- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 1169: Lão bản không hẹn (37)
Tác giả: Mặc Linh
Từ sau khi quán bar Khởi Vận xây dựng, làm ăn trở nên phát đạt nhất con đường này, nơi giải trí đối diện cũng không sánh nổi.
Dưới tình trạng này, dĩ nhiên có người làm chuyện xấu.
Có thể tưởng tượng, cả thế giới ngầm của thành phố đều là của Minh Thù, bọn họ có thể làm ra chuyện gì?
Rất nhiều ông chủ chỉ có thể nhìn đối phương kiếm tiền.
Úc Kinh kết thúc hội nghị cả ngày, lái xe đến quán bar bên ngoài. Bầu không khí trong quán bar hừng hực, hắn vòng qua đám người múa loạn đến quầy bar.
Phía trước có một đám người đi đến phía hắn, bàn tán náo nhiệt gì đó Úc Kinh định đẩy họ ra.
"Đại ca!"
"Đại ca bên này!"
Giọng Bành Phái từ phía trước truyền đến, xuyên thấu qua tiếng nhạc điếc tai nhức óc rơi vào trong tai hắn.
Úc Kinh ngẩng đầu nhìn lại, chính là trong chớp mắt hắn ngẩng đầu ấy, đám người kia đi tới trước mặt hắn rồi một người trong đó va chạm vào hắn.
Lúc Úc Kinh bị người khác va chạm, còn có chút ngơ ngẩn.
Nhưng khi đoàn người vang lên tiếng thét chói tai, mọi người xung quanh chạy tán loạn, hắn ý thức trở lại nhìn lên mặt đất.
Một người té trên đất với phần bụng cắm một cây dao, máu tươi đang không ngừng chảy ra bên ngoài.
Úc Kinh lập tức ngồi chồm xổm xuống, đè phần bụng người kia xuống: "Chống đỡ."
Quay đầu rồi thét với đám người hỗn loạn: "Mau gọi xe cứu thương!"
...
Bệnh viện.
Minh Thù dựa vào cửa phòng cấp cứu, còn Úc Kinh ngồi trên ghế dài ở bên cạnh cúi đầu nhìn sàn nhà. Bên cạnh là người khác của quán bar.
Bên kia là cảnh sát nhận được tin báo.
Úc Kinh lấy ra thuốc từ trong quần áo rồi ngậm trong miệng, gạt bật lửa đến mấy lần cũng không ra lửa.
Thuốc đột nhiên bị rút ra, Minh Thù ngồi xổm trước mặt hắn, nắm hai tay của hắn: "Em ở đây."
Úc Kinh tựa như muốn kéo ra một nụ cười nhưng hắn thực sự không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Minh Thù ngồi vào bên cạnh hắn để hắn dựa vào cô.
"Vốn dĩ người nên nằm trong đó là anh."
Minh Thù nhìn về phía phòng cấp cứu: "Úc Kinh, trước đây anh nói tự anh có thể giải quyết, em mới buông tay anh để anh đi."
"Đúng vậy... anh tưởng anh có thể."
"Tiếp theo đó giao cho em."
Úc Kinh nắm chặt tay, vì sao... hắn vô dụng như vậy?
Ngay cả chuyện của mình cũng giải quyết không được.
"Anh có phải là rất vô dụng hay không?"
"..." Minh Thù ngăn chặn theo thói quen, cân nhắc tỉ mỉ một lần mới lên tiếng: "Anh đối với em mà nói thì rất hữu dụng."
Có lẽ Úc Kinh không để ý lắm, nghe nói như vậy cũng không có phản ứng gì.
Bàn tay Minh Thù vỗ nhẹ vào sau lưng hắn.
"Két..."
Đèn của phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra, tuyên bố với mọi người lo lắng ở phía dưới: "Đã không còn nguy hiểm tính mạng."
"Thật tốt quá."
"Không sao rồi."
"Dọa chết tôi rồi."
Minh Thù ôm chặt Úc Kinh: "Không sao rồi."
Cảnh sát phải tiến hành thẩm vấn, đa số người của quán bar cũng không biết chuyện gì xảy ra, Minh Thù lúc đó ở bên trong nên cũng không phát hiện chuyện đã xảy ra.
Duy nhất chuyện biết được lại là nạn nhân trong phòng cấp cứu.
Nhưng lúc này nạn nhân mới vừa làm giải phẫu xong vẫn chưa tỉnh, cho nên sau khi cảnh sát hỏi xong thì để mọi người tản đi.
Minh Thù mang theo Úc Kinh trở về, cố gắng nhắc lại trong lòng hắn không có ký ức, phải quan tâm cảm xúc của hắn nên nhịn kích động đánh hắn ngất xỉu xuống và để hắn ngủ.
...
Ngày thứ hai người bị đâm tỉnh dậy, Minh Thù qua đó thăm hắn, anh Long cũng ở đây đang nói chuyện với người kia.
"Chị Khởi."
"Chị Khởi."
Minh Thù cầm tấm thẻ đưa cho hắn: "Chuyện lần này, cám ơn nhé."
Người kia nhức đầu vì được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, liên lụy đến vết thương lại đau: "Lúc đầu chị đã nói rõ rồi, có thể có nguy hiểm tính mạng. Tôi vốn vì tiền mà chấp nhận, nếu thực sự chết đi cũng là mạng tôi không tốt."
Minh Thù gật đầu: "Anh nghỉ ngơi thật tốt, có cần gì thì nói với anh Long."
"Cậu thấy rõ người hành hung sao?"
"Tia sáng quá mờ lại lẫn trong đám người, ánh dao vừa lúc bị tôi bắt được. Nếu như không phải như vậy, có lẽ tôi cũng không cứu được Úc tiên sinh."
Minh Thù đã điều tra máy ghi hình, lúc đó nhóm người hỗn loạn, tia sáng lại mờ nên căn bản không biết là ai làm.
[Ký chủ, là Úc Đình đó.]
Minh Thù: "..."
Sao ngươi lại tốt bụng nói cho ta biết như thế?
[Giá trị thù hận.] Hệ thống đơn giản gắt gỏng.
Minh Thù: "..." Có giá trị thù hận thì có thể nói vậy!
Hài Hòa Hiệu vẫn là Hài Hòa Hiệu!
Mùi vị quen thuộc!
Phương pháp pha chế quen thuộc!
Minh Thù không ngờ bản thân lại chậm một bước.
Lúc tìm được chỗ ở hiện tại của Úc Đình, Úc Đình đã không ở đó nữa.
...
Ba ngày sau, Minh Thù nhận được tin tức Úc Đình bị người ta phát hiện ở một công xưởng bỏ hoang, vẫn còn thoi thóp, cứu chữa sống lại rồi nhưng chỉ số thông minh tựa như xảy ra chút vấn đề.
Minh Thù: "..." Cho nên giá trị thù hận hết rồi sao?
Minh Thù suy đoán là Úc Kinh lén mang phiếu đổi đồ ăn vặt của cô nhưng cô hỏi nhiều lần, Úc Kinh đều phủ nhận.
Rất nhanh lại có một chuyện khác xuất hiện, Úc Đình chỉ là một con rối, người thực sự thao túng chuyện này là Úc Nghị.
Ngay từ đầu chính là hắn muốn giết Úc Kinh.
Ngay từ đầu Úc Nghị cũng biết trên tay Úc Kinh có một phần di chúc khác, lúc đó khi lão gia nói với cậu ấy, hắn nghe trộm được.
Dã tâm Úc Nghị rất lớn, thứ hắn mong muốn là cả tập đoàn Úc Thị.
Di chúc trên tay Úc Kinh là bom hẹn giờ, mà Úc Đình lại là chướng ngại vật lớn nhất của hắn.
Cho nên hai người kia hắn đều phải trừ khử hết.
Sau khi Úc Đình bị Úc Nghị dẫn đi, hắn chẳng những trả tiền đánh bạc cho anh ta, còn cho anh ta không ít tiền, ngươi cho rằng hắn sẽ tốt bụng như vậy?
Không, người lúc đầu lôi kéo Úc Đình đi đánh bạc chính là người hắn sắp xếp.
Úc Đình chẳng những đánh bạc lớn hơn nữa còn dính vào nghiện ma túy.
Lần này Úc Nghị chỉ cần khiêu khích ly gián một chút ở bên tai, rất dễ có thể khiến Úc Đình đi giết Úc Kinh.
Hắn sắp xếp không chê vào đâu được nhưng không ngờ bên cạnh Úc Kinh lại có người đỡ dao cho hắn.
Vì chứng cứ không đủ, cuối cùng Úc Nghị tránh được sự trừng phạt của pháp luật.
Vào lúc hắn tự cho là tránh được một kiếp thì bị người khác trùm bao tải đánh.
...
Một năm sau.
Úc Nghị ngồi ở trên ghế sô pha, bên tai "oe oe" tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh, hắn không nhịn được thét về phía trẻ nhỏ: "Khóc khóc, khóc cái gì mà khóc."
"Úc Nghị anh có bệnh à, thét với con làm gì, đây là con trai anh."
Nhan Tuyết từ sát vách lao tới, chỉ vào Úc Nghị mắng một trận.
"Nếu không phải là phế vật anh, bây giờ tôi sẽ ở chỗ này sao? Bây giờ anh còn dám thét với con trai anh, lợi hại như vậy sao anh không trở về Úc gia gây sự đi."
"Cô câm miệng!"
"Tôi câm miệng? Tôi dựa vào cái gì câm miệng? Bây giờ đồ ăn đồ uống của anh không phải do tôi cung cấp sao? Nếu không phải là tôi, bây giờ anh cũng tuyệt hậu rồi. Anh xem bộ dạng của mình đi, anh còn tưởng mình là thiếu gia Úc gia sao?"
Nhan Tuyết càng nói càng kích động, những ngày cô vốn có thể trải qua rất tốt cũng là vì những người này, cô mới lưu lạc tới bước ngày hôm nay.
Nhan gia nửa năm trước đã phá sản, cha mẹ của cô vì không chịu đựng được đả kích nên cùng nhau qua đời.
Mặt Uất Nghị tối sầm, trong tiếng khóc của đứa con xoay người đánh Nhan Tuyết.
Đứa trẻ kia lớn lên trong sự cãi nhau của họ, cuối cùng cũng không học hành tốt. Lúc họ già rồi, không phải đánh thì chính là mắng, nửa đời sau của Nhan Tuyết và Úc Nghị đều trải qua vô cùng thê thảm.