- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 491: Vương miện bóng đêm (18)
Tác giả: Mặc Linh
Thiếu gia nhà họ Lương áo quần xộc xệch xuất hiện ở đầu đường, nhìn cô gái đối diện đường với ý đồ bất chính.
Thiếu gia nhà họ Lương phát rồ.
Các tiêu đề tương ứng xuất hiện liên tục trên màn hình, lúc Lương Thần tỉnh lại, nhìn thấy được một tin dữ như vậy.
Hắn mang vẻ mặt xanh mét nhìn điện thoại di động. Tiêu đề màu đỏ in đậm, chói mắt không gì sánh được, đáy mắt hắn hình như có lửa giận muốn phun tung toé ra.
Chuyện đã xảy ra trước đó quay về rõ ràng như in ở trong đầu hắn.
Hắn bị đưa đến một con ngõ nhỏ vắng vẻ, Minh Thù ăn kẹo đường, cười tủm tỉm chờ hắn ở đấy.
Hắn không biết làm thế nào cô biết chính hắn làm, nhưng giọng nói kiên định cùng với sau đó...
Lương Thần chịu đựng không nổi, không thể không thừa nhận.
Sau đó...
Sau đó cô liền mạnh mẽ rót cho hắn uống cạn nửa ly đồ uống. Đúng lúc thuốc phát tác, cô ném hắn xuống đường.
Vì để cho cô xấu mặt, hắn cố ý chọn một loại thuốc tương đối mạnh, giờ dùng ở trên người mình, Lương Thần giờ đây cũng có thể hồi tưởng lại cảm giác đó.
“A!”
Lương Thần ném đồ đạc bên cạnh đi, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Người bên ngoài nghe động tĩnh chạy vào: “Ôi, Thần nhi sao rồi?”
Người đi vào là mẹ Lương Thần - bà Lương, lúc này mặt đầy lo lắng: “Thần nhi, con tỉnh là tốt rồi. Đừng lo lắng, những chuyện kia mẹ sẽ cho ngươi xử lý.”
“Xử lý như thế nào, giờ đây người của toàn thế giới đều đã biết...” Giọng nói của Lương Thần cất cao nhưng phía sau bỗng im bặt.
Giờ người của toàn thế giới đều biết hắn ở trên đường lớn...
Bà Lương nhanh chóng an ủi: “Không có việc gì, cùng lắm thì chúng ta xuất ngoại đợi qua sóng gió này. Giờ trong cái ngành này, tin tức cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, vài ngày sau sẽ không có ai nhớ đến nữa. Thần nhi con đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ không để cho con chịu uất ức đâu. Con nói cho mẹ biết, chuyện này là người nào làm?”
“Mẹ, con muốn trả thù!” Lương Thần mang vẻ mặt nham hiểm.
“Được rồi, con nói cho mẹ biết là ai đã làm?” Bà Lương rất thương yêu đứa con trai này, lúc này con trai chịu uất ức lớn như vậy, sao bà ta không hận được chứ:
“Mẹ nhất định giúp con trả thù.”
“Trả thù gì?” Người đàn ông mang vẻ mặt uy nghiêm từ ngoài cửa tiến đến, lông mày giống đến mấy phần so với Lương Thần.
“Ảnh người ta đã gửi đến chỗ của tôi rồi đây này!”
Ông Lương ném mạnh xấp ảnh đang cầm trong tay vào người Lương Thần, phẫn nộ không kìm nén được mà quát lớn: “Mày tự nhìn xem, mày đắc tội ai không đắc tội, đi đắc tội với Ôn Ý. Đó là người mà mày có thể đắc tội sao? Trước đó vài ngày tao nghĩ mày đã thu về ý định đó, bắt đầu hiểu chuyện, chớp mắt đã gây ra chuyện lớn xấu mặt như vậy.”
Lương Thần cầm xấp ảnh nhanh chóng liếc mắt nhìn qua.
Sắc mặt hắn lập tức méo mó, thế mà cô lại đi nói cho ông Lương biết, nói hắn chuốc thuốc cho cô trước, cô chỉ có thể cố gắng giáo huấn lại hắn một chút.
Phía dưới còn vẽ một cái mặt cười.
Vô cùng châm chọc kiêu ngạo.
Cô đang muốn quang minh chính đại nói cho hắn biết, chính là cô làm, hắn có thể làm gì cô?
Lương Thần há hốc mồm, cũng chỉ có thể nói nhàn nhạt: “Cha... cô ta hại con, là cô ta chuốc thuốc con.”
Đều vì Ôn Ý kia làm hại hắn ra bộ dạng như bây giờ. Cô ta cố ý ném hắn trên đường để cho hắn trở thành trò cười cho mọi người.
Ông Lương trong cơn giận dữ: “Hại mày sao? Mày không trêu chọc người ta, tại sao người ta lại muốn hại mày? Mày nghĩ Ôn Ý cả ngày không có chuyện gì làm sao?”
Bà Lương không vui, bao che cho Lương Thần: “Nói thế nào đi nữa, con cái chịu uất ức lớn như vậy, ông không giúp con thì thôi đi, còn đi giúp người ngoài. Có người cha nào như ông vậy không?”
“Đều là bà suốt ngày nuông chiều nó, xem giờ nó trở thành bộ dạng thế nào rồi. Trước đây bà nói nó còn nhỏ, để cho nó chơi đùa, lớn sẽ hiểu chuyện, giờ thì thế nào? Mấy ngày hôm trước còn đòi tôi cho nó quản lý công ty. Công ty này nếu như đưa cho nó, nó còn khiến công ty tán gia bại sản thế nào nữa?”
Ông Lương giận quá, không muốn nói gì với bà Lương, ông chỉ vào Lương Thần: “Lương Thần tao nói cho mày biết, từ hôm nay trở đi, mày cứ ở nhà cho tao, không đi đâu hết. Dám đi ra ngoài, tao chặt luôn chân của mày.”Bà Lương vẫn bao che Lương Thần: “Con nó biết tập làm quen với chuyện công ty, chuyện này không phải là chuyện tốt sao? Ông không cho nó đi rèn luyện, làm sao lớn lên nó tự đứng vững được.”
Bà Lương dường như cũng nhận ra được ông Lương lần này thực sự nổi giận. Thấy ông Lương chắp tay rời đi, bà vội đuổi theo đi ra ngoài.
Lương Thần cầm tấm ảnh có vẽ mặt cười kia, càng xem càng châm chọc. Hắn xé ảnh hai ba lần rồi ném xuống giẫm hai chân lên một cách tàn nhẫn, dường như làm vậy có thể giẫm lên người chụp ảnh vậy.
-
Minh Thù chỉ bảo Lục Mao ném Lương Thần đi, ai biết hắn ném ở đường lớn chứ, còn gây ra phong ba lớn như vậy. Nhưng có giá trị thù hận, Minh Thù cũng đành thuận theo thời thế.
Vì giá trị thù hận, đổ chút vỏ cũng không có gì lớn lao, trẫm có thể!
[Ký chủ, cô đã ném hắn ở trên đường lớn, đợi hắn chứng kiến khắp nơi đều là hình của mình nhất định sẽ tức điên.] Hài Hòa Hiệu cảm thấy ký chủ nhà mình vẫn làm chưa được tốt, tiếp tục giựt dây cô có thể làm được tốt hơn.
Nhiều giá trị thù hận như vậy, dĩ nhiên cô cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Đơn giản là lãng phí.
Tiết kiệm là đức tính tốt truyền thống mà!
Minh Thù nháy mi mắt, Hài Hòa Hiệu cầm vạt áo một cách lạ thường, đây là vì nhìn tiểu yêu tinh đánh lộn nên bị loạn đầu óc rồi sao?
“Về sau ít xem tiểu yêu tinh đánh lộn một chút thôi.” Sau này đi ra ngoài tuyệt đối đừng nói quen biết trẫm.
[Ký chủ muốn xem tiểu yêu tinh đánh lộn?] Hài Hòa Hiệu lanh lẹ hỏi.
Minh Thù suýt chút nữa bị nghẹn hạch đào.
Ai muốn xem chứ!
Trẫm là loại người như vậy sao!
Trẫm không xem!
Hài Hòa Hiệu đã bị Minh Thù đuổi thành công, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Không có Hài Hòa Hiệu, thế giới mới được hài hòa nhất.
Đồ ăn vặt!
Trẫm tới đây.
“Đại tiểu thư, điện thoại của nhị thiếu gia Thượng Quan.”
Lục Mao hấp ta hấp tấp chạy vào, cắt ngang sự tương thân tương ái giữa Minh Thù và đồ ăn vặt.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Mao: “...” Tôi đâu biết có chuyện gì đâu!
Hắn chỉ phụ trách nhận cú điện thoại, ai bảo điện thoại của đại tiểu thư vứt lung tung làm gì.
Minh Thù đưa tay, Lục Mao nhanh chóng một mực cung kính đưa điện thoại di động trình lên nhưng Minh Thù không cầm nghe, chỉ nhấn nút loa ngoài rồi tiếp tục ăn quả hạch đào.
“Alo?”
“Tiểu Ý.” Giọng Thượng Quan Kỳ dễ nghe truyền đến từ điện thoại:
“Có phải đã làm phiền em?”
“Không có, có chuyện gì sao?” Minh Thù không được coi là nhiệt tình cũng không được coi là thất lễ, giọng nói mang theo ý cười như thường lệ khiến người ta không tìm được sơ hở.
“Chuyện lần trước thực sự rất xin lỗi, anh muốn mời em ăn cơm. Gần đây mới mở một nhà hàng, nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, Tiểu Ý có rảnh không?”
Ăn!
“Có!”
Thượng Quan Kỳ ở đầu bên kia cười nhẹ một tiếng: “Vậy được, sáu giờ tối, chúng ta gặp nhau ở quảng trường trung tâm nhé?”
Thượng Quan Kỳ không nói tới đón Minh Thù, bởi vì hắn biết thân phận của cô không giống với ai khác, nơi ở đều có vệ sĩ cẩn mật. Đây cũng được coi là tương đối hiểu rõ.
Cúp điện thoại, Lục Mao nhào đến: “Đại tiểu thư, cô muốn đi hẹn hò sao?”
“Hẹn hò cái gì, có đồ ăn ngon.”
Lục Mao: “...”
Rõ ràng nhị thiếu gia Thượng Quan đang hẹn cô mà!
Sự quan tâm của cô lại đặt vào đồ ăn sao?
Đại tiểu thư về sau làm sao gả đi được đây.
Không đúng, lần trước người đàn ông kia... Đại tiểu thư dường như thích thật, đáng tiếc là người của Diêm Vương. Nếu như không phải, bọn họ còn có thể nghĩ cách ghép đôi.
Lục Mao bên này đang miên man suy nghĩ, Minh Thù thì lại nghĩ bữa trưa ăn gì.
Bữa tối đã có hẹn nhưng bữa trưa còn chưa có mà.