- Trang chủ
- Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
- Chương 88: Viên mãn
Tác giả: Hồ Như
Lưỡi dao trong tay Đỗ Trọng Bình khẽ nhích, lại một vết cắt hiện lên cổ Trần Viện, máu tươi tươm ra, nhưng may mắn thay đó chỉ là một vệt cắt nông nên vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Đỗ Trọng Bình khống chế lực rất tốt, hắn điều khiển lưỡi dao lệch đi khỏi động mạch cảnh trên cổ Trần Viện, hắn không hề muốn để cô chết ngay, hắn chỉ là đang hưởng thụ quá trình hành hạ thể xác và tinh thần những con người mà hắn căm ghét.
“Dừng lại! Trọng Bình cậu dừng lại đi. Tôi không gạt cậu, cậu không phải là con trai của tôi đâu, nếu không tin chúng ta có thể làm xét nghiệm AND, cậu buông con bé ra trước có được không?” Thấy con gái bị thương tổn, Trần Bằng mất hết bình tĩnh, chỉ có thể hạ mình cầu xin.
Trần Bằng một lần nữa phủ nhận, điều này khiến cho Đỗ Trọng Bình rơi vào trạng thái điên cuồng, cặp mắt sắc điên cuồng sát ý. Tay cầm dao của hắn vung về phía Trần Bằng, con ngươi bốc lên ngọn lửa phẫn nộ mãnh liệt hơn bao giờ hết: “Tôi không tin, ông nghĩ nói như thế sẽ lừa gạt được tôi sao? Sẽ lau sạch được mọi tội lỗi trong quá khứ của ông sao? Tôi cho ông biết, Đỗ Trọng Bình tôi hôm nay sẽ khiến cho ông phải chịu nổi đau khổ khi mất đi người thân, tôi không tha thứ cho ông, không tha thứ cho con đàn bà của ông, càng không tha thứ cho một đứa đã cướp mất tất cả của tôi như Trần Viện.”
“Cậu điên rồi Đỗ Trọng Bình, mau buông con gái tôi ra, tôi không phải ba của cậu, chúng tôi không nợ cậu bất kỳ điều gì, nếu không tin chúng ta sẽ làm kiểm tra AND, tôi và Bảo Ngọc trước kia chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, ngoài ra thì không còn gì nữa. Tôi không hiểu tại sao cô ta lại nói dối với cậu, nhưng việc cậu một mực nhắm vào gia đình chúng tôi là hoàn toàn sai trái.” Trông thấy Đỗ Trọng Bình đã mất đi bình tĩnh, có khả năng sẽ làm hại Trần Viện bất cứ lúc nào, trong cuộc đời Trần Bằng, ông chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như lúc này.
Trần Viện cũng nhận ra mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng xấu đi, cô nhìn về phía Lý Gia Thành mấp máy môi nói gì đó. Ngay lập tức, Lý Gia Thành từ phía sau bước tới, ánh mắt anh nhìn Đỗ Trọng Bình hàm chứa khinh miệt cùng thương hại: “Bác trai không phải là ba mày, mày thất vọng lắm sao? Không dám tin đó là sự thật đúng không? Bởi vì nếu đó là sự thật, những việc mày đã làm ngay lập tức trở thành trò cười, cái gì báo thù, cái gì giành lại thứ thuộc về mày, bất quá chỉ là một mình mày ảo tưởng. Mày có biết tại sao mẹ mày lại gạt mày không? Bởi vì bà ta mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, muốn mày trở thành công cụ thỏa mãn tham vọng tối tăm của bà ta. Mẹ mày căn bản không hề yêu thương gì mày, bà ta căm ghét mày, bằng không bà ta sẽ không biến mày thành một con lừa ngu ngốc, khiến mày từ khi sinh ra đã sống trong thù hận.”
Con ngươi Đỗ Trọng Bình rực cháy phẫn nộ, hắn đã không còn lý trí nữa. Mẹ là ngọn lửa sáng duy nhất trong cuộc đời của hắn, tuy bà không dịu dàng hay ân cần, nhưng bà lại là người duy nhất khiến hắn cảm thấy bản thân còn có cội nguồn chứ không phải là ngọn cỏ dại không cha sinh mẹ đẻ, mặc người chà đạp. Tuy bà rất ít khi mỉm cười với hắn, nhưng mỗi khi bà có cử chỉ thân mật, hắn cảm thấy mình trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Bà một mình vất vả nuôi hắn lớn lên, cho nên sẽ không bao giờ lừa dối hắn, lời nói của Lý Gia Thành đã chạm vào nghịch lân của Đỗ Trọng Bình, hắn dường như mất lý trí, chỉa mũi dao về phía Lý Gia Thành gào thét: “Lý Gia Thành, mẹ nó mày câm miệng cho tao, mày nói một tiếng nữa tao sẽ giết chết nó. Mày lấy tư cách gì phán xét mẹ tao. Mẹ tao là người thương tao nhất trên đời này, tao là đứa con trai duy nhất của mẹ, như thế nào bà ta lại không thương tao. Mày ngậm chặt miệng mày lại cho tao…”
Ngay lúc đó, nhìn thấy lưỡi dao đã rời khỏi cổ, Trần Viện co cánh tay lại, dùng hết sức bình sinh thục chỏ thật mạnh vào bụng Đỗ Trọng Bình. Đỗ Trọng Bình bất ngờ ăn đau, bàn tay kiềm chặt Trần Viện bị nới lỏng, khiến cô thành công thoát khỏi khống chế của hắn. Cô xô mạnh Đỗ Trọng Bình, sau đó xoay người chạy về phía Trần Bằng cùng Lý Gia Thành.
Nói thì dài, nhưng tất cả lại diễn ra chưa đến một giây đồng hồ. Đỗ Trọng Bình bị đẩy ngã nhào về sau, nhưng hắn không cam tâm để Trần Viện chạy thoát, hắn chồm về phía trước chụp lấy mắt cá chân Trần Viện, thành công khiến cô ngã sóng soài trên mặt đất. Tay cầm dao vung lên, trong nháy mắt cắm sâu vào cổ chân của cô, máu tươi phun ra lênh lán mặt sàn, khiến Trần Viện phải gào lên trong đau đớn.
Ngay lập tức, cảnh sát ập đến khống chế Đỗ Trọng Bình, Lý Gia Thành cũng không chịu thua kém, chạy nhanh về phía Trần Viện, ôm cô vào lòng.
Khi đã yên ổn nằm trong lồng ngực Lý Gia Thành, Trần Viện òa khóc như một đứa trẻ, bởi vì đau, cũng bởi vì cảm giác yếu đuối khi vừa vượt qua cơn tai nạn. Lý Gia Thành yêu thương xoa tóc Trần Viện, thì thầm bên tai cô: "Ngoan, không sợ, có anh ở đây." Giọng nói của anh run rẩy, tựa như đang cực lực khắc chế xúc động của mình.
Trần Bằng không nhanh nhẹn bằng Lý Gia Thành, ông cũng không giành Trần Viện ra khỏi tay của Lý Gia Thành mà ngồi bên cạnh cầm lấy tay Trần Viện, tay còn lại khẻ nâng, xoa nhẹ ánh mắt đã ướt đẫm nước mắt của mình. Hôm nay có lẽ là ngày đáng sợ nhất cuộc đời ông, cảm giác suýt chút nữa đã mất đi đứa con gái mình yêu thương, ông có chết cũng không muốn trãi qua điều này một lần nữa.
Máu nơi cổ chân Trần Viện vẫn không ngừng tuôn, mọi người khẩn trương đưa cô vào xe cấp cứu đã chờ sẵn bên dưới. Trần Viện lúc này mới an ổn nghỉ ngơi trong lòng Lý Gia Thành, vì kiệt sức, cũng vì cảm giác nhẹ nhõm khi được giải thoát. Trước khi thiếp đi, suy nghĩ cuối cùng của cô là lúc tỉnh dậy, nhất định phải cầu hôn Lý Gia Thành.
Đỗ Trọng Bình bị cảnh sát khống chế, áp giải về sở cảnh sát. Hắn trước kia là tội phạm kinh tế bị truy nã, về sau lại liên quan đến án giết người, bây giờ lại là bắt cóc cùng cố tình gây thương tích cho người khác. Những tội này gộp lại đủ để hắn cả đời ở trong tù, cộng với tính thù dai của Lý Gia Thành, đảm bảo thời gian sắp tới của Đỗ Trọng Bình sẽ không yên ổn.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Trần Viện vừa tỉnh dậy trong bệnh viện, ánh mắt đã đảo quanh tìm kiếm người thân của mình. Trần Bằng và Lý Gia Thành đang trao đổi với bác sĩ điều trị của Trần Viện nên trong phòng chỉ có Mai Bảo Phượng.
Ngồi bên cạnh đầu giường, mẹ Trần nhanh chóng nhận ra động tĩnh của Trần Viện. Thấy cô đã thức, bà ân cần hỏi han: "Con gái, con cảm thấy thế nào, có đau không? có khó chịu ở đâu không?" Càng nói bà càng kích động không kiềm được nước mắt.
Gặp được mẹ Trần, Trần Viện cũng vui vẻ không kém, nhưng khi thấy mẹ sắp khóc đến nơi, cô lại đau lòng không chịu được, vì thế Trần Viện lên tiếng phân tán sự chú ý của bà: "Mẹ, con khát nước."
"Được được, để mẹ lấy." Mai Bảo Phượng rót nước, ân cần đút cho Trần Viện, sau đó liền gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô một lần nữa. Ba Trần và Lý Gia Thành cũng cùng tiến vào.
Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ kết luận: "Những nơi bị thương không nặng chỉ cần bôi thuốc một tuần sẽ khỏi, vết dao ở cổ chân tuy sâu nhưng chỉ đâm vào phần mô mềm, tịnh dưỡng một thời gian là ổn, sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm trước kết quả kiểm tra này.
Bác sĩ rời đi, Trần Viện đã ngủ một giấc thật dài nên không còn cảm giác buồn ngủ nữa, cô ngồi bên cạnh cùng mẹ Trần ỉ ôi trao đổi tình cảm, hai người đàn ông còn lại một mực yên lặng, mỉm cười sủng nịch nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương.
"Đỗ Trọng Bình như thế nào rồi ba?" Trần Viện chợt nhớ ra chuyện quan trọng.
"Đã bị bắt giam, chờ viện kiểm sát lập hồ sơ sẽ tiến hành xét xử." Trần Bằng thở dài nói, ông không cũng không biết đứa trẻ này là đáng hận hay đáng thương nữa.
"Phải rồi, Đỗ Trọng Bình tự nhận... hắn là con của ba, rốt cuộc là như thế nào?" Trần Viện ngập ngừng hỏi, dứt lời còn quay đầu nhìn mẹ Trần một cái. Nhận ra vẻ mặt của mẹ Trần vẫn bình thường, lúc này cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Trần Bằng im lặng, ông không muốn xúc phạm đến người đã khuất, nhưng nếu không nói ra sẽ dẫn đến hiểu lầm, đây là việc ông không muốn nhìn thấy nhất. Trầm ngâm giây lát, rốt cuộc Trần Bằng cũng mở miệng kể về quá khứ.
Mọi chuyện không quá phức tạp như Trần Viện tưởng tượng. Mẹ của Đỗ Trọng Bình, Đỗ Bảo Ngọc trước kia từng là nghệ sĩ của công ty. Khi đó giải trí Ban Mai chỉ mới là một công ty nhỏ mới thành lập, loay hoay tìm chỗ đứng của mình trong giới giải trí. Bảo Ngọc chính là ngôi sao sáng một thời vào lúc đó, được rất nhiều người truy phủng, tuy là thế nhưng bà ấy chỉ đem lòng yêu một người duy nhất, chính là Trần Bằng. Nhưng dù cho Bảo Ngọc có dành tình cảm cho Trần Bằng nhiều thế nào đi nữa thì trái tim ông vẫn thuộc về một người khác, là người vợ hiện tại của ông.
Trần Bằng cùng Mai Bảo Phượng tuy không tính là thanh mai trúc mã, nhưng ông đã gặp được bà từ rất sớm, khi bà còn lại một học sinh trung học, ông lặng thầm thích cô nữ sinh đáng yêu này, một mực nhẫn nại chờ cô lớn lên.
Trần Bằng biết Bảo Ngọc có tình cảm với mình, nhưng vì cô là diễn viên nòng cốt của công ty nên lúc ấy ông chỉ uyển chuyển từ chối mà không muốn trở mặt.
Dẫu biết Trần Bằng đã có người yêu nhưng Bảo Ngọc vẫn không buông tay, một mực bám lấy ông, vì thế đã gây ra không ít hiểu lầm trong chuyện tình cảm của hai người. Đỉnh điểm là vào một ngày nọ, hợp đồng của Bảo Ngọc với công ty sắp hết hạn, cô ta hẹn Trần Bằng ở khách sạn vào 7 giờ tối để bàn chuyện tiếp tục hợp tác. Trần Bằng không do dự liền đáp ứng, nhưng người tính không bằng trời tính. Lúc đang trên đường đến thì Trần Bằng nhận được điện thoại từ bệnh viện cho hay Mai Bảo Phượng đang cấp cứu vì viêm phổi cấp tính, ngay lập tức ông quay đầu xe chạy đến bệnh viện. Trong đầu Trần Bằng lúc đó chỉ có người yêu của mình, ngoài ra không còn gì khác. Cả đêm ấy ông thức trắng để chăm sóc cho Mai Bảo Phượng. Đến tận 9 giờ sáng hôm sau ông mới chợt nhớ đến mình đã lỡ một cuộc hẹn quan trọng.
Khi đó phương tiện liên lạc không tiện lợi như bây giờ, ông nhanh chóng chạy đến khách sạn, cầm chìa khóa phòng đã được Bảo Ngọc đưa trước đó để tiến vào trong. Nhưng không ngờ đến cảnh tượng bên trong lại khiến ông phải choáng váng. Quần áo vương vãi khắp nơi, trên giường hai thân mình trần trụi đang ôm nhau ngủ. Sự xuất hiện của Trần Bằng khiến hai người đang say ngủ tỉnh giấc. Bảo Ngọc có chút mơ màng nhìn ông, sau đó hét toáng lên khi nhìn thấy người đàn ông trần như nhộng đang ở bên cạnh mình.
Sự việc sau đó được công ty ém rất kỹ bởi Bảo Ngọc là người nổi tiếng, tuy nhiên kết quả điều tra sơ bộ khiến Trần Bằng phải lạnh người. Ông không biết vì sao Bảo Ngọc lại cùng một chỗ với người đàn ông kia, nhưng ông biết nếu đêm đó Mai Bảo Phượng không nhập viện, người nằm trên giường cùng Bảo Ngọc chắc chắn là ông. Trần Bằng không phải không hoài nghi khi Bảo Ngọc đưa thẻ phòng cho mình, nhưng ông tin tưởng vào định lực của bản thân nhất định sẽ không làm ra điều gì phản bội lại Mai Bảo Phượng, nhưng điều kiện tiên quyết chính là Bảo Ngọc không được chơi đến hàng cấm. Trần Bằng khó có thể diễn tả được tâm trạng của bản thân lúc ấy, có chút nặng nề, nhưng nhiều hơn hết vẫn là cảm giác may mắn. May mắn là đêm đó ông không đến khách sạn.
Sau ngày ấy, Bảo Ngọc không ký tiếp hợp đồng với công ty nữa mà chuyển sang một công ty khác lớn hơn. Cô ta hoạt động không được mấy tháng liền biến mất khỏi giới giải trí, Trần Bằng cũng không tìm hiểu nguyên nhân gì nhiều hơn bởi lúc ấy ông cùng người yêu đang bận rộn bàn chuyện cưới gả.
Mọi chuyện chỉ là như vậy, cho đến khi Đỗ Trọng Bình xuất hiện. Dù không biết được cụ thể mọi chuyện trong quá khứ của Bảo Ngọc, nhưng mọi người đều ân ẩn đoán được nguyên sự ngộ nhận của Đỗ Trọng Bình.
Trần Viện khẽ than thở, không biết có mọt người mẹ như thế là may mắn hay bất hạnh nữa.
"À đúng rồi, lúc ở sân thượng, tại sao anh lại nói những lời như thế với Đỗ Trọng Bình, lẽ nào anh đã biết được sự thật về Đỗ Bảo Ngọc." Trần Viện đột nhiên hỏi Lý Gia Thành, giọng nói không che dấu sự sùng bái của mình.
Lý Gia Thành cực kỳ hưởng thụ thái độ này của Trần Viện, anh khẽ lắc đầu nói: "Không phải, khi ấy em bảo anh nói khích Đỗ Trọng Bình, anh thấy hắn một mực bảo vệ mẹ liền dùng bà ấy để khiêu khích hắn."
Trần Viện híp mắt cười, càng sùng bái Lý Gia Thành hơn, bạn trai cô chỉ tùy tiện nói một chút mà đã nói ngay chân tướng, quả nhiên không phải là người tầm thường.
--- ------ ---------
Đêm đến, dưới sự thuyết phục và cưỡng ép của Lý Gia Thành, ba mẹ Trần đồng ý về nhà nghỉ ngơi, để anh ở lại săn sóc Trần Viện.
Trần Viện ngồi một mình trên giường bệnh, chăm chú nhìn vào cửa phòng tắm mà trong lòng thấp thỏm không yên. Đêm nay cô nhất định phải cầu hôn Lý Gia Thành cho bằng được. Đừng lấy vấn đề giới tính ra để bàn luận, thật ra chuyện cầu hôn này không nhất định phải là nam mở lời trước, chỉ cần trong lòng hai người có nhau là được rồi. Bây giờ cô mà đề nghị kết hôn, nói không chừng Lý Gia Thành sẽ vui mừng đến nước mắt nước mũi tung tóe ấy chứ. Lý Gia Thành đối tốt với cô như vậy, cô cũng phải làm anh cảm động một lần mới có qua có lại.
Trần Viện làm công tác tư tưởng bản thân một lúc, cho đến khi cửa phòng tắm được mở ra. Lý Gia Thành xuất hiện trước mắt, không gian căn phòng tựa như bừng sáng. Anh thay một chiếc áo phông rộng đơn giản, khăn lau vắt lên vai, mái tóc ướt sủng rủ xuống, vài giọt nước nghịch ngợm lăn dài trên xương quai xanh đầy quyến rũ. Trần Viện nuốt ực nước miếng, bạn trai cô đẹp trai đến nghịch thiên như thế, nhất định phải mau chóng bắt về nhà mới yên tâm được.
Lý Gia Thành đi đến bên giường, ngồi cạnh Trần Viện: "Em buồn ngủ chưa?"
Trần Viện lắc đầu: "Chưa, hôm nay em ngủ nhiều quá..." Cô ngập ngừng không biết phải mở đầu như thế nào.
Lý Gia Thành không hề hay biết tâm trạng rối bời của Trần Viện, anh kéo khăn khỏi vai, ma sát cho khô tóc, sau đó tựa vào thành giường rồi kéo Trần Viện vào lòng. Anh nắm lấy bàn tay Trần Viện nâng niu tựa như một món bảo vật vô giá. Căn phòng rất yên tĩnh, nhưng lại hài hòa và vô cùng ấm áp. Lý Gia Thành hít sâu một hơi, mong muốn khoảnh khắc này được kéo dài vô tận, giây phút Trần Viện bình yên nằm trọn trong lòng anh.
Trần Viện tựa vào lồng ngực Lý Gia Thành, thoải mái híp mắt. Bất chợt một vật thể lạ trên ngón áp út bàn tay trái thu hút sự chú ý của cô. Khoan đã, cô không có chiếc nhẫn nào trông như thế này, lẽ nào...
Trần Viện khẽ liếc Lý Gia Thành, cô nhếch miệng cười sau đó vờ kinh ngạc kêu lên: "Ủa, cái nhẫn này của ai, sao lại ở trên tay em?"
Lý Gia Thành không có phản ứng quá nhiều, anh cầm tay trái Trần Viện, cón cái khẽ mân mê mặt nhẫn của cô: "Của anh đó, thích không?"
Trần Viện nhận được câu trả lời mong muốn, trog lòng ngọt như rót mật, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo: "Thích hay không thích gì, sao anh lại đeo vào ngót áp út của em, anh có biết ý nghĩa của điều đó không."
Lý Gia Thành nhướng mày: "Sao, không muốn làm vợ anh? Không đồng ý cũng phải đồng ý, anh đã chờ quá đủ rồi." Anh bá đạo tuyên bố.
Trần Viện như mở cờ trong bụng, tuy vậy lại vờ như không vui: "Có ai lại cầu hôn như anh không chứ. Em không cần, trả lại anh đấy." Miệng thì nói, tay vẫn không hề động đậy, phải công nhận một điều Trần Viện chính là nhân vật điển hình phát huy nhuần nhuyễn nhất câu nói chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lý Gia Thành ngồi phía sau Trần Viện, không thấy được vẻ mặt của cô, cứ tưởng là cô giận dỗi thật nên vội vàng chộp tay Trần Viện lại: "Lúc anh mang cho em, em không hề phản đối, bây giờ không được đổi ý."
"Vậy anh mang nó cho em khi nào?"
"...Lúc em đang ngủ."
Trần Viện triệt để không còn gì để nói.
Lý Gia Thành xoay đầu Trần Viện lại đối diện với mình, anh nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô, chậm rãi lên tiếng: "Làm vợ anh nhé." Không chờ cô đáp lại, anh liền tiếp tục: "Không trả lời nghĩa là đồng ý."
Trần Viện bị thái độ trẻ con của Lý Gia Thành chọc cho bật cười. Cô vờ kiêu ngạo hất cằm lên: "Thấy anh đáng thương như vậy, thôi em miễn cưỡng chấp nhận đấy."
khoe miệng Lý Gia Thành cong lên, Trần Viện cảm thấy nụ cười lúc này của anh rực rỡ hơn bao giờ hết. Anh cúi đầu, ngậm chặt đôi môi Trần Viện. Trần Viện hé miệng đón nhận nụ hôn của anh, môi lưỡi giao triền, hạnh phúc tựa như bất tận.
Sau một nụ hôn thật dài, Lý Gia Thành rời khỏi môi Trần Viện, ôm cô thật chặt vào lòng. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy nhân sinh của mình lại viên mãn như bây giờ, không lâu nữa thôi cô gái nằm trong lòng này sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Khẽ nhìn một thân thương tích của Trần Viện, Lý Gia Thành bất giác thở dài:
"Tiếc thật!"
Trần Viện được người yêu hôn đến quên trời đất, rốt cuộc cũng trở về hiện thực: "Tiếc gì?" Cô rầm rì hỏi.
"Em không khỏe, không thể động phòng hoa chúc được."
Lý Gia Thành vừa dứt lời, hai tai Trần Viện liền đỏ ửng vì thẹn thùng, cô chôn đầu thật sâu vào lồng ngực anh, một lúc sau mới lên tiếng: "Đúng là tiếc thật."
Lần đầu tiên vào bệnh viện là lúc cô vừa đến thế giới này, tâm trạng vừa hoang mang vừa lo sợ bất an. Lần thứ hai vào bệnh viện, cô được vùi đầu vào lòng người đàn ông mình tin tưởng, có người thân yêu quí, có người yêu trân trọng, có bạn bè quan tâm, cuộc sống viên mãn như thế, cô còn đòi hỏi gì hơn nữa.
-- THE END --