Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Thái giám mang theo Diệp Xu Xu một đường đi vào Tê Ngô Cung.
Nội đình Tê Ngô Cung trồng rất nhiều hoa mai, lúc này nhiều loại hoa nở rộ, cảnh sắc mê người.
Diệp Xu Xu đi theo thái giám vòng qua một tòa núi giả, lúc này một tiểu nữ hài đột nhiên lao tới đụng vào nàng, cằm nàng bị nàng ta đụng vào vô cùng đau đớn.
- “A!” Diệp Xu Xu đau đớn che cằm nhìn.
Lại thấy một tiểu nữ hài khoảng chừng mười một mười hai tuổi đứng ở trước mặt, tiểu nữ hài cột hai chùm tóc bánh bao, mặt tròn nhỏ, mắt to, thoạt nhìn mười phần xinh đẹp đáng yêu.
Diệp Xu Xu nghĩ thầm nơi này làm sao lại chạy ra tiểu hài tử, đi đường đều không có mắt sao?
- “Ai da, Cửu công chúa, ngài chậm một chút, chú ý an toàn nha!” Thái giám thấy rõ ràng tiểu nữ hài vội vàng nói.
Cửu công chúa? Diệp Xu Xu nghĩ thầm Cửu công chúa không phải nữ nhi thân sinh của Hoàng Hậu sao? Trước khi nàng tới hoàng cung, cũng hiểu biết chút ít tình huống trong hoàng cung, biết Hoàng Hậu sinh có một nhi một nữ, Thái Tử cùng Cửu công chúa.
Cửu công chúa biết chính mình đụng vào người, nàng há miệng le lưỡi, nhìn Diệp Xu Xu chớp chớp mắt, quay đầu hỏi thái giám,
- “Nàng là ai? Là cung nữ mới tới à?”
Thái giám nói:
- “Hồi công chúa điện hạ, vị này chính là trưởng nữ Văn Viễn Bá, là Hoàng Hậu nương nương triệu kiến tiến cung.”
Cửu công chúa nghiêng đầu, nàng trên dưới đánh giá Diệp Xu Xu, hoang mang hỏi:
- “Mẫu hậu ta triệu kiến à? Mẫu hậu triệu kiến nàng làm gì?”
Thái giám cười trả lời:
- “Cái này nô tài không rõ ràng lắm!”
Cửu công chúa dẩu dẩu miệng, đối thái giám làm mặt quỷ, nói:
- “Hừ! Không nói thì thôi, bản công chúa cũng không muốn biết đâu!”
Nàng nói xong nhảy nhót chạy đi.
Diệp Xu Xu nhìn hai cục tròn tròn nhảy dựng nhảy dựng trên đỉnh đầu nàng, nghĩ thầm Cửu công chúa này rất hoạt bát.
- “Nói vậy Cửu công chúa rất được yêu thương chứ?” Diệp Xu Xu hỏi.
Cũng chỉ có hài tử được yêu thương mới có thể ngây thơ hồn nhiên như vậy.
Thái giám gật gật đầu,
- “Đúng vậy, Cửu công chúa hoạt bát bướng bỉnh thực được bệ hạ yêu thích.”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm khó trách tiểu cô nương này ở trong cung Hoàng Hậu chạy loạn nơi nơi cũng không sao, khẳng định thực được yêu thương.
Vòng qua núi giả, thái giám đưa nàng tới đình hóng gió.
Diệp Xu Xu vừa nâng mắt lên liền thấy được Hoàng Hậu ngồi ở trên ghế mây.
Hoàng Hậu đang nghiêng người trên ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, mặc váy dài gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn, một tay của bà đặt ở trên tay vịn, trên cổ tay trắng tinh như ngọc mang một vòng phỉ thúy xanh biếc. Dáng dấp bà rất đẹp, màu da giống như phấn trắng ung dung hoa quý.
Diệp Xu Xu chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng cúi đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Hoàng Hậu nghe nói đã ba mươi sáu tuổi, thấy thế nào cư nhiên lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy. Quả nhiên bảo dưỡng rất tốt mà?
Thái giám thấy Hoàng Hậu nhắm mắt lại, không rõ ràng lắm có phải bà đang ngủ hay không, cũng không dám quấy rầy bà, chỉ mang theo Diệp Xu Xu đứng ở một bên.
Tề ma ma bên cạnh Hoàng Hậu thấy thái giám đã mang người tới, bà nhẹ giọng gọi Hoàng Hậu.
Lúc này Hoàng Hậu mới tỉnh lại, bà giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, mắt vừa nhấc, thấy Diệp Xu Xu đứng ở sau thái giám, bà híp híp mắt, trên dưới đánh giá nàng một phen.
Diệp Xu Xu hôm nay bị lão thái thái buộc mặc cái váy màu đỏ thẫm, y phục này màu sắc mười phần có vẻ người lớn, toàn thân nàng trên dưới bị bao kín mít, tóc búi không một chút cẩu thả, chỉnh thể thoạt nhìn đặc biệt cũ kỹ.
Lúc ấy nàng mặc một thân này từ trong gương nhìn thấy chính mình thì, nàng cảm thấy nếu nàng cầm một quyển sách lại mang lên mắt kính, liền có thể trực tiếp diễn vai cô giáo chủ nhiệm.
Thế nhưng lão thái thái cảm thấy nàng mặc như vậy sẽ có vẻ đoan trang hào phóng đi.
Hoàng Hậu thấy nàng mặc giống như một tiểu lão thái bà, trong lòng bà hơi bất mãn, thầm nghĩ cô nương trước mắt này chẳng lẽ là một tiểu lão bà hay sao? Nghĩ như vậy, bà không khỏi có chút thất vọng, bà triệu Diệp Xu Xu tới, chỉ là muốn nhìn một chút dáng vẻ Diệp Xu Xu như thế nào, có khả năng thu phục nhi tử bảo bối của bà hay không, nhưng hiện tại nàng ta thế nhưng mặc thành một cái đồ cổ liền tới đây…… Nếu như cô nương này tính tình cũng tựa như đồ cổ, vậy nhi tử của bà còn xem trọng nàng sao?
Diệp Xu Xu thấy Hoàng Hậu đã tỉnh, dưới ý bảo của thái giám hành lễ với Hoàng Hậu,
- “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu nói:
- “Đứng lên đi.”
- “Tạ nương nương.” Diệp Xu Xu đứng lên.
Hoàng Hậu nói:
- “Ngươi ngẩng đầu để cho bổn cung nhìn xem.”
Diệp Xu Xu trong lòng không được tự nhiên, thế nhưng nàng lại không dám không ngẩng đầu, nàng khắc chế nội tâm không được tự nhiên, hơi hơi nâng cằm lên.
Hoàng Hậu nhìn kỹ mặt nàng, thấy nàng kiều diễm mà không tục, một đôi mắt thanh triệt sáng ngời, lại thấy trên người nàng tuy rằng bị quần áo che kín mít, nhưng bộ ng.ực lại căng phồng.
Thật ra dáng dấp không tệ, Hoàng Hậu ở trong lòng bình luận, cũng không biết tính tình như thế nào, nếu thật là cái tiểu lão bà vậy thì sẽ không tốt.
Diệp Xu Xu bị Hoàng Hậu nhìn cả người không được tự nhiên, hồi lâu, Hoàng Hậu rốt cuộc thu hồi tầm mắt.
- “Bao nhiêu tuổi?” Hoàng Hậu hỏi.
- “Mười bảy tuổi.” Diệp Xu Xu thấp giọng trả lời.
- “Mười bảy? Niên kỷ cũng không nhỏ.”
Hoàng Hậu giơ tay gõ gõ tay vịn, bà thoáng cân nhắc một phen,
- “Nghe nói ngươi đàn cũng không tệ, ở Đào Hoa Yến tỏa sáng rực rỡ, dẫn tới rất nhiều công tử tặng hoa cho ngươi, thậm chí ngay cả Thái Tử đều tặng hoa.”
- “Nương nương quá khen, thần nữ thật sự không dám nhận.”
Diệp Xu Xu trong lòng kêu khổ, nếu như nàng biết hôm nay nàng sẽ bị Hoàng Hậu triệu kiến, đánh chết nàng nàng cũng sẽ không biểu hiện ở Đào Hoa Yến.
Hoàng Hậu giơ tay cầm lấy chung trà, uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi:
- “Biết như thế nào hầu hạ người không?”
A? Diệp Xu Xu nghe sửng sốt, có ý gì vậy?
Hoàng Hậu nhấp môi,
- “Nếu như Bổn cung ban ngươi cho Thái Tử, ngươi nguyện ý không?”
Diệp Xu Xu:
……
Nàng nguyện ý cái rắm! Nàng không phải hàng hóa! Diệp Xu Xu siết chặt ngón tay, đầu óc nhanh chóng chuyển động nghĩ đối sách.
- “Làm sao? Ngươi thế nhưng không muốn?”
Hoàng Hậu thấy nàng thật lâu không trả lời, bà nhíu mày mặt lộ vẻ không vui, bà có thể nhìn trúng nàng muốn ban nàng cho Thái Tử, nàng hẳn là lập tức quỳ trên mặt đất mang ơn đội nghĩa mới đúng.
Diệp Xu Xu trong lòng căng thẳng, vội vàng nói:
- “Không phải, nương nương, có thể hầu hạ Thái Tử điện hạ là vinh hạnh của thần nữ! Chỉ là không biết Thái Tử điện hạ có ý gì? Nếu Thái Tử điện hạ không muốn thần nữ…… nếu như thần nữ cố chấp một hai phải ở bên cạnh người, chỉ sợ sẽ làm điện hạ sinh tâm chán ghét.”
Nàng đã sớm nghe nói Thái Tử không gần nữ sắc, nghe nói năm nay đã hai mươi trong phòng đều không có bất luận nữ tử nào, mấy năm nay, Hoàng Hậu vắt hết óc nhét vào Đông Cung rất nhiều nữ tử, nhưng mà Thái Tử đều không tiếp thu, Hoàng Hậu đưa tới một người, Thái Tử liền đuổi đi một người, tuyệt không chuẩn các nàng ở gần mình.
Diệp Xu Xu không biết Thái Tử có phải thân thể hắn có cái tật xấu gì hay không, lại hoặc là có chứng ghét nữ nhân, dù sao nàng nghe nói việc này chỉ cảm thấy đặc biệt khôi hài.
Trước mắt, Hoàng Hậu ngay cả nàng người được Thái Tử đưa cho một nhánh hoa đều mười phần coi trọng, đủ có thể thấy trong lòng Hoàng Hậu có bao nhiêu nóng nảy, chỉ là lại cho thì như thế nào? Tật xấu ra là từ trên người nhi tử của bà, ngay cả bà tính đưa vào trong phòng nhi tử của bà nhiều người hơn nữa cũng vô dụng….
Hoàng Hậu nghe xong lời này, bà nhớ tới tật xấu kia của Thái Tử, trong lòng tức khắc nảy lên một oán khí, hoàng tử khác ở tuổi của hắn, hài tử đều sinh năm sáu đứa, đại khái đều có thể chạy loạn đầy đường! Chính là nhi tử của bà? Không chịu thu thông phòng, không chịu thành thân, nói như thế nào đều không nghe. Hắn là Thái Tử, Thái Tử như thế nào có thể vô hậu đây? Còn như vậy nữa, trong cung ngoài cung không biết sẽ truyền ra bao nhiêu lời đồn đãi vớ vẩn, đến lúc đó vị trí Thái Tử của hắn còn có thể ngồi vững chắc sao?
- “Ngươi đã gặp qua Thái Tử à?” Hoàng Hậu hỏi.
Diệp Xu Xu trả lời:
- “Mới vừa rồi ở trên đường ngẫu nhiên gặp được điện hạ, thần nữ không dám ngẩng đầu, cho nên cũng không biết được tướng mạo điện hạ.”
Hoàng Hậu nói với thái giám:
- “Ngươi đi Đông Cung, mời Thái Tử tới đây.”
- “Dạ.” Thái giám lĩnh mệnh rời đi.
Diệp Xu Xu nghe xong lời này trái tim nhảy nhảy, lời Hoàng Hậu là có ý gì? Chẳng lẽ bà đây là chuẩn bị cho Thái Tử tới đây tự mình xem nàng?
Cái này cũng quá đột ngột đi? Không nhìn trúng liền tốt, vạn nhất Thái Tử phẩm vị độc đáo nhìn trúng nàng, chẳng phải nàng phải làm tiểu lão bà của hắn?
Ai nha má ơi! Ngàn vạn lần đừng mà! Đại lão bà nàng cũng không muốn làm!
Diệp Xu Xu co quắp bất an, Hoàng Hậu tựa hồ không nghĩ nói chuyện cùng nàng, mà là lại một lần nữa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Diệp Xu Xu bị ném ở một bên, đứng ở trong sân hồi lâu, rốt cuộc thái giám mới trở lại.
Vẻ mặt Thái giám thấp thỏm, nói:
- “Khởi bẩm nương nương, Thái Tử điện hạ nói hôm nay Thái Tử rất bận, không thể tới đây.”
Diệp Xu Xu nghe xong tức khắc thả tâm xuống.
Hoàng Hậu tức giận dùng sức chụp xuống tay vịn,
- “Phản rồi, bổn cung kêu hắn tới, hắn cư nhiên dám không tới?!”
Thái giám cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
Hoàng Hậu tức giận không tiêu, đứng lên nói:
- “Ngươi lại đi một chuyến, nói với hắn, hôm nay nếu như hắn không tới, về sau cũng đừng tới!”
- “Dạ!” Thái giám lĩnh mệnh đành phải xoay người lại đi thỉnh.
Lại đợi hồi lâu, thái giám vẻ mặt đưa đám trở lại, dưới sự căm tức của Hoàng Hậu, hắn ấp úng nói:
- “Nô tài cầu điện hạ hồi lâu, nhưng điện hạ chính là không chịu tới, còn nói nương nương ngài lời này nói rất nhiều lần, không một lần nào thực hiện qua.”
Hoàng Hậu tức giận cắn răng,
- “Cái tiểu tử thúi này, thật sự là càng ngày càng kỳ cục, đều chờ đó cho ta, bổn cung muốn đích thân đi qua một chuyến!”
Nói xong bà nổi giận đùng đùng nhấc chân liền đi ra khỏi viện, Diệp Xu Xu nhìn bóng dáng Hoàng Hậu rời đi, trong lòng âm thầm cảm thán, bộ dáng Hoàng Hậu tức muốn hộc máu này nhưng thật ra cùng lão mẫu thân tính trẻ con dậm chân bình thường cũng không có gì khác nhau.
Sau khi Hoàng Hậu rời đi, Diệp Xu Xu chán đến chết, nàng đứng ở tại chỗ đánh giá Tê Ngô Cung, nàng cảm thấy nơi này cấu tạo tương đương tinh mỹ xinh đẹp, ghế mây Hoàng Hậu ngồi hẳn là làm từ gỗ tử đàn, còn có trái cây điểm tâm ở trên bàn, đều thực mới mẻ tinh xảo, thoạt nhìn khiến cho người rất muốn ăn.
Diệp Xu Xu đứng ở trong viện cả buổi, từ khi nàng tiến cung cũng chưa ăn cái gì, mắt thấy điểm tâm trái cây trên bàn, nàng nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Bụng thập phần hợp với tình hình mà thầm thì kêu lên, nàng rất đói nha, chân đều đứng đã tê rần. Ai nha, vì cái gì gặp mặt Hoàng Hậu cư nhiên phải tốn nhiều thời gian như vậy?
Đúng lúc này, một tiểu nữ hài chạy tới, nàng chạy đến trước người Diệp Xu Xu, ngưỡng đầu đánh giá nàng, một đôi mắt to tròn tròn tràn ngập tò mò.
Diệp Xu Xu thấy nàng, nghĩ thầm người trước mắt này không phải Cửu công chúa sao?
Cửu công chúa chấp tay nhỏ sau lưng, giống như tiểu đại nhân vây quanh Diệp Xu Xu vòng vòng, xem xong rồi, nàng dẩu miệng nói:
- “Như thế nào ngươi mặc xấu như vậy?”
Diệp Xu Xu sờ sờ cái mũi không thể phản bác, bộ y phục này xác thật rất khó coi.
Cửu công chúa nói:
- “Vừa rồi ta nghe ý của mẫu hậu là muốn tặng ngươi cho ca ca ta, ta xem ca ca tám phần mười sẽ chướng mắt ngươi, cho nên ngươi vẫn là nhân lúc còn sớm hãy chết tâm đi.”