- Trang chủ
- Manh Hệ Tướng Công
- Chương 11: Tướng công, ta không phụ chàng
Tác giả: Hạnh Diêu Vị Vãn
Edit: Sabj
Lúc tỉnh lại trời đã tối, Bạch Hoàng Chúc nhìn xung quanh một chút, bên cạnh không có một ai, trong phòng chỉ có ánh sáng ngọn đèn dầu tỏa ra, bốn phía rất yên tĩnh.
Bạch Hoàng Chúc rất muốn ngồi dậy, chẳng qua thân thể không có chút sức lực nào, hơn nữa – – toàn thân bị băng bó thành bánh nếp thì dù có sức hắn cũng chẳng động đậy được đúng không?
Hắn cười khổ, trợn tròn mắt bất đắc dĩ nhìn nóc nhà, khổ sở phát hiện mình muốn ngủ tiếp cũng không được.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi này nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, trong mắt Bạch Hoàng Chúc lóe lên tia bối rối, hinh như hắn… đã quên cái gì đó?
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, là của Minh Sơ, Bạch Hoàng Chúc nhanh chóng phân biệt được.
Minh Sơ bưng một chén thuốc đẩy cửa phòng Bạch Hoàng Chúc, liếc mắt đã thấy Bạch Hoàng Chúc vẫn nằm ở trên giường, đôi mắt trong suốt nhìn nàng không chớp mắt.
“Chàng không biết nương tử của chàng sao?” Minh Sơ buồn cười nhíu mày, lông mi như lá liễu vừa hàm chứa quyến rũ vừa tản ra nhu hòa.
Bạch Hoàng Chúc không mở miệng, chẳng qua trong lòng có cảm giác như đã xa cách một đời.
Mới mười mấy ngày mà thôi, từ khi gặp Hoa Chi, nhận chuyện của Khuynh Vân Môn, Hồng Diệp trai bị giết rồi đến bây giờ gặp lại, rõ ràng chỉ mới qua hơn mười ngày, nhưng hắn lại cảm thấy như đã rất lâu.
Hiện tại một lần nữa nhìn thấy Minh Sơ, thấy nàng cười với mình, trong lòng hắn luôn tồn tại một cảm giác không chân thực. Có lẽ hắn thật sự đã quá quen những ngày tháng nhàn nhã ở Hồng DiệpTrai nên mới có thể hoài niệm như thế, muốn trở lại cuộc sống trong quá khứ.
Minh Sơ chịu không nổi dáng vẻ hắn ngẩn người nữa, để thuốc lên bàn, nàng lắc đầu nói: “Chàng đừng tưởng giả ngu thì không phải uống thuốc.”
Bạch Hoàng Chúc buồn khổ, quả nhiên những thứ như phong tình không hợp với nương tử nhà hắn.
“Minh Sơ…” Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt với Minh Sơ, “Uống thuốc xong có được ăn đường chưng tô lạc không?”
Minh Sơ im lặng không nói gì, tướng công, ngươi cho rằng chúng ta đang ở Hồng Diệp trai hay sao?…
“Không, bây giờ chàng không thể ăn những thứ đó.” Minh Sơ lại bưng lên chén thuốc lần nữa, đi đến trước giường Bạch Hoàng Chúc, cẩn thận nâng hắn lên, mớm thuốc.
Nhìn động tác mớm thuốc cẩn thận của Minh Sơ, Bạch Hoàng Chúc hơi đỏ mặt: “Minh Sơ…”
Minh Sơ nhét một muỗng thuốc vào miệng Bạch Hoàng Chúc, thuận miệng hỏi: “Đại thiếu gia, chàng thì sao?”
Bạch Hoàng Chúc dùng sức nuốt thìa thuốc xuống, vừa mở miệng muốn nói chuyện, lại một muỗng thuốc nữa bị nhét vào trong miệng, Bạch Hoàng Chúc bị sặc một cái, ho đến mức chảy cả nước mắt. Minh Sơ thấy hắn đột ngột ho khan sợ hãi không nhẹ: “Bại gia tử chàng sao rồi? Vừa rồi không phải vẫn tốt sao?”
Bạch Hoàng Chúc càng muốn khóc, hắn không phải do người nào đó hoàn toàn không hiểu phong tình làm hại hay sao.
“Ta không sao.” Bạch Hoàng Chúc vất vả mới dừng ho khan, yếu ớt nói: “Minh Sơ, ta muốn nói là, nàng còn nhớ vì sao chúng ta bên nhau không?”
Minh Sơ ngẩn ra, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nhắc tới chuyện trước kia, tuy nhiên nàng vẫn nói: “Tất nhiên là nhớ, khi đó ta vừa rời khỏi Lãm Nguyệt cung, chạy lên núi làm đạo tặc, chàng là người đầu tiên ta cướp.”
Bạch Hoàng Chúc gật đầu: “Sau đó xảy ra rất nhiều chuyên, ta cũng không biết tại sao nàng lại hỏi ta có muốn suy nghĩ việc cưới nàng hay không.”
Minh Sơ ho nhẹ một tiếng: “Đoạn này bỏ qua, bỏ qua.” Nàng tất nhiên sẽ không để cho Bạch Hoàng Chúc biết nàng đồng tình với người của Hồng Diệp trai bao nhiêu khi gặp phải chủ nhân như vậy. Vì vậy mới nghĩ cách gả cho tên bại gia tử này, vì muốn giúp bảo vệ gia nghiệp của Hồng Diệp trai từ trên xuống dưới. Đương nhiên, quan trọng nhất là từ sau khi rời khỏi Lãm Nguyệt cung nàng mới biết được bạc quan trọng đến mức nào…
Bạch Hoàng Chúc không nhắc lại những chuyện kia, hỏi thẳng: “Ngày trước khi gả cho ta chúng ta đã có ước định, nàng đã nói khi ta nhận Khuynh Vân lệnh nàng sẽ rời đi, nhưng lúc ấy nàng không muốn di.”
“Đúng vậy, là do người nào đó đột nhiên có nam tử khí khái đuổi ta đi đó.” Minh Sơ trong mắt lóe lên một tia trêu tức.
Bạch Hoàng Chúc cười khan một tiếng: “Ta không phải muốn nói cái này… Ta muốn nói là, lúc trước chúng ta vẫn giữ lại vài điều, bây giờ ta nói tất cả cho nàng biết được không?”
Sự trêu tức trong mắt Minh Sơ dần dần biến mất, nàng vốn còn định nhân cơ hội tức giận dọa Bạch Hoàng Chúc, nhưng bây giờ lại không nhẫn tâm được, cho dù có trêu đùa cũng không hạ được quyết tâm lớn tiếng với ánh mắt trong suốt như thế của Bạch Hoàng Chúc.
Cười cười, Minh Sơ nói: “Từ bây giờ không bao giờ đuổi ta đi nữa?”
“Cũng không dám nữa.” Bạch Hoàng Chúc trả lời cực kì nhanh chóng.
Minh Sơ đứng dậy bỏ chén thuốc lên trên bàn, sau đó mới lại ngồi xuống bên giường Bạch Hoàng Chúc, bên trong nụ cười hàm chứa một ít tình cảm không nói rõ: “Được, ta cũng đang định nói cho chàng biết vài chuyện của ta, chàng muốn nghe không?”
Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
Minh Sơ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Bạch Hoàng Chúc: “Như vậy, sau khi nghe xong, vận mệnh của hai chúng ta sẽ buộc vào với nhau, chàng không phụ ta, ta không phụ chàng.”
“Đây cũng điều ta muốn.” Bạch Hoàng Chúc cười ngây thơ.
Minh Sơ cũng không cười, cũng không nhìn vào mắt Hoàng Chúc, cúi mặt nói: “Bại gia tử, ta đã từng đồng ý với cha ta, không thể nói chuyện Lãm Nguyệt cung cho người không liên quan, hiện tại ta nói cho chàng biết, không phải muốn chàng làm gì cho Lãm Nguyệt cung, ta chỉ hi vọng chàng biết, nương tử của chàng là người thế nào. ”
Bạch Hoàng Chúc giờ phút này rất muốn nâng mặt Minh Sơ lên, để ánh mắt hai người giao nhau, để nàng thấy nét mặt bản thân mình bây giờ nghiêm túc đến mức nào, nhưng hắn cảm giác mình giống như cái bánh nếp, vết thương đều bị băng bó rất dày, một ngón tay cũng không thể động đậy. Trong lòng thở dài, chỉ có thể hy vọng Minh Sơ nương tử có thể tự ngẩng đầu lên nhìn phu quân bánh nếp đáng thương của nàng.
Minh Sơ tất nhiên không nghe thấy tiếng lòng của Bạch Hoàng Chúc, khẽ thở dài một hơi nói: “Chàng đã là bằng hữu với Tố Thất công tử, như vậy chắc chàng cũng đã nghe Tố Thất công tử nói, giang hồ tứ đại truyền kỳ năm đó, Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt thế gia, ta chính là tiểu nữ nhi của vị cung chủ Lãm Nguyệt cung Minh Liêm.”
Bạch Hoàng Chúc tất nhiên là biết, hơn nữa đã đoán ra từ rất lâu rồi, chẳng qua hắn chưa từng hỏi, hắn đang đợi, đợi một ngày Minh Sơ nguyện ý nói cho hắn biết tất cả, đợi đến lúc họ không còn khoảng cách, giống một đôi vợ chồng chân chính.
“Ừ” một tiếng, Bạch Hoàng Chúc nghiêm túc nhìn chăm chú vào Minh Sơ, đợi câu nói tiếp theo của nàng.
Minh Sơ đột nhiên cảm khái cười nói: “Ngày trước khi ta còn ở Lãm Nguyệt cung cái gì cũng không hiểu, lại luôn cảm giác sẽ có một ngày mình có thể làm một chuyện lớn trên giang hồ. Khi đó ta cũng được xem như một tên không biết trời cao đất rộng, vô cùng kiêu ngạo làm gì cũng không quan tâm hậu quả.”
Bạch Hoàng Chúc lắng nghe, chưa nói cho nương tử hắn biết, bây giờ nàng vẫn vô cùng kiêu ngạo.
Minh Sơ lại nói: “Kỳ thực ấn tượng của ta với Lãm Nguyệt cung rất mơ hồ, chỉ biết đó là một trạch viện rất lớn, có rất nhiều người đi tới đi lui. Ta chỉ nhớ khi đó từ ta nghe được nhiều nhất là Hắc Y giáo… Về sau ta mới biết, thì ra Lãm Nguyệt cung và Hắc Y giáo đã tranh đấu hai mươi mấy năm.”
“Về sau… Đột nhiên có một lần cha ta vọt vào viện của ta bắt ta lập tức rời khỏi Lãm Nguyệt cung, vẻ mặt của hắn khi đó đến bây giờ ta vẫn còn nhớ.” Giọng nói Minh Sơ không hiểu sao có chút nghẹn ngào, “Ta tất nhiên không chịu rời đi mà không có lý do, sau đó hắn điểm huyệt ta ra lệnh cho người đưa ta đi.”
Nói tới đây, Bạch Hoàng Chúc cũng đoán được tiếp theo đã xảy ra chuyện gì.
Hắc Y giáo diệt toàn bộ Lãm Nguyệt cung, Lãm Nguyệt cung lớn như vậy nhưng chỉ còn hai người còn sống, Minh Sơ và Cảnh Ly.
Minh Sơ nhìn vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc, không khỏi cười nói: “Chàng chắc cũng đã biết, toàn bộ Lãm Nguyệt cung chỉ còn ta và Cảnh Ly còn sống. Ta được hộ vệ của cha che chở lao ra khỏi vòng vây, còn Cảnh Ly đã rời khỏi Lãm Nguyệt cung từ trước mới có thể tránh được kiếp nạn này.”
Nàng nói rất đơn giản, rất nhiều chuyện chỉ tóm gọn trong một câu nói của nàng, nhưng Bạch Hoàng Chúc cảm giác mình nghe thấy sự bất lực của nàng.
Muốn mở miệng an ủi, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Minh Sơ…” Bạch Hoàng Chúc mở miệng gọi tên nàng.
Minh Sơ ngước mắt, trong mắt tuy có ít nước mắt nhưng vẫn hàm chứa ý cười.
Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, lời an ủi vốn chuẩn bị tốt đột nhiên không thể nói ra miệng. Suy nghĩ của Minh Sơ không thể phán đoán theo lẽ thường, thế mà hắn lại quên mất, còn tưởng nương tử nhà mình giờ phút này đang cần bờ vai mình để dựa vào.
Tuy nhiên Minh Sơ không cho hắn cơ hội im lặng, nhanh chóng nở nụ cười: “Tới lượt chàng, bại gia tử.”
Bạch Hoàng Chúc do dự, chớp chớp mắt khó hiểu với Minh Sơ.
Hai hàng lông mày thanh mảnh của Minh Sơ tạo nên một độ cong đẹp mắt: “Ta đã nói xong chuyện quá khứ của ta, bây giờ đến lượt tướng công chàng, Diệp Trúc Tuyên Diệp tướng công.” Mấy chữ cuối cùng vô cùng mạnh mẽ, không hiểu sao khiến lòng Bạch Hoàng Chúc rét lạnh.
Tuy nhiên thực tế không cho Bạch Hoàng Chúc thời gian để giải thích, bởi vì ngoài cửa vang lên một giọng nói già nua.
“Đại thiếu gia.” Nghe thấy giọng nói này vang lên, Bạch Hoàng Chúc trong phòng mờ mịt quay đầu nhìn về phía cửa, nơi đó có một lão nhân một thân cẩm bào đang đứng, râu tóc đã hoa râm, nếp nhăn ngang dọc cũng không thể che hết kích động trên mặt.
Sau một tiếng “đại thiếu gia” ba người đều yên lặng, Minh Sơ híp mắt nhìn vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện của mình và tướng công, Bạch Hoàng Chúc nghiêng đầu cố gắng nhớ lại xem mình có quen biết lão nhân này hay không, chỉ có tên lão nhân kia toàn thân từ mắt xuống môi, lại từ môi xuống đến hai tay hai chân, kích động khó có thể kiềm chế.
Điều này khiến Bạch Hoàng Chúc cảm giác ngay sau đó lão nhân kia sẽ nhào tới ăn mình.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, lão nhân kia thật sự nhào thẳng tới trước giường Bạch Hoàng Chúc, hoàn hoàn toàn toàn bỏ qua Minh Sơ, cái chân đá thẳng suýt chút nữa thì đá vào Minh Sơ đang đứng yên một bên.
Bạch Hoàng Chúc cảm thấy lão nhân kia vẻ mặt thật dữ tợn, trong mắt chỉ thiếu sát khí nữa thôi.
Tuy nhiên hiển nhiên hắn hiểu lầm. Tên lão nhân kia không hung ác động thủ với hắn, cũng không làm gì hắn mà chỉ làm duy nhất một việc, đó là khóc.
Gần như qua một tiếng sau, bị tiếng khóc liên miên không dừng của tên lão nhân quấy nhiễu Bạch Hoàng Chúc rốt cục nhịn không được nước mắt lưng tròng nhìn về phía Minh Sơ. Ý của hắn rất đơn giản, để Minh Sơ an ủi vị lão nhân đáng thương này một chút.
Tuy nhiên rõ ràng Minh Sơ không lĩnh hội được ý của hắn, bởi vì sau khi Minh Sơ nhận được ánh mắt Bạch Hoàng Chúc chỉ làm một việc – – trong cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của Bạch Hoàng Chúc nhấc cổ áo tên lão nhân kia ném hắn ra khỏi cửa số.
Đường chưng tô lạc: