoa, nguyên bản hắn cho rằng Thái Tử đối nàng có ý, nhưng kết quả Thái Tử vẫn chưa triệu kiến nàng.
Sau lại Diệp Xu Xu kia còn dùng chân đá Địch Thanh Huyền hôn mê, Thái Tử còn ra mặt, bất quá không có trừng phạt Diệp Xu Xu, ngược lại để cho nàng chạy.
Lại sau đó bọn họ lại gặp Diệp Xu Xu, khi đó nàng ở trên phố thiếu chút nữa bị xe ngựa đụng phải, vẫn là Thái Tử tay mắt lanh lẹ ra tay cứu nàng……
Tống Tử Minh trong lòng cân nhắc, hắn nghĩ thầm lại nói tiếp nữ tử này dáng dấp là thật sự xinh đẹp, lần này lại đưa nước hoa và xà bông thơm tới cho Thủy Vân Các mà Thái Tử mở, như vậy tính ra thật ra nàng và Thái Tử rất có duyên.
Thái Tử cầm lọ sứ trong tay nhìn trong chốc lát, trong đầu hắn không ngừng hiện lên tướng mạo Diệp Xu Xu, hắn nhớ tới một màn ngày ấy ở trên đường cái, hắn từng cứu nàng, khi đó hắn dùng roi ngựa túm nàng tới trước người mình, cứ việc hắn chỉ là ngắn ngủi tiếp xúc thân thể của nàng, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này lại trước sau vứt đi không được.
Mấy buổi tối này hắn càng là mơ thấy sự tình khi còn nhỏ.
Tỷ tỷ…… mắt Thái Tử thâm trầm vài phần, có lẽ hắn rốt cuộc không có cách nào gặp được nàng, thế nhưng trước sau hắn lại không quên được, những năm gần đây, vô số lần nàng đều xuất hiện ở trong mộng của hắn, mỗi một lần xuất hiện đều là một khuôn mặt mơ hồ, hắn nhìn không được mặt nàng, thế nhưng hắn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng.
Đó là thời gian hắc ám nhất ở trong nhân sinh của hắn có thể cảm giác được ấm áp duy nhất.
*** *** *** *** ***
Mấy ngày này Diệp Xu Xu thu bạc thu cực kỳ vui vẻ, xà bông thơm bán càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều có thể bán ra hơn một trăm khối, mỗi cách một đoạn thời gian người Thủy Vân Các đều sẽ lại đây đưa bạc cho nàng, hiện tại chỉ bằng vào bán xà bông thơm nàng đã thu được hơn bốn ngàn lượng bạc, phân cho Diệp Trường Canh một nửa, nàng còn dư lại hai ngàn lượng, hơn nữa bán phương pháp chế tác nước hoa kiếm được tám ngàn lượng….. nàng đã có một vạn lượng! Nói như thế nào, tính ra nàng đã là một tiểu phú bà.
Sau khi Diệp Trường Canh thu được hai ngàn lượng ngân phiếu Diệp Xu Xu đưa, hắn khiếp sợ đến trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới Diệp Xu Xu mân mê ra xà bông thơm lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!
Phải biết rằng bốn ngàn lượng bạc này chỉ là một nửa thu vào từ xà bông thơm, một nửa kia là cho Thủy Vân Các!
- “Muội muội…… Nếu như chúng ta không bán xà bông thơm cho Thủy Vân Các, chúng ta chính mình bán, tiền lời đều về chúng ta, vậy chẳng phải là có thể kiếm càng nhiều tiền?” Diệp Trường Canh nói.
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Ca ca, ca ca đừng thấy tiền bán xà bông thơm phải chia cho Thủy Vân Các một nửa, nhưng thực tế Thủy Vân Các đã ra sức rất nhiều, không có cái chiêu bài của nó, xà bông thơm này cũng không có khả năng bán ra tới cái giá đó, nhiều nhất bán một lượng bạc cũng đã thực không tệ. Cho nên nha, chúng ta vẫn là đừng nghĩ làm một mình, để cho Thủy Vân Các tiếp tục bán đi, bọn họ bán càng nhiều, danh tiếng xà bông thơm này lại càng lớn, về sau chúng ta kiếm cũng càng nhiều!.”
Diệp Trường Canh cẩn thận nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy Diệp Xu Xu nói có đạo lý! Thủy Vân Các là cửa tiệm trang sức nổi tiếng nhất kinh thành, khách hàng trong đó đều là những kẻ có tiền, xà bông thơm để bán ở Thủy Vân Các xác thật là nâng lên giá trị của nó. Nếu là bán ở tiệm nhỏ, sao có thể bán ra với giá năm lượng bạc? Liền tính là một lượng bạc, cũng không nhất định có thể bán ra ngoài, rốt cuộc cửa tiệm bình thường nhưng không có nhiều khách nhân ra tay rộng rãi như vậy.
Diệp Trường Canh vui rạo rực thu hai ngàn lượng bạc giao cho Trâu thị thê tử của mình, Trâu thị thấy hắn lập tức làm ra nhiều tiền như vậy, giật mình hỏi:
- “Làm sao vậy, hôm nay tướng công bán được vài con ngựa à?”
Diệp Trường Canh cười nói:
- “Không có, ngựa Tây Vực nào có dễ bán như vậy? Hai ngàn lượng bạc này là tiền bán xà bông thơm.”
- “Xà bông thơm?” Trâu thị sửng sốt, vội truy vấn Diệp Trường Canh rốt cuộc sao lại thế này.
Diệp Trường Canh cũng không gạt nàng một năm một mười đều nói rõ ràng, cuối cùng hắn còn cảm khái, nói:
- “Lần trước chẳng qua ta cho muội muội năm trăm lượng bạc, nàng lại không cho ta sắc mặt tốt vài ngày, nàng nhìn xem, hiện tại mới qua bao lâu? Muội muội liền giúp ta kiếm được nhiều tiền như vậy!”
Trâu thị nghe xong nhất thời không lời gì để nói.
Diệp Trường Canh còn cười hì hì, nói:
- “Sau này chúng ta mỗi ngày có thể thu vào một trăm lượng bạc, qua một năm, chúng ta có thể kiếm được ba vạn sáu ngàn lượng! Không có Xu Xu làm sao chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Về sau bụng nàng đừng nhỏ nhen như vậy, đối tốt với muội muội một chút, nàng hiện tại chính là Thần Tài nhà ta.”
Trâu thị không nói gì, trong nhà có thể thu được nhiều tiền như vậy, đương nhiên nàng thật cao hứng, bất quá nàng lại cân nhắc, nếu Diệp Trường Canh thu chuyện buôn bán này vào trong tay chính mình chẳng phải là càng tốt hơn sao?
Tới buổi tối, nàng liền đề nghị Diệp Trường Canh đem xà bông thơm về cửa hàng nhà mình bán.
Diệp Trường Canh không đồng ý, lặp lại lời Diệp Xu Xu nói một lần, cuối cùng còn thêm một câu,
- “Nghe muội muội ta nói không có sai, nàng cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây.”
Trâu thị trong lòng không thoải mái, thế nhưng Diệp Trường Canh khăng khăng phải nghe Diệp Xu Xu, nàng cũng không thể nói cái gì nữa, rốt cuộc bạc là Diệp Xu Xu kiếm.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu mấy ngày này cùng tiểu nam hài ở thành Đồng Thạch sống thật sự tiêu dao.
Mấy ngày này, tiểu nam hài bởi vì mỗi ngày đều ăn ngon ăn đến no, mập lên rất nhiều, nguyên bản thân thể gầy trơ cả xương trở nên mượt mà rắn chắc lên, hắn mập lên một chút, tướng mạo liền trở nên đặc biệt tuấn tú, mặt tròn vo, đôi mắt thủy nhuận giống như quả nho, lông mi vừa dài vừa cong, dáng dấp rất giống tiên đồng dưới tòa Quan Âm, cười lên trên má phải còn có một cái lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu.
Diệp Xu Xu thấy hắn như vậy, nhịn không được liền thích lạt thủ tồi hoa* xoa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn.
(Chú thích: lạt thủ tồi hoa ý là không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)
Ai nha, thừa dịp hắn còn chưa lớn lên sờ sờ nhiều một chút, bằng không trưởng thành rồi sẽ không sờ được.
- “Chậc chậc, không hiểu được tương lai cái dạng cải trắng gì có thể cầm ngươi - cái đầu heo nhỏ xinh này về.” Diệp Xu Xu nhéo nhéo mặt hắn chậc lưỡi miệng cảm khái.
Tiểu nam hài nghe cũng không hiểu nàng đang nói cái gì, dù sao hắn cũng đã quen miệng nàng thường xuyên toát ra lời gì đó không thể hiểu được.
Hai người ở trong phòng nhàm chán, trừ bỏ cân nhắc ăn, còn cân nhắc chơi, Diệp Xu Xu dạy tiểu nam hài dùng cọng rơm hay cọng cỏ thắc con dế mèn, con bướm, con chuồn chuồn, con thỏ các tiểu động vật, vân vân….
Tiểu nam hài học thực mau, chỉ cần một lần liền biết, thắc so với Diệp Xu Xu còn xinh đẹp hơn, Diệp Xu Xu không ngừng cảm khái nói:
- “A Bảo, đệ thật sự rất thông minh.”
Tiểu nam hài được khích lệ ngượng ngùng mà cúi đầu, Diệp Xu Xu liền thích dáng vẻ hắn ngoan ngoãn như vậy, sờ thoải mái!
Trừ bỏ dạy chơi, Diệp Xu Xu còn dạy hắn biết chữ, nguyên bản Diệp Xu Xu là tính đưa hắn đi tư thục đọc sách, chẳng qua tình huống tiểu nam hài này chỉ sợ rất khó đọc sách ở tư thục, rốt cuộc bên cạnh hắn cũng không có người lớn, lại còn thêm lai lịch không rõ.
Cho nên Diệp Xu Xu chỉ có thể chính mình dạy.
Đối với đọc sách biết chữ, tiểu nam hài như cũ biểu hiện ra thông minh lanh lợi không giống người thường, Diệp Xu Xu chỉ cần dạy một lần, hắn liền rất mau học được, dạy hơi nhiều một chút, hắn thậm chí có thể suy một ra hai ba…… trí thông minh này thật sự đã khiến cho Diệp Xu Xu rất kinh ngạc.
Thẳng đến ngày nọ Diệp Xu Xu đọc thuộc lòng bài thơ thất ngôn, tiểu nam hài chỉ nghe qua một lần, thế nhưng một chữ cũng không thiếu mà đọc ra!
Diệp Xu Xu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, tên này đâu chỉ là thông minh, quả thực chính là một thần đồng mà!