- Trang chủ
- Liệt Hỏa Như Ca
- Quyển 1 – Chương 4
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Hệt như một luồng ma pháp mê ảo sáng rực giữa đêm khuya.
Ngón tay xinh đẹp của Tuyết làm bừng sáng lên một tiểu nha đầu vận đồ đỏ trong đại sảnh đường.
Trong thoáng chốc.
Đầu óc Như Ca như có mười tám ngọn đèn lồng đỏ cực lớn xoay mòng mòng!
Bao nhiêu ánh sáng, bao nhiêu tầm mắt, bao nhiêu hơi thở có mặt lúc này đều đổ dồn về nơi nàng đang đứng!
Đầu của nàng ngất ngư váng vất.
Tai của nàng lùng bùng vang động.
Thì ra, cảm giác chim sẻ hóa phượng hoàng là như thế này sao?
Có chút lâng lâng, có chút lạ lẫm, có chút kiêu ngạo, có chút buồn cười, có chút vội vã, có chút hài hước, còn có chút quái lạ.
Đôi mắt to trong vắt như nước của Như Ca đột nhiên vụt sáng nhấp nháy. Nàng không để ý tới những ánh mắt ghen ghét, oán hận hay pha vẻ kinh ngạc
kia nữa. Nàng chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào vị nam tử tuyệt mỹ đang nở nụ cười tươi như hoa ấy, từ từ giơ cánh tay lên, chỉ vào ngực mình, hỏi
một câu…
-Là ta ư?
oOo
Gió đêm mang hương thơm ùa đến. Không ph ải hương hoa hạnh, cũng không phải hương hoa đào, chỉ là một mùi vị thuần khiết thanh bạch, mát lạnh trong trẻo, hệt như từ người của Tuyết thấm xuất ra vậy.
Tuy ết cười khanh khách nhìn vẻ mặt kỳ quái của Như Ca, da thịt trong suốt
của y được bóng trăng phủ nhuộm lung linh ngời sáng, lại có vẻ loang
loãng như thể chỉ cần phà hơi vào cũng sẽ hòa tan đi mất.
Như Ca nhìn vị nam tử dáng điệu như hoa ấy, hít sâu một hơi hỏi:
-Ngươi đã từng gặp ta trước đây à?
- Chưa hề!
- Vậy ta rất đẹp hay sao?
Tuyết khẽ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, dường như đang cân nhắc câu từ, sau cùng vẫn phải lắc đầu nuối tiếc bảo:
- Nàng vẫn còn nhỏ lắm!
Như Ca nhăn nhăn mũi. Sự tự tin gặp phải đả kích lớn, nhưng thôi kệ, trước tiên không nên tính toán vội.
- Ta ở trong đại sảnh này có cử chỉ gì không giống với mọi người mà hấp dẫn được ngươi?
- Không có!
-Ngươi vừa thấy ta thì đã say mê, vô duyên vô cớ yêu ta như thế sao?
- Không phải!
- Vậy thì…
Như Ca hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
-Ngươi tại sao lại muốn bỡn cợt ta trước mặt mọi người!
Trong gió đêm.
Những đóa hoa trắng muốt trổ đầy tán hạnh. Tuy ết nhìn dáng vẻ tức tối của
Như Ca, khúc khích cười khẽ, thân thể thanh mảnh hệt như một cành liễu
đu đưa trong gió xuân, nét cười buồn thương tựa đóa hạnh hoa ảm đạm.
Y đưa tay lúc lắc cánh mũi nhỏ xinh của Như Ca, gắt rằng:
-Đúng là nha đầu ngốc!
- Ta ngốc hồi nào!
Như Ca đổ quạu.
-Người ta tự nhiên là yêu nàng nên mới chọn nàng làm chủ nhân.
Tuyết phát ra một ánh nhìn rạo rực, sóng mắt như nước thu dâng đầy.
Như Ca nhịn không được phải nhíu mày:
-Nhưng vừa rồi ngươi chẳng nói…
- Không phải vô duyên vô cớ! Mà là vô cùng… vô cùng… vô cùng yêu nàng.
Tuyết kéo lấy tay nàng áp lên ngực mình, dịu dàng nói: - Nàng nghe đi, trái
tim của ta là đang đập vì nàng đấy, mỗi một nhịp đập như thế đều muốn tỏ với nàng rằng - Ta yêu nàng!
Như Ca cả người run bắn, cố sức rụt tay lại:
-Ngươi nghĩ ta thật sự là kẻ ngốc hay sao?
- Nàng không ngốc, là ta ngốc.
“…?”
Tuyết si tình nhìn nàng:
- Ai bảo ta vừa thấy nàng thì đã không thể dằn lòng mà yêu nàng chứ.
A!
Không thể chịu được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục cùng y dây dưa qua lại thế này nàng sẽ phát điên lên mất!
Như Ca tức tối nhìn y hỏi:
-Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì?
Tuyết cười nhạt đáp:
- Vậy nàng có gì?
- Ta…
Như Ca nghẹn họng:
- Ta chẳng có gì cả.
- Thế thì xem, ta sao lại có mưu đồ gì với nàng được chứ?
Tuyết nhìn nàng vẻ oan uổng, ánh lệ từ đôi tròng mắt như nước thu lấp lánh phát sáng.
Như Ca bất đắc dĩ thở dài bảo:
-Được, để ta trực tiếp nói cho ngươi biết…
Tuyết chăm chú lắng nghe.
- Ta không muốn làm chủ nhân của ngươi, càng không muốn dẫn ngươi theo bên mình.
Nàng trừng trừng nhìn y.
Nước mắt bi thương…
Hòa cùng ánh hào quang bảy sắc, lặng lẽ lăn xuống đôi gò má tuyệt mỹ.
Tuyết nước mắt đầm đìa, đau xót hỏi:
- Vì sao?
Như Ca có cảm giác mình chẳng khác một tội nhân:
- Bởi vì… bởi vì ta chẳng còn ở Phẩm Hoa lầu lâu nữa… Ta phải về nhà rồi…
- Ta có thể đi với nàng!
-y da, người ta là con gái, dẫn theo nam nhân về nhà làm sao tiện chứ, cha sẽ mắng ta mất!
Tuyết thoáng bực mình:
- Thật à?
- Thật… thật đó!
- Vậy thì dễ thôi, ta giả trang thành con gái là xong.
Tuyết cười thật quyến rũ:
- Cha nàng ắt sẽ nhìn không ra ta là nam nhân đâu.
Giờ phút này, Như Ca chợt có một nỗi hoài nghi mãnh liệt về thân phận của y, nàng ngập ngừng hỏi:
-Ngươi… rốt cuộc là nam hay nữ? Tuyết như cười như không, đáp:
- Dù sao ta cũng là người của nàng rồi, đêm nay ta sẽ đến phòng nàng để nàng xem cho rõ ràng có được không?
Như Ca rối rít xua tay:
-Thôi đi, thôi đi!
Dưới ánh trăng lồng lộng.
Trong bóng hoa ngập đầy. Khuôn m ặt nhỏ nhắn của Như Ca nhăn tít lại, chán
nản nhìn vị nam tử tuyệt sắc toàn thân tán phát ra luồng ánh sáng chói
mắt, trên mặt chứa một vẻ đẹp đến nao lòng, bờ môi thấp thoáng nét dịu
dàng như có như không. Trong lúc mơ hồ, nàng cảm giác y không phải Tuyết mà là một con phượng hoàng đang múa lên những điệu vũ hạnh phúc xen lẫn bi thương trên chín tầng trời.
Tuyết khẽ tựa vào thân cây, những đóa hoa hạnh trên đỉnh đầu y như râm ran kể lể.
Y mỉm cười:
- Hãy cho ta ở cùng, ta có thể giúp nàng.
- Ta không cần…
-Nàng đến Phẩm Hoa lầu này vì lẽ gì chứ?
Y áp sát nàng, giọng nói nhẹ như ru:
- Phong Tế Tế không cách nào dạy cho nàng được, thiên hạ này ngoại trừ ta ra, chẳng ai có thể hướng dẫn cho nàng…
Thân thể Như Ca cứng đờ.
Tuyết khe khẽ hôn lên bờ má phải xinh xắn của nàng, cười nhẹ tiếp lời:
- … cách thức nắm giữ trái tim của nam nhân.
Như Ca cật lực lau quệt đi nụ hôn mát rượi mà y vừa lưu lại, chống chế bảo:
- Ta không có…
Tuyết giả lơ không nghe thấy, vẻ như đang miên man nhớ lại: - M ột vị thiếu
niên, vị thiếu niên mà nàng say đắm, thân hình y rắn chắc, tính cách
trầm mặc kiên nhẫn, mái tóc dài xanh đen uốn lượn, đôi tròng mắt đen
thăm thẵm lóe hiện sắc xanh, còn có một viên bảo thạch màu lam khảm bên
tai phải mà khi sinh ra y đã mang…
-Ngươi… - Bên ao sen tràn ng ập sắc lá xanh, vị thiếu niên giữa ngực giắt mười
bốn đóa sen hồng rộ nở, trên mặt có chút ngượng ngùng, giọng nói có chút khẩn trương, y nói với người con gái mình yêu rằng…
-Ngươi thật ra là ai?
Như Ca kinh ngạc, máu cả người “bùng” một tiếng đã xông lên đỉnh đầu!
Tuyết cười khẽ:
- Ta có thể giúp nàng, ta biết phải làm sao để níu giữ một trái tim đang dần trôi xa.
Y mỉm cười kiêu hãnh, áo trắng rực rỡ như tuyết, ánh trăng chiếu lên
người y sáng lấp lóa khiến người ta phải nín thở: - Trên đời này, bất kể nam nhân hay nữ nhân đều vì ta mà say sưa, vì ta mà mê muội. Chỉ cần để ta giúp nàng, vị thiếu niên ấy tuyệt sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay
của nàng đâu!
oOo
Đêm khuya lặng lờ. Như Ca rón rén trở về căn phòng nhỏ của mình. Dọc đường
đi, đầu óc nàng rối tung rối mù đến nỗi biết bao âm thanh trầm thấp,
tiếng cười duyên dáng, giọng điệu rên rỉ từ mỗi căn phòng trong Phẩm Hoa lầu truyền ra đều không thể lọt vào tai nàng.
Cửa mở ra.
Nàng tức thì phát hiện bên trong phòng có người.
Là bóng lưng của một người áo xanh.
Y ngồi trong chiếc xe lăn bằng gỗ gần cửa sổ.
Bóng hình tuấn tú dưới ánh trăng mờ ảo nghiêng nghiêng soi chiếu làm toát lên một vầng hào quang óng ánh như ngọc.
Như Ca giật mình hỏi:
- Ngọc sư huynh, huynh đang đợi ta sao? L ời vừa ra khỏi miệng, nàng chợt phát giác y đang ngồi đâu lưng lại với mình thì làm sao nghe thấy được, liền đi đến phía trước người y, ngồi thụp xuống, hướng mặt về phía y,
chậm rãi nói:
-Huynh đang đợi ta sao?
Ngọc Tự Hàn nhìn Như Ca, tựa như đã lâu lắm y chưa được trông thấy, ánh mắt cứ lặng im lưu luyến trên gương mặt của nàng.
Như Ca mỉm cười với y:
- Huynh có chuyện muốn hỏi ta có phải không? Nhưng trước khi huynh hỏi
ta, ta muốn trách huynh vài câu mới được. Ng ọc Tự Hàn tập trung “lắng
nghe”.
- Huynh không nên ngồi đưa lưng về phía cửa, lỡ như có người xấu lẻn vào
thì biết làm sao? Phải, ta biết công phu của sư huynh rất cao, chẳng mấy ai mạnh bằng, thế nhưng cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn đúng không?
Như Ca vuốt ve mái đầu của y, nhẹ giọng nói. Ch ẳng hiểu vì sao, từ lúc nhỏ khi trông thấy Ngọc sư huynh rồi, nàng bỗng có một cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt. Mặc dù, dựa vào thân thủ và địa vị của y hôm nay đã không
còn cần đến nàng che chở, nhưng dù có tự giác hay không nàng vẫn muốn lo lắng cho y chu toàn.
Y gật đầu, để nàng biết rằng y đã thấu tỏ lời nói của nàng vào lòng.
Như Ca hài lòng cười bảo:
-Được rồi, bây giờ đến phiên huynh hỏi ta đó.
Ngọc Tự Hàn nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng như núi:
- Tuyết.
Một chữ này mang theo chút âm mũi, trầm thấp nhưng dễ nghe.
Như Ca nhìn lại y, xấu hổ cười: - Hi hi, th ật hổ thẹn quá, không ngờ ta
lại bị một vị tuyệt sắc nam nhân “mê hoặc”, không hiểu sao ở trước mặt
hắn ta lại tỏ ra ngốc nghếch như vậy nữa.
Th ật sự là ngốc nghếch, biết rõ mọi nụ cười hay nước mắt đều là trò đùa
cợt của y, vậy mà mỗi một cử chỉ kia đều khiến nàng không thể chống đỡ
được. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nàng cười ngượng:
- Tuyết có vấn đề đúng không? Ta cảm thấy hắn có vẻ kỳ lạ… chỉ là…
…… Tuyết cười khẽ:
- Ta có thể giúp nàng, ta biết phải làm sao để níu giữ một trái tim đang dần trôi xa.
……
Như Ca ngẩng mặt lên, hai tròng mắt sáng rực kinh người:
-Ta đã đồng ý với hắn, ta muốn dẫn hắn trở về Liệt Hỏa sơn trang. Cho dù có gặp phiền phức gì đi nữa, ta cũng muốn đánh cược một lần!
Ngọc Tự Hàn im lặng.
Thật lâu sau, y mới nhè nhẹ vỗ vỗ lên đầu nàng, hệt như muốn bảo với nàng rằng…
Đừng lo lắng, y nhất định sẽ bảo vệ nàng.