Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Diệp Chân Chân bị Liễu thị nói trong lòng có chút khổ sở, từ nhỏ nàng liền hiểu chuyện ngoan ngoãn, năm bảy tuổi liền bắt đầu may áo gối cho Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh, chế tác một ít tiểu ngoạn ý để lấy niềm vui của huynh trưởng cùng phụ thân. Cho nên Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh đều đối với nàng rất tốt. Nàng nguyên tưởng rằng địa vị chính mình ở trong mắt Diệp Trường Canh là giống như Diệp Xu Xu ……
Liễu thị thấy nàng hơi cúi đầu vẻ mặt mất mát, thở dài, giơ tay sờ sờ đầu nàng nói:
- “Con cũng đừng quá khổ sở, mặt mũi đều là chính mình đi tranh, tương lai nếu như con gả cho Võ An Hầu, Diệp Trường Canh tính là cái gì? Diệp gia lại tính là cái gì? Chỉ cần chính con tranh đua, tương lai vinh hoa phú quý đếm không hết đều đang chờ con đấy!”
Diệp Chân Chân hít sâu một hơi, nương của nàng nói không sai, trên đời này cái đáng tin chỉ có chính mình. Nàng thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ mà “vâng” một tiếng.
Liễu thị nói:
- “Nương nghe được, Đào Hoa Yến ngày mai, trong kinh thành đại bộ phận công tử chưa lập gia đình xuất thân danh môn, cùng với các khuê tú chưa xuất giá đều sẽ đi tham gia, trong đó cũng bao gồm Võ An Hầu.”
- “Con phải nghĩ biện pháp tìm cơ hội cùng hắn đơn độc ở chung, nếu như có khả năng, khiến cho hắn động tâm với con vậy không thể nào tốt hơn.”
- “Hiện tại Võ An Hầu là đương gia, ngay cả nương hắn Triệu thị đều không làm chủ được hắn, hôn nhân của hắn hoàn toàn do chính hắn làm chủ, nếu như hắn thích con, vậy việc hôn nhân này liền thành. Biết không?”
Diệp Chân Chân bị Liễu thị nói đến mặt đỏ lên, ngượng ngùng xoắn xít không nói lời nào.
Lúc này, bên ngoài một nha hoàn tiến vào nói Diệp Xu Xu đã trở lại.
Liễu thị tức giận mà nói:
- “Đã biết!.”
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu về đến nhà, khiến cho Thúy Bình dọn tất cả đồ đạc mà nàng mua về vào trong viện của nàng, kế tiếp nàng liền phân phó Lục Nhiễu đi phòng bếp dọn cái bếp lò cùng nồi sắt lại đây.
- “A, đúng rồi, còn có mỡ heo cùng xút.” Diệp Xu Xu nói.
(Chú thích: xút là natri hydroxit hoặc dung dịch kiềm)
Tuy rằng Lục Nhiễu không biết nàng muốn làm gì? Thế nhưng vẫn dựa theo nàng phân phó đều dọn nồi sắt bếp lò còn có một vại mỡ heo lại đây, nói:
- “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ đã hỏi, trong phủ không có xút.”
Diệp Xu Xu nói:
- “Vậy ngươi liền đi ra ngoài mua hai cân về đi.”
Lục Nhiễu lĩnh mệnh đi ra ngoài, Thúy Bình nhìn thấy Diệp Xu Xu bận rộn trong ngoài, cũng không biết nàng muốn làm cái gì, nên hỏi:
- “Tiểu thư, ngài đây là đang làm cái gì vậy?”
Diệp Xu Xu đem than củi bỏ vào bếp lò, nàng sờ sờ cái mũi cười cười nói:
- “Không có gì chính là muốn làm xà bông thôi.”
- “Xà bông?” Thúy Bình chớp chớp mắt hỏi, “Đó là cái gì?”
- “Ừ…… Cái này không thể giải thích, chờ ta làm xong xà bông, ngươi sẽ biết.” Diệp Xu Xu nói.
Nàng mang theo Thúy Bình đi trích hoa mai, hoa mai trong Diệp phủ nở thực tươi tốt, chờ Lục Nhiễu mua xút trở về, nàng cùng Thúy Bình đã hái được tràn đầy một giỏ tre hoa mai.
Kế tiếp, Diệp Xu Xu liền bắt đầu dùng mỡ heo cùng xút chế tác xà bông.
Nàng đổ hai chén nước vào trong nồi, dựa theo tỉ lệ nhất định bỏ mỡ heo cùng xút vào, vừa đun nóng vừa không ngừng quấy, chờ nước bốc hơi không sai biệt lắm, lại thêm nước vào trong nồi, như thế lặp lại……
Thúy Bình cùng Lục Nhiễu ở một bên nhìn không thể hiểu được, hoàn toàn không hiểu nàng rốt cuộc đang làm cái gì?
Chờ đến màu sắc chất lỏng trong nồi biến đậm, mặt ngoài chất hỗn hợp nhìn không tới dầu trơn thì, đình chỉ đun nóng, nàng đảo vào một lượng nhất định muối ăn cùng nước, sau khi quấy đều, liền rót vào hộp hình chữ nhật, chờ nó nguội và đặt lại, nàng liền thu hoạch một khối xà bông chế tác đơn giản, đây là cách chế tạo đơn giản thô ráp nhất, hơi hơi bóng, chỉ có thể ngửi được một chút mùi xút.
- “Đây là xà bông à?” Thúy Bình dùng tay chọc chọc, hỏi: “Tiểu thư, cái này có ích lợi gì vậy?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Còn chưa có hoàn toàn thành công đâu, ta còn phải trích tinh dầu hoa mai, nghĩ cách chế tác thành xà bông thơm.”
Thúy Bình cùng Lục Nhiễu vẻ mặt ngây thơ, Diệp Xu Xu cũng không có cách nào giải thích cùng các nàng, tinh dầu cũng không phải dễ trích như vậy, ít nhất trong tay nàng còn không có dụng cụ để trích, chỉ có thể nghĩ cách vẻ kiểu, bảo Thúy Bình đi tìm người làm một cái.
Bất quá hiện tại, trước tiên nàng có thể nấu nước hoa mai làm ra mấy miếng xà bông thơm thử xem.
Nói làm liền làm, nàng kêu Thúy Bình Lục Nhiễu hỗ trợ đun nước hoa mai, thu thập được một chén nước nhỏ, sau đó lại làm dung dịch xà bông, đem nước hoa mai đảo vào, quấy đều, lại lần nữa để nguội.
Lần này xà bông có được đã biến thành màu đỏ, hơn nữa có mùi hoa mai nhàn nhạt.
- “Thơm quá nha! Cái mùi này rất dễ ngửi!” Thúy Bình cùng Lục Nhiễu ngửi mùi hương xà bông thơm, vui vẻ nói.
Bận việc gần hai canh giờ mới được một chút xà bông thơm như vậy, Diệp Xu Xu cầm lấy một khối xà bông thơm, đầu tiên nàng thử để rửa tay, phát hiện hiệu quả cũng không tệ lắm, xà bông nổi bọt rất nhiều.
Thúy Bình nhìn thấy thực kinh ngạc:
- “Nguyên lai xà bông thơm là dùng như vậy nha!”
- “Ừ, đúng! Hơn nữa xà bông thơm này không những có thể rửa tay, còn có thể dùng để giặt quần áo tắm rửa.”
Diệp Xu Xu nói,
- “Bằng không hai người các ngươi thử dùng nó rửa tay xem.”
Thúy Bình cùng Lục Nhiễu đều dùng xà bông thử thử rửa tay, rửa tay xong trên tay còn lưu lại mùi hoa mai nhàn nhạt.
- “Oa, rửa tay xong thế nhưng còn có mùi thơm!” Thúy Bình Lục Nhiễu hưng phấn nói.
Diệp Xu Xu tìm một miếng giẻ lau bên trên tràn đầy dầu cùng tro bụi, chà xà bông lên, dùng tay chà chà, thực mau thùng gỗ nổi lên một đống bọt, sau khi chà xong, nàng lấy giẻ lau ra, giẻ lau biến thành màu trắng.
Thúy Bình cùng Lục Nhiễu nhìn thấy giẻ lau được tẩy sạch sẽ, đều kinh ngạc cảm thán không thôi,
- “Xà bông thơm này tác dụng cũng thật tốt quá đi? Cư nhiên có thể rửa sạch sẽ giẻ lau dơ như vậy!”
Diệp Xu Xu nói:
- “Xà bông đối với việc tẩy dầu mỡ cùng tro bụi tác dụng thực không tệ. Về sau quần áo hai người các ngươi bị dơ cũng có thể dùng nó để tẩy.”
Diệp Xu Xu phân cho Thúy Bình cùng Lục Nhiễu một người một khối xà bông thơm, hai người được xà bông thơm đều rất hưng phấn. Còn dư lại có ba khối, Diệp Xu Xu bỏ vào hộp nhỏ cho Diệp Trường Canh cùng Diệp Thịnh Hồng còn có đưa cho lão thái thái một khối.
Bọn họ nhìn thấy nàng tặng đồ tới có chút kinh ngạc, Diệp Xu Xu cẩn thận nói tác dụng của xà bông thơm cho bọn họ biết. Diệp Trường Canh nghe được sử dụng của xà bông thơm thì thực mới lạ, hỏi Diệp Xu Xu như thế nào mà biết làm cái này, Diệp Xu Xu trả lời là nhìn thấy trên một quyển sách, nên làm thử xem, không nghĩ tới thật đúng là làm được.
Diệp Trường Canh nghe xong cười nói:
- “Muội muội có tâm, đa tạ!”
Lão thái thái thấy nàng tới thở dài một hơi, đầy mặt ưu sầu. Diệp Xu Xu biết phỏng chừng bà là bởi vì việc hôn nhân của mình mà không vui, nàng làm nũng nói:
- “Nãi nãi, ngài đừng phát sầu, nhìn xem tóc của ngài đều đã bạc đi rất nhiều, không phải ngài thường nói cháu gái là người có phúc sao? Nếu như ngài lại vì cháu gái sầu khổ, phúc khí của cháu gái đều sẽ mất đi không còn.”
Nàng nói xong còn chu chu miệng, một dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Lão thái thái bị nàng chọc đến phụt cười ra tiếng, nói:
- “Con nha đầu này, cũng không biết theo ai, chỉ biết nói nhiều.”
Diệp Xu Xu thấy bà cười, cũng cười rộ lên theo,
- “Con hả, là theo nãi nãi ngài, đều là giống nhau nhanh mồm dẻo miệng hoạt bát đáng yêu!”
Lão thái thái bị chọc đến thoải mái cười ha hả, Diệp Xu Xu dựa vào trên hai đầu gối lão thái thái, trong lòng cảm thán thân nhân nguyên chủ đều rất yêu thương nguyên chủ mà! Chỉ là sau lại nguyên chủ chính mình một hai phải gả cho Địch Thanh Huyền kết quả cuối cùng làm cho chính mình bị chúng bạn xa lánh.
Lão thái thái cười trong chốc lát, nói:
- “Việc hôn nhân không có liền không có, chúng ta lại tìm một cái là được, đại cháu gái của ta dáng dấp xinh đẹp như vậy, không lo tìm không được lang quân như ý.”
Diệp Xu Xu thẹn thùng mà ở trên đầu gối lão thái thái làm nũng.
Lão thái thái nói:
- “Ngày mai Trưởng công chúa Trường Ninh tổ chức Đào Hoa Yến, mời tất cả công tử cùng thiên kim quan lại chưa lập gia đình trong kinh thành, Đào Hoa Yến này nha kỳ thật chính là thân cận yến. Lão thân ta cho cháu cùng Chân Chân một phần thiệp mời, đến lúc đó hai người các cháu cùng đi dạo Đào Hoa Yến một chút đi, nhìn xem có thể gặp được người hợp tâm ý hay không?”
Diệp Xu Xu bị lão thái thái nói kinh ngạc không thôi, nàng nghĩ thầm nguyên lai nàng xuyên tới triều đại lại là cởi mở như vậy sao? Cư nhiên còn tổ chức đại hội xem mắt, để cho đám nam nữ tự do thân cận? Cái này cũng quá săn sóc đi?
Xà bông thơm tặng ra, Diệp Xu Xu cất thiệp mời của mình lại, trở lại trong phòng, nàng vẽ một sơ đồ dụng cụ trích tinh dầu phải dùng giao cho Thúy Bình, bảo nàng tìm thợ thủ công, làm theo sơ đồ của nàng.
Sau khi hết thảy đều đã làm xong, trời dần dần tối, lúc này nàng mới nhớ tới sự tình phát sinh đêm qua, nàng nghĩ thầm buổi tối hôm nay nàng sẽ không ngủ, nhìn xem chính mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cho nên buổi tối, nàng mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường, đêm càng ngày càng khuya, cứ việc mí mắt nàng sụp xuống, lại vẫn là kiên trì không ngủ, còn đứng dậy, ở trong phòng đi tới đi lui nâng cao tinh thần chống lại mệt mỏi.
Ánh trăng cao cao treo ở bầu trời, lúc này đại khái đã tới canh hai rạng sáng rồi.
Dĩ vãng lúc này nàng đã sớm ngủ, hiện tại nàng còn chưa ngủ, nàng nghĩ thầm đêm nay hẳn là sẽ không có việc gì đi?
Nghĩ như vậy nàng an tâm mà ngồi ở trên giường, cầm lấy một quyển thoại bản bắt đầu đọc. Nhưng mà không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, nàng đã nhận ra thân thể khác thường, nàng hoảng sợ mà nhìn thấy thân thể của mình dần dần dần dần trở nên trong suốt thẳng đến hoàn toàn biến mất……
Trước mắt tối sầm……
Vừa mở mắt lại, nàng phát hiện chính mình thế nhưng một lần nữa về tới cảnh đình viện ở trong mơ!
Nhìn đình viện trong trí nhớ giống nhau như đúc, nàng mộng bức, nàng rốt cuộc là nằm mơ còn xuyên qua?
Nàng dùng sức nhéo đùi một cái, đau đau đau! Nguyên lai nàng thế nhưng không phải đang nằm mơ, mà là thật sự xuyên tới đây!
Trong không trung tuyết còn đang rơi, Diệp Xu Xu đi đến trước cửa sổ nhìn nhìn vào trong phòng, phỏng chừng tiểu béo cầu đang sinh bệnh phát sốt, quấn trong chăn thật dày rầm rì, Vương Quế Hoa đang ở trong phòng bếp nấu thuốc, Lưu Lão Xuyên ngồi ở trên ghế chà xát dây thừng.
Diệp Xu Xu đi đến trước phòng cỏ ở bên cạnh chuồng heo, nhìn nhìn vào bên trong, bên trong không có người.
Nàng nghĩ thầm dựa theo tính tình của Vương Quế Hoa, tám phần tiểu nam hài là bị bà sai sử đi ra ngoài làm việc, nàng đi ra ngoài sân nhìn xuống sườn núi, lại nhìn xuống bờ sông nhỏ dưới chân núi…. không có một bóng người.
Người đâu?
Nàng dọc theo đường núi đi xuống dưới, đi đến một chỗ lùm cây khô héo, nghe được trong lùm cây truyền đến một trận tiếng vang, nàng tập trung nhìn vào phát hiện bên trong tựa hồ có người.
Lại thấy tiểu nam hài đang cầm dao ra sức đốn củi. vóc dáng hắn nhỏ gầy, trên đầu còn băng miếng vải ngày hôm qua nàng xé ra từ trung y, bởi vì không có bao nhiêu sức lực, cho nên hắn chỉ có thể một chút một chút mà chém nhánh cây, phía sau hắn đã chỉnh chỉnh tề tề bó hai đôi củi.
Tiểu nam hài mệt thở hồng hộc, gương mặt cùng cổ hắn đều có vết thương do bị nhánh cây quào.
Thấy hắn, Diệp Xu Xu nhíu mày, ngày hôm qua tiểu nam hài bị Vương Quế Hoa đánh thành như vậy, hôm nay cư nhiên lại bị sai sử lại đây làm việc nặng như vậy sao?
Tiểu nam hài chém trong chốc lát, tựa hồ thể lực chống đỡ hết nổi, hắn thở phì phò, con dao trong tay rớt xuống, thân mình đùng một cái ngã xuống trên mặt đất.
Diệp Xu Xu cả kinh, nhấc chân chạy tới, tiểu nam hài ngã trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, hắn giãy giụa tựa hồ muốn bò dậy, nhưng mà rồi lại ngã xuống, Diệp Xu Xu vội vàng duỗi tay đỡ lấy hắn, lúc này hắn mới không có té ngã.
Tiểu nam hài nhận thấy được người đỡ lấy, hắn ngẩn người, ngay sau đó bỗng nhiên bắt lấy tay Diệp Xu Xu.
- “Người là ai? Là nương của con à?”
Mắt tiểu nam hài nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Xu Xu vội vàng hỏi, trước mắt, hắn cái gì đều không nhìn thấy, thế nhưng hắn có thể cảm giác được hắn bắt được tay một người.