- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 460: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (25)
Tác giả: Mặc Linh
“Tiên tôn, chuyện đó...” Dạ Nguyệt chân quân ấp a ấp úng.
Minh Thù đang cầm bánh hoa lê: “Ngoài chuyện từ chức, chuyện khác đều có thể nói.”
“...” Nếu hắn không làm đầu bếp nữa, cô vẫn cầm dao đuổi giết hắn đấy thôi:
“Sơ Dương tiên tôn sắp trở về rồi.”
“Trở về thì trở về thôi, ta còn phải đi tặng quà cho hắn sao?” Minh Thù dừng một chút:
“Ta quả thực nên đi tặng quà cho hắn.”
Giá trị thù hận chưa đầy.
Không tặng quà làm sao có thể có giá trị thù hận?
Dạ Nguyệt chân quân cảm thán Minh Thù nghĩ sâu xa, hắn tiếp tục nói: “Vị kia của Long tộc chắc cũng sắp trở về rồi.”
Lúc Tạ Sơ Dương rời đi, Long Sa Tuyết cũng rời đi, hiển nhiên là sợ Minh Thù thừa dịp Tạ Sơ Dương không có để gây phiền phức cho nàng ta.
“Thật đúng lúc, náo nhiệt đây.”
Mắt Minh Thù cong cong cười, ánh mắt di chuyển thoáng nhìn Ngọc Huy đứng ở dưới hành lang. Hắn đứng chắp tay, trong ánh mắt thêm vài phần chuyên chú và dịu dàng so với ngày thường.
Minh Thù sững sờ một chút, một lúc lâu mới cắn một miếng bánh hoa lê, mờ hồ đuổi Dạ Nguyệt chân quân đi.
Ngọc Huy từ hành lang dưới đi tới, nghiêng người xuống giữa mái tóc Minh Thù và bánh hoa lê, tự nhiên đặt lên trán cô một nụ hôn.
Nhẹ tựa lông vũ.
“Ngọc Huy.”
“Ừm, sư phụ?” Ngọc Huy ngồi xổm người xuống.
“Nhớ ta rồi sao?”
Minh Thù suy nghĩ một chút, không tùy tiện hỏi hắn có phải nhớ ra điều gì hay không.
Nhiều bộ mặt như vậy, Minh Thù sớm đã phát hiện mỗi lần hắn tấn công mình đều là mang dáng vẻ xa lạ, cô tự nhận hành vi và tác phong làm việc của mình cũng không khó nhận ra nhưng hắn chưa từng biểu hiện ra sự quen thuộc hoặc rất kinh ngạc.
Vậy chắc chắn là không nhớ rõ.
Mà cô hỏi qua Hài Hòa Hiệu, hắn nói rằng ký chủ có thể xóa ký ức để ngừa việc ký ức nhiều quá không chứa nổi sẽ bị hỏng.
Nếu như hắn thực sự cũng giống như mình, là ký chủ được hệ thống chọn trúng, trí nhớ của hắn nhất định là đã bị xóa đi.
Minh Thù nén lại tâm tư từ đáy lòng, chu miệng cười: “Nhớ ngươi làm gì, sáng sớm mới gặp đó.”
Minh Thù cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt.
Chưa biết rõ ràng cuối cùng chuyện gì xảy ra với hắn, trẫm còn phải quan sát hắn.
“Sư phụ, khẩu thị tâm phi cũng không tốt.” Ngọc Huy cúi người, ngậm lấy miệng Minh Thù, từ từ cuốn lấy bánh hoa lê của cô.
Minh Thù bất mãn, dám cướp đồ ăn vặt của cô làm đồ chơi sao.
Cướp đồ ăn vặt ngay trên miệng sao!
Trời!
Trẫm đánh chết ngươi tiểu yêu tinh!
Ngọc Huy rời khỏi Minh Thù trước khi cô động thủ, phách lối nhướng mày: “Sư phụ ăn ngon thật.”
Minh Thù muốn giẫm hắn lại bị Ngọc Huy nắm mắt cá chân. Hắn tiến gần Minh Thù hơn, hơi thở ấm áp phả vào mặt Minh Thù, ngay sau đó là nụ hôn triền miên.
Minh Thù: “...”
Phạm quy!
Tiểu yêu tinh này sao cứ như biến thành người khác.
“Rào rào…”
Ngô Đồng đứng cách đó không xa cứng đờ người, bên chân khói xanh lượn lờ, hương trà thơm khắp nơi.
Ngọc Huy buông Minh Thù ra, quay đầu nhìn về phía Ngô Đồng. Hắn từ từ đứng lên, vô cùng lễ phép hành lễ với Minh Thù, giọng nói mờ ám: “Sư phụ, đồ nhi đến học phủ trước.”
Minh Thù nhìn hắn cười, trong lòng Ngọc Huy có dự cảm không tốt nên muốn lui.
Nhưng ngay sau đó cả người đều không thể động đậy rồi hắn nằm vật ngã trên đất, bị Minh Thù đánh một trận.
Ngọc Huy khóc không ra nước mắt, lần sau nhất định phải chạy nhanh một chút.
Đợi Minh Thù đánh xong, Ngọc Huy khập khễnh rời đi, Ngô Đồng đi tới: “Tiên... tiên tôn.”
Nàng vừa mới nhìn thấy... Ngọc Huy hôn tiên tôn.
Dưới cảnh hoa lê trắng như tuyết, nam tử đặt nửa người trên nữ tử. Nữ tử đang cầm một đĩa bánh hoa lê, mặt tràn đầy ý cười xinh đẹp, đôi mắt hơi khép không nói ra được sự kiều diễm. Hoa lê tung bay giữa không trung là nhân chứng cho sự quấn quýt của hai người.
“Thấy được thì thấy được, ấp úng làm cái gì?” Minh Thù thẳng thắn, cũng không bao biện.
Ngô Đồng đột nhiên quỳ xuống, như lúc cô mới vừa tới, khóe mắt đỏ lên: “Tiên tôn, người và Ngọc Huy sao lại có thể. Người là sư phụ hắn, tiên tôn, người không thể như vậy. Bị người ta biết thì người và Ngọc Huy đều sẽ không có kết quả tốt.”
“Ta ở cùng ai là chuyện của ta, có liên quan gì đến người khác?”
“Nhưng người là tiên tôn ở Tiên giới.” Ngô Đồng lo lắng không ngớt:
“Ngọc Huy là đồ đệ của người.”
Sư phụ và đồ đệ làm sao có thể ở bên nhau?
“Ngoan, coi như xảy ra chuyện gì thật cũng sẽ không liên lụy đến em, đi pha lại ấm trà cho ta.” Minh Thù sờ đầu Ngô Đồng, cười chúm chím nói giọng mang theo vẻ trấn an.
Ngô Đồng không chịu đứng lên: “Tiên tôn, người đừng sa vào con đường lầm lạc.”
“Được rồi, ta không thích hắn được chưa.” Minh Thù phất tay.
“Nhanh đi pha trà cho ta đi.”
Ngô Đồng: “...”
-
Ngô Đồng cảm thấy đều là do Ngọc Huy có ý gây rối, dụ dỗ tiên tôn nhà nàng phạm sai lầm cho nên buổi chiều nàng chặn cửa chờ Ngọc Huy.
Lúc trở về Ngọc Huy cầm trong tay một cái túi gấm, trong đó căng phồng. Hắn đi nhanh lên bậc cấp nhưng lại bị Ngô Đồng chặn lối đi.
“Ngọc Huy.”
Ngọc Huy dừng chân lại: “Có chuyện gì không?”
“Ngươi và tiên tôn...” Ngô Đồng dừng một tiếng, nàng hít thở sâu một hơi:
“Ngọc Huy, ngươi không thể hại tiên tôn.”
“Tại sao ta muốn hại sư phụ?”
“Ngươi và tiên tôn như vậy chính là đang hại người. Người là tiên tôn ở Tiên giới, là sư phụ của ngươi, sao ngươi có thể có tâm tư đối với người như vậy. Một khi bị người ta biết, ngươi sẽ hại tiên tôn.”
“Vậy không để người ta biết là được.” Ngọc Huy chuyển tay cầm túi gấm.
“Ngô Đồng, ngươi sẽ không nói cho người khác biết đúng không?”
“Ta đương nhiên sẽ không nói.” Nàng không hề hai lòng với tiên tôn.
“Thế nhưng ngươi... Ngọc Huy ngươi đứng lại!”
Ngọc Huy chạy cực nhanh, chớp mắt đã bỏ lại Ngô Đồng.
Hắn leo vào phong Minh Thù từ cửa sổ.
Nhìn quanh một vòng, Ngọc Huy đi tới phía giường bên kia.
Nữ tử nằm nghiêng nghỉ ngơi, Ngọc Huy nhẹ bước chân cẩn thận ngồi xổm trước mặt cô.
Có thứ gì đó bị đẩy mạnh trong miệng cô. Minh Thù cắn một cái, hương vị ngọt ngào đặc biệt nồng đượm nhưng cô tiếp tục cắn lại đụng đến bờ môi mềm mại.
Vừa mở mắt liền thấy mặt của Ngọc Huy, hắn còn đang dùng miệng đút cho Minh Thù, chính là đang thưởng thức cô với hương vị ngọt ngào.
“Ăn sư phụ ngon thật.”
“Ngươi vừa mới cho ta ăn cái gì? Còn nữa không?” Minh Thù hoàn toàn chú ý vào đồ ăn.
Ngọc Huy vểnh miệng: “Sư phụ.”
Minh Thù tiến tới bặm môi: “Đưa ta.”
Ngọc Huy tuy không hài lòng nhưng vẫn đem túi gấm ra, nắm lấy một quả đỏ đút cho cô: “Hôn một cái cho một cái.”
Minh Thù mỉm cười, giơ tay lên đoạt túi gấm. Ngọc Huy không đoạt thắng, bị Minh Thù đè ở phía dưới, đợi cô ăn xong rồi mới buông hắn ra.
Ngọc Huy: “...”
Vẫn nên bóp chết cô thôi!
Ngọc Huy kéo Minh Thù lại: “Sư phụ, người thích ta không?”
“Không thích.” Trả lời không hề suy nghĩ.
Ngọc Huy: “...” Thích ta một chút sẽ chết sao!
Ngón tay hắn e dè di chuyển trên người Minh Thù, ánh mắt sâu sắc mang theo vài phần mê hoặc: “Sư phụ, ngày mai ta cũng sẽ mang đồ ăn ngon cho người, người...”
“Mang về rồi bàn.” Minh Thù đẩy tay hắn ra, xoay người xuống giường.
Ngọc Huy: “...” Sớm biết thì sẽ không cầm nhiều như vậy cho cô.
Trở mặt nhanh quá!
Tức giận rồi!
Ngọc Huy ngồi xuống theo: “Sư phụ, tối nay ta ngủ ở đây.”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Minh Thù quay đầu nhìn hắn.
Ngọc Huy gật đầu.
“Vậy được rồi.” Coi như nể tình với đồ ăn vặt, trẫm rộng lượng không so đo với ngươi.
Ngọc Huy vui vẻ nhưng đến tối, hắn phát hiện Minh Thù đã nhường cả gian phòng cho hắn, cô đi qua phòng kế bên...
Vì sao trước đây lại sửa nhiều gian phòng như vậy.