- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 486: Vương Miện Bóng Đêm (13)
Tác giả: Mặc Linh
Người đàn ông mặc áo gió biết không thể kéo dài được nữa. Người của cô mà đến, chỉ sợ bọn họ muốn thoát thân cũng không dễ như vậy.
Người đàn ông mặc áo gió thủ thế, người phía sau lập tức giương súng, lên đạn nổ súng.
Viên đạn xuyên qua không khí.
Chíu chíu chíu…
Đạn bắn vào thân xe, đèn chợt tắt. Bốn phía rơi vào bóng đen, chỉ còn lại vô số tiếng súng giao thoa.
Minh Thù tự tay lấy ra thú nhỏ, ném nó về phía người đàn ông mặc áo gió đối diện.
Tiếng gầm gừ của thú nhỏ có thể sánh ngang với tiếng súng sắc lẹm.
Người đàn ông mặc áo gió chỉ cảm thấy có gì đó bay về phía mình nhưng chưa rõ là thứ gì, cả người đã bị một luồng sức mạnh xô vào.
Một viên bánh trôi mềm nhũn đáp xuống đất, lóc cóc chui xuống gầm xe, biến mất.
Người đàn ông mặc áo gió cảm giác mình hoa mắt.
Nếu không tại sao hắn lại thấy một viên bánh trôi lớn biết lăn tròn?
Người đàn ông mặc áo gió bò dậy, nhanh chóng thúc đẩy chiến tuyến, hướng về phía xung quanh chiếc xe.
Minh Thù đã rút lui đến vị trí trung gian, đang được những vệ sĩ bảo vệ. Trên người cô đều trang bị đồ ăn vặt, không có chỗ trang bị súng, lần sau vẫn nên trang bị một khẩu, nếu không cứ gặp phải chuyện như vậy…
Diêm Trạm ở trong đập cửa xe.
Minh Thù khom lưng tiến tới, cửa xe trượt ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Diêm Trạm.
“Cô giao tôi ra đi…”
Ánh mắt Minh Thù nhìn hắn, ý cười ở khóe miệng từ từ rộng ra: “Diêm tiên sinh, đối phương không cho xu nào đã đòi anh, tôi có thể giao sao?”
Diêm Trạm = giá trị thù hận.
Giá trị thù hận = đồ ăn vặt.
Cướp đồ ăn vặt từ tay trẫm, to gan thật.
“Yên tâm, tôi còn muốn bán anh với giá tốt, sẽ không để anh chết không rõ ràng.” Minh Thù cầm súng gõ gõ phía trước, ý bảo hắn đóng cửa xe lại.
Diêm Trạm: “…”
Lão tử lo lắng cho cô làm gì, chết rồi cũng tốt, không cần tự mình làm nhiệm vụ cũng hoàn thành.
Diêm Trạm đợi trong xe, hiệu quả cách âm rất tốt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy. Người vẫn đứng vây quanh chiếc xe hắn ngồi, không có bất kỳ ai có thể tới gần đây.
Diêm Trạm vô thức nắm chặt quần áo trên người, thở gấp hơn mấy phần.
Chẳng qua là gặp mặt vài lần, hắn lại lo cho cô?
Khỉ chứ, nhất định vì cô là mục tiêu tấn công.
Lo lắng cho mục tiêu tấn công thì có gì sai.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh bên ngoài dừng lại.
Yên lặng…
Nếu không phải thấy ở bên ngoài vẫn còn nhiều người, hắn đã cho rằng người bên ngoài đã chết hết.
Âm thanh dần dần vang lên, tiếng súng va chạm, tiếng bước chân, tiếng quát từ từ tụ lại. Thế giới yên tĩnh dần sống động trở lại.
Minh Thù mang theo mùi đẫm máu chui vào trong xe, cô còn chẳng nhìn Diêm Trạm một cái đã trực tiếp lệnh tài xế trước mặt: “Lái xe.”
Xe tiếp tục từ từ khởi động đi về phía trước. Diêm Trạm thấy có người cầm súng đứng trước hai đầu đường lớn, một hàng dài xe đậu trước mặt, có người dựa vào xe hành lễ với bọn họ.
Mà người của người đàn ông mặc áo gió đều giơ tay, quỳ một chân trên đất, thần sắc ảm đạm.
Người đàn ông mặc áo gió kia đã chết, đèn xe đảo qua người hắn, biểu cảm thật ghê sợ.
“Ú u ú u…”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa đang tiến đến gần.
Ánh mắt Diêm Trạm cũng dần mờ đi, ý thức của hắn dần chìm xuống, rơi vào một vùng tăm tối.
Minh Thù tự tay kéo người sắp ngã về bên kia ôm vào lòng, một lát sau dặn dò tài xế: “Lái nhanh một chút.”
Thú nhỏ nhảy nhót bên cạnh Minh Thù.
Sen, ăn, ăn, ta muốn ăn.
“Ta cũng không có, ngươi còn muốn ăn?” Hiện giờ trẫm cũng đói bụng, được chưa!
Thú nhỏ không phục.
Sen, ngươi cắt xén khẩu phần ăn của ta như vậy, ta sẽ không cao được.
Minh Thù cầm lấy thú nhỏ, thả nó vào túi: “Ngươi vốn dĩ không cao, có lớn nữa cũng chỉ có thế cho nên chi bằng không ăn.”
Thú nhỏ ở trong túi gào khóc mài móng vuốt, ồn ào đòi người hủy diệt cô, đổi một con sen khác.
Minh Thù chỉ cười, đôi mắt cô liếc nhìn Diêm Trạm.
Sắc mặt Diêm Trạm tái nhợt dựa vào vai cô, chắc là quá khó chịu nên chân mày hắn hơi nhíu lại.
Minh Thù đưa tay khẽ chạm mặt hắn, lấy thảm phía sau xe đắp trên người hắn.
Đối tượng mang giá trị thù hận phải đợi cô cứu, chính là đang trên đường chờ được cứu.
Chuyện gì thế này!
Kéo một giá trị thù hận sao lại khó vậy chứ.
…
Diêm Trạm bị chuyển đến một chỗ khác, mỗi ngày trừ uống thuốc, đi ngủ, hắn không thể bước nửa bước ra khỏi phòng. Đương nhiên hắn cũng không còn sức lực, hiện giờ đến xuống giường cũng hơi khó khăn.
Nghe nói trận đổ máu hôm đó lên TV, có điều rõ ràng người phụ nữ kia đã xử lý tốt, không dính líu liên quan gì đến cô.
Mà từ hôm đó trở đi, người bên cạnh Minh Thù đều biết đại tiểu thư nhà họ có vẻ coi trọng một tên đàn ông trị giá năm mươi triệu.
Nghỉ thêm vài ngày, Diêm Trạm cảm giác mình có thể xuống giường đi lại.
Thực sự mấy ngày nay cơ hội Diêm Trạm gặp được Minh Thù không đúng, đa số là cô chỉ đến liếc nhìn, nguyền rủa hắn sao còn chưa chết. Hắn mặc kệ cô, cô liền đi, sau đó cả ngày không thấy bóng dáng.
Diêm Trạm mở cửa phòng, hộ vệ ở bên ngoài thấy hắn đi ra, ánh mắt kỳ lạ nhìn qua.
Đây chính là người đàn ông đại tiểu thư nuôi ư?
Diêm Trạm chỉ cảm thấy ánh mắt hai người này lạnh nhạt. Hắn hung dữ nhìn sang, vệ sĩ lập tức run lên nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn lại.
Ánh mắt người đàn ông mà đại tiểu thư nuôi sao lại đáng sợ thế?
Tìm được chỗ xuống lầu, Diêm Trạm còn chưa đi xuống dưới đã nghe thấy tiếng Minh Thù. Hắn tiếp tục đi về phía trước vài bước, thấy được cảnh tượng ở đại sảnh.
Minh Thù đứng bên ghế sofa, chống nạnh chỉ vào Lục Mao đang ôm đĩa đồ ăn phía sau sofa.
“Cậu để xuống cho tôi!”
“Đại tiểu thư, các anh em vẫn chờ cô đó, nhanh đi thôi. Việc lần trước náo động lớn như vậy, hiện giờ bên kia đang nhìn chằm chằm, cô còn phải ổn định lòng quân đấy!”
Lục Mao liều mạng ôm đồ ăn: “Đại tiểu thư, chúng ta ăn trên xe được không?”
Cô gái dừng một chút, cất bước đi ra ngoài.
Lục Mao đuổi theo sau: “Đại tiểu thư, lát nữa cô nói chuyện duyên dáng một chút…”
Minh Thù đột nhiên nhìn về hướng cầu thang, Diêm Trạm bám lấy tay vịn liếc nhìn cô từ xa.
Minh Thù chỉ nhìn thoáng qua liền theo Lục Mao ra ngoài, Diêm Trạm đi từ từ xuống dưới. Phòng khách không có ai, bên ngoài là một đình viện có người gác.
Diêm Trạm đợi ở phòng khách đến tối nhưng Minh Thù vẫn không về, ngược lại có bác sĩ đến nhắc nhở hắn nên lên lầu nghỉ ngơi.
“Di động, cho tôi mượn một lát.” Diêm Trạm nhìn bác sĩ, nói ra yêu cầu của mình.
Tất cả các thiết bị liên lạc trên người hắn đều bị lấy đi.
Bác sĩ bị dọa hết hồn, lắc đầu tưng tưng như trống bỏi, nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc của mình rời khỏi biệt thự.
Biệt thự này trừ hắn ra, giờ không còn một ai.
Cho nên bây giờ hắn bị nhốt?
Phản diện lắm chiêu trò thật.
Diêm Trạm chờ ở phòng khách, đồng hồ kêu tích tắc tích tắc. Kim đồng hồ từ mười giờ đến mười một giờ, rồi đến mười hai giờ.
Rạng sáng.
Đình viện ở bên ngoài chỉ có ánh sáng yếu ớt, vệ sĩ đi tuần tra cũng trầm lặng như đình viện, không tiếng động.
Cả thế giới đều yên tĩnh.