- Trang chủ
- Liệt Hỏa Như Ca
- Quyển 2 – Chương 3
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Sóng gió giang hồ cuộn trào.
Trang chủ Liệt Hỏa sơn trang Liệt Minh Kính,người chấp chưởng võ lâm suốt mười chín năm qua đã qua đời trong đêm.
Trong mười chín năm này,sau khi Ám Hà cung thoát ẩn,dưới nỗ lực của Liệt Minh Kính,cục diện thiên hạ đã có được một giai đoạn thái bình hiếm thấy.Cái chết đột ngột của Liệt Minh Kính không khỏi khiến cho quần hào bốn
phương quan tâm.
Liệt Hỏa sơn trang,nhìn đâu đâu cũng là tang phục.
Trên mái hiên treo đầy những chiếc lồng đèn tỏa ánh sáng trắng,lụa bạch
trong cơn gió rét mướt tung bay khắp trời,sương mù dày đặc phảng phất
như cả ngày không tan,động trên những nhành cây kết thành sương trắng.
Hai chữ “Phúng Điếu” trắng toát trong làn khói chiều như tản ra hơi lạnh.
Trong linh đường leo lét vài ngọn nến trắng.
Khói hương trầm trọng bốc lên khiến cho linh đường im ắng thêm vài phần nặng nề.
Trên bàn thờ làm bằng gỗ giáng hương có đặt một bài vị.
Ba chữ “Liệt Minh Kính” được khắc sâu trên đó.
Trong số khách khứa đến chia buồn,có rất nhiều người từng tham gia hôn lễ của Chiến Phong một tháng trước.Lúc ấy,Liệt Hỏa sơn trang giăng đèn kết
hoa,không khí vui tươi tràn ngập,Liệt Minh Kính lớn giọng cười to, mặt
mũi hồng hào.
Nhanh như thế,người đã ra đi,vật còn ở lại.
Đại đệ tử của Liệt Minh Kính là Chiến Phong cùng tam đệ tử Cơ Kinh Lôi khoác áo tang đứng trước linh vị.
Cơ Kinh Lôi mặt mày tiều tụy,đôi mắt hằn những sợi tơ máu,râu của y đột nhiên mọc dài ra,có cảm giác suy sụp chán nản làm sao.
Chiến Phong lại vô cùng điềm tĩnh.
Điềm tĩnh như ngày thường.
Y đứng lặng yên,đôi đồng tử màu lam thẫm lạnh lùng,thân người vươn thẳng
như kiếm,viên bảo thạch đeo bên tai phải lập lòe ánh sáng ảm đạm.
Duệ Lãng cũng đứng trước linh vị.
Đầu của y cuối xuống thật thấp,chẳng ai có thể trông thấy vẻ mặt của y.
Mộ Dung Nhất Chiêu thần thái trang nghiêm,tiếp đãi khách đến viếng.
Lăng Tiêu Thu cùng những đường chủ khác đứng lùi về phía sau một chút.
Khách khứa trong linh đường rất nhiều,số lượng phải đến mấy trăm người,các môn phái trông võ lâm đều phái người đến.
Người tuy đông nhưng linh đường lại vô cùng yên tĩnh.
Mọi người có mặt dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
Khi làn sương chiều dần dần tản mác.
Gã đệ tử trực bên ngoài trang đột nhiên run rẩy hô lớn: “Tiểu thư đã trở về rồi!”
Mọi người nhìn về phía cửa linh đường.
Trong hôn lễ của Chiến Phong một tháng trước đây,Liệt Minh Kính từng tuyên bố trước mặt mọi người Như Ca sẽ tiếp quản Liệt Hỏa sơn trang.Thế
nhưng,một thiếu nữ còn chưa đến mười bảy tuổi như thế,thật sự có thể kế
nhiệm vị trí của thiên hạ đệ nhất trang hay sao?
Một thiếu nữ như thế,rồi sẽ dẫn dắt thiên hạ võ lâm đi về hướng nào chứ?
Bức lụa trắng như tuyết phần phật thốc cao trog ơn gió lạnh của mùa đông!.
Gương mặt của người con gái áo đỏ ấy so dải lụa trắng còn nhạt hơn.
Hơi thở của nàng có chút dồn dập
Đôi mắt lại mở thật lớn!
Nàng nhìn trừng trừng vào tấm bài vị đặt trên bàn thờ ấy,khóe môi thoáng chống chẳng còn chút máu!
Trên đường đi,nàng luôn đeo đẳng ý nghĩ,biết đâu,biết đâu đây chỉ là một trò đùa,là bọn họ đã lừa gạt nàng,là cha vì quá nhớ nàng,cho nên mới bày ra trò đùa này.Tuy nhiên,từ trước đến nay cha chưa bao giờ đùa cợt với
nàng như thế hay là cha trong lúc bốc đồng nên mới làm như thế? Nếu đúng như nàng nghĩ thì khi trở về nàng sẽ nhào vào lòng cha mà òa khóc,trách cha vì sao lại hù dọa nàng như thế,rồi đợi khi bình tĩnh lại,nàng sẽ
hứa với cha rằng nàng sẽ mãi mãi,mãi mãi không rời xa cha nữa.
Nàng chẳng còn cần bất cứ cái thứ gì nữa.
Nàng chỉ cần mỗi cha thôi
Mộ Dung Nhất Chiêu nặng nề bước đến bên cạnh Như Ca,khoác một bộ áo tang
lên vai nàng.Y vỗ vỗ lên bờ vai ấy,muốn nói điều gì đó,nhưng cuối cùng
chỉ biết thở dài.
Như Ca run rẩy.
Nhìn tên cha khắc trên bài vị,đôi đồng tử của nàng dần co lại,chút ánh sáng
cón đọng nơi đáy mắt cũng từng giọt tan biến.Nàng tiến về phía trước mấy bước,bước chân thẫn thờ,hệt như một người loay hoay trong cơn ác
mộng.Thế nhưng,khi nàng bước đến trước linh vị,sống lưng đã ưỡn
thẳng,chẳng còn thấy chút run rẩy nào nữa.
Linh đường rộng lớn như thế lại lặng im phăng phắc,ánh nhang đèn lúc sáng
lúc tối.Dười tấm màn trắng không gió mà tự đu đưa,chỉ có tấm bài vị trơ
trọi cùng một hủ sứ nhỏ trắng toát.
“Cha đâu? Vì sao chỉ có tấm bài vị này?”Giọng của nàng vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt của mọi người trong trang đều buồn bã.
Duệ Lãng vẫn hạ thấp đầu nói: “Di hài của trang chủ đều ở trong hủ sứ cả”
Như Ca quay đầu nhìn sang y,ánh mắt lạnh lung: “Vì sao?”
Mộ Dung Nhất Chiêu đứng bên thầm kinh ngạc.Y vốn cho rằng Như Ca sẽ lung
túng sợ hãi,hoặc ngất xỉu tại chỗ,nhưng sự kiềm chế cùng khí thế của
nàng quả thật đã vượt qua ngoài sự đoán của y.
Duệ lãng cuối đầu nói: “Trong vụ nổ,di hài của trang chủ đã hóa thành tro bụi”
Dường như trải qua thật lâu,thật lâu
Linh đường yên lặng đến mức khiến người ta khó thở.
Đôi môi Như Ca trắng xanh: “Đã điều tra rõ hay chưa? Là do ai làm?”
Duệ Lãng khẽ ngẩng đầu lên.
Đôi đồng tử màu tro của y chỉ lớn như đầu kim
“Canh ba đêm hôm đó,maật thất mà trang chủ lện công phát nổ,đã điều tra được
nguyên nhân,vụ nổ là do có kẻ bố trí và kích sáu khối hỏa khí có uy lực
cực mạnh”.Duệ Lãng ngừng một chút,trong mắt lóe lên một tia hận thù: “Đã kiếm chứng,số hỏa khí ấy là do Giang Nam Phích Lịch môn đã bí mật chế
ra”.
Quần hào giang hồ trong linh đường bất ngờ hà hốc miệng.
Giang Nam Phích Lịch Môn
Một môn phái vừa nổi dậy trong võ lâm,mấy năm gần đây phát triển cực
nhanh,gần như là bá chủ một dải Giang Nam.Phích Lịch môn giỏi sử dụng
các loại hỏa khí,uy lực kinh người,sát thương cực mạnh,các môn phái khác đều không dám đối nghịch với bọn họ.Trưởng môn của Phích Lịch môn là
Lôi Hận Thiên,thâm hiểm cuồng vọng,hỉ nộ vô thường,từng nhiều lần gây
hứng với Liệt Hỏa sơn trang và Thiên Hạ Vô Đao thành.
Nếu như cái chết của Liệt Minh Kính có liên quan đến Giang Nam Phích Lịch môn,vậy thì thiên hạ ắt sẽ nổi lên một trường mưa máu.
Đôi mày Như Ca chau lại.
Nàng nhìn về phía bài vị của cha,không nói lời nào.
Lúc này,ánh mắt của Duệ lãng chợt lóe lên một tia u tối. “Tiểu thư,trước
khi người trở về trang,đường chủ các đường của Liệt Hỏa sơn trang đã hợp bàn và quyết định một số việc”.
Như Ca gật đầu tỏ y lắng nghe.
“Trang chủ đã từng tuyên bố tiểu thư là người thừa kế sơn trang,chúng ta cũng
không dám trái ý”,Duệ lãng nói. “Chỉ là,trang chủ qua đời quá đột
ngột,tiểu thư lại chưa kinh nghiệm,bọn ta đã bàn bạc…”
Như Ca nhìn y. “Duệ đường chủ có lời xin cứ nói”
Bọn quần hào giang hồ nín thở,lặng im quan sát diễn biến
Duệ lãng trầm ngâm nói: “Chiến Phong,thân là đại đệ tử của trang chủ,hành
sự quả quyết,bình tĩnh.Chỉ bằng để y tạm thời thay mặt trang chủ,sau này sẽ chuyển giao lại cho tiểu thư”.
Gió lạnh cuốn mạnh sương mù xộc vào cửa lớn của linh đường,ồ ạt tràn vào bên trong.
Rèm trắng tung bay phần phật!
Nhang đèn có vẻ ảm đạm
Trong đường tăm tối như màn đêm
Đôi mắt Như Ca trầm tĩnh đến lạ lùng,nàng lặng im quét mắt về phía các đường chủ
Bọn đường chủ có kẻ né tránh ánh mắt,có kẻ không chút biểu cảm,có kẻ thoáng vẻ xấu hổ,cũng có kẻ thản nhiên nhìn lại.
Đúng lúc này,một giọng nói chợt cất lên: “Sư muội quả thật cần mọi người trợ giúp,tuy nhiên Chiến sư huynh cũng không cần mang danh nghĩa trang chủ
đâu”
Người vừa lên tiếng chẳng ngờ là Cơ Kinh Lôi,cằm đầy râu,dáng vẻ tiều tụy
Cơ Kinh Lôi nhìn thẳng vào Chiến Phong nãy giờ vẫn chưa thốt một lời. “Có
sư huynh trợ giúp sư muội tiếp quản Liệt Hỏa sơn trang,sư phụ dưới nơi
chín suối cũng sẽ an lành”
Chiến Phong vẻ như không hề nghe thấy.
Mái tóc xoăn màu xanh sậm của y trong ánh đen chập choạng khẽ phe phất,viên bảo thạch lam thẫm bên tai phải mờ đục đi,khóe môi lạnh lùng ngầm lộ ra một nét cười.
Ánh mắt của Duệ Lãng như phủ màu tro chết chóc. “Chiến Phong thay mặt trang chủ thì mới tiện xử lý nhiều vụ việc”.Y lại lạnh nhạt nhìn về phía Như
Ca. “Không biết ý của các vị như thế nào”.
Như Ca khoác trên người tang phục
Bộ y phục dười lớp áo tang ấy sớm đã mất hết vẻ tươi tắn thường ngày.
Nàng đưng thẳng trước linh vị của cha.
Đôi mắt vô cùng bình tĩnh…
Thế nhưng…
Ngón tay của nàng cứng lại đến phát xanh.
Trong linh đường,quần hào đang chờ đợi câu trả lời của Liệt Như Ca.
Mi mắt nàng khẽ nhướng lên,dưới ánh đèn leo lét lộ ra chiếc bóng mờ xinh
đẹp.Nàng nhìn chầm chầm vào vẻ lạnh lùng của Chiến Phong tuyên bố: “Từ
nay trở đi,Chiến Phong tiếp nhận chức vị phó trang chủ của Liệt Hỏa sơn
trang,có quyền sử lí tất cả mọi việc”
Mùa đông năm ấy lạnh lẽo lạ thường.
Bầu trời như đặc một màu xám tro,cây khô trụi lá,những nhành cây sạm đen thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương mù mờ mịt.
Mặt đất phủ một lớp băng mỏng.
Liệt Minh Kính qua đời đã nửa tháng.
Liệt Hỏa sơn trang vẫn phủ đầy một màu trắng,tiếng người nói chuyện đều rất nhỏ,giống như sợ phiền nhiễu đến điều gì đó.
Mỗi ngày,các thủ lĩnh của các phân đà và phân đường đều đến,tụ tập trong
đường cả ngày để bàn bạc công việc.Chiến Phong rất ít nói,y chỉ một mực
trầm mặc lắng nghe,sau cùng mới mang quyết định nói với mọi người.Các vị thủ lĩnh vốn không quen vì Liệt Minh Kính lúc còn sống luôn nói cười
trao đổi với bọn họ,còn Chiến Phong thì có phần lạnh lùng cùng u ám.
Tuy nhiên,đường chủ của Thanh Hỏa đường là Duệ Lãng,vốn nắm trọng quyền
trong tay thì lại tỏ ra cung kính với Chiến Phong,hắn nghiêm khắc trừng
phạt những ai có lời lẽ bất mãn với Chiến Phong.Dần Dần,chẳng còn ai dám tùy tiện buông lời phê bình úp mở với y nữa.Vả lại,người mang danh kế
thừa chức vị trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang là Liệt Như Ca,từ khi trở
về trang,luôn thấy trong người khó chịu,chưa từng hỏi qua sự vụ trong
trang.Thân phận trang chủ của nàng dường như chỉ là một danh xưng mà
thôi.
Ngày tháng dần trôi,mọi người phát hiện,tác phong hành sự của Chiến Phong
tuy độc đoán tàn nhẫn nhưng lại vô cùng hữu hiệu,ảnh hường và địa vị của Liệt Hỏa sơn trang trong võ lâm còn cường thịnh hơn so với thời Liệt
Minh Kính cầm quyền.Dần dà,mỗi khi đề cập đến Liệt Hỏa sơn trang người
ta đều nghĩ đến hai chữ: “Chiến Phong”
Trong rừng trúc
Không có ánh mặt trời
Trên chiếc bàn đá xanh lạnh lẽo,hơi trà từ từ tản mác.
Ngón tay của Như Ca nhẹ lướt trẹn thành chén,nàng nhìn xa xăm như đang nghĩ
đều gì đó,khóe môi lộ nét cười nhẹ như nước trà xanh.
Bất chợt nàng bật ho
Bờ vai nàng run lên nhè nhẹ,bộ y phục trắng che lấp tầm thân yếu ớt,nàng ho như xé toạt cả phổi
Điệp y hoảng hốt đến mức mắt lưng tròng,cô lao tới dùng một chiếc áo choàng
quanh người Như Ca,luôn miệng giục: “Tiểu thư chúng ta trở về có được
hay không?Nơi này lạnh lắm,người sẽ chịu không nổi đâu!”
Như Ca vỗ vỗ lên tay cô,mĩm cười đáp: “Ở trong phòng buồn lắm”
“Nhưng mà…”.Điệp Y lòng đau như cắt,cô biết,khu rừng trúc là nơi khi còn sống
trang chủ thích nhất.Tiểu thư thường cùng trang chủ uống trà nói chuyện
tại đây
Như Ca nhịn ho nói: “Điệp Y tỷ tỷ,mọi người về trước có được không? Ta muốn được ở đây yên tĩnh một mình”
Điệp Y hoảng hốt lắc đầu: “Không được”
Huân Y tiến tới,khẽ kéo tay áo Điệp Y,dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi,nỗi
đau trong lòng nếu không được giải tỏa sẽ động lại mãi,không tốt cho cơ
thể đâu”.Bệnh phong hàn của tiểu thư đã kéo dài mười mấy ngày,cơn ho
càng lúc càng nặng,sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
Vài tiếng ho nhẹ vang đến,Như Ca cười cảm kích: “Đa tạ Huân Y tỷ tỷ”
Điệp Y không quay đầu lại,cô không thể nhìn tiểu thư cười.Không hiểu tại sao mỗi lần tiểu thư mĩm cười,cô lại thấy lòng mình như rỉ máu.
Huân Y nhẹ nhàng kéo Điệp Y rời khỏi.
Trong rừng trúc chỉ còn lại một mình Như Ca
Rừng trúc mùa đông
Lá đã thưa đi rất nhiều.
Thân cây vẫn xanh biếc như ngày nào.
Tiếng gió đùa qua rừng trúc khua xào xạc.
…
…Hôm ấy…
…Nàng nhìn cha nhưng không trông thấy vẻ mặt của người.
…Liệt Minh Kính đã xoay người bỏ đi,mái đầu rậm đặc tóc trắng của ông bị nắng chiều nhuộm thành màu đỏ lựng,dáng hình cũng chìm vào sắc đỏ,nghiêng
nghiêng đổ bóng trên nền đất xanh của rừng trúc…
…
Lần đó.
Không ngờ lại là lần cuối cùng nàng nhìn thấy cha.
Như Ca nhắm mắt lại,bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy chén trà nhỏ đã nguội
lạnh,chiếc áo choàng trắng tinh khiến nàng nổi bật như một bức tượng
băng giữa đất trời giá lạnh không chút hơi ấm.
Nếu nàng biết đó là lần cuối cùng được trông thấy cha.
Nếu nàng biết đó là lần cuối cùng nàng có thể nũng nịu với cha.
Nếu nàng biết…
Tại sao, mọi chuyện lại đột ngột như vậy…
Nàng vùi đầu vào cánh tay,áp lên chiếc bàn đá lạnh như băng,người co quắp lại,cuộn thành một khối nhỏ.
Nếu như nàng biến thành một đứa bé con.
Liệu cha có thể tươi cười mà bước ra,nói với nàng rằng đây chỉ là một trò đùa hay không?
Trong rừng trúc vang lên tiếng động!
Nàng nhỏm dậy,đầu gối đập vào ghế đá.Mặc kệ cơn đau,nàng giật mình quay đầu
lại,ánh mắt tức thì sáng rực lên đáng sợ,hệt như có hàng ngàn bó đuốt
đang rực cháy.
Cha!
Tiếng gọi hòa theo tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng nàng…
Từng phân từng tất da thịt trên thân thể Như Ca lạnh dần đi.
Chiếc áo choàng trắng tinh rơi xuống đất.
Đó là Chiến Phong.
Áo vải màu lam sậm,viên bảo thạch u ám,trong cơn gió rì rào của rừng
trúc,mái tóc xoăn xanh đen của y lóe lên một tia sáng xanh mờ nhạt.Y
nhìn Như Ca,cách nàng bảy tám bước,trong mắt thoáng ẩn thoáng hiện một
chút tình cảm nhưng hông rõ rệt.
Chỉ thấy Như Ca đột nhiên xoay người lại,ánh mắt hừng hực nhìn y,sau đó ánh sáng tắt ngắm.
Hai tay y chợt xiết chặt.
Như Ca bặm môi,bật ho nhè nhẹ: “Ngươi đến rồi”
Chiến Phong đáp: “Phải”
“Có chuyện gì sao?”
“Đã chừng thực,Giang Nam Phích Lịch môn tổng cộng chế ra chín quả Kì Lân
Hỏa Lôi,mật thất bên ngoài của sư phụ bị kích nổ là do sáu quả trong số
ấy”.
“Làm cách nào để chứng thực?”
“Phong trưởng lão chuyên quản lý việc chế tạo hỏa khí của Phích Lịch môn đã thừa nhận”
“Phong Bạch Cực?”
“Phải”.
Như Ca lại bật ho một tràng.
“Phong Bạch Cực chẳng phải hai tháng trước đã bị trục xuất khỏi Phích Lịch môn rồi hay sao?”Một trưởng lão đã bị trục xuất có bao nhiêu phần đáng tin?
Chiến Phong chăm chú nhìn Như Ca,nàng ho nhiều đến mức hai mà đỏ bừng.
“Phải”
Như Ca đợi cho cơn ho lắng xuống,ngẩng đầu lên nhìn y lạnh lẽo như dao.
Gió,xuyên qua rừng trúc,thổi lá khua vang xào xạc.
Như Ca lại ngồi xuống ghế,rót cho mình một chén trà.
Trà đã nguội.
Chén trà đã lạnh.
Nàng ngẩng đầu định uống.
Chiến Phong giữ nàng lại,tay y cũng lạnh cóng,khẽ khàng đặt trên tay nàng làm nàng thoáng rùng mình.
“Cô bệnh rồi”.Giọng y khô cứng. “Trà lạnh không tốt cho sức khỏe đâu”.
Lâu lắm rồi nàng và y chưa được gần nhau như vậy.
Lòng bàn tay y nắm chặt lấy mu bàn tay nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn y,đặt chén trà xuống bàn,sau đó mĩm cười: “Chẳng việc
gì,đa tạ ngươi đã quan tâm”.Giọng nói của nàng hờ hững,lạnh lùng.
Đáy mắt màu lam thẫm của Chiến Phong như biến lớn cuồng bạo.
Như Ca khẽ nói: “Ta tại sao lại nghi ngờ ngươi được chứ?”Nàng cười lẳng
lặng nhìn y. “Chẳng lẽ ta lại nghi ngờ cha ta là do ngươi hãm hại hay
sao?” Nàng mĩm cười như đang kể một câu chuyện vui,nhưng ánh mắt lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của Chiến Phong.
Chiến Phong cũng nhìn lại nàng.
Dáng người màu lam sẫm ngoan cường nhưng cô độc.
Như Ca chống tay lên trán,khẽ thở dài. “Giang Nam Phích Lịch môn là mối
hiềm nghi lớn nhất.Nếu ngươi khẳng định là bọn chúng,vậy tiếp theo nên
làm sao?”
Chiến Phong lạnh nhạt đáp: “Tiêu diệt triệt để”
Như Ca mĩm cười. “Tốt”
Nụ cười của nàng hệt như lá trúc rơi trên nền tuyết mang một vẻ sáng trong vô ngần. “Ta cũng quyết sẽ không bỏ qua cho kẻ đã sát hại cha ta”
Kế đó,hai người dường như không biết phải nói điều gì đó.
Yên lặng một lúc.
Như Ca nâng bộ đồ pha trà trên bàn đá lên,đấy là bộ vật dụng pha trà mà khi còn sống cha nàng thích nhất.Nàng đứng dậy,nhìn Chiến Phong nói: “Không còn việc gì khác,ta đi trước đây”.
Y gật đầu.
Mái tóc dài của Như Ca xõa trên làn áo trắng,trông có vẻ mỏng manh vô
cùng.Gió lạnh thổi qua,không nhịn được nàng bật ho nhè nhẹ.
Bỗng nhiên…
Chiến Phong cuối người xuống nhặt chiếc áo choàng trắng Như Ca đánh rơi lúc nãy,khoác lên vai của nàng
Như Ca giật mình,bước chân hơi khựng lại
“Đơn thuốc đại phu đã kê,phải uống đúng giờ đấy”.Y như đang nói với không khí,thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Cơn gió trong rừng trúc thổi tốc gấu váy của nàng
Cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại.
“Đa tạ”
Nàng rời khỏi rừng trúc.
Hình bóng Chiến Phong trong cơn gió lạnh lúc chiều tà,lam sẫm,cô độc...
Hôm sau,Liệt Hỏa sơn trang thông báo với toàn thiên hạ…
Giang Nam Phích Lịch môn sử dụng hỏa khí do bí mật chế tạo ám sát trang chủ
Liệt Minh Kính,từ nay trở đi,tất cả các môn phái tiếp tục kết giao với
chúng sẽ là địch nhân của bổn trang.Hơn nữa,Phích Lịch môn trường kì
nghiên cứu chế tạo các loại hỏa khí với lực sát thương ghê gớm,nguy hại
cả một phương,dã tâm này là hiểm họa ngầm cho sự thanh bình của võ
lâm.Thế nên,Liệt Hỏa sơn trang kêu gọi các môn phái trên giang hồ cùng
nhau quét sạch Phích Lịch môn,phục hồi sự yên ổn cho giang hồ.
Thông báo vừa mới được ban bố,Thiên Hạ Vô Đao Thành là người hưởng ứng đầu tiên.
Thiên Hạ Vô Đao thành chọn ra ba trăm đệ tử xuất sắc,phái đến và chịu sự chỉ huy của Liệt Hỏa sơn trang.
Giang Nam Thập Bát ổ,Thủy Huyền Bang,Các Phái không động,Thanh thành…đều tích cực hưởng ứng,họ răm rắp nghe theo sự chỉ huy của Liệt Hỏa sơn trang.
Trong phút chốc.
Giang hồ phát sinh đại biến.
Đêm đến.
Ngoài song cửa,trăng sáng vằng vặc.
Bên trong,ánh đèn leo lét.
Ngọn lửa dìu dịu khẽ lay lắt,in hình mảnh khảnh lên bức tường trắng nhạt.
Như Ca không hề ngủ.
Nàng khoác một chiếc áo choàng dày,bật ho nhè nhẹ.Khuôn mặt nàng càng ngày
càng hốc hác,bờ vai yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ một ngón tay vào
thôi cũng sẽ vỡ tan.
Huân Y them chút than vào trong lu hương,khẽ giọng hỏi: “Người còn chưa đi ngủ sao?”
Như Ca mĩm cười,mắt vẫn dán chặt vào sách: “Còn sớm mà”
“Người uống thuốc chưa?” Huân Y đưa mắt nhìn lên chén thuốc làm bằng gốm tử sa trên hương án.
“Ôi..ta quên mất…” Như Ca ngại ngùng mĩm cười.
Huân Y sờ chén thuốc nòi: “Nguội mất rồi,để ta hâm nóng rồi mang trở lại cho người”
“Không cần đâu”.Như Ca châm ra một chén. “Lạnh một chút cũng không sao mà”.Dù
sao nàng uống thuốc đã lâu cũng chẳng khá hơn chút nào.
Huân Y không để nàng uống,động tác rất dịu dàng nhưng cũng thật kiên quyết. “Thuốc lạnh có hại cho sức khỏe đấy tiểu thư”
Như Ca lắc đầu.
Trong lúc mơ hồ,nàng dường như nhớ ra đã nghe qua một câu nói cũng gần như thế ở nơi nào đó…
…
…Trà lạnh không tốt cho sức khỏe đâu…
…Lòng bàn tay của Chiến Phong nắm lấy mu bàn tay nàng…
Huân Y cầm chén thuốc lên,sắc mặt bỗng hiện lên vẻ kì lạ. “Ta nghe bọn a hoàn rỉ tai nhau …”
Như Ca thấy cô cứ ngập ngùng,vừa ho nhẹ vừa bật cười hỏi: “Thế nào…?”
Huân Y chăm chú nhìn nàng: “Nghe nói,thuốc mấy ngày nay đều do chính tay Phong thiếu gia sắc”
Như Ca ngơ ngác rồi bật cười. “Nói bừa,Phong sư huynh bận rộn như vậy”.
Huân Y khẽ cau mày. “Thật ra,Phong thiếu gia,người…”
Cửa phòng kẹt một tiếng rồi bật mở.
Hoàng Tông phấn khởi ùa vào,hai gò má bị gió lạnh làm cho đỏ ửng,ánh mắt lấp lánh vẻ hưng phấn.
Như Ca và Huân Y đều nhìn về phía cô…
Như Ca hỏi: “Chuyện gì vậy?Hình như rất vui thì phải?”
Hoàng Tông mừng đến nỗi suýt bật nói ra,nhưng cuối cùng cũng nén lại,nhìn
sang Huân Y cười bảo: “Huân Y tỷ tỷ đang dọn thuốc đấy ư?”
Huân Y dịu dàng đáp: “Phải!Ta ra ngoài trước đây”
Cô bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Như Ca đặt cuốn sách trên tay xuống,cười nói: “Thần thần bí bí,còn không mau nói đi”
Hoàng Tông ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu..
Như Ca kinh ngạc
Nàng lập tức đứng dậy,nhìn chăm chú vào Hoàng Tông,ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời.
Ánh trăng tĩnh mịch
Vài làn sương đêm mờ ảo bốc lên.
Sương đêm như khói quấn quyện dưới ánh trăng ngà.
Mấy ánh sao khuya.
Dịu dàng lấp lánh trên nền trời đêm
Tà áo xanh chấp chới theo gió
Trên chiếc xe lăn bằng gỗ,đôi tay thon dài thoáng vẻ nhợt nhạt.Đôi tay tuy
trắng nhợt nhưng dưới ánh trăng xuyên qua khu rừng soi chiếu lại dường
như lấp lánh như ngọc
Đom đóm bay chấp chới phía trước đầu gối y.
Ánh sáng tràn ngập như ngững đốm sao dìu dịu khác.
Y nhắm mắt lại
Sống mũi cao thẳng vươn chút phong sương của dặm trưởng xa tít.
Y có chút mệt mỏi.
Thế nhưng,y rốt cục cũng đã đến đây rồi
Tiếng bước chân như tiếng trống ngực vừa vui mừng vừa lo sợ…
Chạy về phía nam tử áo xanh
Y không nghe thấy
Mắt y vẫn nhắm như cũ,chân mày khẽ nhíu như đang suy tư về một người mà cõi lòng y vương vật nhất.
Nàng đã phải một mình chịu đựng nhiều đớn đau đến vậy.
Y lại không thể ở bên cạnh nàng
Đom đóm vùn vụt bay lên!
Một bong người trắng như tuyết tựa ngọn gió ùa vào lòng y,nắm chặt lấy vạt
áo,khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên,ánh mắt sáng ngời đến đáng sợ,hệt như
tất cả sinh mệnh mà nàng có đều cháy bừng bừng lên bên trong đấy!
“Huynh…”Nàng chăm chú nhìn y,chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran,tựa như người bôn ba
mệt mỏi đã lâu cuối cùng cũng tìm được đường về nhà,nhất thời không thốt được thành lời.
Y mở mắt ra,nơi đáy mắt đầy vẻ tiếc thương,đau đớn: “Ta đến muộn rồi”
Không ngờ nàng lại ốm đi nhiều như vậy,hai mà đỏ rần sắc bệnh,môi cũng đã khô đi.Nàng mặc một bộ áo trắng tinh,bên tóc cài một đóa hoa trắng nho
nhỏ.Đôi mắt nàng nhìn y đầy lưu luyến,giống như một đứa bé đã mất hết
mọi thứ,ánh lệ mong manh nhẹ nhàng kết tụ.
Y vuốt tóc nàng.
“Bệnh phong hàn đã đỡ chút nào chưa?Muội còn ho nhiều không?”
Nàng ngây ra nhìn y. “Sư huynh,sao huynh lại ở đây?”Y đáng lý phải đang
chinh chiến với đội quân Oa quốc ở phương nam,sao y có thể đột nhiên
xuất hiện ở cạnh nàng thế này.
Ngọc Tự Hàn đăm đắm nhìn nàng : “Huynh lo cho muội”
Nghe xong câu nói này.
Nước mắt nàng chảy xuống.
Từ khi nghe tin dữ về cha,bao nhiêu tình cảm trong lòng nàng đều như bị
một tảng đá lớn đè nặng,khiến cho nàng cảm thấy ngột ngạt,hít thở không
nổi nữa.Nhưng rồi ở bên cạnh y,nàng không cần phải giả bộ kiên cường
nữa.Nước mắt chảy qua hai gò má nàng,thấm lên gương mặt,lòng thấy đau
buốt.
Nàng vừa khóc vừa nắm chặt tay y. “Huynh biết không,bọn họ đều nói cha đã
chết”.Nàng lắc đầu quầy quậy. “Muội không tin đâu,sao cha lại đột ngột
mất đi như thế được?Trước khi muội rời trang,cha vẫn còn khỏe mạnh,vẫn
cười nói với muội,thương yêu muội như vậy,sao mới chớp mắt chai lại mất
đi được chứ?”
Nước mắt của nàng càng túa ra nhiều hơn. “Muội tuyệt đối không tin đâu!”
Ngọc Tự Hàn ôm chặt lấy nàng
Nàng hoảng loạn nhìn chằm chằm y. “Cha không chết mà!Huynh thấy đó,chỉ là
một hủ tro cốt,sao có thể bảo rằng cha đã chết được?.Bọn họ đều đang gạt muội phải không?”
Nàng khóc tới mức bật ho sặc sụa
Y ôm chặt lấy nàng,nhẹ nhàng vỗ lên lưng của nàng dịu cơn ho.
Nàng khóc tới mức toàn thân run rẩy. “Nhưng sao,muội đã tìm kiếm rất nhiều
nơi,từ phòng ngủ,thư phòng của cha,đến rừng trúc,con đường nhỏ,trảng
rừng phong…Nơi nào muội cũng tìm cả rồi,vậy mà…không thấy bong dáng của
cha…Muội không cảm giác được sự tồn tại của người…”
Hốc mắt nàng sưng đỏ,nước mắt nàng dâng trào: “Muội không cảm giác được
người nữa!!Huynh biết không?Muội chợt nhận ra mình sẽ không bao giờ còn
được gặp lại cha nữa!”
Trong rừng cây
Như Ca òa khóc nức nở.
Bầy đom đóm bay đi bay lại tạo thành vô số điểm sáng,soi rọi cho nàng và y bên trong khu rừng
Nàng thổn thức trong lòng y!
Nước mắt nước mũi của nàng đẫm ướt vạt áo y,nàng tựa như một đứa trẻ đang sợ hãi,vùi vào lòng y mà lớn tiếng khóc than…
Nước mắt thấm lên đóa hoa băng bên trong ngực áo của nàng…
Tiếng khóc đau khổ tuyệt vọng của nàng xuyên thấu vào đáo hoa băng trong suốt ấy…
Đóa hoa băng dường như cũng cảm thấy đau đớn…
Ánh sáng bi thương lập lòe từ bên trong lan tỏa…
…
Đỉnh núi Côn Lôn
Băng tuyết muôn đời ngời sáng chói mắt
Ánh trăng chiếu vào động băng kia
Hàn khí lạnh thấu xương,băng tuyết ngàn vạn năm.
Trên đời không có ai chịu được cơn lạnh thấu xương như vậy
Chỉ có một thứ tình cảm
Thứ tình cảm thanh khiết không vương nhiễm bụi trần
Mới có thể khiến cho khối tinh thể tuyệt mĩ như ngọc lưu ly hồi sinh một cách diệu kì.
Trong màn đêm,từng mũi băng sáng phảng phất như đến từ một nơi xa xôi
Mũi băng ấy kết tụ từ nước mắt…
Xuyên qua linh hồn tinh khiết giữa lớp băng dày đặc…
Nước mắt trong mũi băng lạnh…
Làm cho linh hồn đau đớn chấn động…
Là nước mắt của nàng ư?
Đúng rồi.
Sao nàng lại bi thương như vậy…
Nàng bị bệnh hay sao?
Đúng rồi.
Tinh thể dưới lớp băng vùng vẫy,dung nhan mỹ lệ làm cho vạn vật trên thế gian phải nín thở,mờ ảo hiện ra…
Ngươi có biết cái giá phải trả hay không?
Mũi băng tựa như đang thở…
Lớp băng dần dần rạn nứt…
Nhưng nàng đang rơi lệ…
Dưới ánh trăng trong rừng cây.
Ngọc Tự Hàn nâng gương mặt giàn giụa nước mắt của nàng lên. “Nếu sư phụ thật sự đã qua đời,muội sẽ như thế nào?”
Nàng ngẩng ngơ.
Nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.
Y dùng khăn lụa lau sạch nước mắt cho nàng. “Sư phụ khi còn sống yêu
thương nhất là muội,nếu thấy muội khổ sở như vậy,chỉ sợ người sẽ đau
lòng hơn”.
“Người không thấy được nữa rồi”.Nàng ngoảnh mặt đi nơi khác.
Y thở dài. “Nhưng,vẫn còn ta kia mà”.Khăn lụa dịu dàng lau đi nước mắt
trên gương mặt của nàng. “Ca nhi,muội có biết khi nghe tin muội ngã
bệnh,ta lo lắng nhiều như thế nào không?”
Nàng cúi đầu.
“Sư phụ qua đời,ta cũng rất đau khổ”.Giọng của y trầm buồn.Từ khi y năm
tuổi,y đã tới Liệt Hỏa sơn trang rồi.Sư phụ đối với y chẳng khác nào
người cha thứ hai.
“Thế nhưng,muội phải biết tự chăm sóc mình thật tốt”.Y dịu dàng lau khô giọt nước mắt cuối cùng trên gương mặt của nàng. “Vừa rồi,òa khóc như
vậy,hẳn là mọi đau khổ trong lòng muội đã được giải tỏa cả rồi.Thế
nên,sau này muội không được ngã bệnh nữa,có được không?”
Y chăm chú nhìn nàng,ánh mắt lo âu đến như thế.
Nàng đã ngừng khóc,một cơn gió lạnh thổi tới,nàng lại bật ho.
Ngọc Tự Hàn cởi chiếc áo khoác trên người xuống choàng lên người nàng bảo:
“Nếu muội không khỏi bệnh,huynh sẽ đau khỗ lắm,biết không?”
Nàng ngẩng mặt lên.
Y siết chặt nàng trong tấm áo khoác. “Ca nhi…”
Ánh đom đóm lập lòe,uyển chuyển.
Ánh đom đóm lù mù nhưng cũng thật sáng trong.
Y cúi người ôm lấy nàng mà dịu dàng sưởi ấm.
Một lúc sau,Như Ca khẽ cử động trong lòng y rồi nhìn về phía y,cố gắng mĩm
cười nói: “Muội biết rồi,sư huynh,Ca nhi sẽ kiên cường mà,muội chỉ khóc
trước mặt huynh thôi”.
Y vỗ về nàng: “Khóc xong rồi thì đừng buồn nữa”.
“…vâng”
“Phải chóng khỏi bệnh đi”
“…vâng”.
“Vậy mới là Ca nhi ngoan chứ”
Y trìu mến xoa xoa đầu nàng.
Nàng hít một hơi nói: “Sư huynh,muội sẽ không để mình bệnh nữa…muội…còn có nhiều chuyện cần phải làm”.
Thần sắc nàng nghiêm trang khiến y phải cẩn thận “lắng nghe”
“Cái chết của phụ thân cũng thật kì lạ”. Nàng chậm rãi nói. “Phong sư huynh cho là Giang Nam Phích Lịch môn gây ra,nhưng mà…”
“Có gì không đúng chứ?”
Nàng chậm rãi lắc đầu: “Muội cũng không nói ra được,có lẽ một thời gian nữa
sẽ có chút đầu mối.Hơn nữa…”.Nàng ngừng một chút. “Duệ đường chủ với
Phong sư huynh…”.Khi cha còn sống,nàng luôn cảm giác được ánh mắt căm
thù của Duệ Lãng nhìn Chiến Phong,hơn nữa Chiến Phong lại luôn né tránh
nàng.Tuy nhiên,mấy ngày gần đây…
Ngọc Tự Hàn suy nghĩ một lúc lâu.
Sau đó y nói. “Ca nhi,cùng đi với ta nhé”
Như Ca giật mình kinh ngạc.
Ánh mắt y lộ vẻ vô cùng vấn vương. “Tình hình của Liệt Hỏa sơn trang rất
phức tạp,ta lại không thể ở bên cạnh muội.Tuy muội là trang chủ do sư
phụ chỉ định nhưng chưa bao giờ muội nhúng tay vào sự vụ trong trang.”
“Huynh lo ta sẽ gặp nguy hiểm ư?”
Y trầm ngâm. “Dễ thường kẻ ngu ngơ thì bình an,người đa mang thì vướng tội”.
Ánh trăng trên trời cao trắng ngần trong suốt,màn sương mờ ảo như những dải lụa trắng vấn ít lượn lờ,đom đóm chẳng biết tự lúc nào đã bay đi.
Trong rừng cây thật yên tĩnh.
Như Ca im lặng suy nghĩ.
Cuối cùng nàng lắc đầu gượng cười. “Muội thật sự muốn đi cùng huynh,muội
chưa bao giờ muốn làm trang chủ.Thế nhưng,cha đã trao lại Liệt Hỏa sơn
trang cho muội rồi”.Nàng cắn môi,ánh mắt dần dần sáng lên. “Liệt Hỏa sơn trang đã chính thức đối địch với Giang Nam Phích Lịch môn,chốn võ lâm
sắp xảy ra một màn mưa máu tanh hôi.Hiện thời,muội chẳng cách nao rời
khỏi đây được”.
Ngọc Tự Hàn dường như đã sớm biết quyết định của nàng.
Mặc dù y thật sự rất muốn đưa nàng theo,đưa nàng rời xa chốn võ lâm loạn ly ấy.Nhưng rồi cho dù có đi đến đâu,chỉ cần thế gian còn con người thì sẽ còn vô số những vấn đề cần phải đối mặt.
Y muốn bảo vệ nàng,muốn nàng vĩnh viễn không bao giờ ưu sầu.
Thế nhưng nàng đã trưởng thành rồi.
Như Ca nhẹ nhàng nắm lấy tay y,mĩm cười nói: “Đừng lo cho muội,muội sẽ tự bảo vệ mình”.
Nụ cười của nàng rực sáng: “Muội là đứa con gái đầy tự hào của cha mà”.
Hai canh giờ sao
Khi Ngọc Tự Hàn với dáng vẻ phong trần mệt mỏi rời khỏi rừng cây,cất bước về phương xa thì cũng là lúc đêm đã về khuya.
Hoàng Tông đỡ lấy Như Ca,hiếu kì nhìn nàng. “Ồ? Mới chỉ một lúc thôi mà khí sắc của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi”.
Như Ca ho khẽ đáp: “Nào có nhanh như vậy”.
Hoàng Tông mĩm cười tinh ranh nói: “Ta chỉ biết Vương Gia vừa tới,bệnh tình của cô đã thuyên giảm”
Sao chứ,nói cứ như thể nàng mắc bệnh tương tư vậy.Có điều,mới vừa rồi nằm
trong lòng sư huynh khóc một hồi,quả thật những uất ức trong lòng cũng
đã vơi đi,đầu óc cũng có vẻ thanh thản hơn nhiều”
Hai người chầm chậm bước đi.
Thật ra lần này Ngọc Tự Hàn đến đây là đã trái với quân pháp,cho nên hành
động của y vô cùng bí mật.Hai nàng ra ngoài gặp mặt cũng không ngồi kiệu hay cưỡi xe,chỉ ở trong rừng cây,cách hậu viện của Liệt Hỏa sơn trang
khá gần,bọn họ trò chuyện trong giây lát thì đã về đến nơi.
Dọc theo con đường nhỏ uốn khúc quanh trang là một hồ nước.
Sương mù trong hồ tỏa ra ngày càng thêm dày đặc.
Ánh trăng dường như bị che phủ.
Màn đêm đen kịt
Hoàng Tông vừa đi vừa xoa xoa tay,phả hơi bảo: “lạnh quá,lạnh đến cóng cả tay mất thôi”.
Như Ca nhường đôi găng ấm cho cô
“Như vậy sao được,cô còn đang ốm mà!”
Như Ca siết chặt áo choáng trên người. “Ta mặt ấm hơn không lạnh đâu”
Hoàng Tông rối rít cảm tạ,đeo chiếc găng tay ấm áp làm bằng da cáo vào,nàng
hít hít cái mũi đang đỏ ửng rồi nói: “lạnh thế này,ngoại trừ chúng tar
a,sợ rằng trong trang chẳng còn ai dám đi lại nữa…”
Ánh mắt Như Ca đột nhiên nhìn xa xa về phía trái,đôi chân cũng dừng lại,lẩm bẩm nói: “Cũng không hẳn”
Mặt hồ trong bong đêm,sương mù ngùn ngụt bốc cao.
Màn sương trắng mênh mong trong màn đêm đen kịt có vẻ thần bí và quỷ dị vô cùng.
Bên hồ có hai người.
Một người áo lam,tóc xoăn,viên bảo thạch bên tai phải âm ỉ chớp sáng.
Người còn lại áo đỏ,chân trần,tóc dài đến nỗi có thể xỏa ra đất,ngón tay y
nâng một chén rượu bằng hoàng kim tinh xảo,vẻ như đang cười nhưng lại
không phát ra một chút thanh âm nào.
Trên con đường nhỏ.
Như Ca kéo Hoàng Tông chỉ về phía người áo đỏ hỏi: “Cô nhìn thấy y chứ?”
“Đương nhiên!”.Hoàng Tông cười nói: “Gần đây Chiến công tử hầu như cả đêm
không ngủ,nghe bọn a hoàn nói,y thường xuyên ngồi yên lặng cả đêm bên hồ sen hoang phế này”
Như Ca giật mình.
Sau đó nàng thở dài: “Ta đang hỏi,cô có trông thấy người mặt áo đỏ kia không?”
“Người mặt áo đỏ nào?”.Hoàng Tông trợn tròn mắt nhìn về phía màn đêm.Cô dụi
dụi hai mắt trông lại lần nữa rồi cười nói: “Cô hoa mắt rồi sao,ở đó chỉ có Chiến công tử,rõ ràng y mặt áo lam,sao lại mặt áo đỏ được chứ?”
Như Ca kinh ngạc hỏi: “Cô không nhìn thấy ư?” Người áo đỏ này mỗi lần xuất hiện đều quỷ mị như vậy.
“Chẳng có gì hết,ta phải nhìn cái gì bây giờ?”.Hoàng Tông lẩm bẩm nói,đột
nhiên kêu lên: “Ối,Chiến công tử hình như đã trông thấy chúng ta rồi!”
Chiến Phong bên bờ hồ xoay người lại.
Từ xa,ánh mắt của y hướng về phía Như Ca
Nhìn nàng áo khoác choàng trắng nhưng vẫn lộ ra bờ vai gầy guộc như
trước,hốc mắt nàng đỏ mọng,đôi má vẫn còn dấu những vệt nước mắt.
Chiến Phong tiến lại gần,cách Như Ca chỉ khoảng một bước chân.
“Cô vừa khóc?” Giọng nói của y trầm trầm, ánh mắt chăm chú.
Như Ca chợt cảm thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mình như nhói đau
Nàng lảng tránh ánh mắt của y. “Ta phải về trang”
“Cô vừa đi đâu về?”.Chiến Phong hỏi
Như Ca khẽ ho,choàng kín chiếc áo choàng trắng lại,chầm chq5“Chẳng có gì
hết,ta phải nhìn cái gì bây giờ?”.Hoàng Tông lẩm bẩm nói,đột nhiên kêu
lên: “Ối,Chiến công tử hình như đã trông thấy chúng ta rồi!”
Chiến Phong bên bờ hồ xoay người lại.
Từ xa,ánh mắt của y hướng về phía Như Ca
Nhìn nàng áo khoác choàng trắng nhưng vẫn lộ ra bờ vai gầy guộc như
trước,hốc mắt nàng đỏ mọng,đôi má vẫn còn dấu những vệt nước mắt.
Chiến Phong tiến lại gần,cách Như Ca chỉ khoảng một bước chân.
“Cô vừa khóc?” Giọng nói của y trầm trầm, ánh mắt chăm chú.
Như Ca chợt cảm thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mình như nhói đau
Nàng lảng tránh ánh mắt của y. “Ta phải về trang”
“Cô vừa đi đâu về?”.Chiến Phong hỏi
Như Ca khẽ ho,choàng kín chiếc áo choàng trắng lại,chầm chậm ngẩng đầu lên bảo: “Phong sư huynh,ta cảm thấy hơi mệt,ta muốn về”
Chiến Phong đờ người
Một lúc sau nhìn nàng,đáy mắt y dần hiện lên một sắc lam dịu nhẹ: “Phong hàn chưa khỏi,đừng thức khuya quá”.
Như Ca vô cùng ngạc nhiên,Chiến Phong từ trước tới giờ rất cố chấp,nếu
không có được câu trả lời như ý sẽ không dễ dàng bỏ qua.Nàng không kìm
nén được,liếc mắt nhìn y,nhưng lại chạm phải đôi mắt màu lam sậm ấy”
“Cảm tạ”
Nàng xoay người muốn bỏ đi,nhưng lại nhìn về phía con ngươi mặc áo đỏ như màu máu bên hồ kia.
Hồ nước buổi khuya quấn quyện sương trắng
Người áo đỏ ngẩng đầu nhấm nháp chén rượu trong tay.Bôi tửu bằng vàng vô cùng tinh xảo,trong bong đêm lập lòe phát sáng,chen rượu kia vốn không rót
đậy rượu lắm,nhưng dường như y đã ngấm men say
Đôi chân trần đạp lên nền đất buốt giá
Bộ y phục đỏ tươi bay phần phật theo gió đêm.
“Y là ai vậy?”
Như Ca nhìn người áo đỏ.
Đôi mắt Chiến Phong đột nhiên nhíu chặt.
Người áo đỏ dường như đã nghe thấy giọng nói của Như Ca,chầm chậm quay mặt lại.
Màu da y trắng bệch đến trong suốt,hệt như đã từng chung sống với ác ma
dưới địa ngục,nơi khóe môi mỏng tươi đẹp như có sinh mệnh ấy ứa ra một
dòng máu tươi.
Giữa trán là một hạt chu sa đỏ.
Ánh mắt y như lấp đầy mối tình sâu đậm.Thế nhưng nếu như nhìn kĩ,phía sau ấy lại là sự lạnh lung và vô tình đến tàn nhẫn.
Trên con đường nhỏ,Hoàng Tông ra sức dụi dụi mắt
Vì sao Như Ca luôn cho rằng bên bờ hồ có “người áo đỏ” chứ?Nơi đó rõ ràng chỉ có một màn sương trắng dày đặc
Giọng Chiến Phong vô cùng kì lạ: “Cô…có thể trông thấy hay sao?”.Kết giới mà
người ấy thiết lập,thế gian này vốn dĩ chẳng ai có thể nhìn thấy được.
Bên bờ hồ
Người áo đỏ cũng đang quan sát Như Ca
Áo choàng trắng tinh,khuôn mặt xinh xắn có chút ốm yếu,mắt kiên cường ngời sáng,trên má còn lưu dấu lệ vương
Nàng vốn không nên mặc đồ trắng
Người áo đỏ nhấc lấy chén rượu,đu đưa về phía Như Ca,giọng nói mềm dịu và mị hoặc như song nước dưới đáy: “Ta là Ám Dạ La”