- Trang chủ
- Manh Hệ Tướng Công
- Chương 3: Tướng công, sợ hãi
Tác giả: Hạnh Diêu Vị Vãn
Edit: Sabj
Đêm dài ko trăng, trên đỉnh đầu chỉ có vài ngôi sao không ai biết tên, vạn vật yên tĩnh, gió đêm lùa vào lầu các cô độc, trong không khí tĩnh mịch pha theo chút thê lương đó, một người bung dù, nhẹ nhàng chậm chạp đi tới trước cửa lầu các, tiếng đập cửa nặng nề dường như xuyên thấu màn đêm tĩnh mịch.
Cửa rất nhanh được mở ra, một lão nhân mặc đồ đen cười quái dị với người mới đến: “Ly sứ giả, quy củ vào Hắc Y lâu ngươi cũng biết.” Giọng nói của hắn như đao thổi qua tảng đá, khàn khàn mà lạnh lùng, trên mặt ngang dọc các vết nhăn không khác gì mảnh đất nứt nẻ.
“Cầm một cái ô mà cũng so đo nhiều như vậy sao? Trưởng lão nghĩ quá nhiều rồi.” Người đó áo trắng ô đỏ, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại, nụ cười nhìn như hiền hòa.
Ngữ điệu lão nhân vẫn bình thản như trước: “Ly sứ giả nói đùa, uy danh của Ly hồn ô, chắc chắn chưa ai trong thiên hạ là chưa từng nghe nói, tội gì khó xử Lão phu?” Bạch y nam tử lắc đầu nói: “Trưởng lão đang khiêm tốn hay đang cảnh cáo tại hạ đây?” Trong mắt hắn hiện lên một cảm xúc khó nói rõ: “Ha ha, tại hạ chỉ đang nói đùa với trưởng lão thôi.”
Lão nhân nhíu mày không nói thêm gì nữa, đi thẳng lên lầu. Bạch y nam tử phía sau hắn lạnh lùng cười, vội vàng đi theo, đi được hai bước thì ngừng lại, quăng chiếc ô đỏ trong tay ra góc tường rồi mới phủi phủi bụi trên quần áo tiếp tục đi.
Trên căn gác là một phòng ở tối đen, vài vệt sáng hắt vào phòng làm hiện lên mờ ảo cách bài trí bốn phía bên trong, chỉ mơ hồ thấy lão nhân đi tới bên cạnh chiếc ghế dài, mà trên đó một người đang nửa nằm nửa ngồi, không rõ là nam hay nữ, tuy nhiên lại tỏa ra hàn khí khiến bạch y nam tử âm thầm kinh hãi.
“Thánh.” Bạch y nam tử cung kính hành lễ với người trên ghế.
Người trên ghế hình như gật đầu, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên: “Ly sứ giả, chuyện của Hoa gia ngươi làm tốt lắm.”
Bạch y nam tử híp mắt, lắc đầu nói: “Đáng tiếc để tiểu nha đầu Hoa Chi kia chạy thoát, thánh, người muốn nói câu này đúng không?” Người trên ghế cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt hiểu rõ: “Cần ta khen ngươi thông minh không, Ly sứ giả?”
“Không dám.” Bạch y nam tử trả lời nhanh chóng.
Hắc y lão nhân ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Ly sứ giả, việc giáo chủ giao phó ngươi vẫn chưa làm tốt, lúc này chuyện Hồng Diệp trai là cơ hội chuộc tội của ngươi, ngươi có nắm chắc không?”
“Thuộc hạ còn trẻ chưa muốn chết, tất nhiên sẽ nắm thật chắc cơ hội lần này.” Bạch y nam tử đưa tay lên sờ sờ cổ để phối hợp với lời nói của mình, “À…, để giữ lại cái mạng nhỏ này mà thuộc hạ còn tốn kém tìm đến cả Thần Đường, mời được năm vị sát thủ trên bảng xếp hạng của Khuynh Thiên bảng đối phó với Hồng Diệp trai. Giây phút này Hồng Diệp trai sợ là đã có thêm vài thi thể rồi, ha ha.”
Không biết có phải ảo giác hay không, bạch y nam tử nhìn thấy người ngồi trên ghế khi nghe thấy ba chữ Khuynh Thiên bảng cả người cứng lại.
Sau một lúc im lặng, người trên ghế mới thảnh thơi nói: “Khuynh Thiên bảng đúng là có sức hấp dẫn.”
“Tất nhiên, có sức hấp dẫn nhất là đệ nhất sát thủ của Khuynh Thiên bảng Qủy Chúc. Nếu hành động lần này có hắn, cho dù Hồng Diệp trai có tiền có thế cỡ nào thì cũng sẽ trở thành truyền thuyết mà thôi.” Bạch y nam tử định liệu trước cười cười, đôi mắt nheo lại hiện lên tia rét lạnh, tuy nhiên trong phòng không có đèn mà ánh sao quá ảm đạm, vì vậy không ai thấy rõ cảm xúc che giấu trong mắt hắn.
Người trên ghế lại nói: “Ly sứ giả, có chắc chắn thiên hạ đệ nhất sát thủ sẽ ra tay không?”
Ly sứ giả ánh mắt khẽ biến: “Lời này của thánh có ý gì?”
Người trên ghế thở nhẹ một hơi, cười cười: “Theo ta được biết, vị thiên hạ đệ nhất sát thủ của Thần Đường kia đã sáu năm không xuất thủ.”
Ly sứ giả không nói gì, mơ hồ có cảm giác kỳ lạ.
Hắn, dường như đã bước chân vào một ván cờ.
Lúc này, Tô Châu.
Cảnh đêm trên đường phố vẫn phồn hoa như trước, người đi đường qua lại vội vàng hoặc chậm rãi bước đi trên con đường của riêng mình, có người cười đùa, có người trầm tư, có người thét to, Tô Châu vẫn là Tô Châu náo nhiệt như xưa.
Nhưng vẫn có điều gì đó đã thay đổi, Minh Sơ hiểu. Nàng đứng giữa đường, mờ mịt nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, không biết nên đi về đâu. Ai đó đã nói đời người là một vòng tròn, dù đi xa đến đâu thì ngày nào đó vẫn sẽ quay trở lại điểm ban đầu. Nhưng nếu đã không còn tình cảm kia, không còn người đó, trở về nơi đó chỉ còn chán nản mà thôi.
Nhà nàng đã vì một câu nói của Diệp Trúc Tuyên mà phân tán thiên nhai, chân trời của nàng, có lẽ chính là dưới chân.
“Minh Sơ ơi Minh Sơ, ngươi nghĩ ngươi còn là thiếu nữ ngây thơ năm đó sao.” Minh Sơ gõ đầu mình, không cẩn thận chạm vào trâm cài phỉ thúy trên đầu khiến nàng nhớ tới mình chưa thay đổi một thân xa hoa, mặc trang phục này đi trên đường thì rất bắt mắt, hơn nữa – – nàng cúi đầu nhìn họa tiết lá phong được thêu tinh xảo trên cổ áo, đó là dấu hiệu riêng của chủ nhân Hồng Diệp trai, nàng vẫn đang mặc.
Nở nụ cười như trào phúng, đôi mắt Minh Sơ xuyên qua bầu trời đêm xa xôi nhìn về phía nóc Hồng Diệp trai, lẩm bẩm: “Bại gia tử, sao phải khổ như thế?”
Bàn tay trắng nõn tháo trâm cài phỉ thúy trên đầu xuống, Minh Sơ đi vào một phường vải gần nhất, lúc đi ra đã thay đổi một chiếc váy dài đơn giản, mái tóc dài cũng chỉ buộc chặt bằng một dải ruy băng màu xanh, lại càng tăng thêm cho nàng nét hấp dẫn khác.
Cũng ở phía sau, trong quán trà bên cạnh vang lên một tiếng tán thưởng: “Thế giới này quả thực là không chuyện lạ gì không có, đi vào là phượng hoàng kim quang lấp lánh, ra ngoài thì là sơn ca nhẹ nhàng thoải mái.”
Giọng nói đó êm dịu như mây khiến người nghe hết sức thoải mái, Minh Sơ theo tiếng nhìn lại, thấy một thanh y nam tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn mình, mặt mày đẹp đẽ như họa, đúng là một công tử nhà giàu. Nhìn đi nhìn lại, Minh Sơ không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp Diệp Trúc Tuyên, khẽ cười nói: “Có thể tính là công tử đang khen ta không?”
“Tất nhiên là nói khoác rồi.” Thanh y công tử phe phẩy chiếc quạt trong tay, tóc dài cũng đong đưa theo, cảnh tượng này, bốn chữ phong lưu phóng khoáng không đủ để hình dung. Minh Sơ không thừa nhận cũng không được, công tử trẻ tuổi này trừ bỏ ngôn ngữ hơi lỗ mãng thì cũng là nam tử thế gian khó cầu.
Tuy biết hắn ưu tú nhưng giờ phút này trong mắt Minh Sơ cũng chỉ có hai con mắt và con cái miệng đang mở mà thôi, (Sabj: ơ thế còn mũi? À mũi không mở được =))) sau khi vứt những ý tưởng thừa thãi trong đầu, Minh Sơ không quan tâm đến người đó nữa, đi thẳng về hướng cửa thành, tuy nhiên người phía sau dường như không có ý muốn kết thúc, lại nói: “Vị cô nương hoặc phu nhân này, xin hỏi ngươi đã từng gặp tiểu tử nào có đôi mắt rất lớn rất sáng, lớn lên giống cô vợ nhỏ, không có việc gì thích khóc chưa?”
Minh Sơ bước chân chợt dừng lại, không nói lời nào, tuy nhiên đầu lông mày nhíu lại khiến người kia khẳng định suy nghĩ trong lòng.
“Ta quả nhiên không tìm lầm người, trên người ngươi có mùi sữa của tiểu tử kia.” Công tử trẻ tuổi có vẻ như rất đắc ý. Minh Sơ hò hét trong lòng, nàng chắc chắn đó là người mà chưa cho nàng phong hưu thư nào đã đuổi nàng ra khỏi nhà, tướng công tiền nhiệm Diệp Trúc Tuyên, không thể nghi ngờ, ánh mắt rất lớn, giống cô vợ nhỏ, không có việc gì chỉ thích khóc, trên đời này ngoài Diệp Trúc Tuyên uy vũ đúng là chẳng có mấy nam nhân làm được.
Chẳng qua, mùi sữa là sao…
Minh Sơ xoay người đối diện với công tử trẻ tuổi, cũng mượn động tác này nhìn như lơ đãng ngửi ngửi ống tay áo, xác định trên người mình không mùi sữa giống như lời tên kia mới cười nói: “Mùi sữa là gì?”
“Chính là hương vị trên người tiểu tử kia đó, ừm, hương vị ngây thơ.” Công tử trẻ tuổi nín cười giải thích với Minh Sơ. Minh Sơ hiện tại rất muốn cho gương mặt tuấn mỹ kia một chưởng, hắn đùa nàng sao? Ngây thơ cũng có hương vị à? Hơn nữa hắn còn ngửi được?
Công tử trẻ tuổi vừa thấy sắc mặt Minh Sơ không tốt vội hỏi: “Tại hạ tên Ngôn Mạc Sắt*, lớn lên từ nhỏ với tiểu tử kia ở Mộ Thâm viện, ngươi chắc đã nghe tiểu tử kia nhắc tới rồi chứ?” Ai ngờ sắc mặt Minh Sơ càng thêm không tốt, Mộ Thâm viện, đương nhiên đã từng nghe, tên bại gia tử kia mỗi lần phá hoại đều sẽ nói thế này: “Trước kia lúc ta ở Mộ Thâm viện thường nghe ai đó đã nói, quần áo phải mặc áo hoa văn hình mây màu đỏ như ráng chiều, trang sức cô gái nên mua bộ diêu** rũ tơ vàng khảm hồng ngọc điểm hai chim phượng…” Mà ai đó này, Ngôn Mạc Sắt được nhắc đến nhiều nhất!
(*Anh này tên Mạc Sắt, Sắt trong đàn sắt chứ không phải sắt trong thiết)
(**bộ diêu: tức là 1 bộ trang sức cài trên đầu có trâm cài, cùng những sợi dây tua rua bằng kim loại, thường làm bằng vàng hoặc bạc. Mỗi khi di chuyển sẽ nó rung lắc theo bước đi nên gọi là bộ diêu 步摇)
Người này đang cười nịnh nọt, hắn không biết nếu vừa rồi Minh Sơ chỉ muốn đánh hắn, thì bây giờ đang kìm nén bản thân không xông ra đánh hắn.
“Như vậy, người ngươi muốn tìm tên là gì?” Minh Sơ nỗ lực mỉm cười cho hắn xem.
Mạc Sắt bật thốt lên: “Tiểu Trúc hắn…” Lời hắn còn chưa dứt, ánh mắt lại đột nhiên biến đổi, “Hướng Hồng Diệp trai bốc cháy.”
Minh Sơ kinh ngạc, lập tức phản ứng lại: “Bại gia tử, tiểu ruồi bọ!” Nàng quay đầu nhìn lại, Hồng Diệp trai ở hướng Tây Nam, cho dù cách xa như vậy vẫn có thể thấy được ngọn lửa đang nhảy múa, ánh lửa lan rộng chiếm nửa bầu trời, khói đặc tỏa lên cao như muốn chọc thủng sự giam cầm của trời đêm.
Đó là nơi Minh Sơ sinh sống trong bốn năm, là điểm mà nàng nghĩ đi một vòng tròn có thể trở về.
Bất chấp bản thân mình còn đang trên đường phố náo nhiệt, Minh Sơ đề khí thi triển khinh công đi tới Hồng Diệp trai.
Không nói thêm bất kỳ câu nào, bên tai Minh Sơ chỉ có tiếng gió đang gào thét, trong mắt chỉ có ngọn lửa đang đốt cháy tất cả, nàng gần như dùng hết toàn bộ sức lực để chạy, nàng chỉ biết, bại gia tử ở đây, tiểu ruồi bọ ở đây, nhà nàng ở đây. Nàng không thể dừng lại, nàng, không thể không quan tâm.
Liều lĩnh vọt tới trước đại môn Hồng Diệp trai, cảnh tượng trước mắt khiến Minh Sơ mờ mịt. Hồng Diệp trai, trước kia phồn hoa như một cung điện, cảnh đẹp chốn nhân gian khiến vô số người hâm mộ, những gác mái hành lang đẹp đẽ, những đình viện hồ nước, hạ hà thu cúc*, tất cả dưới sự thiêu rụi của ngọn lửa nóng bỏng, đều hóa thành tro.
(*hạ hà thu cúc: hoa sen mùa hè hoa cúc mùa thu)
Hồng Diệp trai to như vậy, Hồng Diệp trai phồn thịnh như thế, nhưng lại không ai chạy đến, cũng không có ai cứu hoả. Xuyên qua ánh lửa, Minh Sơ mơ hồ thấy bên trong Hồng Diệp trai tràn đầy máu tươi, kết hợp với ánh lửa tạo thành một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Trong phút chốc, Minh Sơ chỉ cảm thấy ngực rất đau, đau đến mức khiến nàng nhịn không được la lên.
“Bại gia tử, tiểu ruồi bọ…” Minh Sơ che ngực, mười ngón thon dài phảng phất như muốn đâm thật sâu vào da thịt. Nàng bước nhanh về phía trước, thân hình lay động nhưng bước đi vững vàng, vượt qua thương vong chồng chất ngoài cửa lao vào ngọn lửa ngùn ngụt trong Hồng Diệp trai.
Trong khoảnh khắc nàng tiến vào, cửa Hồng Diệp trai lóe lên một bóng dáng màu xanh, công tử thế gia trẻ tuổi dùng bộ pháp quỷ dị đuổi tới, nhìn cảnh tượng bị thiêu đốt bên trong Hồng Diệp trai, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mày khẽ cau lại.
Bốn phía đều là ngọn lửa cháy vô cùng lớn. Minh Sơ nhìn như không thấy, trong lòng chỉ có một niềm tin, tìm được phụ tử Diệp Trúc Tuyên, cứu phụ tử Diệp Trúc Tuyên ra, cho dù hắn đã đuổi nàng đi, cho dù hắn nói không cần nàng, cho dù mất mặt cũng không sao, chỉ cần có thể cứu ra, chỉ cần cứu ra, chỉ cần còn sống…
Nhưng mà nàng tìm không thấy họ. Tìm khắp tất cả các chỗ cũng không thấy họ.
Hồng Diệp trai nay đã thành địa ngục trần gian, ánh lửa, máu tươi đan vào nhau, khắp nơi đều là thi thể, đều bị người ta dùng binh khí sắc bén cắt đứt thắt lưng, thủ pháp giết người tàn nhẫn như thế nào Minh Sơ không kịp nhìn kỹ, nhưng mơ hồ nhớ đã từng nghe nói đây là cách giết người của một nơi, Thần Đường, thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ.
Giang hồ truyền thuyết, Thần Đường, cũng không thất thủ.
Nghĩ đến đây, Minh Sơ không khỏi bước nhanh hơn, nếu nàng đoán đúng, Diệp Trúc Tuyên nếu biết mình sẽ phải chết, chắc chắn sẽ chọn chết ở đó – – chỗ ở của nàng, Sơ Phong lâu.
Xuyên qua từng cái hành lang gấp khúc bị cháy đen, Minh Sơ nhìn thấy mái hiên Sơ Phong lâu, đè lại trái tim kinh hoàng, Minh Sơ dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy lên, lại nhìn thấy một màn khiến cả đời nàng không thể quên được.
Sơ Phong lâu, chỗ ở của nàng ngày xưa, giờ đây đã không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu, hiện thời nó chỉ còn là một đống gỗ đang cháy đen, mà trước cửa Sơ Phong lâu, ngồi một người – – nếu còn có thể gọi là người.
Đó là một khối thi thể không đầu, vẫn duy trì tư thế ngồi cứng trước cửa, toàn thân đều đã cháy đen nhưng ngọn lửa vẫn làm nhục trên người hắn, nhất quyết không tha, chết cũng không ngừng. Mà tay phải thi thể còn nắm một miếng ngọc màu trắng, sợi dây đã bị thiêu thành tro tàn nhưng khối ngọc kia vẫn trắng noãn không tỳ vết.
Minh Sơ cảm thấy máu toàn thân đều đọng lại, bốn phía đều là ngọn lửa nhưng nàng cảm thấy rất lạnh, giống như một người đang đứng ở cực bắc, bên cạnh không còn nam tử vô dụng nhưng khiến người ta an tâm giúp nàng sưởi ấm nữa.
Khối ngọc kia nàng biết, đó là thứ nàng đưa cho Diệp Trúc Tuyên, khắp thiên hạ chỉ có một khối, giá trị liên thành*. Khi đưa cho hắn nàng từng cười nói, nếu bại gia tử dám có gan coi khối ngọc này như bạc mà đánh người, nàng chắc chắn sẽ ném hắn ra khỏi Hồng Diệp trai, khi đó Diệp Trúc Tuyên khẩn trương nắm lấy miếng ngọc, nói hắn về sau nhất định sẽ nắm trong tay hàng ngày, đến chết cũng không rời.
(*giá trị liên thành: vô giá)
Lại không nghĩ rằng, bại gia tử kia làm theo lời lúc trước của hắn, đến chết, cũng vẫn nắm khối ngọc này.
“Bại gia tử…” Nhìn giọt nước mắt trên đất bị lửa hòa tan trong nháy mắt, mặc dù Minh Sơ cảm thấy sức lực toàn thân đã biến mất nhưng nàng vẫn rơi lệ. Tưởng rằng cả đời này nước mắt đã chảy khô vào lúc mười bảy tuổi năm đó, lại không ngờ người vô tình như mình đã sớm khóc cười vì Diệp Trúc Tuyên.
Từng nói qua, nếu thật sự có một ngày này, nàng nhất định sẽ không chút do dự ném Diệp Trúc Tuyên đi. Lại không nghĩ rằng, từ lúc nào đó, bản thân mình đã không chịu đựng được cuộc sống không có Diệp Trúc Tuyên.
Hiện tại nàng cũng mệt mỏi, chỉ muốn nằm ngủ bên trong ngọn lửa lớn này luôn, lại không biết cứ ngủ như vậy thì trong mộng có thể thấy Diệp Trúc Tuyên mở to đôi mắt vĩnh viễn thuần khiết gọi tên nàng, nói với nàng, về sau chúng ta sẽ trồng đủ loại đào ở Hồng Diệp trai, bởi vì Minh Sơ thích ăn đào nhất hay không?
Diệp Trúc Tuyên sẽ không biết nàng đã vì hắn mà thay đổi bao nhiêu, nhưng bây giờ, tất cả không còn quan trọng nữa.
Bởi vì không còn nam nhân sẽ không keo kiệt viết toàn bộ hỉ nộ ái ố trước mặt nàng, sẽ ngốc nghếch chăm sóc nàng, khi chọc giận nàng sẽ dè dặt cẩn trọng lấy quả đào nàng thích ăn nhất dỗ cho nàng vui.
Người ta nói mọi cái đều đợi đến lúc mất đi mới biết quý trọng, nàng đã từng nghe vô số lần, năm nàng mười bảy tuổi đã cảm nhận sâu sắc một lần, không nghĩ rằng sáu năm sau, nàng lại phạm sai lầm như cũ, vẫn hối tiếc không kịp.
Nhấc chân bước về phía người bị thiêu đốt, nàng rất muốn ôm lấy hắn, rất muốn hỏi hắn, chàng có sợ hãi hay không? Chàng có khổ sở hay không?
Tuy nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói khiến nàng chợt cả kinh: “Ngươi đi qua thì cũng sẽ như hắn.”