- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 680: Khinh nhược trình quy (27)
Tác giả: Mặc Linh
Hôn lễ của Minh Thù là hôn lễ hoành tráng nhất mà người trong thị trấn từng được thấy.
Có rất nhiều thứ bọn họ chưa từng thấy qua đều đã được nhìn thấy trong hôn lễ này.
Hôn lễ được duy trì liên tục trong một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian đó bất kể Minh Thù ăn cơm ở tửu lâu nào, đều bị vây quanh lại nhìn.
Dù sao cũng là quận chúa!
Tuy nhiên vị quận chúa này có chút ỷ thế ăn hiếp người...
Tửu lâu Tần Linh không bao lâu đã khai trương, Liễu Tâm Duyệt có thể không ngờ rằng Tần Linh sẽ mở tửu lâu, nàng đã chuẩn bị một tiệm son, cuối cùng phát hiện ra Tần Linh cơ bản không có mở.
Có thể khiến Liễu Tâm Duyệt tức điên rồi.
Ngươi có thể tưởng tượng như thế, ngươi có đủ sức để tranh tài với người ta, kết quả người ta có để tâm đến ngươi không?
Liễu Tâm Duyệt chuyển tới gần tửu lâu, lúc này mọi người trong tửu lâu vô cùng lo lắng, không náo nhiệt lắm.
Tửu lâu là dựa theo ý tưởng của Minh Thù, mỗi loại thức ăn đều cung cấp với số lượng có hạn, tới trước được trước, nhưng giá cả hơi cao.
Ban đầu là dựa vào sự hiếu kỳ của người có chút tiền đến đó, thế nhưng rất nhanh đã bị tài nghệ nấu ăn của Tần Linh lôi cuốn.
Đi một lần có thể không ăn hết tất cả đồ ăn trong tửu lâu, hơn nữa mỗi loại đồ ăn chỉ có thể chọn một lần, cái này gieo thêm lòng ham muốn cho khách hàng, để cho bọn họ nhớ mãi không quên.
Tuy là quy định có chút kỳ lạ, nhưng chiến thắng là ở chỗ ăn ngon, danh tiếng dần dần truyền xa, việc kinh doanh của tửu lâu ngày càng phát triển.
Tần Linh mệt đến ngất ngư nhưng có thể kiếm tiền, khiến cho Tần phụ và Tần mẫu đều có được sống cuộc sống tốt, nàng cũng muốn cắn răng kiên trì.
Minh Thù ở bên này rất là thoải mái, nhưng rất nhanh nàng ấy thoải mái đến mức không thể tiếp tục được nữa.
"Phu nhân, tửu lâu bên kia đã xảy ra chuyện." A Lục cắt đứt sự thân thiết của Minh Thù và đồ ăn vặt.
Minh Thù miễn cưỡng ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Lại chết người rồi à?"
Không có người chết thì quấy rầy tâm trạng của ta là sao hả?
A Lục nghẹn ngào hạ giọng nói: "Có người ăn đồ ăn của tửu lâu, trên người xuất hiện phát ban đỏ, nói là thức ăn của tửu lâu không sạch sẽ."
-
Mọi người vây xung quanh trước cửa tửu lâu, chỉ trỏ vào bên trong tửu lâu, trong tửu lâu lúc này Tần Linh đang giải thích với người đến gây chuyện.
Nhưng mà đối phương vô cùng lớn tiếng, lấn hết cả giọng nói của Tần Linh.
"Báo quan, phải báo quan, làm ăn đen tối như vậy ai mà dám tới, ngươi hãy nhìn tướng công ta xem, biến thành hình dáng như thế nào rồi hả?"
"Những người làm ăn không có tâm như các ngươi, lương tâm đã bị chó tha đi mất rồi..."
"Phải để quan phủ niêm phong tiệm các ngươi lại, đừng để gây tai họa thêm cho người khác!"
Đối phương kịch liệt phát biểu lấy diễn thuyết, Tần Linh mỗi lần nói còn chưa nói hết đã bị đối phương cắt đoạn, toàn quyền chủ đạo đều tại trên tay đối phương.
"Hãy đem nàng ta đi gặp quan huyện!"
Đối phương nói muốn mang Tần Linh đi.
Chính lúc bọn họ bắt lấy Tần Linh, bên cạnh đột nhiên có thêm một cánh tay, hung hăng vặn ngược tay tên đối diện, tiếng kêu thảm thiết trong tửu lâu vang lên.
Thân thể của người kia bị nhấc lên như bao tải, bị xốc lên rồi lại bị nện xuống.
"Bịch!"
"Ăn hiếp nữ nhân thì có gì là bản lĩnh chứ?"
Tiếng một nam nhân lạnh lùng vang lên.
Mọi người nhìn đi, chỉ thấy một nam nhân áo đen kéo Tần Linh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn vào người gây chuyện.
Lúc Minh Thù chạy đến, màn diễn đã kết thúc. Mấy người kia bị nam nhân đó đánh ra ngoài, trong tiệm bị đập phá kha khá, bọn tiểu nhị tinh thần sa sút dọn dẹp hậu quả.
Tần Linh ngồi trên ghế, nam nhan đứng ở bên cạnh nàng.
Minh Thù quan sát hai mắt nam nhân, nam nhân cũng đang quan sát Minh Thù như vậy, sau đó ánh mắt nhìn vào người Trình Quy, khóe mắt lập tức ngưng động trong mắt tràn ngập sự khẩn trương.
Trình Quy chỉ đến cùng Minh Thù tới, đối với nam nhân đó không hề có chút hứng thú, chống tay liếc hắn một cái rồi chuyển ánh mắt đi.
Nam nhân có chút nghi ngờ, hắn không có nhận ra mình, hay là...
Nhưng đối phương không muốn động đến mình, đây là một chuyện tốt.
Nam nhân nhìn về phía Tần Linh: "Chuyện này không có kết thúc dễ dàng như vậy được, nhất định phải tìm cho ra chủ mưu đằng sau."
Tần Linh đang tội nghiệp nhìn Minh Thù, nghe lời của nam nhân, mặt nàng hơi biến sắc: "Vì sao có người muốn hại ta như thế?"
"Do ngươi làm ăn khá khẩm, có khả năng rất lớn có người phá đám." Nam nhân nói.
Minh Thù cười một cái.
"Ngươi cười cái gì?" Hắn nhớ kỹ người nữ nhân này, lần trước chính là nàng ta kéo Tần Linh chạy.
"Không có gì."
"..." Cười đến rõ ràng như vậy, còn nói không có gì ư?
Minh Thù không để ý tới ánh mắt quái dị của nam nhân, tìm cái ghế cho Trình Quy ngồi xuống, sau đó chính mình đi ra sau lấy ra đi một ít đồ ngọt: "Có quen người hôm nay đến gây sự không vậy?"
"Không... Không quen biết." Tần Linh lắc đầu: "Trước đây chưa từng thấy qua."
"Nhất định là người trên trấn, tìm người hỏi thăm một chút." Minh Thù nói.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nam nhân nhíu mày.
Vành mắt Tần Linh còn đỏ hoe, phản ứng yếu ớt: "Không khó lắm, ta cho tiểu nhị đi hỏi thăm một chút."
Minh Thù "á" một tiếng: "Cơm tối ăn món gì đây?"
Tần Linh mới vừa rồi tâm trạng còn hỗn loạn, lúc này đã bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ, khéo léo hỏi: "Ngày hôm nay ồn ào một trận như vậy, cũng không thể buôn bán nữa, nhà bếp còn thừa lại không ít thứ, ngươi muốn ăn cái gì nào?"
Minh Thù đùng đùng báo một loạt tên các món ăn.
Hai người cứ như vậy dắt tay nhau đi xuống bếp.
Nam nhân: "..." Không phải, vì sao hắn nói chuyện không có ai nghe?
Việc này xong rồi à?
Không giải quyết sao?
Ánh mắt Trình Quy như cười cười liếc hắn một cái, ngẩn tò te rồi, "ha ha" cuối cùng cũng không phải một mình lão tử chịu tội như vậy.
"A Lục." Trình Quy kêu lên một tiếng: "Đi điều tra xem là ai làm."
"Vâng, công tử." A Lục đi khỏi, trong tửu lâu đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nam nhân hơi dừng lại một chút, cuối cùng đã mở miệng: "Nghe danh tiếng Trình thế tử đã lâu."
"Ngươi nghe được sợ không phải là những lời lẽ gì hay ho rồi?" Danh tiếng của hắn không được xem là tốt cho lắm.
Nam tử: "..." Lời lẽ này làm sao phải nói tiếp?
Trình Quy ngồi rất tùy ý: "Ngươi nói nếu ta muốn bắt ngươi, bệ hạ sẽ thưởng ta cái gì nào?"
Nam nhan liếc mắt nhìn về hướng cửa, dường như rất khẳng định: "Trình thế tử nếu thật muốn bắt ta, cần gì phải để những người đó ra ngoài."
Trình Quy kéo khóe miệng: "Bắt ngươi không cần phải dùng đến bọn họ."
Hai người nhìn qua không có làm bất kỳ cái gì, nhưng thật ra mỗi bên đều tự đề phòng, phòng ngừa đối phương đột nhiên hành động.
"Trình thế tử muốn như thế nào?" Hắn thật muốn bắt ta, cần gì phải phí lời như thế với hắn chứ?
Trình Quy nói: "Nơi đây bây giờ là địa bàn của ta, hy vọng ngươi về sau không tới nơi này nữa."
"Nơi đây..." Sao lại là địa bàn của ngươi chứ?
"Bệ hạ vừa mới phong thưởng đất đai cho Minh Huệ quận chúa." Trình Quy một chút cũng không nể mặt: "Ta là phu quân của nàng ấy, đương nhiên nơi này là địa bàn của ta. Ta bất kể ngươi và bệ hạ có ân oán gì, ta không hy vọng ngươi sẽ liên lụy đến nàng."
Tiếng nam nhân hời hợt, không nghe ra chút tâm tình: "Ta chỉ là đi ngang qua, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi nơi này."
"Vậy là tốt nhất, ta cũng không muốn có người đâm thọc, nói rằng ở chỗ ta có thủ lĩnh phản quân xuất hiện." Trình Quy cười ngang tàng: "Hiện tại, mời ngươi rời khỏi đi!"
Nam nhân không yên tâm lắm về Tần Linh, nhưng lệnh đuổi khách của Trình Quy dường như là tùy ý, lại hết sức cứng rắn, hắn muốn lấy thân phận hiện tại của mình, quả thực không thể tiếp xúc nhiều với Tần Linh.
Nam nhân chắp tay: "Cáo từ."