Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Lời này vừa ra, Trần Ngọc Nhu nhíu mày, nàng không nghĩ tới Diệp Xu Xu thế nhưng còn kéo mình xuống nước.
Rất nhiều người nghe ra được giương cung bạt kiếm giữa Diệp Xu Xu cùng Trần Ngọc Nhu, đều thực cảm thấy hứng thú mà xem náo nhiệt.
Bên kia bình phong, Địch Thanh Huyền nghe ra tiếng của Diệp Xu Xu, ánh mắt hắn hơi đổi, như là nói như thế nào hôm nay nàng cũng tới?
Mấy nam nhân bên cạnh Địch Thanh Huyền nghe ra được bên ngoài đối chọi gay gắt, có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói:
- “Bên ngoài, hai cô nương này đây là muốn ganh đua cao thấp sao!”
- “Thật ra rất thú vị, không biết là khuê tú nhà nào, làm trò trước mặt nhiều người như vậy cư nhiên đều dám, nghĩ đến đều là tính tình đanh đá không thể ở chung, nữ tử như vậy ta không có phúc tiêu thụ!”
- “Ai nha, không thể nói như vậy, nữ tử đanh đá mới có đủ lực, ôn ôn nhu nhu thì có ý tứ gì? Ta nha liền thích cay! Chờ lát nữa biểu diễn kết thúc, các ngươi ai cũng đều đừng nghĩ cùng ta đoạt đấy!”
Người này nói xong, chung quanh đều vang lên một trận tiếng cười, Địch Thanh Huyền nghe người ta nói lời tuỳ tiện như thế, ánh mắt hắn lạnh lùng, trong lòng có chút không thoải mái.
Ở chỗ khách nữ, Trưởng công chúa thấy Diệp Xu Xu đứng ra khiêu chiến Trần Ngọc Nhu, đối nàng sinh ra ý thưởng thức, gật đầu nói:
- “Có thể.”
Trưởng công chúa đã nói như vậy, tự nhiên Trần Ngọc Nhu cũng không dám dị nghị cái gì, nàng nghĩ thầm Diệp Xu Xu đàn kém như vậy, cư nhiên còn có lá gan tới khiêu chiến với mình, quả nhiên da mặt đủ dày, đợi chút nàng diễn tấu kết thúc, chính mình nhất định phải biểu hiện thật tốt hung hăng đánh sưng mặt nàng ta.
Nghĩ như vậy, Trần Ngọc Nhu liền có chút gấp không chờ nổi.
Địch Uyển Dung thấy Trần Ngọc Nhu tin tưởng tràn đầy, nàng nghĩ thầm Trần Ngọc Nhu là hiểu biết Diệp Xu Xu, chỉ sợ lần này Diệp Xu Xu thật sự là ném mất hết mặt mũi.
Bên cạnh chính là khách nam, nếu như Diệp Xu Xu biểu diễn trước mặt mọi người ầm ĩ ra chê cười, vậy về sau nàng còn như thế nào gả đi? Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng Địch Uyển Dung vừa rồi bị Diệp Chân Chân đoạt đi nổi bật đã tiêu tán rất nhiều.
Diệp Xu Xu đi đến bên đàn tranh ngồi xuống, nàng nhìn kỹ xem, đây là một cây đàn cổ, là dùng gỗ sam ít nhất trên trăm năm làm ra, gỗ sam truyền thanh âm là thật hay, là vật liệu để chế tạo đàn tranh tốt nhất. Nàng giơ tay k.ích thích một dây huyền cầm, “Tranh” một tiếng, tiếng đàn thanh thúy trong suốt không có tạp âm.
Thật là một cây đàn tốt, nàng nghĩ thầm, cầm lấy nghĩa giáp mang lên, nhìn huyền cầm, nàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người ở đây nhìn nàng chằm chằm, Trưởng công chúa cũng rất có hứng thú mà nhìn nàng, muốn nhìn một chút rốt cuộc nàng có bao nhiêu cân lượng.
Diệp Chân Chân lại gắt gao nắm khăn tay, tuy nói nàng cùng Diệp Xu Xu ở chung không thân, nhưng nàng cũng không hy vọng nhìn thấy Diệp Xu Xu mất mặt trước mặt mọi người, rốt cuộc Diệp Xu Xu là thiên kim Diệp gia là tỷ tỷ của mình, nếu như Diệp Xu Xu ném mất mặt mũi, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến chính mình.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu từ nhỏ đến lớn ở trong ban nhạc dân tộc tham gia biểu diễn không biết bao nhiêu lần, trường hợp như vậy so với nàng tham gia một lần biểu diễn vườn trường nho nhỏ đều không bằng, cho nên nàng không bị ảnh hưởng chút nào.
Nàng nhắm mắt lại tưởng tượng thấy sa mạc rộng lớn vô ngần, tưởng tượng thấy tư thế hào hùng, tưởng tượng thấy chiến trường cổ, bi thương hoang vắng, chiến sĩ bảo vệ quốc gia, quân nhân da ngựa bọc thây…… Nhiệt huyết lại bi thương, phấn chấn lại tang thương……
Một đầu dõng dạc hùng hồn ‘Thập Diện Mai Phục" từ đầu ngón tay nàng trút ra….. năm đó Tây Sở Bá Vương Hạng Võ bốn bề thụ địch kề bên tuyệt cảnh, một thế hệ anh hùng tự vận ô giang, là bi tráng như thế nào?
Túy ngọa sa trường quân mạc cười, xưa nay chinh chiến mấy ai về…… Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại……
Những chí sĩ cổ đại đầy lòng nhân ái, lòng dạ cùng khí khái, Diệp Xu Xu tự hỏi chính mình không thể so sánh với cái này, thế nhưng nàng có thể cộng tình, những cảnh tượng làm người nhiệt huyết sôi trào lại nước mắt thấm đầy khăn, tuy rằng nàng không có tự mình trải qua, thế nhưng nàng có thể đem cảm tình trong đó thông qua tiếng đàn truyền đạt ra ngoài.
Tay nàng chỉ ở trên huyền cầm nhanh chóng đàn, mau đến chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mơ hồ, một đầu ‘Thập Diện Mai Phục" bị nàng đàn đến kịch liệt lại bi thương tuyệt vọng.
Trong đầu mọi người ở đây không tự giác xuất hiện cảnh chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, chiến sĩ chém giết tắm máu ra sức giao tranh ra một con đường máu, nhưng mà địch nhân lại đến……
Diệp Xu Xu đàn đến một âm cuối cùng, thuận lợi kết thúc, khi lại mở mắt ra, thiếu khuynh, nội tâm sóng gió mãnh liệt của nàng đã bình phục.
Người trong đình đã hoàn toàn bị chấn động, còn đắm chìm ở trong tiếng đàn vừa rồi của nàng không thể tự kềm chế.
Đặc biệt là chỗ khách nam, nam tử so với nữ tử càng dễ dàng đối với khúc nhạc này sinh ra cộng minh, rốt cuộc xưa nay chinh chiến đều là nam tử.
So với những người khác, cảm xúc của Địch Thanh Huyền càng sâu sắc hơn, rốt cuộc hắn là tướng sĩ, là người tự mình trải qua chiến trường, hắn bị khí thế hào hùng của khúc nhạc này chấn động, chưa từng có một khúc nhạc nào giống như hôm nay chạy thẳng vào tâm hồn của hắn, hắn cảm thấy nhiệt huyết trong thân thể mình như là sắp thiêu đốt sôi trào lên.
Thẳng đến có người tỉnh táo lại đứng lên nhiệt liệt vỗ tay reo hò, lúc này mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại.
Ngay sau đó, vỗ tay như sấm dậy!
Sắc mặt Trần Ngọc Nhu trắng bệch, không nghĩ tới Diệp Xu Xu thế nhưng có thể đàn ra khúc nhạc hay như vậy! Trước kia không phải nàng ta đối với âm luật dốt đặc cán mai sao? Như thế nào cầm nghệ đột nhiên trở nên giỏi như vậy?
Địch Uyển Dung sắc mặt so với Trần Ngọc Nhu cũng khó coi không thua kém chút nào, trong lòng nàng lại đang mắng Trần Ngọc Nhu, cái ngu xuẩn này, nàng khiến cho Diệp Xu Xu lên đài biểu diễn là vì muốn xem nàng ta mất mặt! Không phải cho nàng ta cơ hội làm nổi bật!
Diệp Chân Chân cũng thực không thoải mái, ngay từ đầu xác thật nàng sợ Diệp Xu Xu trước mặt mọi người mất mặt liên lụy chính mình, nhưng nàng không nghĩ tới Diệp Xu Xu không chỉ có không mất mặt, ngược lại lại rất nổi bật.
Diệp Xu Xu đàn khúc này, bất luận là khó khăn hay là ý cảnh đều hơn nàng xa… Vừa rồi chỗ khách nam truyền đến âm thanh ủng hộ lớn như vậy là biết, những khách nam đó khẳng định đối khúc đàn này thực động dung, còn có Địch Thanh Huyền…… Không biết hắn có phải cũng thực thích Diệp Xu Xu đàn cầm khúc này hay không? Nếu hắn thích, vậy nàng hao tổn tâm cơ luyện ra ‘Cao Sơn Lưu Thủy" nếu không thể ở trong lòng hắn đứng thứ nhất thì có ý nghĩa gì?
Diệp Xu Xu đi ra hành lễ với Trưởng công chúa, Trưởng công chúa thực kích động, nàng trước nay chưa từng nghe qua cầm khúc kích động nhân tâm như vậy!
- “Ngươi đàn cầm khúc này tên gọi là gì? Vì sao trước nay bổn cung chưa từng nghe qua?”
Diệp Xu Xu bắt đầu bịa chuyện:
- “Cầm khúc này kêu là ‘Thập Diện Mai Phục", là ta đã từng ngẫu nhiên nghe qua một vị lão giả đàn tấu, lão giả kia đưa cầm phổ cho ta, ta nghĩ hôm nay mọi người tụ lại bên nhau vui vẻ như vậy, không bằng đàn ra cầm khúc này, trợ hứng cho mọi người.”
Trưởng công chúa cười gật đầu,
- “Thật sự là cầm khúc hay, bất quá ngươi cũng không tệ, có thể đàn tấu ra ý cảnh cầm khúc, vừa rồi bổn cung nghe đều mê mẩn.”
Diệp Xu Xu khiêm tốn vài câu,
- “Tạ công chúa nâng đỡ. Chỉ là tiểu kỹ không quan trọng, không đáng nhắc đến.”
Địch Uyển Dung bị nàng khiêm tốn làm cho tức giận không thôi, thầm mắng Diệp Xu Xu thật là dối trá đến cực điểm.
Diệp Xu Xu chống lại ánh mắt mọi người trở lại chỗ mình ngồi.
Diệp Chân Chân nhịn không được giương mắt nhìn về phía nàng, mới vừa rồi Diệp Xu Xu nói cái gì lão giả cái gì cầm phổ, làm sao nàng không biết? Diệp phủ cũng không phải rất lớn, nếu Diệp Xu Xu muốn luyện cầm phổ, làm sao nàng lại không biết? Hay là nói Diệp Xu Xu ẩn giấu cái bí mật gì sao?
Diệp Xu Xu nhìn về phía Trần Ngọc Nhu, hơi hơi mỉm cười nói:
- “Trần đại tiểu thư, tới phiên ngươi!”
Lúc này mọi người mới nhớ tới tranh phong giữa Trần Ngọc Nhu cùng Diệp Xu Xu mới vừa rồi, hiện tại Diệp Xu Xu đã đàn tấu xong, như vậy lần này Trần Ngọc Nhu nên lên sân khấu.
Mọi người nghĩ thầm, vừa rồi Trần Ngọc Nhu ra tiếng khiến cho Diệp Xu Xu biểu diễn, chẳng qua là muốn nhìn thấy Diệp Xu Xu bị chê cười, lại không nghĩ tới chê cười đâu không thấy, ngược lại lại được nghe một khúc âm thanh của tự nhiên, hôm nay sự tình trên Đào Hoa Yến truyền ra tất nhiên sẽ khiến cho trong vòng sĩ tộc lớn nhỏ ở kinh thành một trận gợn sóng.
Nghĩ như vậy, mọi người đều đầy cõi lòng hứng thú mà nhìn Trần Ngọc Nhu, nghĩ thầm nếu như Trần Ngọc Nhu lên đài đàn xa không bằng Diệp Xu Xu kia chẳng phải là vác đá nện vào chân mình?
Trên ngực Trần Ngọc Nhu lên xuống phập phồng, là bị Diệp Xu Xu chọc tức, nàng vốn là muốn thấy Diệp Xu Xu bị chê cười, lại không nghĩ rằng thế nhưng làm nàng ta thật nổi bật, càng tức giận hơn chính là cơ hội khiến cho nàng ta nổi bật lại là chính mình chủ động đưa ra! Đáng giận mà, hiện tại những người đó ngược lại đều nhìn chằm chằm chính mình, chuẩn bị xem mình bị chê cười!
Diệp Xu Xu thấy trên mặt Trần Ngọc Nhu âm tình bất định, nàng cười nói:
- “Trần đại tiểu thư, mời, ở đây nhiều người như vậy, ngươi cũng không thể không cho mọi người mặt mũi nha!”
Rất nhiều người nghe thế sao giống như đã từng quen biết, đều giấu miệng nhẹ giọng cười lên.
Trần Ngọc Nhu oán hận trừng mắt liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, nàng chuyển tới chuyển lui không muốn lên đài biểu diễn, rốt cuộc nàng có trình độ gì trong lòng vẫn là hiểu rõ, nếu nàng biểu hiện quá kém so với Diệp Xu Xu, vậy chẳng phải mặt mũi của nàng sẽ mất hết?
Mọi người thấy nàng chuyển tới chuyển lui muốn chơi xấu, mấy khuê tú muốn xem chuyện tốt nói:
- “Trần cô nương, mới vừa rồi không phải ngươi đáp ứng là sẽ đi lên đàn sao? Cũng không thể chơi xấu nha!”
- “Đúng nha đúng nha! Làm người phải giữ lời, huống chi nhiều người như vậy đều đang nhìn đấy!”
Trần Ngọc Nhu bị nói sắc mặt cực kỳ khó coi, Địch Uyển Dung cảm thấy nàng ta thật sự quá ngu xuẩn, trước kia như thế nào nàng lại giao hảo cùng người ngu xuẩn như vậy đây?
Lưu Lâm bên cạnh Trần Ngọc Nhu trầm mặc không lên tiếng, thân người không tự giác cách xa nàng ta một chút, việc này là Trần Ngọc Nhu chính mình thọc ra, không quan hệ với nàng.
Mắt thấy mọi người thúc giục càng ngày càng nhiều, Trần Ngọc Nhu biết hôm nay chỉ sợ chính mình trốn không xong, nàng nắm chặt tay, nhắm mắt lại, hành lễ với Trưởng công chúa xong, liền đi tới bên đàn tranh ngồi xuống.
Nhìn đàn tranh, nàng đầu óc một đống hồ nhão, không biết nên đàn cái gì mới tốt, thấy nàng thật lâu không có bắt đầu, mọi người đều bắt đầu có chút không kiên nhẫn, Trưởng công chúa tốt bụng nhắc nhở:
- “Liền đàn một khúc ngày thường ngươi quen thuộc nhất đi!”
Trần Ngọc Nhu nhắm mắt, rốt cuộc lúc này mới bắt đầu. Nàng đàn là làn điệu đơn giản ‘Tử Trúc Các", khúc này giống như là người mới học đàn, tất cả mọi người ở đây đều biết.
Trình độ nàng bình thường, một khúc thôi, mọi người cũng không nhận ra cái hương vị gì, chỉ cảm thấy âm luật là không sai, đàn cũng không khó nghe, thế nhưng không có ý gì, biểu diễn không có bất luận chỗ xuất sắc gì! So sánh với Diệp Xu Xu quả thực là khác nhau một trời một vực.
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, đa số người chỉ là cho nàng cái mặt mũi vỗ tay vài cái. Trần Ngọc Nhu thấy mọi người vắng vẻ nàng như thế, nàng cúi đầu khó chịu đến sắp khóc.
So sánh mà nói, chỗ khách nam rất độc miệng.
- “Đàn ra cái trò gì đây? Trình độ đàn của muội muội sáu tuổi của ta so với nàng còn giỏi hơn!”
- “Vừa rồi nữ tử này còn kiêu ngạo muốn trước mặt mọi người so tài, ta xem nàng thật đúng là không có tự hiểu lấy mình!”
- “Nàng kia họ Trần? Nhà ai? Ta cần phải nhớ kỹ, tương lai cầu hôn nhất định phải tránh nhà họ Trần.”
Địch Thanh Huyền nghe đám người chung quanh đánh trống reo hò, trên mặt hắn không có biểu cảm, vừa rồi cầm khúc của Diệp Xu Xu thật sự đã chấn động tới hắn, hắn có chút khó mà tin được, Diệp Xu Xu một nữ tử ngang ngược kiêu ngạo vô lễ như vậy thế nhưng có thể đàn ra một khúc như vậy!
Chỗ khách nữ, vốn dĩ bởi vì Địch Uyển Dung Diệp Chân Chân Diệp Xu Xu cao thấp biểu diễn, mọi người sợ so ra kém các nàng cũng không dám đi lên biểu diễn…. Bất quá bởi vì Trần Ngọc Nhu tồn tại cái lót đế này, rất nhiều người lại có tự tin, sôi nổi đi lên đàn.
Một khúc tiếp theo một khúc, chỉ là không còn có xuất hiện tác phẩm khiến cho người tinh thần rung lên.
Sau khi diễn tấu kết thúc, liền đến phiên đám nam tử tặng hoa.
Diệp Xu Xu thế mới biết nguyên lai quy củ nơi này là đám nữ tử biểu diễn, đám nam tử tặng hoa. Nam nữ tuy rằng cách bình phong, nhưng nam tử có thể thông qua tiếng đàn mà bình phán nữ tử, nếu có người hợp tâm ý, vậy dâng lên hoa tươi biểu đạt tình cảm ái mộ.
Quy củ này thật ra rất thú vị, không biết có phải Trưởng công chúa nghĩ ra hay không? Nếu đúng, vậy Trưởng công chúa thật đúng là người thú vị. Diệp Xu Xu nghĩ thầm.
- “Thế tử Cảnh Dương hầu Vương Hiên tặng lẵng hoa cho trưởng nữ Văn Viễn Bá Diệp Xu Xu!” Hạ nhân phủ công chúa cao giọng hô.
- “Thứ tử Đông Đô Đình úy Lưu Cảnh Nhiên tặng một cành hoa mai cho trưởng nữ Văn Viễn Bá Diệp Xu Xu!”
- “Trưởng tôn An Quốc Công Lư Đình tặng một bó hoa nghênh xuân cùng phú một bài thơ cho Văn Viễn Bá trưởng nữ Diệp Xu Xu!”
- ……
Diệp Xu Xu nhìn hoa càng ngày càng nhiều trên bàn, trợn mắt há hốc mồm, nàng vừa rồi bất quá là đàn một cầm khúc, thế nhưng liền đưa tới nhiều “Kẻ ái mộ” như vậy? Những người đó ngay cả mặt của nàng cũng chưa gặp qua đâu! Mạch não của cổ nhân cũng quá thanh kỳ đi?
Bên cạnh nàng, Diệp Chân Chân cũng thu được mấy bó hoa, thế nhưng thân phận người đưa hoa so với Diệp Xu Xu thì kém hơn rất nhiều, hơn nữa bên trong cũng không có Địch Thanh Huyền.
Diệp Chân Chân nhìn thấy Diệp Xu Xu thu được hoa một người tiếp theo một người, nàng khó chịu mà cắn môi.
Địch Uyển Dung sắc mặt cũng thật không tốt, tình huống của nàng bên này so với Diệp Chân Chân tốt hơn rất nhiều, tuy rằng nàng đàn cũng không hay bằng Diệp Chân Chân, thế nhưng thân phận nàng cao quý, ca ca lại là tân quý trong triều, người muốn nịnh bợ Địch gia một chút cũng không ít. Cho nên số lượng hoa nàng thu được cùng Diệp Xu Xu không phân cao thấp, thế nhưng trong lòng nàng một chút cũng không vui, nàng vì hôm nay khổ tâm huấn luyện ba tháng, không nghĩ tới nổi bật lại hoàn toàn bị người khác đoạt đi, cái này kêu nàng như thế nào có thể cam tâm?
Tất cả mọi người ở đây các hoài tâm tư, thẳng đến một câu cao giọng ngâm xướng đánh gãy suy nghĩ của mọi người.
- “Đương triều Thái Tử Sở Vân Lan tặng một nhánh hoa đào cho trưởng nữ Văn Viễn Bá Diệp Xu Xu!”