Tác giả: Lâm Địch Nhi
Xe buýt lượt về khá thoáng đãng, khi vào bến mới bật đèn, phần lớn thời
gian còn lại đều chìm trong bóng tối và sự im lặng. Gia Hàng lặng lẽ
nghe tiếng bánh xe mài xèn xẹt trên mặt đường, trong bóng tối, những con số màu đỏ trên màn hình máy quẹt thẻ vừa nhức nhối vừa mơ hồ.
Két một tiếng, xe lại vào bến, những người xuống xe ngắc ngứ nối đuôi nhau
đi xuống, những người lên xe lục tục đi lên từ một cánh cửa khác.
Một phút sau, chiếc xe lại chuyển động, thân hình những người đang đứng không khỏi hơi chúi về phía trước.
Trong số những người này, chưa biết chừng có những gương mặt đã rất lâu không gặp.
Trái đất thật tròn, đi mãi đi mãi, người muốn gặp, người không muốn gặp, đều tình cờ đụng phải.
Mấy tháng nay, qua miệng Ninh Mông và Tiểu Ngải, nghe được quá nhiều tin
tức về Chu Văn Cẩn, cô biết sớm muộn gì cũng có một ngày gặp lại. Chỉ
không ngờ lại tình cờ như vậy.
Cô và một cô gái khác lần lượt
bước từ nhà vệ sinh ra, khoảng cách chưa tới mười mét, sau đó cô nhìn
thấy thủ trưởng đang đứng cùng với Chu Văn Cẩn. Cô gái đó đi cùng với
anh, là kiểu bạn nhìn qua đã biết là rất thân thiết, chưa đến một hai
năm thì không có được sự thân thiết đó.
Ví dụ như thủ trưởng sẽ không chủ động xách túi hộ cô, quan hệ còn chưa tới mức sâu sắc như thế!
Thủ trưởng hóa ra lại quen biết bọn họ, vậy thì, sau đây sẽ giới thiệu cô
như thế nào? Sau đó Chu Văn Cẩn sẽ nói không cần đâu, bọn tôi quen nhau.
Chu Văn Cẩn sẽ nói gì với cô?
Lâu rồi không gặp? Ba năm cũng không tính là lâu, ít nhất khi cô nhìn thấy anh, vẫn chưa thấy có cảm giác xa lạ.
Tại sao em không đến Havard? Havard không phải là Cố Cung, cứ mua một tấm vé là vào được, phải qua rất nhiều quy trình.
Mấy năm nay ổn không? Đương nhiên là ổn, không bệnh tật không tai nạn.
Cô quay đầu chạy thẳng, làm một kẻ đào ngũ. Mặt không tái nhợt, tim không đập loạn, đơn thuần chỉ là vẫn chưa đến lúc gặp lại.
Điều bất an duy nhất là cảm thấy có lỗi với thủ trưởng, cho nên khi anh gọi
điện tới, chỉ có thể mặc chuông reo, không có gan nghe máy. May thay
trên đời này còn có một thứ gọi là tin nhắn.
Thủ trưởng không
nhắn lại, bị người ta cho leo cây chắc chắn chẳng dễ chịu gì. Nhưng thủ
trưởng sẽ không giận cô đâu, quan hệ giữa bọn họ không phải là dạng có
thể ghét bỏ đối phương.
Hôm nay đã nhớ mang theo chìa khóa, lúc mở cửa, ngón tay hơi run lên, do lạnh.
Cửa phòng cô bạn cùng nhà đang mở, bên trong vọng ra tiếng nức nở khe khẽ,
có lẽ không nghĩ rằng cô sẽ trở về vào giờ này nên tiếng khóc không kịp
kìm lại, nhưng ngay giây tiếp theo, cửa đã đóng sập lại, không còn âm
thanh nào nữa.
Cô nhún vai, bật đèn, cởi áo.
Màn hình điện thoại đang nhấp nháy, chị Gia Doanh gọi tới, hỏi cô có ra ngoài chơi
với bạn không? Cô nói dối tỉnh bơ, mấy ngày nữa là thi rồi, em học còn
không kịp nữa là.
Gia Doanh vội khen cô ngoan, cô cười khan. Cô cắm máy nước nóng, trước khi đi ngủ tắm một cái sẽ dễ ngủ hơn.
Cô đứng trên ban công, xa xa có người đang bắn pháo hoa, rất đẹp, pháo hoa dừng lại trên bầu trời rất lâu rồi mới từ từ nở xòe ra, cái rực rỡ
trong khoảnh khắc ấy che phủ cả những ánh sao trên bầu trời.
Cô
nhắm mắt lại, như thấy lại cảnh mình đang ngồi xoay lưng với Chu sư
huynh trong phòng máy. Họ không chọn ngồi cạnh nhau mà thường ngồi xoay
lưng lại với nhau. Ghế trong phòng máy không có tựa lưng, ngồi một lúc
thấy mỏi, cô sẽ dựa về phía sau, tự nhiên sẽ dựa vào lưng anh. Lúc đó
anh sẽ ưỡn thẳng người lên, để cô dựa cho thoải mái.
Giữa bọn họ, từ trước tới nay chưa bao giờ nhắc tới chuyện tình yêu, chưa bao giờ
nói chữ yêu, lần thẳng thắn nhất chính là lần nghe bài hát Chúng ta đều
là những đứa trẻ ngoan.
Thua anh theo cái mác dân chủ như vậy,
khi đó có một chút không thể chấp nhận, tâm tình phiền muộn, nhưng trong lòng không quá bận tâm, bởi vì người thắng là anh, không phải là người
khác.
©STENT
Thầy giáo chuyên ngành tới an ủi cô, vô tình
tiết lộ mới đầu khi chuyển anh từ khoa Công trình sang khoa Máy tính,
một cơ quan nào đó đã có ý muốn tập trung bồi dưỡng anh, tất cả những
điều này chỉ là một màn kịch để anh có thể ra nước ngoài một cách danh
chính ngôn thuận, cô là một vai phụ không biết chân tướng mà lấn sân vai chính,
Cô hỏi: Anh ấy có biết chuyện này không?
Thầy giáo nói: Từ lúc bắt đầu tuyển người, cậu ấy đã biết.
Tâm trạng rất phức tạp, lại không thể nói rõ là tư vị gì. Cô đưa ra từng
giả thiết, nếu cô là anh, cô sẽ làm thế nào? Ít nhất cô sẽ không nhìn
anh bị người ta đùa bỡn như một con khỉ, hoặc cô càng mong muốn dựa vào
thực lực của mình để cùng anh đi theo con đường thi TOEFL.
Họ đều có năng lực này, không phải sao? Ác cảm bắt đầu nảy mầm từ đó, cô không tài nào có thể đối xử với anh bằng tâm trạng như trước. Thực ra cũng
không bỏ ra bao nhiêu, nhưng vẫn bị tổn thương, vẫn bị lạc đường.
Cô chưa từng nhắc đến chuyện này với bất kỳ người nào khác, mọi người cười chê cô không chịu nhận thua, cô đều lặng lẽ nuốt xuống. Quyết định ra
nước ngoài học, không phải là vì cô đuổi theo hình bóng của anh, không
phải giận dỗi, mà là muốn thực hiện một lời hẹn từ rất lâu trong lòng.
Đêm đã khuya, cửa kính mờ sương, đến tảng sáng đã kết thành một lớp băng
mỏng, tầm mắt mơ hồ, cô lắc lắc đầu, bứt ra khỏi dòng chảy hồi ức, không còn vướng mắt gì.
Mùng hai trời âm u, có gió nhẹ, trước khi đi
chợ, dì Lữ tới thư phòng hỏi Trác Thiệu Hoa, hôm nay Gia Hàng có về ăn
cơm không? Trác Thiệu Hoa ngồi trước máy tính lắc đầu.
Thím Đường bế Tiểu Phàm Phàm ở suốt trong phòng dành cho khách, cứ đi ra nơi khác
là cậu nhóc sẽ kêu ầm lên. Gia Hàng còn một ít quần áo, sách vở và chiếc máy tính vẫn để trong đó.
Buổi trưa, trong nhà có vài vị khách, là bà Âu Xán và vợ chồng bà Trác Dương, khiến dì Lữ luống cuống vì căng thẳng.
Gia Hàng không ở nhà, bà Âu Xán thở hắt một hơi, cười cười đòi bế Phàm
Phàm, Phàm Phàm quay ngoắt đi dụi đầu vào lòng thím Đường. Thím Đường
vội an ủi bà Âu Xán đang hụt hẫng, nói Phàm Phàm đang lạ.
Bà Âu Xán cười ngượng ngập, đứa bé này giống hệt Thiệu Hoa, nhưng đáng yêu hơn Thiệu Hoa hồi nhỏ.
Bà Trác Dương ở đảo Phuket của Thái Lan một tuần, da hơi ngăm ngăm, luôn
mồm than Bắc Kinh không phải là nơi dành cho người ở, chỉ vì ông Án Nam
Phi mà bà mới quay về.
- Ông xã ơi, có phải anh cảm động lắm không? – Bà nũng nịu nhìn ông.
Vẻ mặt ông Án Nam Phi vô cùng mệt mỏi, mắt hằn tia đỏ, môi khô nứt nẻ.
- Ừ, rất cảm động. – Ông máy móc gật đầu, trả lời lấy lệ.
Bà Trác Dương bĩu môi, nghiêng đầu nhìn bà Âu Xán.
Bà Âu Xán đang nhìn Phàm Phàm không chớp mắt, Tiểu Phàm Phàm lại chẳng
nhìn bà, hiếu kỳ đuổi theo một quả bóng bay màu đỏ ngoài phòng khách mà
dì Lữ mua về cho cậu bé.
- Thiệu Hoa, đồ của Giai Tịch bố mẹ nó đã mang về hết thật rồi sao? – Bà Âu Xán hỏi.
Trác Thiệu Hoa gật đầu.
Bà Trác Dương hỏi tiếp:
- Chuyện này có thể hiểu được, là nhà họ Trác chúng ta có lỗi với họ,
người ta chỉ có một đứa con gái, dù có thành tro thì vẫn là bảo bối của
họ.
- Nó đâu rồi? – Bà Âu Xán nhướng mày.
- Mẹ, cô ấy tên
là Gia Hàng. – Trác Thiệu Hoa đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình. – Cô ấy phải thi, bây giờ đang tập trung ôn tập.
Giọng nói cứng rắn của anh khiến bà ngỡ ngàng:
- Nó đã cưới con rồi, còn muốn thi cái gì nữa?
Đây là đỉnh cao trong cuộc đời nó rồi, còn định trèo tới đâu nữa?
- Gia Hàng có cuộc đời riêng của cô ấy.
- Ha. – Bà Âu Xán như nghe được một câu chuyện rất nực cười. – Vậy tại sao nó lại nhúng mũi vào cuộc sống của người khác?
- Mẹ, Phàm Phàm đang nhìn mẹ, mẹ muốn nói những lời này trước mặt cháu
sao? Nếu mẹ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận Phàm Phàm và Gia
Hàng, vậy thì không cần miễn cưỡng bản thân, con cũng có thể hiểu được.
- Thiệu Hoa, vì một kẻ lừa đảo nói dối luôn mồm mà con cãi lại mẹ ư? – Bà Âu Xán đứng phắt dậy, như thể bị lăng nhục.
- Mỗi một câu nói dối của Gia Hàng, đều là vì con. Mẹ, mẹ phải công bằng
một chút, con lớn hơn Gia Hàng mười tuổi, con là người có thể dễ dàng bị lừa hay sao? Nếu thật sự nói tới bị tổn thương, người đó phải là Gia
Hàng mới đúng. Mẹ nhìn xem cô ấy đã đem lại cho con những gì? – Anh bế
Phàm Phàm từ tay thím Đường lên. Mẹ không cảm thấy Phàm Phàm rất đáng
yêu sao? Còn con đã đem lại cho cô ấy những gì?
Bà Âu Xán giống như không thể nhận ra con trai mình, bà cảm giác như đang bị tẩy não. Bà ngồi phịch xuống ghế, phẩy tay:
- Ý của con là nếu chúng ta không chấp nhận nó, con sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta?
- Không, nhưng xin hãy nể mặt con, nếu không thể chấp nhận Gia Hàng, vậy xin hãy tôn trọng cô ấy.
Hai mẹ con nhìn nhau, không ai chịu nhường bước.
- Chị dâu, đồ ăn nguội rồi, ăn cơm trước đã! – Bà Trác Dương vội xoa dịu tình hình, lén đá chân ông Án Nam Phi, bảo ông giúp đỡ.
Ông Án Nam Phi hồn treo ngược cành cây, ông đang nghĩ mùng Bốn phòng xét nghiệm đi làm lại, chắc có kết quả xét nghiệm DNA rồi.
Tối mùng Một, công ty Ninh Mông tổ chức liên hoan, chơi đến tờ mờ sáng mới
về nhà, lúc lên lầu chân nam đá chân chiêu, không tắm rửa đã lăn quay ra ngủ.
Trưa ngày hôm sau cô nàng mới tỉnh dậy, đầu đau như búa nổ, đi tắm một cái, vừa đắp được cái mặt nạ thì điện thoại trong túi xách
réo mãi không ngừng.
Hết sức miễn cưỡng đi nghe điện thoại. Lúc này, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy hai cái bọng mắt của mình.
Giọng cười biếng nhác vừa cất lên, lông tơ của Ninh Mông đã dựng đứng cả lên, là tên lưu manh Thành Công kia.
- Đang làm gì thế? – Thân thiết như thể tối qua họ vừa mới ở bên nhau.
- Chẳng làm gì cả.
- Thế thì ra ngoài đi, tìm chỗ nào vui vẻ một chút.
- Không đi. – Ninh Mông thẳng thừng cự tuyệt.
- Anh tưởng chúng ta là bạn chứ, ít nhất thì năm mới cũng nên nói một câu chúc mừng, gặp mặt, ăn cơm, anh còn đặc biệt đổi ca trực vì em đấy, xem ra anh tự mình đa tình rồi. Vậy thì thôi, làm phiền…
Trước khi anh ta kịp cúp máy, lương tâm của Ninh Mông bỗng nhiên trỗi dậy, phát hiện ra thái độ của mình cũng có phần quá đáng.
- Vị đại ca kia đâu?
Cô nhớ tới khuôn mặt tuấn tú không cười không nói của Trác Thiệu Hoa.
- Hôm trước mới gặp cậu ta xong, hôm nay tất cả thời gian của anh đều
dành cho em. – Giọng Thành Công trầm xuống, thoáng một chút dịu dàng
tình tứ.
Ninh Mông cười khan, sờ lên mặt, nóng rực rồi!
- Lúc ăn cơm anh sẽ không kể chuyện nữa chứ?
- Anh đâu phải là vua kể chuyện. Anh đến đón em nhé?
- Anh có xe à?
- Mượn của bạn, ăn cơm với người đẹp, không thể chen chúc trên xe buýt trong ngày lạnh giá thế này được!
Phụ nữ luôn luôn mềm lòng, nghe lời ngon ý ngọt lại càng mềm như bún. Gạt
cái nghề nghiệp hơi khó tiêu hóa của anh ta sang một bên, nếu để làm bạn ăn cơm thì Thành Công cũng được coi là không quá mất mặt, đằng nào cũng chẳng có cuộc hẹn nào khác, Ninh Mông bèn đồng ý.
Yểu điệu thướt tha đi ra ngoài cổng tiểu khu, nhìn thấy Thành Công nghiêng người dựa
vào chiếc BMW, Ninh Mông thầm nghĩ bạn của Thành Công cũng hào phóng
thật.
Thành Công lặng lẽ mở cánh cửa xe bên ghế phụ lái, mời Ninh Mông lên xe.
- Tối nay muốn ăn gì? – Tay trái anh ta cầm vô lăng, ánh mắt rơi trên đôi chân dài đi tất lưới màu đen của Ninh Mông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.
- Em thế nào cũng được. – Ninh Mông vén tóc với vẻ mất tự nhiên.
- Vậy anh quyết định hết nhé! – Thành Công liếc nhìn bảng chỉ đường, xe
êm đường quen, rẽ vào một con đường lớn rợp bóng ngô đồng, dừng lại
trước tòa nhà màu trắng ngà của một khách sạn thương gia cao cấp.
- Ở đây à? – Ninh Mông túm chặt dây an toàn trước ngực.
Thành Công nhún vai:
- Ở đây có dịch vụ trọn gói, đồ biển làm khá ngon, có tắm suối nước nóng, phòng nghỉ, KTV, phòng chiếu phim… Trời lạnh, không muốn di chuyển
nhiều, giải quyết hết ở một địa điểm thôi.
Nụ cười của Ninh Mông trở nên cứng ngắc:
- Em tưởng chúng ta chỉ ăn cơm thôi.
Thành Công chợt tỉnh ngộ:
- Em không muốn làm việc khác với anh à, yên tâm, anh không ép, ép sẽ
không vui, phải không nào? Vậy chúng ta chỉ ăn cơm đơn thuần thôi.
Câu này sao nghe kỳ cục như vậy, Ninh Mông liếc xéo Thành Công, đồ sói đội lốt người.
- Em… Em sực nhớ ra là em còn có việc.
Thành Công nhếch mép:
- Sợ anh giở trò hả?
Ninh Mông đen mặt.
Thành Công rút điện thoại ra đưa cho cô.
- Thế này đi, em gọi điện thoại cho Heo, bảo cô ấy cũng tới luôn, như thế em sẽ tin là anh không có suy nghĩ gì không an phận.
Con Heo đần kia, anh bảo cô ta xéo đi, không biết đã xéo đến xó nào rồi?
Haizz, làm người không thể quá tò mò, nghe được nhiều bí mật rồi, tâm
trí sẽ bị những phần tử bất minh chiếm lĩnh.
- Heo không rảnh! – Ninh Mông dựa người vào ghế.
- Cô ta thì bận cái gì?
Nhà họ Trác có hai bà giúp việc, chưa tới phiên cô ta phải xắn tay áo lên.
Ninh Mông không phát hiện ra ý tứ thăm dò trong câu nói của Thành Công:
- Heo sắp phải thi IELTS, bây giờ đang vùi đầu ôn tập, không thể làm phiền.
- Cô ta muốn đi du học sao?
Thành Công nheo mắt lại đầy vẻ hào hứng. Thiệu Hoa có biết chuyện này không?
Hay à nha, mặc kệ thật giả, trước mắt Heo là vợ một thiếu tướng, nếu
không được cấp trên phê chuẩn, sẽ không thể nào xuất ngoại.
- Phải!
- Chẳng phải mọi người thường tốt nghiệp xong là xuất ngoại luôn sao,
không phải là đợi anh chàng Chu sư huynh kia đấy chứ? – Thành Công cực
kỳ đắc ý về bộ nhớ của mình.
Ninh Mông trợn mắt:
- Chu sư huynh vốn ở nước ngoài.
Bỏ nhà theo trai? Đáy mắt Thành Công lóe lên một tia sáng, khóe miệng hơi
trễ xuống. Cô nàng Heo này đúng là một quyển bách khoa toàn thư, càng
đọc càng thấy tò mò.
- Vậy thì chúng ta đừng làm phiền cô ấy nữa. – Thành Công nhướn mày, mở cửa xuống xe.
Khi vòng sang bên ghế phụ lái, Ninh Mông vẫy vẫy điện thoại với anh ta. Anh ta gật đầu, để cô nghe điện thoại, cửa xe hé ra một khe nhỏ, anh ta
quay người đi.
- Chu sư huynh, anh về nước rồi ạ! – Ninh Mông rú
lên mừng rỡ, khiến cậu trai giữ xe đang đi tới giật mình dừng lại giữa
đường, không dám tiến lên.
Môi Thành Công hơi cong lên, mặt tỉnh bơ dỏng tai lên nghe.
- Rồi ạ, Chu sư huynh tìm em, em lúc nào cũng rỗi hết. Vâng, lâu lắm rồi
không gặp ạ, ba năm rồi nhỉ! Chu sư huynh chắc chắn là càng ngày càng
đẹp trai ha…
Con nhỏ Tiểu Ngải kia, thấy sắc quên bạn, em khinh bỉ nó…
Không, không cần Chu sư huynh tốn kém, em mời anh. Dạ, vậy thì tới…
Thành Công gõ nhẹ mấy cái vào kính xe, Ninh Mông ngước mắt lên, anh ta chỉ vào khách sạn phía sau lưng.
Ninh Mông hiểu ý, nói tên khách sạn.
- Bây giờ đã tin anh là chính nhân quân tử chưa? – Đợi Ninh Mông cúp máy xong, Thành Công nói.
Ninh Mông cười, mím môi ngắm lại mình trong gương chiếu hậu, vẫn tốt, môi đỏ răng trắng, mặt tựa hoa đào.
- Em yêu thầm anh chàng Chu sư huynh kia?
Ninh Mông hất hàm:
- Em không thèm chơi trò yêu thầm, em mà yêu thì sẽ công khai, có điều hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
- Đáng thương vậy? – Thành Công tỏ vẻ thông cảm.
- Đúng thế. – Ninh Mông ủ rũ gật đầu. – Tim anh ấy đã có chủ!
- Đóa hoa nào lại kiều diễm hơn em?
Ninh Mông bước xuống xe:
- Không phải hoa, mà là Heo.
Đáp án như đã dự đoán, nhưng Thành Công vẫn hơi sững sờ.
- Sở thích của Chu sư huynh thật khác người, hừ! – Nhớ tới chuyện cũ, Ninh Mông vẫn chưa hết bực.
Thành Công cười rúm cả miệng.
Họ bước vào nhà hàng, gọi món. Đang uống trà, Thành Công nhìn thấy một
chàng trai thư sinh nho nhã đeo kính cận đang đứng bên ngoài nhìn vào
trong này.
- Chu sư huynh, ở đây! – Ninh Mông đứng dậy, vẻ mặt
thẹn thùng một cách hiếm có. Tùy tiện chỉ vào Thành Công. – Bác sĩ
Thành, bạn của Heo.
Mắt Chu Văn Cẩn nhanh chóng ánh lên một tia kinh ngạc, lịch sự bắt tay với Thành Công.
- Anh về bao lâu rồi? – Vẻ mặt Ninh Mông đờ đẫn vì si mê, hoàn toàn quên tiệt Thành Công.
- Hơn mười ngày, bởi vì công việc mới bắt đầu nên hơi bận, chưa liên lạc với bọn em được. – Chu Văn Cẩn cười áy náy.
- Không sao, bây giờ liên lạc cũng thế. Anh đã gặp Heo chưa?
Vẻ mặt Chu Văn Cẩn hơi cứng lại, vờ uống một ngụm trà:
- Cô ấy đổi số điện thoại à?
- Đổi trước khi đi Nam Kinh. Nhưng hai người ở cùng một tiểu khu, không gặp nhau sao?
Bàn tay cầm tách trà của Chu Văn Cẩn hơi run lên:
- Cô ấy… cô ấy cũng ở đó sao?
- Anh ở tầng mấy?
- Tầng 18!
- Ha, hai người ở đối diện nhau, cậu ấy ở căn nhà hồi trước của em!
Chu Văn Cẩn cười gượng:
- Gần như vậy, thế mà chưa gặp được nhau. Anh còn tưởng cô ấy ở nhà chị gái cơ.
Ninh Mông cắn môi:
- Chu sư huynh, Heo sắp ra nước ngoài rồi.
Dường như Chu Văn Cẩn không nghe thấy, chỉ uống hết ngụm trà này tới ngụm trà khác.
Lúc này, đồ ăn được mang lên. Cơm hải sản, đu đủ tuyết nhĩ, sứa nhúng dấm, cá hồi lát…
Sơn hào hải vị đầy một bàn.
Ninh Mông chột dạ liếc Thành Công, hình như những món ăn này rất đắt, Thành Công cười chẳng hề bận tâm:
- Chúng ta ăn đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện. Chu sư huynh hiện công tác ở đâu?
- Viên chức thông thường thôi.
Thân phận thật sự của tất cả thành viên đội Kỳ binh mạng đều bí mật, với bên ngoài, bọn họ là nhân viên của Vụ An Ninh Bộ Công nghệ thông tin.
- Heo thế nào? – Chu Văn Cẩn hỏi.
- Cũng ổn, nhưng xinh hơn ba năm trước đây, bây giờ để tóc dài, con gái
mười tám thay da đổi thịt, gặp cậu ấy chắc chắn anh sẽ sững sờ cho coi!
- Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp. – Giọng Chu Văn Cẩn dịu hẳn đi.
Thành Công suýt nữa cười phì, trên đời này có con heo nào xinh đẹp ư?
- Chu sư huynh, anh… có phải anh muốn chủ động tấn công?
Chu Văn Cẩn thở sâu một hơi:
- Anh sẽ không để lỡ thêm ba năm nữa.
- Anh muốn giữ cậu ấy lại sao? Ba năm nay, cậu ấy đều không kết bạn với ai. – Ninh Mông chủ động tiết lộ nội tình.
- Anh nghĩ anh sẽ giữ được cô ấy. – Chu Văn Cẩn cười đầy tự tin.
- Cậu nói trước không sợ bước không qua à! – Thành Công ngồi bên cạnh
lạnh lùng xen vào một câu, thầm mỉa mai trong lòng, mở mồm ra là Heo thế này Heo thế kia, các người hiểu Heo chân chính được đến bao nhiêu. Mẹ
kiếp, hôn nhân quân sự, cậu đụng vào được chắc? – Heo mà tôi quen, không phải là người mà người khác có thể chi phối được.
- Là bởi vì đó là người khác, không phải là Chu sư huynh. – Ninh Mông bất bình.
- Xin lỗi bác sĩ Thành và Heo quen nhau như thế nào? – Chu Văn Cẩn thu nụ cười lại.
- Duyên phận đến thì tự nhiên quen nhau thôi! – Thành Công ậm ừ trả lời
rồi đứng dậy. – Hai người cứ nói chuyện, tôi đi gọi điện thoại.
Đủ rồi, những gì cần biết đã biết, năm xưa Heo đã từng có một mối tình
ngây ngô, gã mọt sách muốn có bằng được, nhưng lại không biết rằng Heo
bây giờ đã không còn là Heo của ngày xưa nữa. Haizz, mặc kệ là Heo của
lúc nào, cũng đều khiến người khác lo lắng. Sau này không biết còn gây
ra tai họa gì nữa, ai sẽ quản lý cô nàng đây?
Anh ta phiền muộn thở dài thườn thượt.
Tới quấy thanh toán, sau đó lái xe đi. So ra thì Ninh Mông thích Chu sư huynh đưa cô ta về hơn.
Hiếm có một buổi tối Thành Vĩ ở nhà, đang cuộn tròn trên sofa thẫn thờ nhìn điện thoại.
Anh ta cởi áo khoác treo lên giá:
- Sao thế?
- Thiệu Hoa gọi điện cho em.
Anh ta nhíu mày:
- Nói gì?
- Anh ấy hỏi em mùng Bốn phỏng vấn ở đâu, mấy giờ bắt đầu, mấy giờ kết
thúc. Anh, anh bảo có phải anh ấy bắt đầu quan tâm đến em rồi không?
Thành Công hờ hững quay người đi:
- Đừng tưởng bở. Đối tượng phỏng vấn là ai?
- Người thiết kế trò chơi của công ty game Trì Sánh.
- Tên gì?
Thành Vĩ lắc đầu:
- Trì Sánh bảo vệ cô ta rất nghiêm ngặt, hồ sơ cá nhân còn chưa đưa cho
em, có điều, trò chơi đó em rất có hứng thú, tên là Lệ nhân hành.
Thành Công ờ một tiếng, cái tên này rất hay.
Gia Hàng là người đúng giờ, đúng chín giờ sáng có mặt dưới tòa nhà của công ty Trì Sánh. Bữa sáng là bánh trứng nướng mua ven đường, đặc biệt dặn
dò ông chủ đừng cho tỏi, tránh để lúc phỏng vấn miệng có mùi lạ.
Thấy chưa, cô cũng có lúc tinh tế ấy chứ.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng Mã Soái, tiếng nói cao vút, hưng phấn lạ thường.
Gia Hàng nhòm vào thư ký trước, thư ký không có ở đó, cô đi thẳng tới gõ
cửa văn phòng Mã Soái. Mã Soái ngước mắt lên, sau đó liền đờ ra như bị
sét đánh giữa trời quang.
- Xin lỗi, tôi còn có chút việc, lát
nữa liên lạc sau. – Ông ta kéo kéo cà vạt, nuốt một ngụm nước bọt, cảm
thấy hơi tức ngực. – Cô Gia, cô… định đi đâu đây?
Ông ta dụi mắt, rồi lại dụi thêm lần nữa, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào cái
quần bò mài trắng có hai lỗ thủng trên đầu gối của Gia Hàng, phía trên
là chiếc áo khoát kiểu jacket bụi bặm không biết là đồ nam hay đồ nữ,
chiếc áo len bên trong thì nhìn ra được, là áo nam, quá dài, tay áo xắn
mấy lần.
Gia Hàng băn khoăn, vội lấy điện thoại ra xem ngày, đúng mà, hôm nay là mùng Bốn.
- Phỏng vấn bị hủy ạ?
Đâu có ai báo với cô.
Mã Soái muốn khóc:
- Cô cũng biết là phỏng vấn à? Tôi còn tưởng cô định ra phố phát tờ rơi
cơ đấy! Cái áo len kia là của thủ trưởng nhà cô đúng không!
Gia Hàng gãi đầu, cái áo len này vừa dày vừa rộng rãi, cứ ra ngoài là cô lại khoác vào.
- Phỏng vấn chẳng phải chỉ ngồi đối diện trò chuyện thôi sao, chẳng lẽ lại còn có yêu cầu gì về trang phục?
Máu Mã Soái vọt lên đỉnh đầu:
- Lệ nhân trang là tạp chí nữ giới thượng lưu nhất thục nữ nhất trí tuệ
nhất trong nước. Trước mặt thục nữ, nhắc tới tiền là thô tục, chỉ có
phẩm vị và cao nhã. Cô bảo những độc giả như vậy chỉ nhìn mấy dòng chữ
in khô khan là có thể hiểu được Lệ nhân hành của cô sao? Không, không,
không, chúng ta cần phải làm cho văn hay ảnh đẹp, hình tượng của cô phải tương xứng với Lệ nhân hành. Tôi hỏi cô, nếu cô vào thẩm mĩ viện mà bác sĩ thẩm mỹ mặt mày đen sì, rỗ chằng rỗ chịt thì cô còn tin tưởng người
không?
Gia Hàng chớp mắt vô tội:
- Tôi… chưa từng đi thẩm mỹ viện.
Mã Soái nổi khùng:
- Đó chỉ là ví dụ thôi. Còn nữa, bây giờ cô đang đại diện cho công ty Trì Sánh. Ý nghĩa của Trì Sánh cô hiểu chứ? Đó là chú tuấn mã tung vó trên
thảo nguyên, như sấm chớp, như gió ngàn. Trong lĩnh vực khai thác trò
chơi trên mạng trong nước, Trì Sánh không được xếp thứ nhất, nhưng chắc
chắn có thể nằm trong top ba. Đừng có nhắc tới Shanda, Thế giới hoàn mỹ, QQ, Blizzard[1] gì đó với tôi, bọn họ chỉ là kinh doanh trò chơi thôi,
không có sản phẩm của chính mình. Còn Trì Sánh chúng ta sẽ nhanh chóng
vượt mặt Nitendo của Nhật Bản. Lệ nhân hành là dự án quan trọng trong
năm nay của công ty, cô muốn hủy diệt Trì sánh phải không?
[1] Tên các công ty nổi tiếng trong lĩnh vực công nghệ thông tin ở Trung Quốc
Gia Hàng thức thời lắc đầu, con ngựa đẹp trai[2] này tuột cương rồi, đang mất kiểm soát, chớ dại mà đối đầu.
[2] Cái tên Mã soái có nghĩa là con ngựa đẹp trai.
- Vậy thì xin cô hãy chú trọng ngoại hình một chút. Ờ mà thủ trưởng nhà
cô cũng có phong cách lắm, cô không lo không xứng với anh ấy à?
Gia Hàng nhe răng:
- Giám đốc Mã, hình như ông lạc đề rồi.
Mã Soái bối rối cười khà khà:
- Xin lỗi, kích động quá, kích động quá. Cũng may cuộc phỏng vấn bắt đầu
vào buổi chiều, lát nữa tôi bảo thư ký đưa cô đi đóng gói.
Ừm,
đóng gói, cô cũng là một phần của Lệ nhân hành, thừa nhận. Cũng như các
tác giả đi khắp nơi ký tên bán sách, kỳ thực về bản chất giống hệt với
mấy bà bán rau ở chợ, có điều các bà bán rau thì bán rau, còn tác giả
thì bán sách, không nói được ai thanh cao ai thô tục. Vậy thì, cô cũng
ra phố rao hàng thôi.
Đầu tiên cô thư ký tận tâm đưa cô tới một
thẩm mỹ viện, tắm nước hoa hồng, sau đó làm mặt, tỉa tóc, ngay cả móng
tay cũng không tha, quá trình này, Gia Hàng dùng một từ để hình dung:
chà đạp. Trong lúc chà đạp, cô thư ký mua cho cô một bộ lễ phục màu đen, nói là xét đây là lần đầu tiên cô mặc, nên đã chọn bộ bảo thủ nhất,
không hở vai hở lưng, dài chấm đầu gối, giày đi cùng chỉ cao năm phân,
bởi vì dáng cô cao.
Gia Hàng chỉ cười không đáp, không thèm liếc nhìn bộ quần áo.
- Cô Gia, cô có yêu cầu gì đặc biệt không? – Cô thư ký phát run vì nụ
cười của cô. – Có phải cô sợ bị lạnh không? Phỏng vấn thực hiên ở khách
sạn Lam tinh sáu sao, bên trong ấm áp như mùa xuân, chúng ta ra cửa là
vào xe, trong xe cũng rất ấm.
- Lạnh một chút tôi cũng chịu được, nhưng cô cảm thấy tôi đi đôi giày thủy tinh kia vào rồi thì còn đi đường được hay không?
- Mới đầu sẽ không quen, đi vài bước là ổn thôi.
- Tôi không có năng khiếu ấy. – Chuyện vô nhân đạo như vậy, Gia Hàng
quyết cự đến cùng. – Chẳng phải là chỉ chụp vài tấm ảnh thôi sao, tôi
ngồi chụp là được rồi, bảo họ đừng có chụp vào chân.
Cô thư ký bối rối:
- Cô Gia, như thế trông tổng thể kỳ cục lắm.
- Nhìn vài cái là quen thôi. – Gia Hàng nở nụ cười nhân thủ vô địch.
Thợ trang điểm chỉ trang điểm rất nhẹ cho Gia Hàng, da cô căng mọng, trắng
ngần, chỉ thêm một chút phấn đã long lanh rực rỡ. Khi tất cả đã xong
xuôi, thợ trang điểm bảo Gia Hàng nhìn vào trong gương, cô cất tay, cô
không có hứng thú với sản phẩm đã đóng gói.
Buổi trưa ăn cơm ở
Trì Sánh, cô thư ký cứ nhìn chằm chằm Gia Hàng, sợ cô làm hỏng lớp trang điểm. Cơ, cũng không được ăn quá no, nếu không lát nữa mặc lễ phục sẽ
lộ bụng.
Lúc vào nhà vệ sinh vừa khéo gặp Mạc Tiểu Ngải. Tiểu
Ngải sững sờ đến ngơ ngẩn, có điều dưới ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Gia Hàng, cô nàng biết điều không phát biểu quá nhiều.
Tiểu Ngải kéo Gia Hàng sang một bên:
- Tiêm vacxin cho cậu đây, Ninh Mông đã bán tiệt số điện thoại và địa chỉ của cậu cho Chu sư huynh rồi, đến lúc đó đừng có mà vu oan cho mình.
Chu sư huynh đến tìm nó, nó mê giai, đầu óc sôi lên, cái gì cũng nói.
Gia Hàng thản nhiên như không:
- Không sao, gặp thì ăn với nhau bữa cơm, mình bây giờ cũng có thể mời anh ấy một bữa thịnh soạn rồi.
Tiểu Ngải ngập ngừng muốn nói, nhưng chỉ xua tay, tiếp tục đi làm việc.
Buổi chiều Mã Soái phải đi công tác, thư ký và trưởng phòng Quan hệ công
chúng cùng Gia Hàng đi tới khách sạn. Trên xe, Thư ký đưa đề cương câu
hỏi cho Gia Hàng, Gia Hàng xem qua, phần lớn là những thứ có liên quan
đến Lệ nhân hành, có vài chỗ liên quan đến bản thân cô, như đã theo
ngành lập trình game được bao lâu rồi, tốt nghiệp đại học nào.
- Biên tập là nam giới à? – Gia Hàng kéo váy xuống phía dưới, khép chặt áo khoác.
Trưởng phòng Quan hệ công chúng tiếp lời:
- Là một nàng gái ế vàng đấy.
Thư ký lườm anh ta:
- Đừng nói mỏ, chủ biên Thành sẽ không vui đâu.
Gia Hàng không quan tâm tới cuộc nói chuyện của bọn họ, cô chỉ đang thương
cho đôi chân bị nhét trong tất lụa, ai bảo không lạnh, từ đầu gối trở
xuống đã lạnh đến mất hết cảm giác rồi.
Cũng may khách sạn thật
sự ấm như mùa xuân. Trên đường đi, những người đi qua cứ liếc cô cười
trộm, thư ký và trưởng phòng rất không tử tế mà quay mặt sang chỗ khác.
Gia Hàng mặt không biến sắc tim không loạn nhịp, bước phăm phăm vào bên
trong, đôi giày trượt tuyết của cô thì có làm sao, vừa thoải mái vừa ấm
áp.
Thành Vĩ và nhiếp ảnh gia đã đến được một lúc, thấy cũng sắp tới lúc, Thành Vĩ ngẩng đầu lên.
Thì ra là người quen, chút căng thẳng nhỏ nhoi trong lòng Gia Hàng hoàn
toàn biến mất. “Hi” Cô giơ tay chào, không nhớ ra em gái của Thành lưu
manh tên là gì.
Những thứ khiến Thành Vĩ ngỡ ngàng quá nhiều,
người đến lại là Gia Hàng, cách ăn mặc khiến người ta dở khóc dở cười
của cô, và cả cú điện thoại hôm trước của Trác Thiệu Hoa.
Thì ra là như vậy.
- Chị không nhớ tôi hả, tôi là Gia Hàng. – Gia Hàng tự giới thiệu một cách thoải mái.
Thành Vĩ cố nặn ra một nụ cười mỉm, đưa tay mời về phía sofa:
- Tôi có chút ấn tượng. Đi thẳng từ nhà tới đây à?
- Không, từ công ty tới. – Cô mím môi mỉm cười, để thợ chụp ảnh chụp một tấm chính diện.
Thấy hai người quen nhau, thư ký và trưởng phòng thở phào, ngồi xuống chiếc bàn cạnh đó gọi cà phê, vừa uống vừa đợi.
Hàng mi dài của Thành Vĩ chậm rãi chớp mắt, dùng một giọng nói cực kỳ không chân thành để nói một câu hết sức chân thành:
- Tôi không ngờ người thiết kế Lệ nhân hành lại là cô.
Gia Hàng gãi đầu, vò cho đầu tóc đã sửa sang cẩn thận lại rối bù lên:
- Hì, bất ngờ nho nhỏ, trái đất thật bé nhỏ!
- Chú Trác và dì Âu có biết cô thiết kế trò chơi hay không? – Thành Vĩ
lấy bút ghi âm ra thử giọng. Chắc chắn là không biết, đặc biệt là dì Âu, cực kỳ giữ thể diện, thiết kế trò chơi có thể là nghề thanh lịch sao?
- Tôi không trả lời các vấn đề không liên quan đến Lệ nhân hành. – Gia
Hàng kéo chiếc tất lụa, không biết là do hơi ấm thổi tới hay là da bị
khô, chân cô hơi ngứa ngứa.
Thành Vĩ lại hơi ngẩn ra, dựng thẳng chiếc bút ghi âm:
- Vậy chúng ta bắt đầu thôi!
Gia Hàng tinh nghịch giơ tay, ra dấu OK.
- Cô Gia, cô đã từng mặc quần áo hàng hiệu chứ? – Thành Vĩ nở nụ một nụ cười đầy ưu thế, cất giọng hết sức quyến rũ.
Gia Hàng thản nhiên lắc đầu.
- Vậy tại sao cô biết được Chanel có phong cách tinh tế tao nhã và trong
trẻo, Louis Vuitton đại diện cho sự xa hoa cao cấp của nước Pháp, Dior
cầu kỳ trong nguyên liệu, sở trường về chế tác tinh vi, cái đẹp Versace
rõ ràng mà độc đáo, Prada theo đuổi sự hoàn mỹ?
- Chưa ăn thịt
heo chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy heo chạy? – Gia Hàng nháy mắt đùa. –
Trong tim mỗi thiếu nữ đều có một giấc mơ Barbie với thân hình ma quỷ,
có được những trang phục và đồ trang sức đẹp nhất trên thế gian, lấy
được người mình muốn cưới. Cô Thành đây chắc không xa lạ gì với những
thứ đó, nhưng chẳng lẽ trong tim cô đã hết mơ mộng? Mặc một hai bộ đồ
hàng hiệu, có thể hưởng thụ về mặt kinh tế, nhưng còn tất cả những trang phục đẹp đẽ trên đời thì sao? Trong Lệ nhân hành, chỉ cần cô qua cửa
thành công, cô có thể thay đổi vận mệnh của chính mình, thực hiện mọi
giấc mơ.
- Cũng chỉ là đánh trận trên giấy mà thôi? – Khóe miệng Thành Vĩ khẽ nhếch lên.
- Ăn bánh vẽ giúp đỡ đói lòng, cớ chi không làm? Cuộc đời không có giấc
mơ sẽ rất đáng thương. – Có một anh thợ chụp ảnh xoay vòng vòng bên
cạnh, cô cười đến nỗi cơ mặt cứng đờ. Khó khăn lắm thợ chụp ảnh mới nghỉ ngơi một chút, Gia Hàng vội xoay cổ, đưa tay vỗ mặt.
Ánh mắt giễ cợt của Thành Vĩ bỗng dừng phắt lại trên cổ tay cô:
- Đồng hồ nguyệt tướng Blaincpain? – Cô ta kêu lên thất thanh.
Gia Hàng hơi sững lại, cụp mắt lại theo ánh nhìn của chị ta, cười cười giấu tay ra sau lưng.
- Thiệu Hoa mua cho cô à? – Hai đạo hàn quang của Thành Vĩ đuổi theo chiu chíu.
- Chẳng đáng là bao. – Gia Hàng nhíu mày, cái cô biên tập họ Thành này sao lại nhắc tới thủ trưởng.
- Chẳng đáng là bao? – Khuôn mặt xinh đẹp của Thành Vĩ rúm lại. – Đồng hồ nguyệt tướng Blaincain với hình ánh trăng thể hiện đặc trưng dịu dàng
hiền hòa của người phụ nữ, nốt ruồi mỹ nhân trên khuôn trăng càng khắc
họa thêm vẻ phong tình vạn chủng, kỳ thứ tư của tạp chí Lệ nhân trang
năm nay đặc biệt giới thiệu về loại đồng hồ này, giá của nó là 32 vạn
tệ[3]
[3] Tức hơn một tỷ đồng Việt Nam.
Mặt Gia Hàng vẫn
được coi là trấn tĩnh, nhưng trong lông tơ toàn thân đã dựng đứng hết cả lên, lỗ chân lông cũng phối hợp mà nở to ra:
- Chị… chị đang nói tới hàng xịn, của tôi chỉ là hàng nhái thôi.
- Tới giờ trong nước vẫn chưa có hàng nhái của sản phẩm này. – Tim Thành
Vĩ như vỡ tan ra, không phải cô ta không mua nổi cái đồng hồ này, mà là
tự mình mua và người khác tặng là hai chuyện khác nhau, huống hồ người
tặng lại là Thiệu Hoa. Ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của cô ta, thành
thật nói tuổi của mình cho anh nghe, anh chỉ nói một câu chúc mừng sinh
nhật lấy lệ, đến cả một chiếc bánh kem cũng không mua cho cô, một câu
tiếc thương cũng không có.
Phụ nữ ba mươi, chỉ cần khẽ có gió lay cỏ động, liền như chú chim sợ cành cây cong.
Dựa vào cái gì mà anh phải đối xử tốt với con heo này như thế?
Bọn họ đã quen nhau ba mươi năm rồi.
Gia Hàng hơi á khẩu, cứ nói mãi về chuyện này sao?
- Tôi… đi vệ sinh một lát?
Thôi, cô đi tránh gió đây!
- Tôi đi cùng cô. – Thành Vĩ nở nụ cười được coi là dịu dàng, nhưng lại phảng phất sát khí đằng đằng.
Nhà vệ sinh ở khách sạn lớn, thực ra nên gọi là phòng trang điểm, bên trong thơm nức, nước nóng nước lạnh đầy đủ. Một cô gái đang tô lại son, liếc
nhìn Gia Hàng qua khóe mắt, mỉm cười rồi thướt tha đi ra.
Gia
Hàng nhún vai tỏ vẻ chả sao rồi vén váy lên, cởi tất ra xem. Điên mắt
thôi, chả lẽ cô bị dị ứng tất lụa? Một bên đùi đỏ ửng hết lên. Cô lấy
khăn nóng lau một lúc mới thấy dễ chịu.
- Ui da!
Thành Vĩ từ ngoài đi vào không hiểu sao chân bỗng díu lại, ngã nhào về phía cô.
Cô vội đưa tay ra đỡ.
- Ồ, cảm ơn. – Như thể trên người cô đầy bụi, Thành Vĩ chán ghét đẩy cô ra, đi vào phía trong.
Gia Hàng làm mặt quỷ với chị rồi đẩy cửa ra.
Vừa đi ra ngoài, một nhân viên phục vụ bỗng kêu toáng lên phía sau cô:
- Trời đất ơi, cô kia…
Tưởng gọi người khác, Gia Hàng tiếp tục đi về phía trước.
- Cô gì mặc váy màu đen, tất của cô, khóa kéo… – Nhân viên phục vụ cuống quýt đỏ cả mặt, lạch bạch đuổi theo.
- Sao thế? – Gia Hàng dừng lại.
- Á! – Từ nhà vệ sinh bước ra, vẻ mặt Thành Vĩ cũng vô cùng sửng sốt,
thét lên như thể một thứ sắc nhọn đang rạch trên sàn nhà bằng đá Đại Lý. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều lần lượt nhìn về phía này.
- Cô Gia, quần áo của cô chất lượng rất kém, tất bị rút sợi, khóa kéo
phía sau cũng bị hỏng rồi. Rốt cuộc cô mua ở đâu, gọi điện thoại đến Hội bảo vệ người tiêu dùng kiện họ đi. – Thành Vĩ rít lên đầy vẻ bất bình,
nhưng vẻ mặt không giấu được vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Gia Hàng cúi đầu theo bản năng, từ đầu chí cuối trên chiếc tất xuất hiện
mấy đường bình hành, kéo dài tới tận gót. Sau lưng man mát, đưa tay ra
sơ, tốt rồi, cửa sau rộng mở, lộ sạch!
Một ánh đèn pha chiếu thẳng từ trên cao xuống, cô trở thành tâm điểm của mọi người.
- Làm sao bây giờ? – Thành Vĩ sốt ruột loay hoay. Cũng may Thiệu Hoa không ở đây, nếu không thì thật mất mặt.