- Trang chủ
- Lòng Bàn Tay Sủng Ái
- Chương 22
Tác giả: Thời Tinh Thảo
Nha Trang, 19/04/20
Edit+beta: Xiao He
Dịch Thần Hi có chút giật mình, nhưng suy nghĩ lại, cô cũng cảm thấy bình thường.
Cô cong khóe miệng, không hề để ý đến chuyện trên Tieba, ngược lại mi mắt cong cong nhìn Hạ Xuyên, ánh mắt tràn ngập sự giảo hoạt: "Anh ghen tị?"
Hạ Xuyên cười lạnh, ôm cô ngồi lại trên đùi mình.
Dịch Thần Hi duỗi tay chạm vào áo anh, đôi mắt lóe sáng, lời nói chuẩn xác: "Nhất định là anh ghen tị rồi." Cô chống tay quan sát biểu cảm của Hạ Xuyên, cười càng ngày càng lớn: "Nếu không vì sao lúc nãy anh lại hôn em như vậy."
Hạ Xuyên: "..."
Liếc Dịch Thần Hi một cái, Hạ Xuyên cười: "Anh không ghen."
"Vậy nhất định là anh ăn giấm rồi."
Hạ Xuyên: "..." Dùng sức nhéo mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn nước miếng em đó."
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Dịch Thần Hi: "..." Hoàn toàn hết nói nổi, cô trợn trắng mắt nhìn Hạ Xuyên, ồn ào nói: "Đói bụng, em đói bụng rồi, chúng ta mau đi ăn đi."
"Ừm."
Khoảng thời gian tiếp theo, hai người đi chung vào một cửa hàng đặc sắc, Dịch Thần Hi thèm ăn lẩu lắm rồi, Hạ Xuyên hết cách, đành phải dẫn cô đi ăn.
Sau khi ăn lẩu xong, hai người hẹn hò nhau thêm một lúc nữa, đến 9 giờ tối Hạ Xuyên mới đưa người về trường học, sau đó đi vòng vèo về nhà.
- ---------
Bóng đêm nặng nề, không hề có ánh trăng chiếu rọi. Sau khi Hạ Xuyên nhìn Dịch Thần Hi trở lại ký túc xá, mới quay đầu về nhà.
Nhà Hạ Xuyên không ở gần đây, bởi vì một số nguyên nhân, nơi này cũng có một căn nhà để ở tạm. Gần đây ba anh hay qua đây khảo sát, tối nay bất luận thế nào Hạ Xuyên cũng phải về nhà một chuyến.
Trong viện gió thổi vô cùng mạnh mẽ, nhìn qua giống như sắp có mưa dông kéo tới vậy.
Thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và hạ, phía nam hay có nhiều đợt mưa kéo tới, hàng năm cứ vào lúc này, đều là thời điểm mà bọn họ cần phải cảnh giác nhất. Mà gần đây ba Hạ hay xuất hiện ở đây, cũng là vì lý do này.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Sau khi Hạ Xuyên đỗ xe xong, mới đi vào trong nhà. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vừa đến cửa Hạ Xuyên đã nhìn thấy mẹ mình.
"Sao mẹ còn chưa ngủ ạ?"
Mẹ Hạ bưng một chén canh nấm tuyết từ phòng bếp ra, khi nhìn thấy con trai sắc mặt liền nhu hòa hơn rất nhiều: "Mẹ chờ con về đấy."
Hạ Xuyên cười, duỗi tay nhận chén từ trong tay bà: "Cho ba con sao?"
"Đúng vậy."
"Để con đem lên cho, thuận tiện con tìm ba có việc."
Mẹ Hạ gật đầu: "Mẹ vào phòng bếp làm thêm một chén cho con." Bà nhíu mày nhìn Hạ Xuyên nói: "Sao mẹ cảm thấy mới một tháng không gặp con lại gầy hơn thế này."
Bà nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Hạ Xuyên, liền đi vào phòng bếp: "Con lên trước đi, sau đó xuống đây."
"Được ạ."
Hạ Xuyên rũ mắt nhìn chén canh nấm trong tay, nâng khóe miệng đi lên thư phòng. Gõ cửa, sau khi được đáp lại anh mới đẩy cửa đi vào.
Hai ba con liếc nhau, ba Hạ nâng mi, nhìn đồ vật trong tay con mình: "Con mới về sao?"
"Ừm."
"Tìm ba có việc gì?" Ba Hạ tiếp tục nhìn tài liệu khẩn cấp trong tay, thuận miệng hỏi. Ông hiểu con mình, nếu không có việc gì thì Hạ Xuyên sẽ không chủ động nói chuyện với ông.
Hạ Xuyên để chén canh nấm tuyết xuống bên cạnh, mặt mày trầm tĩnh, sắc mặt bình tĩnh ừm một tiếng. Anh gãi đầu, nhìn ba mình một chút rồi ngập ngừng nói: "Ba."
"Có việc cứ nói." Ba Hạ liếc nhìn anh, cười một tiếng: "Từ khi nào con trở nên giống mẹ con vậy?"
Hạ Xuyên xoa xoa ấn đường, suy nghĩ một lát mới hỏi: "Gần đây ba bận việc gì thế?"
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
"Mưa lớn gây sạt lở đất." Ông suy nghĩ, ngước nhìn Hạ Xuyên: "Nếu chuyện nghiêm trọng, mấy đứa phải tham gia cứu viện đấy."
Hạ Xuyên hiểu rõ: "Con biết, gần đây bọn con vẫn luôn tập luyện phương diện này rất nhiều." Cứ mỗi năm vào thời điểm này, mưa lớn gây sạt lở đất đều xuất hiện.
Ba Hạ gật đầu, nhìn anh một cái:" Chuyện này khiến con khó nói sao?"
"Cũng không phải." Hạ Xuyên cười nhẹ, nhướng mày: "Con không còn gì để hỏi nữa, con chỉ muốn tới thăm ba một chút, lát nữa còn phải về đội."
"Không ở nhà sao?"
"Sáng mai con có nhiệm vụ huấn luyện."
"Vậy nhớ nói trước cho mẹ con, bà ấy vì con nên mới tới đây." Giọng ba Hạ có chút ghen tị. Khiến Hạ Xuyên không kiềm chế được mà cười to.
"Con biết rồi."
Sau khi ăn xong chén canh nấm ở dưới lầu, Hạ Xuyên liền quay về đội. Anh đã suy nghĩ rất lâu mới về nhà để hỏi một chuyện, nhưng anh lại cảm thấy không quan trọng. Chỉ là Hạ Xuyên không ngờ rằng, chuyện mà anh lo lắng lại xảy ra nhanh như vậy.
- -------
Hôm nay là thứ năm, Dịch Thần Hi cùng bạn học đều bận rộn chuẩn bị cho buổi chụp hình ngoại cảnh. Trong khoảng thời gian này cô cũng rất bận. Dịch Thần Hi còn báo danh vào một cuộc thi tài, đến lúc đó phải đem tác phẩm của mình đi dự thi.
Tình yêu của Dịch Thần Hi đối với nhiếp ảnh không chỉ dừng lại ở đó, ngoại trừ những việc này, cô còn muốn có thể kiếm được tiền từ công việc này. Huống chi bây giờ mới chỉ bắt đầu, cô muốn mình phải ngày càng xuất sắc hơn một chút, Dịch Thần Hi vẫn luôn là một con người hiếu thắng, trước đây không ai ủng hộ cô theo đuổi chuyên ngành này, nhưng giờ cô đã học được rồi, liền muốn chứng mình bản thân, chứng minh rằng lựa chọn của cô không phải là một sai lầm.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Mấy nay cô bận rộn đến mức không có thời gian gọi điện cho Hạ Xuyên, chỉ có thể nhắn tin chúc ngủ ngon cho anh mỗi đêm.
Đột nhiên, Dịch Thần Hi nhận được điện thoại của Trương Bích Lam, nói cô qua văn phòng giảng viên một chuyến, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn.
"Vì sao lại nói mình tới văn phòng?" Dịch Thần Hi vô cùng kinh ngạc, giảng viên phụ đạo của khoa vốn dĩ không có chuyện gì để nói với sinh viên mới đúng chứ.
Trương Bích Lam cũng tỏ vẻ mê mang: "Mình không biết, nhưng cậu không cảm thấy lúc cậu đi học buổi sáng mọi người đều nhìn cậu bằng ánh nhìn kì quái sao?"
Dịch Thần Hi hơi giật mình, cau mày nhớ lại, trong lớp cô luôn giữ thói quen độc lai độc vãng, chỉ quen với mỗi Trương Bích Lam, nhưng bởi vì hai người không ở chung ký túc xá, thế nên ngoại trừ những lúc đi học chung nói với nhau vài câu, thì thật sự không tiếp xúc gì mấy.
Mà gần đây cô quá bận, ngay cả Trương Bích Lam cô còn không để tâm tới, nói gì tới những bạn học khác.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, đúng là buổi sáng khi cô đi học, lúc nào cũng có người xầm xì sau lưng cô.
"Đúng vậy." Dịch Thần Hi vô cùng bình tĩnh nói: "Mình qua phòng giáo viên trước rồi nói chuyện sau nhé."
"Có cần mình đi chung với cậu không?"
Dịch Thần Hi từ chối: "Không cần đâu, tự mình đi được rồi." Cô bỏ máy ảnh trong tay xuống, cầm di động đi về hướng phòng giảng viên.
Thời tiết khá âm u, Dịch Thần Hi nhíu mày nhìn bầu trời, có lẽ sắp mưa rồi. Sau khi đến văn phòng, Dịch Thần Hi nhìn thấy giảng viên chủ nhiệm hiếm khi xuất hiện của lớp mình và giảng viên phụ đạo, cô liền híp mắt.
Trận thế này... Không hề đơn giản chút nào.
"Em chào thầy."
Giảng viên phụ đạo gật đầu, ngước nhìn cô: "Thần Hi em ngồi đi."
"Vâng ạ." Dịch Thần Hi nhấp môi, ngồi đối diện hai người, tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ hỏi: "Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?"
Giảng viên phụ đạo và chủ nhiệm lớp liếc nhìn nhau, hai người nhìn trực diện vào Dịch Thần Hi hỏi: "Thần Hi, gần đây trong khoa có một số tin đồn về em."
Nghe vậy, trong mắt Dịch Thần Hi hiện lên tia kinh ngạc.
"Thầy nói tiếp đi ạ."
Giảng viên phụ đạo cũng không chần chừ, nói thẳng: "Mấy thầy cũng không quản được chuyện yêu đương của sinh viên mấy em, dù gì cũng đã học đại học rồi, đây cũng là chuyện bình thường hôi. Bây giờ mà không trải nghiệm thì sau này có lẽ sẽ tiếc nuối, em nói phải không?"
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Dịch Thần Hi dạ một tiếng, không nói gì.
Giảng viên phụ đạo quan sát sắc mặt cô, sau đó đưa máy tính trong tay để trước mặt cô, để cô tự xem nội dung trên đó: "Gần đây thầy nhận được một số ảnh chụp liên quan đến tin đồn của em." Dừng một chút, cô nhìn Dịch Thần Hi hỏi: "Người mà em nắm tay ở trong ảnh, có phải là đội trưởng Hạ Xuyên không?"
Đây là lần đầu tiên Dịch Thần Hi cảm nhận được cảm giác bị lời nói làm cho đứng tim. Cô bị kinh hách không nhẹ.
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy khủng hoảng, vào thời khắc mà giảng viên nói những lời kia, thời điểm mà cô nhìn thấy tấm ảnh kia, tựa như bọt nước trong suy nghĩ của cô, không ngừng lan tỏa.
Không thể kiểm soát được suy nghĩ của bản thân, sự khó chịu tràn ra khắp lồng ngực, trải rộng toàn thân, Dịch Thần Hi cảm thấy tay mình có chút cứng đờ. Cô thậm chí không muốn chạm vào bàn phím, càng không muốn động vào con chuột bên cạnh, không muốn xem thử còn tấm ảnh nào khác không.
Cô sợ.
Cô sợ sẽ nhìn thấy được những chuyện cô đang nghĩ đến trong đầu, càng sợ nhìn thấy được những hình ảnh thân mật của mình và Hạ Xuyên ở chỗ này.
Nếu hai người chỉ nắm tay nhau, cô có thể giải thích được một chút. Nhưng nếu là chuyện khác... Dịch Thần Hi không thể nào giải thích được.
Lông mi run rẩy hạ xuống, mặt Dịch Thần Hi trầm hẳn, cô đang rơi vào trạng thái tự hỏi.
"Thần Hi." Giảng viên phụ đạo nghiêm túc nhìn cô.
Dịch Thần Hi ngẩn ra, thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, ngước mắt nhìn hai người ở đối diện, nhấp miệng: "Cô muốn hỏi chuyện gì ạ?"
Giảng viên phụ đạo nhìn cô chăm chú, trong mắt tràn đầy sự tò mò.
Thật ra hai hôm trước cô đã biết chuyện này, nhưng lúc ấy chỉ là biết, nghe được thì cũng nghĩ đó là tin đồn thôi. Cho nên cô cảm thấy đây là chuyện không thể nào. Dù gì thì cô gái trẻ tuổi nào cũng sẽ có ấn tượng tốt với huấn luyện viên quân sự của mình, trước đây đã từng có chuyện như vậy, nên cũng xem là bình thường.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Cho đến hôm nay khi nhận được hai mail có kèm ảnh chụp trong đó, cô mới thấy được đây chính là sự thật. Thế nên vô cùng lo lắng gọi người chủ nhiệm không bao giờ thấy mặt này tới, chuẩn bị để nói chuyện tốt với Dịch Thần Hi.
Chỉ là... Thái độ hiện tại của Dịch Thần Hi không quá rõ ràng, hai người đúng là không biết làm cách nào để nói ra những lời đã định sẵn trong đầu. Dịch Thần Hi chỉ là một cô gái trẻ, một khi nói sai, sợ rằng sẽ tạo áp lực tâm lý cho cô, nhưng không nói... Thì cũng không được.
Thật ra chuyện tình yêu giữa huấn luyện viên quân sự và sinh viên, dựa theo đạo lý mà nói thì không cần quản. Nhưng cũng không thể để mọi chuyện tùy ý phát triển quá đà được. Huấn luyện viên quân sự và sinh viên yêu nhau không phải là sai lầm, cũng không có quy định nào nói là không thể. Nhưng trước đây xuất hiện quá nhiều trường hợp như vậy, cuối cùng làm huyên náo ồn ào cả lên. Cho nên trường học không thể nào không quản.
Điều mọi người lo lắng nhất chính là, sợ sinh viên trường mình bị lừa dối tình cảm. Đương nhiên cũng không phải là ai cũng như vậy, nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.
"Thần Hi, em quen với đội trưởng Hạ Xuyên sao?"
Dịch Thần Hi trầm mặc một lúc, gật đầu: "Trước đợt quân sự lần trước, tụi em đã quen nhau ạ." Trong đầu cô nhanh chóng lọc ra rất nhiều quy định, chuyện cô và Hạ Xuyên yêu nhau hẳn là không vi phạm kỷ luật, lý do chủ nhiệm tìm gặp cô, cô cũng nắm được đại khái.
Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc, nhìn cô: "Hai người quen nhau từ bao giờ?"
"Nhà bà ngoại em và nhà bà ngoại của huấn luyện viên ở gần nhau ạ, hai người là hàng xóm." Cô nhẹ giọng nói, tốc độ không nhanh không chậm, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào.
Giảng viên phụ đạo và chủ nhiệm lớp liếc nhìn nhau, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
"Cho nên hai người biết nhau trước rồi?" Giảng viên phụ đạo dừng một chút, quan sát biểu cảm của cô: "Vậy lúc ấy em biết đó là huấn luyện viên của mình chưa?"
Dịch Thần Hi cười bất đắc dĩ: "Không biết, lúc em nhìn thấy huấn luyện viên còn bất ngờ nữa là."
.......
Lúc Dịch Thần Hi từ văn phòng bước ra, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt liền thu lại. Cô híp mắt, suy nghĩ về những lời nói mà chủ nhiệm vừa mới nói với mình, trong mắt kiềm chế một cảm xúc khác.
"Thần Hi." Noãn Noãn sau khi nghe được cuộc nói chuyện của bạn bè xung quanh, liền vội vàng chạy qua đây.
Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cời, nhìn người đang chạy tới: "Sao cậu lại tới đây rồi?"