Tác giả: Lâm Địch Nhi
Chín giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực. Mùa đông Na Uy là thế,
phần lớn thời gian trong ngày đều chìm trong bóng tối. Nếu hôm nào trời
âm u, thì ban ngày chỉ ló mặt ra chào một câu rồi lặn tăm không còn dấu
vết.
Ba ngày Chu Văn Cẩn ở Na Uy đều là ngày trời nắng, anh và
thầy hướng dẫn cùng tới đây dự hội thảo học thuật, Diêu Viễn cũng tới.
Bạn học nói đùa rằng thầy giáo thiên vị sinh viên Trung Quốc, trong lớp
có hai người đều dẫn theo hết.
Đêm ngày thứ hai, rất may mắn, anh nhìn thấy Bắc cực quang[1] trong truyền thuyết.
[1] Hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện màu sắc của ánh
sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh
(Nguồn: wikipedia).
Ánh sáng ấy, giống như hàng ngàn con đom đóm
tụ hội từ trên trời bay xuống, lại giống như chiếc khăn lụa phất phới
giữa muôn vàn tinh tú của dải Ngân hà. Sau đó, từng chùm ánh sáng tóe
ra, như muốn thoát khỏi bầu trời, rồi lại dần trở về với sự yên lặng
trước đây.
Diêu Viễn và thầy hướng dẫn cầm máy ảnh hào hứng chụp
mải miết, trầm trồ không ngớt. Văn Cẩn chỉ chăm chú đưa mắt đuổi theo
luồng sáng thần bí ấy, tận đến khi nó biến mất mới khẽ chớp mắt một cái.
- Chu, nhìn thấy Bắc cực quang cũng giống như nhìn thấy con mắt của
Thượng đế. Con bình tĩnh quá, không giống một người trẻ tuổi. – Thầy
giáo nói.
Diêu Viễn hùa theo:
- Đúng thế, bao nhiêu nhiếp
ảnh gia đợi ở chỗ này mấy năm mấy tháng mà chẳng thấy được một lần,
chúng ta may mắn như vậy mà cậu chẳng thèm tỏ ra hào hứng lấy một chút.
- Mình đông cứng rồi.
Cứ nói Bắc Kinh lạnh, nếu so với cái lạnh của Na Uy thì chỉ là con muỗi so với con voi.
- Nhưng máu nóng mà! – Diêu Viễn phả ra một làn khói, đung đưa chiếc máy
ảnh trong tay. – Ảnh của mình không chia cho cậu đâu nhé.
Anh muốn cười nhưng không thành, cơ mặt thật sự đã đông cứng lại.
Trở về khách sạn, Diêu Viễn vội kết nối máy ảnh vào máy tính để khoe với
bạn bè trong nước. Anh đứng phía sau nhìn, kỹ thuật chụp ảnh của Diêu
Viễn bình thường; nếu không có chú thích rất khó nhận ra đó là Bắc cực
quang.
- Rót cho mình một ly trà, hồng trà nhé. – Diêu Viễn ngoảnh lại, nở nụ cười rạng rỡ.
Ra nước ngoài ba năm, cô nhóc này cố chấp không đụng đến cà phê, chỉ uống
trà. Mùa xuân mùa hạ uống trà xanh, mùa thu mùa đông uống hồng trà.
Anh rót hai ly trà, một ly bưng trên tay, một ly đặt trước máy tính.
- Chu Văn Cẩn, nói ra thì cậu thật không phải là một người thú vị.
Hai người cùng tới Havard du học, cùng một chuyên ngành, cùng một thầy
hướng dẫn, đến từ cùng một quốc gia, sau này sẽ còn làm cùng một cơ
quan, tự nhiên sẽ trở nên thân thiết.
Anh không phủ nhận.
- Mình cược là hồi đại học cậu chưa theo đuổi con gái bao giờ?
- Thế nào gọi là theo đuổi ?
- Cùng đi thư viện, đi xem phim; ăn cơm, dạo phố nè!
Anh cúi đầu thổi lá trà trong cốc, hơi nóng bốc lên làm mờ tầm mắt anh.
- Chẳng lẽ đã từng? – Diêu Viễn sửng sốt. Suốt ba năm nay, trong ấn tượng của cô, nếu anh không ở thư viện thì là trong phòng máy, những buổi tụ
tập cuối tuần rất ít khi anh tham gia. Cô hỏi tại sao anh lại dốc sức
như vậy, anh nói nếu lơ là một chút, đàn em sẽ đuổi kịp ngay, mất mặt
biết bao. Khi đó cô chỉ coi đó là chuyện cười, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Mình mời cô ấy đi xem ca nhạc một lần, buổi diễn của Sarah Brightman.
Sau một hồi trầm ngâm, anh hơi nhướn mày, giữa hai đầu lông mày phảng phất chút dịu dàng.
- Oa, đẳng cấp xịn nha, vé đắt lắm đấy. Buổi tối hôm đó chắc là thật khó quên đúng không?
Anh cười nhạt:
- Mình nhờ cậu em học lớp cô ấy đưa vé hộ, cũng không biết cậu ta nói gì với cô ấy.
Diêu Viễn sốt ruột:
- Cô ấy không đi?
- Lúc buổi diễn sắp bắt đầu, cô ấy mới tới, đi cùng với một người bạn.
- Thế á, thế cậu làm sao?
- Cô ấy không nhìn thấy mình, có lẽ cũng không biết tấm vé đó là do mình
tặng. – Khóe miệng Chu Văn Cẩn khẽ cong lên tự giễu. – Cô ấy đứng trước
cổng cao giọng rao có ai mua vé không, tôi có một tấm đây. Người muốn
xem buổi biểu diễn mà không có vé rất nhiều, lập tức xúm xít quanh cô
ấy. Tấm vé giá 800 tệ, cô ấy bán tới 1900 tệ.
Mình nhìn thấy cô ấy hào hứng đếm tiền, miệng không ngừng lẩm bẩm, kiếm bộn rồi, kiếm bộn rồi.
- Ha ha! Diêu Viễn cười gập người trên ghế, chẳng chút thương xót. – Lúc đó cậu có bức xúc tới muốn giết người không?
- Không, mình hơi hối hận vì đã không đưa cả hai tấm vé cho cô ấy, như thế sẽ kiếm được càng nhiều hơn.
- Đồng chí đáng thương ơi! Bây giờ, cô ấy đang ở đâu? Hai người có liên lạc không?
Anh đặt cốc xuống:
- Mình phải về sửa lại bản ghi chép đây, mai gặp nhé!
- Cậu cứ lấp lửng như thế chẳng phải là hại người sao ? – Diêu Viễn dậm chân, người thì đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
Trong đêm yên tĩnh, không biết từ phòng nào vọng ra tiếng cười, chắc là cũng
nhìn thấy con mắt của Thượng đế rồi. Anh quẹt thẻ phòng, ngọn đèn bàn mờ mờ ở đầu giường bật sáng.
Anh cởi áo khoác, nằm vật ra giường,
thẫn thờ nhìn chăm chăm lên trần nhà chạm hoa văn, những ký ức xưa cũ
như những con sóng tung bờ cát, ào ạt xô bờ.
Thực ra, anh không hẳn là một người lạnh lùng.
Hiểu lầm với Gia Hàng trên sân bóng khiến anh trở thành trò cười trong khoa. Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp cô để xin lỗi, ai ngờ cô căn bản không cho anh cơ hội.
Anh cố tình đến lớp cô để tìm cô, cô lại chui cửa sổ chuồn đi từ lối sau, may mà phòng học đó ở tầng một.
Hôm đó anh có triệu chứng bị cảm, xin phép thầy giáo đến phòng y tế lấy
thuốc, lúc quay về đi ngang qua nhà thể dục, thấy Gia Hàng đang nhảy cóc trên bậc thang.
Đây cũng coi như là tình cờ nhỉ!
Anh e hèm một tiếng, cô ngoái lại, nhận ra anh bèn quay ra nhảy tiếp.
- Biết nằm gập bụng không? – Anh nhìn thấy mấy tấm đệm ngoài hành lang.
Cô dừng lại, hừ một tiếng:
- Muốn đấu hả?
Cô rất bực mình với gã này, nghe Mạc Tiểu Ngải nói hắn là do Chủ nhiệm
khoa đích thân lôi kéo từ khoa khác về, coi là mục tiêu trọng điểm để
bồi dưỡng.
- Được, ai thua phải khao bữa tối!
- Tôi sẽ không thua, nếu anh thua, vĩnh viễn đừng làm phiền tôi nữa. – Cô thấy hắn ta thật ngứa mắt.
Anh đồng ý.
Kết quả, anh gập một trăm cái, cô cũng gập một trăm cái. Nhìn gương mặt đỏ
phừng phừng của cô, mồ hôi đầm đìa như tắm, anh không dám tiếp tục nữa.
Anh nhìn ra được, nếu anh tiếp tục, cô cũng sẽ liều mạng không chịu
thua.
Lúc đứng dậy khỏi tấm đệm, người cô lảo đảo suýt ngã, anh khẽ đỡ phía sau cô.
- Làm gì đấy? – Cô trợn trừng mắt, anh rụt tay lại.
Dáng đi của cô hơi kỳ quặc, eo lại thẳng căng như một tám ván cửa.
Anh sờ sờ mũi, vô tình liếc qua tấm đệm cô vừa nằm, phát hiện trên đó có một vết máu màu đỏ thẫm.
Anh ngẩng phắt đầu lên, cũng may, hôm nay cô mặc quần bò màu đen.
Hôm đó, cô đau bụng kinh, xin nghỉ tới phòng y tế. Chỉ trước anh một chút xíu.
Ngày hôm sau, trước bữa sáng anh cố tình lượn một vòng qua ký túc xá nữ, chỉ thấy Mạc Tiểu Ngải và Ninh Mông xuống dưới, không thấy cô đâu. Giờ ăn
trưa cô cũng không xuất hiện.
Ninh Mông phát hiện ra anh cứ nhìn qua bên này, bèn chủ động nhiệt tình chào hỏi anh. Anh giả vờ vô tình hỏi:
- Bộ ba sao hôm nay chỉ còn hai vậy?
- Heo vẫn đang nằm trên giường, kêu là chỉ cần hít vào đã đau nhức mình mẩy. Lát nữa em mang cơm lên cho nó.
Khóe miệng anh giật giật, không nói gì thêm.
Năm đó, khắp hang cùng ngõ hẻm củaTmng Quốc đều thịnh hành một bài hát tên
là Cát tường tam bảo, Ninh Mông, Mạc Tiểu Ngải và Gia Hàng cũng là tam
bảo[2] của khoa Máy tính. Khoa Máy tính ít con gái, ngoại hình sáng sủa
một chút lại càng hiếm hoi. Riêng khóa của Gia Hàng có những ba người,
ngoại hình cũng đều thuộc diện khá trở lên.
[2] Ba vật quý.
Ninh Mông và Mạc Tiểu Ngải tự nhiên có rất nhiều sư huynh giành nhau chăm sóc.
Buổi tối sau khi tắt đèn, lũ con trai đều thích nẳm trong bóng tối bình phẩm về con gái trong khoa, nói đến cuối cùng bao giờ cũng thở vắn than đài:
- Tính cách của Heo thật phí hoài cái dung mạo đó.
Gia Hàng rất độc lập, không cần bất kỳ ai chăm sóc.
Tháng Hai, lập xuân.
Anh bước vào học kỳ hai năm thứ ba, các sinh viên trở lại trường khiến
trường học trở nên náo nhiệt. Mọi người lại lũ lượt xếp hàng mua cơm ở
nhà ăn, trong ký túc lại tụ tập những sới bạc nhỏ, khu rừng nhỏ lại bắt
đầu dập dìu từng đôi nam nữ. Sân bóng huyên náo, giảng đường vắng tanh.
Chính trong lúc này, anh tung ra hệ thống tường lửa do mình thiết lập.
Trước khi trình làng, tường lửa bắt buộc phải được kiểm nghiệm về mọi mặt.
Giáo sư của anh cài tường lửa này trong hệ thống mạng của trường, kết
quả chưa tới một tuần đã bị đánh sập, người đó chính là Gia Hàng.
Lúc đó anh mới biết, hồi trung học Gia Hàng từng giật giải lớn toàn quốc về lập trình, nhập học theo diện đặc biệt. Nhưng sau khi vào đại học, cô
bỗng cảm thấy cuộc sống sinh viên chẳng thú vị như trong tưởng tượng vì
thế bắt đầu lơ là.
Nếu không phải là vì anh, cô vẫn còn tiếp tục sa sút!
Anh cảm thấy anh không nên nhìn cô bằng con mắt khác, mà nên chăm chú dõi theo cô.
Nhờ có sự tấn công của cô, anh tìm ra được lỗ hổng của tường lửa, tiến hành thiết lập mới. Nhưng cứ hễ tung lên mạng, nhanh là ba ngày, chậm là một tuần, Gia Hàng chắc chắn sẽ công thành đoạt đất.
Hai người họ giống như đang chơi trò chơi, kẻ công người thủ, tiến tiến lùi lùi.
Giáo sư cười nói:
- Có phát hiện ra họ của hai đứa rất thú vị hay không, một đứa họ Chu một đứa họ Gia, nếu là Gia Cát thì càng hay ho. Thời Tam Quốc, Chu Du cũng
túc trí đa mưu như Gia Cát Lượng, nhưng vì lòng dạ kém hơn một bậc, nên
mới thua cả tính mạng. Nhìn xem, con bé là khắc tinh của trò, ha ha,
trời đã sinh Du sao còn sinh ra Lượng. Nếu trò ngăn được con bé thì lịch sử chắc chắn sẽ phải viết lại.
Mới đấu, trong lòng anh mang một
chút tâm lý không chịu thua, dù gì đó cũng chỉ là một cô bẻ năm thứ
nhất. Sau này bình tĩnh lại, anh chấp nhận sự thật, tán thưởng, tôn
trọng cô.
Ngày tháng, vì có cô, càng lúc càng trở nên ý nghĩa.
Anh ngày đêm miệt mài gia cố tường lửa, sau đó đợi cô tới. Thời gian vui vẻ nhất của anh là khi cô chưa tấn công.
Họ gặp nhau trong sân trường, cô làm ra vẻ không thèm để ý, nhưng trong
mắt lại không giấu nổi sự hưng phấn như gã thợ săn nhìn thấy con mồi.
Họ không nói gì với nhau.
Gia Hàng nhận thấy trong học kỳ hai năm thứ nhất, cô còn cố gắng hơn cả năm lớp mười hai.
Giáo sư nhận xét, tường lửa của anh hiện giờ đã đủ ngăn chặn thiên binh vạn mã.
Anh không quan tâm đến thiên binh vạn mã, anh chỉ quan tâm tới cô.
Mỗi sáng mở mắt, việc đầu tiên là nghĩ tới cô, mái tóc không chịu nghe lời, cái trán lúc nào cũng đẫm mồ hôi, đôi mắt thông minh mà quật cường, nụ
cười đầy sức sống bừng lên như ánh nắng.
Vô tình hữu ý, khi ở thư viện sẽ chọn chỗ ngồi gần cô, cố gắng vào phòng máy cùng lúc với cô,
lúc ăn cơm thích ngồi với mấy cậu con trai cùng lớp cô, chỉ để có thể
nghe thêm một chút tin tức về cô.
Cô thích nhạc của Sarah Brightman.
Anh nhờ rất nhiều mối quan hệ, dùng khoản tiền định mua điện thoại di động
mới để mua hai tấm vé cho buổi diễn của Sarah Brightman. Lúc ra khỏi
cửa, ma xui quỷ khiến thế nào còn thay bộ quần áo khác, kiểm tra ví
tiền, anh tính khi xem biểu diễn xong, tiền đủ cho hai người đi ăn một
bữa ăn đêm và đi xe về trường.
Kết quả…
Anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng đó mới chính là Gia Hàng. Vì bạn bè, cô hoàn toàn có thể bỏ qua cảm nhận của bản thân.
Tối hôm đó, cô lấy tiền bán vé đưa Mạc Tiểu Ngải đi ăn một bữa no nê. Ăn
gì, Mạc Tiểu Ngải không nói, có điều suốt một tuần liền, hễ nhìn thấy
thịt là cô nàng quay đầu chạy thẳng.
Quan hệ của hai người được cải thiện, cũng là nhờ một trận đấu bóng.
Để chuẩn bị cho Thế vận hội, Bắc Kinh mời một số đội bóng châu Á tới thi
đấu khởi động với đội Olympic Trung Quốc. Trận đấu họ đi xem là trận đấu với đội Hàn Quốc.
Họ cũng đi xem, sự kiện như vậy, Gia Hàng chắc chắn không bỏ qua.
Hiệp một kết thúc, hai đội hòa 1-1, hiệp hai càng náo nhiệt, các fan mình
trần trùng trục hừng hực khí thế, gào thét rát cổ, nhưng vẫn không tránh khỏi bại trận.
Không biết ai nói ra câu: Thực lực vốn dĩ cách xa, thì kỳ tích làm sao có thể xảy ra được?
Trận ẩu đả đã bắt đầu như thế, khi cảnh sát chạy tới, hiện trường tan hoang
xơ xác. Gia Hàng cũng bị liên lụy, may mà anh kịp thời ôm cô vào lòng,
tai của cô và vai của anh đều chảy máu.
Một đám thương binh dìu nhau về trường. Gia Hàng muốn gỡ tay anh ra, lại không dám mạnh tay, sợ động đến vết thương của anh.
Khi gặp nhau lần nữa, anh mỉm cười với cô, cô cũng hơi nhích khóe môi. Gặp
nhau trên đường, anh gọi cô, cô sẽ đáp một tiếng. Trên sân bóng, nếu cô
tình cờ có mặt, cũng sẽ không cố tình tránh mặt anh, lại còn phối hợp
với anh, rất ăn ý.
Một cách tự nhiên, thư viện, sân bóng, nhà ăn, phòng máy có thêm hai bóng người cùng nhau ra vào.
Buổi tối cuối tuần, anh đến tìm cô, gọi với một câu lên trên lầu, cô không đáp, nhưng lúc xuống lại chạy như bay.
Ninh Mông rất ganh tỵ, nói với Mạc Tiểu Ngải thẩm mỹ quan của Chu Văn Cẩn có vấn đề. Mạc Tiểu Ngài đáp:
- Có thể gu của người ta là thế thì sao?
Tường lửa đại công cáo thành, cô thu quân, người khác cũng không tấn công nổi.
Giáo sư đăng ký bản quyền cho anh, anh muốn ghi thêm tên cô nhưng cô từ
chối, em mới năm thứ hai, ngày mai tươi sáng vẫn còn ở phía trước.
Anh trợn mắt, chẳng lẽ năm thứ tư đã toan về già?
Cô mím môi cười.
Nhận được thông báo về học bổng du học chính phủ là vào học kỳ hai năm thứ
tư. Chủ nhiệm khoa đưa anh tới gặp một người, người đó là chuyên gia Bộ
Công nghệ Thông tin, nói đã chú ý anh rất lâu, lần này là để phục vụ cho những nhiệm vụ quan trọng hơn trong tương lai. Để không thu hút sự chú ý của những người khác, trong khoa sẽ tổ chức tuyển chọn công khai, nhưng thực tế kết quả đã được định sẵn.
Thông báo dán bên ngoài nhà ăn, chỉ cần là sinh viên khoa Máy tính của trường đều có thể đăng ký.
Cô hỏi anh có đăng ký hay không. Anh gật đầu.
- Vậy thì em cũng đăng ký. – Cô nói.
- Em mới năm thứ hai, còn rất nhiều học phần chưa học! Đừng náo loạn. –
Anh đang nghe nhạc Sarah Brightman, nhét một dây tai nghe vào tai cô.
Dây tai nghe hình chữ V, lơ lửng giữa hai người.
- Sao nào, anh sợ không thắng được em hả? – Cô làm mặt hề.
Anh đánh cô một cái:
- Tỏ vẻ ít thôi, đừng tưởng có thể dễ dàng thu tóm thiên hạ.
Anh biết cô hiếu thắng, mà chuyện này, cô chắc chắn sẽ thua.
Cô vẫn giấu anh đi đăng ký.
Bước vào phòng thi, nhìn thấy cô, lòng anh chùng xuống.
Có lẽ lần đó là cơ hội thật sự hiếm có, sinh viên so kè thực lực, để cho
công bằng, khoa mời giáo sư bên ngoài đến chấm điểm, bọn họ tin tưởng
anh.
Không ngờ khi công bố kết quả; người đứng đầu, là anh và cô.
Tối hôm đó, anh không tới tìm cô, không biết gặp nhau phải nói những gì,
trong lòng lại cảm thấy tự hào vì cô. Anh xiết bao hy vọng Bộ Công nghệ
Thông tin sẽ cấp cho trường hai suất học bổng, như vậy anh và cô đều có
thể cùng nhau tung cánh.
Quan hệ giữa họ, từ giờ phút đó; bỗng bị ngăn cách bởi một lớp cửa sổ bằng giấy. Bên kia cánh cửa sổ là gì, cả
hai đều rõ, nhưng không ai chọc thủng ra. Cảm giác như vậy cũng tốt,
dường như bên ngoài cảnh đẹp vô biên, nhưng nơi này là tốt nhất.
Anh tới tìm Chủ nhiệm khoa, đưa ra suy nghĩ của mình.
Chủ nhiệm khoa tỏ vẻ không tán thành:
- Phía Bộ coi trọng em, đâu chỉ là về thành tích, mà còn xét trên các
phương diện khác, quyết định này sẽ không thay đổi, em nhất định phải
sang Mỹ. Còn về phía Gia Hàng, khoa sẽ cân nhắc việc cho trò ấy học tiếp thạc sĩ. Em thân với trò ấy, hãy khuyên trò ấy chủ động bỏ cuộc, nếu
không chúng tôi sẽ dùng cách.
Làm sao anh có thể nói ra những lời đó ?
Anh chỉ có thể lựa chọn im lặng, cảm thấy vô cùng bất lực.
Một cách tự nhiên, việc trưng cầu ý kiến toàn thể giáo viên và học sinh trong khoa được tiến hành, Gia Hàng không được chọn.
Anh chẳng chút vui mừng, sự hụt hẫng của cô cũng hết sức rõ rệt.
Cô lại bắt đầu tránh mặt anh rồi.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, Gia Hàng đã vội vã về quê, không nói với anh lời nào.
Anh lần lữa tới tận giữa tháng Chín mới đi Mỹ, mấy ngày trước khi đi, ngày
nào anh cũng tìm cô. Cô rất bận, nếu không đi học thì tới thư viện, buổi tối có một chút thời gian thì lại tới nhà hàng Tây để làm thêm. Bận tới mức không có thời gian nói chuyện với anh.
Cô cũng không tiễn anh lên máy bay.
Anh viết email cho cô, cô không trả lời. Anh liên lạc với giáo sư, giáo sư
nói cô lại lông bông lang bang như trước kia, thường xuyên trốn học.
Anh phải mất rất nhiều thời gian, mới quen với việc bên cạnh mình không có cô.
Anh mang theo chiếc tai nghe cả hai cùng nghe, một bên tai nghe không có ai đeo, anh chỉ có thể nhét một bên vào tai mình, để cái tai nghe còn lại
lửng lơ ở đó, sợi dây thõng thành hình chữ I, vắt vẻo một bên người.
Đại học Harvard đã có mấy trăm năm lịch sử, khuôn viên rất đẹp, khi thả
bước giữa những tòa nhà mái ngói đỏ tươi xưa cũ, anh thường dừng chân,
chầm chậm ngoái đầu lại.
Anh đã đợi ba năm, nhưng cô không xuất hiện.
Thư Đình có một bài thơ tên là Thề non hẹn biển, đoạn cuối viết:
Đôi lúc
Nghe được tên em
Anh chợt run lên, chỉ là vì
Tàn thuốc rơi trên ngón tay anh
***
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Na Uy cuối cùng cũng đã chuyển sang ban ngày, lúc này là mười giờ sáng.
Anh đưa tay cào cào mái tóc, ngẩng đầu lên, ngón tay không tự chủ được cứ run lên.
***
Qua một đêm gió lộng, bậu cửa sổ lại dày thêm một tầng lá rụng, có cả vài
cánh hoa cúc từ ngoài tường bay vào. Dì Lữ vừa quét vừa lẩm bẩm, sao mà
làm mãi không hết việc!
- Dì Lữ, chào buổi sáng! – Cửa phòng dành cho khách bật mở, Gia Hàng toe toét cất giọng chào.
Đúng là tuổi trẻ, da dẻ trơn mịn, gương mặt sáng bừng như thoa phấn, môi
hồng răng trắng, hàng mi dài chấp chới, đôi mắt long lanh như sao sáng.
- Chào, hôm nay thời tiết đẹp thật!
Gia Hàng nheo mắt nhìn khoảng trời ửng hồng ráng mây khuất sau lùm cây, bàn tay thò ra ngoài trời cũng không còn lạnh cóng như mấy hôm trước nữa.
- Vâng ạ, trời cao xanh ngắt ô kìa… – Cô bật cười thành tiếng.
Ngày 16 tháng Mười một, ngày ân xá của cô, ông trời đương nhiên phải chiều lòng người rồi.
Từ hôm nay trở đi, cô phải điều chỉnh cuộc sống, trở về với quỹ đạo trước
đây, sau này, muốn ăn lạnh cứ ăn, muốn hóng gió cứ hóng, muốn dầm mưa cứ dầm, muốn thức trắng đêm thì thức đêm.
Năm tháng huy hoàng ơi, bầu trời tự do ơi, mau tới đây!
Quét xong khu này, Dì Lữ chuyển sang dãy phòng phía Bắc, Trác Thiệu Hoa cũng đã dậy. Hôm nay Tiểu Phàm Phàm mặc bộ đồ mới cứng, đội cái mũ gấu trúc
có cái tai mềm mượt, vừa ấm áp vừa đáng yêu. Chiếc mũ này hôm qua thím
Đường cất công ra ngoài mua về cho cu cậu.
- Thiếu tướng Trác, có cần mua thêm vài thứ đồ gia dụng hay đồ đạc mới gì không ạ? Gia Hàng đã hết cữ, nên dọn vào phòng ngủ chính thôi. Đồ đạc trong đó là của Lâm
Giai Tịch dùng khi còn sống, dì Lữ chu đáo nghĩ.
Trác Thiệu Hoa lắc đầu:
- Tạm thời không cần. Gia Hàng?
Anh nhìn thấy cô lượn lờ từ phòng này sang phòng khác, lại còn cất công chạy ra chào hỏi hai cậu lính cần vụ.
Hai cậu lính cần vụ của anh không xuất thân từ Cục Hậu cần mà từ lính tự
vệ. Không biết cô nghe người ta nói thế nào mà cực kỳ kính nể, đôi mắt
đảo không ngừng thường dán chặt vào người họ, hết sức kinh ngạc.
- Có mặt! – Cô tinh nghịch chào anh theo kiểu nhà binh.
- Ăn sáng xong, chúng ta ra ngoài đi công chuyện.
- Dạ ! Tối qua Tiểu Phàm Phàm ngủ không ngoan sao?
Thủ trưởng ngủ không ngon, trong mắt đầy tơ máu, trên cằm còn có một vết thương mới, lúc cạo râu lỡ tay.
Hôm nay phải đi làm hộ tịch cho Tiểu Phàm Phàm, còn phải đi cắt tóc cho cu
cậu theo đúng truyền thống, dì Lữ mua rất nhiều món để tôi ăn mừng.
- Tôi tự lái xe. – Anh gật đầu với cậu lính cần vụ, tự mình ngồi vào ghế
lái. Gia Hàng ngồi ghế sau, bên cạnh đặt chiếc xe đẩy trẻ con, Tiểu Phàm Phàm đang ngủ trong đó, khóe miệng cong cong, có vẻ rất vui vẻ.
- Thiếu tướng, tôi không còn đi theo thật sao? – Thím Đường cũng bị cho ra rìa.
- Không cần, tôi và Gia Hàng đi là được rồi.
Gia Hàng quay đầu, hơi chột dạ.
Thời gian vừa đúng lúc phố xá bắt đầu mở cửa. Người đàn ông tuấn tú oai
phong bế em bé mũm mĩm trong lòng, người phụ nữ trẻ tuổi tay cầm chiếc
ba lô của người đàn ông, chỉ ngắm nhìn thôi cũng khiến tâm trạng cả ngày lâng lâng phơi phới.
Đưa ra hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, chứng minh nhân dân, bản gốc, bản sao giấy khai sinh của Tiểu Phàm Phàm, mấy
phút sau điền xong đơn từ, họ lại đi tới đồn công an quản lý hộ tịch.
Hoàn tất thủ tục ra ngoài, mặt trời đã dần rực sáng, không khí cũng trở nên ấm áp hơn.
- Chúng ta đi chụp ảnh đi! – Nhìn dải vườn hoa trung tâm phía trước, Trác Thiệu Hoa nói.
Gia Hàng đứng lại:
- Chụp bằng điện thoại ạ?
Bọn họ không mang theo máy ảnh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, quay người đi tới một tiệm chụp ảnh bên cạnh đồn
công an. Trời ạ, là tiệm chụp ảnh kiểu cũ chuyên chụp ảnh thẻ, cách bài
trí bên trong là từ những năm tám chín mươi của thế kỷ trước, bất giác
sẽ tưởng mình đi lạc vào một bộ phim cổ xưa.
Cũng may máy ảnh đã được cải tiến, không còn là cái loại loay hoay chui trong một tấm vải bố nữa.
- Chúng tôi chụp chung một tấm, hôm nay con đầy tháng. – Anh lịch sự nói
rõ mục đích với một người đàn ông trạc ba bốn mươi tuổi.
- Yên
tâm, chắc chắn chụp ra ý nghĩa kỷ niệm cho anh chị. – Ông ta kéo soạt
cái rèm để lộ ra một tấm phông hình biển xanh và cây cọ.
Gia Hàng phải nhịn lắm mới không lăn ra cười.
Cô tự động lùi về sau một bước.
Thợ ảnh kéo một cái ghế băng trước tấm phông. Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm
ngồi xuống, cởi mũ trên đầu cậu nhóc ra. Tiểu Phàm Phàm hứng chí ngọ
nguậy không ngừng.
- Để em cầm mũ. – Cô nhoài người ra cầm lấy chiếc mũ rồi lại lùi về phía sau.
Anh túm lấy cánh tay cô, ấn cô ngồi xuống cạnh mình:
- Ngồi yên, sắp chụp rồi.
Cô nuốt nước bọt, nói nhỏ:
- Em cũng phải chụp ạ?
- Phàm Phàm chỉ có bố thôi chắc? – Gương mặt nghiêm túc toát ra một luồng hơi lạnh lẽo.
Cô ngồi ngay ngắn, nhếch môi nặn ra một nu cười.
- Mẹ ôm bé còn bố ôm mẹ đi. – Điều chỉnh xong tiêu cự, ông thợ ảnh nhìn
trái ngó phải, cảm thấy vẫn không thuận lắm, bèn lên tiếng đề nghị.
Nụ cười của cô cứng lại, cuống quýt xua tay:
- Không cần, cứ chụp thế này là được rồi…
Tiểu Phàm Phàm bị dúi vào lòng cô, bàn tay bé xíu hào hứng nghịch chiếc cúc
áo trước ngực cô, cô ngậm miệng lại, cẩn thận ôm thằng bé.
Anh dịch vào gần cô, cánh tay dài quàng lên cô từ phía sau. Đó chỉ là một tư thế, thực ra anh không hề đụng vào người cô.
Người đàn ông bấm máy đúng lúc.
Buổi chiều là lấy được ảnh, ông ta viết biên lai.
Ra khỏi tiệm chụp ảnh, cả hai đều không nói gì, Tiểu Phàm Phàm lại cứ ê a.
Hai người cho Tiểu Phàm Phàm đến cắt tóc ở một trung tâm chăm sóc trẻ em,
nơi đó chuyên tắm rửa và cắt tóc cho các em bé, ở đây rất đông các bậc
bố mẹ trẻ tuổi, tuy không quen nhau nhưng hễ nói về kinh nghiệm nuôi dạy trẻ thì lại giống như bạn thân lâu ngày.
Thợ cắt tóc nói tóc của em bé sơ sinh gọi là tóc máu, có thể dùng để làm bút lông, viết chữ Khải[3] là đẹp nhất.
[3] Một kiểu chữ viết trong thư pháp Trung Hoa.
- Vậy chúng tôi cũng làm một cây – Trác Thiệu Hoa cúi đầu viết địa chỉ liên hệ.
Tiểu Phàm Phàm đúng là Tiểu Phàm Phàm, những đứa trẻ khác cắt tóc thì khóc
váng trời váng đất, cu cậu lại tít mắt nhìn thợ cắt tóc.
Lúc lên xe, Gia Hàng nhịn không nổi khoe khoang:
- Mẹ em kể hồi nhỏ em cũng rất ngoan, lúc cắt tóc không kêu tiếng nào. Còn anh?
- Trí nhớ của anh không tốt đến thế.
Gia Hàng lè lưỡi, quay sang chơi với Tiểu Phàm Phàm. Cô còn nhớ mẹ cô kể,
khi cô đầy tháng, nhà có rất nhiều khách, người tặng quần áo, người tặng trứng gà, người thì tặng chăn đệm… Cô thuộc diện vỡ kế hoạch, vì cô mà
trong nhà gần như sạch bách của cải, bố mẹ còn mất việc, nhờ những người trong trấn giúp đỡ mới qua được giai đoạn khó khăn. Sau này nhà cô mở
quán cơm bình dân, buôn bán phát đạt; hàng xóm láng giềng ai có việc gì
cần kíp, bố mẹ luôn là người đầu tiên có mặt. Khi cô nghỉ hè về quê,
người trong trấn đều trêu rằng cô lớn lên nhờ ăn cơm thiên hạ.
Sau khi trở về, Gia Hàng bèn bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc đến đây cô mang toàn quần áo bà bầu, bây giờ mặc vào rộng thùng thình.
Sau khi trời trở lạnh, bên ngoài cô khoác áo khoác quân phục của Trác
Thiệu Hoa, bên trong mặc thêm một cái áo len của anh. Đó đều là của anh
cho cô. Quần áo cô đã mặc, chắc chắn anh sẽ không cần tới nữa. Cô gấp
lại rồi cũng nhét vào trong túi.
Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười. Xách chiếc túi giấy nhỏ trên bàn lên, cô đi tới phòng em bé.
Tiểu Phàm Phàm nô đùa cả ngày nên hơi buồn ngủ, mí mắt díp chặt lại.
Cô ranh mãnh vỗ cho cậu nhóc tỉnh lại:
- Tiểu Phàm Phàm, nhân duyên của bố con kém lắm mà?
Đang xem thời sự trong phòng khách, Trác Thiệu Hoa dỏng ta lên, rồi vặn nhỏ tiếng tivi.
- Còn mang tiếng thủ trưởng cái gì chứ, ngày đặc biệt thế này của Phàm
Phàm mà chẳng thấy có ai tặng quà cả. – Giọng hơi chế giễu.
Anh câm nín hỏi trời xanh, trới xanh càng câm nín.
- Nhưng Heo đã chuẩn bị sẵn rồi đây, con vui không nào? – Cô lúc lắc cái túi trong tay kêu leng keng.
Ánh mắt Thiệu Hoa bất giác rời từ tivi tới phòng em bé.
- Đây là Ultraman, là anh hùng nhân dân của người Nhật, không phải Heo
thân Nhật đâu, mà là hình tượng của Ultraman thật sự rất vĩ đại. Tiểu
Phàm Phàm, đối với những người mình không thích, cho dù là rất ghét,
nhưng ưu điểm của người ta thì mình vẫn phải học. Cô lấy từ trong túi ra một con robot mang giáp trụ màu đỏ.
- Đây là quà mừng con đầy
tháng, Kim Cương biến hình này là quà sinh nhật con một tuổi, cái ô tô
này là sinh nhật hai tuổi, mua trước ba năm đã, những món quà khác, sau
này chúng ta mua sau, không cần mua đồ đắt chỉ mua đồ tốt thôi. Tiểu
Phàm Phàm, con phải ngoan, phải bảo Thím Đường năng dắt sang nhà hàng
xóm chơi, như thế mới có rất rất nhiều bạn bè, mới gặp được những cô bé
xinh xắn, hì hì, không được lăng nhăng đâu nhé. Nhóc thối, phí công Heo
tình cảm, con lại lăn ra ngủ thế. Giận rồi, giận lắm rồi đây này.
Cô bày từng món đồ chơi trong túi lên trên bàn, trợn tròn mắt, sau đó cúi nhẹ đầu xuống, thơm lên đôi má Tiểu Phàm Phàm.
- Nhóc đẹp trai, Heo sẽ nhớ con, nhưng sẽ không nhớ nhiều lắm đâu. – Cô mỉm cười, câu này cô nói thầm trong lòng.
Cô vặn nhỏ đèn phòng, khép cửa lại. Phòng khách tối om, tivi tắt, đèn cũng tắt, người cũng không thấy đâu.
- Cốc cốc. – Tiếng gõ cửa dồn dập có phần hoảng hốt.
Gia Hàng mở mắt, trong bóng tối nhất thời cô ngỡ như mình đang mơ.
- Gia Hàng! – Trong đêm tối, giọng nói của Trác Thiệu Hoa còn lạnh thấu xương hơn cả cái rét đầu mùa.
Gia Hàng nhảy xuống giường, mặc nguyên áo ngủ ra mở cửa. Trác Thiệu Hoa đóng bộ để đi ra ngoài, lông mày cau tít:
- Xin lỗi, đêm hôm thế này còn phải làm phiền đến em, Phàm Phàm bị sốt cao, vừa đo nhiệt độ rồi, gần bốn mươi độ.
Đầu óc cô không hoạt động nhanh như thế; nhưng tay đã vô thức lấy áo khoác và thay giày.
- Sao lại thế được? Có phải tại ban ngày ra ngoài bị lạnh không? Bây giờ phải làm sao? – Cô hỏi không ngừng.
- Phải đi bệnh viện. – Thủ trưởng cố giữ bình tĩnh, thực ra trong lòng anh cũng rối bời.
“Rầm”, tay áo mặc được một nửa, Gia Hàng xoay mạnh một cái, không để ý, đầu đụng ngay vào cạnh bàn, vành mắt đỏ ửng lên.
Trác Thiệu Hoa đỡ cô dậy, theo ánh đèn, thấy trán cô tím bầm, tim anh bỗng thắt lại; anh ấn tay lên đó, xoa dịu dàng:
- Sao lại bất cẩn thế? – Giọng anh khàn tới mức không thể khàn hơn.
- Em không sao, đi thôi. – Cô ra sức chớp mắt, cài cúc áo khoác, chớp cho nước mắt chảy đi.
Tiểu Phàm Phàm nằm trong chiếc túi ngủ, mắt nhắm nghiền, không còn đủ sức mà khóc nữa, Gia Hàng xót xa ôm chặt cậu nhóc vào lòng.
Trác Thiệu Hoa gọi lính cần vụ dậy, bảo thím Đường ở nhà đợi điện thoại.
Bắc Kinh rạng sáng đang say ngủ, những ngọn đèn đường đứng im lìm trong màn sương, những tòa nhà cao tầng; thấp thoáng ẩn hiện, chỉ có ngọn đèn
trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn sáng rõ như ban ngày.
Anh ngồi cạnh cô, hai bàn tay không biết từ lúc nào đã siết chặt lấy nhau.
- Anh bế Phàm Phàm, em đi lấy sổ.
Xe vừa dừng lại, Gia Hàng đưa Phàm Phàm cho Trác Thiệu Hoa xách túi chạy
vọt ra ngoài xe, vẻ sốt ruột và không đành lòng của cô in sâu vào đáy
mắt anh.
Một cơn sóng cả cuồn cuộn xô vào lòng anh.
- Anh đã nhờ Thành Công liên hệ với khoa Nhi rồi, không cần lấy số.
Cô gật đầu, theo anh đi vào thang máy.
- Người lớn sốt đến bốn mươi độ mới đáng sợ, trẻ con thì không cần căng
thẳng quá, sốt nhanh thì sẽ hạ nhanh, có lẽ là do thay đổi thời tiết nên không thích ứng kịp, trong bụng không có âm thanh lạ, trong máu cũng
không có virus, truyền chút nước biển là khỏi thôi. – Bác sĩ ân cần thu
ống nghe về, nhìn hai người bọn họ, ánh mắt dừng lại ở Gia Hàng.
- Vợ anh à?
Anh gật đầu.
Cô lắc đầu.
Bác sĩ cười cười, cúi đầu kê đơn:
- Bà mẹ trẻ căng thẳng quá rồi, anh an ủi cô ấy đi.
- Đâu có? – Nghe giọng điệu thoải mái của bác sĩ, bờ vai căng cứng của
Gia Hàng thả lỏng, giành lấy đơn thuốc chạy thình thịch ra ngoài, xuống
lầu lấy bình truyền.
- Nhà anh là vợ đối ngoại, chồng đối nội à? – Bác sĩ trêu Trác Thiệu Hoa lúc này đang bế con.
Anh cười trừ, không giải thích nhiều.
Phàm Phàm còn nhỏ quá, không châm kim vào mu bàn tay được mà phải châm ở mu
bàn chân. Cậu nhóc bị sốt không kiên cường như ngày thường, khóc khàn cả giọng. Trác Thiệu Hoa toát mồ hôi khắp người. Y tá chọc ba lần mới
truyền dịch được. Đứng hỗ trợ ở bên cạnh, Gia Hàng quay lưng lại, đôi
vai khẽ run lên.
- Em vẫn tưởng rằng sinh ra trong gia đình đặc
quyền thì có thể vênh vang đi trên phố, thực ra bị ốm rồi thì cũng như
người thường thôi.
Cô ôm mặt, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh lại lặng thinh, thực ra là không biết phải trả lời như thế nào. Sinh ra trong gia đình đặc quyền, chưa bao giờ anh cảm thấy mình may mắn hơn
người khác, thực ra có lúc còn vất vả hơn họ.
Trong phòng truyền
dịch bật máy sưởi nên không lạnh, nhưng Tiểu Phàm Phàm để chân trần vẫn
sẽ bị lạnh. Anh đắp chiếc chăn ủ lên phía dưới cậu nhóc, cởi áo khoác ra đắp lên trên, bàn tay to lớn ôm lấy đôi chân nhỏ xíu.
Anh nhớ
lại lúc mới bế Phàm Phàm từ phòng sinh ra, ấn dấu bàn chân màu xanh lên
giấy chứng sinh, nhỏ xíu, mềm mại, phút chốc khiến tim anh đau thắt lại. Khi đó, anh mới cảm thấy sinh mệnh nhỏ này có mối liên hệ không thể
tách rời với mình, đó là một cảm xúc lạ lẫm, có trách nhiệm, có nghĩa
vụ, có cả tình yêu thương dâng tràn.
Sự ra đời của thằng bé, khiến cuộc đời ta thêm thiêng liêng.
- Khi người thân hay bạn bè gặp chuyện, có phải em luôn là người xông lên phía trước? – Biểu hiện của cô tối nay đã chứng tỏ cho anh rõ điều đó.
Cô giơ tay lên, vò cho mớ tóc rối trên đầu càng thêm rối bù:
- Những việc khác em không biết làm, chỉ có thể giúp mấy chuyện vặt đó thôi.
- Gia Hàng, bỏ tay xuống đi. – Trong phòng truyền dịch không nhiều người, nhưng vẫn phải chú ý hình tượng.
Cô làm mặt quỷ, bàn tay trượt từ trên tóc xuống người Phàm Phàm. Dịch
truyền đã phát huy tác dụng, gương mặt nhỏ không còn nóng bừng nữa, cậu
nhóc đã ngủ yên.
- Phù, vừa rồi đúng là ngổn ngang trăm mối! – Cô vỗ ngực.
- Trong quá trình trưởng thành của thằng bé, có lẽ còn xảy ra những việc như vậy nữa.
Nếu khi đó cô không ở bên anh, ai sẽ cùng anh gánh vác những việc này?
Không phải không có khả năng tự mình đảm đương, mà là khát khao khi đó,
có thể có một đôi bàn tay mềm mại, siết chặt tay anh.
Làm một
người cha xứng đáng khó hơn so với tưởng tượng quá nhiều, không phải cứ
bỏ công bỏ sức, không phải cứ có ý chí kiên cường, không phải cứ có thể
chịu đựng nỗi cô đơn, cô độc, không phải cứ bỏ ra toàn bộ tâm huyết của
mình là có thể làm được.
Anh cũng cần được động viên, cần được khích lệ, mà người có thể đem lại những điều đó cho anh, chỉ có cô.
Anh…
Bỗng khát khao một lời hứa nơi cô, một lời hứa vĩnh hằng.
Trái tim bỗng nhiên ngừng dập, anh sửng sốt mím chặt môi.
Không ai đáp lại.
Anh quay đầu sang. Sau giây phút hoảng hốt, thần trí thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô ngủ gật trên ghế, đầu gục gặc, người ngả nghiêng, nhưng lại không dựa vào vai anh.
Anh khẽ thở dài, đưa tay ra ôm lấy đầu cô, tựa lên vai mình.
Cô hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra.
Trong suốt hơn ba tháng quen nhau, anh chưa từng thấy cô dùng mỹ phẩm, trên
người cũng không có bất kỳ mùi hương gì. Cô có nước da trắng ngần tự
nhiên, hơi thở thơm mát như mùi nắng. Có phải thân hình cô rất đẹp hay
không, anh không biết. Trước đây cô vác cái bung to, bây giờ lại bị quần áo rộng thùng thình che khuất. Nhưng xấu hay đẹp, có gì khác biệt? Cá
tính nhiệt tình lạc quan của cô, không ai sánh bằng.
Nếu ngắm
thật kỹ, mặc dù nói vẻ ngoài Phàm Phàm giống anh, nhưng khi thằng nhóc
ngủ lại giống hệt nét mặt của cô. Một người ngủ trong lòng anh, một
người tựa trên vai anh. Trong con mắt người ngoài, bọn họ rất giống một
gia đình hạnh phúc.
Giống? Ánh mắt đau đáu ẩn chứa nỗi niềm riêng.
Nắng mai len qua cửa sổ, rọi từng tia nắng, hắt lên Gia Hàng đang cuộn tròn trên ghế.
Gia Hàng ôm lấy hai vai, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, chầm chậm mở mắt ra.
Đèn vừa mới tắt, trong phòng vẫn chưa sáng hẳn, nhưng vị thủ trưởng râu
mọc lún phún quanh cằm này, cô nhìn rất rõ, dưới mắt anh là hai quầng
thâm to tướng.
- Cả đêm anh không chợp mắt à? – Cô thật xấu hổ, đã ngủ say như chết, lại còn đè lên vai anh.
- Phàm Phàm đỡ sốt rồi. – Anh cười nhẹ nhõm.
Cô nhớ là phải truyền hai bình nước, tốc độ truyền rất chậm, anh phải theo dõi, đâu thể chợp mắt.
- Lẽ ra anh nên gọi em dậy. – Cô lẩm bẩm.
- Em ngủ rất ngon.
Cô đỏ mặt:
- Em đi mua đồ ăn sáng đây.
Rồi cô cắm đầu chạy thẳng ra ngoài, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Thành
Công vừa bước vào cửa, anh ta tránh sang một bên rồi gào lên:
- Ê, dưới đất có tiền à, đi đứng chẳng thèm nhìn gì cả.
- Tốt rồi, đây là địa bàn của anh, anh đi mua đi. Tôi ăn suất ăn sáng của KFC là được rồi; thủ trưởng thì ăn sủi cảo Đại Nương. Thành Công nhếch
mép:
- Lạ nhỉ, chỉ nghe nói bác sĩ trong bệnh viện lo việc chữa bệnh, chưa nghe nói lo việc mua đồ ăn sáng bao giờ.
- Rốt cuộc anh có phải là người hay không? – Gia Hàng tức điên.
Gương mặt Thành Công vẫn tươi cười:
- Tôi xác định vô cùng chính xác rằng tôi không phải là heo.
- Được, vậy từ bây giờ tôi sẽ dạy Tiểu Phàm Phàm gọi anh là Thành lưu…
- Dừng lại. – Mặt Thành Công đen sì. – Sáng sớm ra tôi đã chọc gì đến cô nào?
- Cho anh một cơ hội đi mua đồ ăn sáng mà cũng khó khăn? Cô lườm anh ta. – Đồ nhỏ mọn.
- Đây không phải vấn đề nhỏ mọn, mà là… Ê, tôi còn chưa nói xong đâu!
Cô mặc xác anh ta, bỏ đi không thèm ngoái lại.
- Thiệu Hoa, cậu phán xử đi, thái độ cô ta kiểu gì thế? – Thành Công tức tối.
Trác Thiệu Hoa bế Phàm Phàm, mặt không cảm xúc:
- Tối qua cảm ơn cậu, tôi phải về đây.
Thành Công ngơ ngác thấp thỏm. Thiệu Hoa rất ít khi lạnh lùng với anh ta như vậy.
- Phàm Phàm lại sốt à?
- Không, Phàm Phàm rất ổn.
Chỉ là nhìn thấy cảnh Thành Công và Gia Hàng kẻ tung người hứng khiến anh
ngứa mắt, ngọn lửa không tên trong lòng bùng lên, nhưng anh sẽ không để
lộ ra ngoài.
- Vậy thì tốt, hay là kiểm tra lại rồi hãy về? – Thành Công dè dặt cười.
- Không cần, hẹn cậu hôm khác. – Anh gật đầu, để lại Thành Công ngơ ngáo.
Ở cửa bệnh viện, anh đuổi kịp Gia Hàng:
- Không cần mua nữa, mình ra ngoài ăn.
Cô ngẩng đầu lên. Dưới ánh mặt trời không gì che giấu được, trông thủ trưởng hơi tiều tụy.
Họ vào một quán cháo, cô gọi một bát cháo khoai lang, anh ăn cháo trắng.
Tiểu Phàm Phàm cũng đói rồi, le lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
Cô lấy đầu đũa chấm vào cháo rồi chạm lên môi cậu bé. Phàm Phàm mút chùn chụt.
- Gia Hàng – Anh chăm chú nhìn bát cháo trước mặt, bỗng hạ giọng nói. –
Đừng đi, hãy ở lại… Anh sẽ tìm việc cho em, nếu em muốn vào quân khu
cũng được.
Buổi sáng trong lành như vậy, giọng điệu thành khẩn
như vậy, lời hứa trang trọng như vậy, cô có lý do tin rằng không phải
anh đang nằm mơ, cũng không phải anh đang nói đùa.
Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô rụt đũa về, ăn cháo.
- Không phải là loại công việc uống trà đọc báo cho qua ngày đâu, em có
thể phát huy được sở trường của mình. – Giọng anh quả quyết.
- Quân đội cũng có thể đi cửa sau giống dân đen nhỉ? – Cô ngẩng đầu lên, nháy mắt trêu anh.
Tim anh chùng xuống trong hẫng hụt, không hề bất ngờ, cô đã từ chối.
- Chuyện đó… Chuyện đó em vẫn phải cảm ơn anh, chỉ có điều em tạm thời
không muốn đi làm, em còn muốn học thêm mấy năm nữa. – Cô áy náy.
- Là tại anh mong muốn quá nhiều. – Cảm giác bất lực như hòn núi tăm tối phủ bóng trong tim, anh sắp không thở nổi nữa.
- Không phải. Cứ thế này sẽ càng lúc càng dùng dằng, Bầu trời của anh sẽ
vĩnh viễn bị đám mây đen là em che lấp. Em bay đi mặt trời mới ló dạng.
- Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy. – Anh nghiêm túc phủ định. – Trên thực tế người chịu thiệt thòi là em.
- Không đâu. Nếu được quay trở lại thời điểm năm ngoái, em vẫn sẽ lựa
chọn như vậy. Anh xem, Tiểu Phàm Phàm đáng yêu biết bao, sau này lớn đẹp trai phải biết!
Giống thủ trưởng.
Anh lặng lẽ cầm đũa lên, và một ngụm cháo nhạt nhẽo vô vị, không có mùi thơm của gạo và độ sánh của cháo.
Anh có nuốt từng ngụm một.
Ba ngày sau, Tiểu Phàm Phàm lại nhanh nhẹn hoạt bát như bình thường, thím
Đường nói trẻ con mỗi lần chịu giày vò là thêm một lần khôn lớn.
Thủ trưởng mặc bộ quân trang khí thế bức người, thơm Phàm Phàm rồi đi làm, hôm nay tổ Kỳ binh mạng chính thức đi vào hoạt động.
©STE.NT
Gia Hàng mỉm cười tiễn anh lên xe.
Cô mặc chiếc áo len màu tro của anh, đó là chiếc áo anh thích nhất. Trời
lạnh, cô đang ở cữ, anh không biết phải mua quần áo gì cho cô, đành lấy
mấy bộ của mình đưa cho cô mặc. Cô không phải là người kén chọn, cũng
không phải là người kỹ tính, hôm sau mặc vào luôn.
- Thủ trưởng, sắp đến giờ họp rồi. – Cậu lính cần vụ nói.
Anh thu ánh mắt lại:
- Đi thôi!
Xe vừa ra khỏi cửa, Gia Hàng liền quay về phòng lấy túi xách.
- Thím Đường, cháu ra phố một lát, thím có cần mua gì về không?
- Không cần, cô đi sớm về sớm, đừng để Phàm Phàm phải đợi lâu.
Cô vẫy tay.
Cô muốn ra phố nạp tiền cho sim điện thoại Bắc Kinh; chuẩn bị thật tốt cho việc quay về Bắc Kinh. Trước khi tới công ty di động, cô phải tới ngân
hàng rút một ít tiền.
- Chị rút bao nhiêu ạ?
Tiếp cô là một cô bé vừa mới đi làm, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
- 500 tệ!
Tiền của cô kiếm được từ việc làm thêm và được chị hai cho, không được tiêu linh tinh.
- Còn lại 687.954 nhân dân tệ. – Cô bé đưa tiền và thẻ ngân hàng cho cô.
Món tiền lớn như vậy, chị không đầu tư vào sản phẩm tài chính hoặc sổ
tiết kiệm gì ạ?
Chỉ tiêu ngân hàng đề ra rất cao, cô bé cố gắng nắm bắt mọi cơ hôi.
- Chắc cô nhìn nhầm rồi! – Cô thoải mái nhận lại thẻ.
- Chị không biết ạ? Cô bé quay lại chăm chú nhìn màn hình – Chiều hôm qua có một khoản tiền chuyển vào cho chị, số tiền là 685.800 tệ, nếu quy
đổi thành Đô la Mỹ, theo tỉ giá ngày hôm qua là vừa tròn mười nghìn đô.
Gia Hàng thẫn thờ hồi lâu, trong lòng ngổn ngang đủ lại cảm xúc, trăm mối
tơ vò. Cô muốn cười, khi khóe miệng nhếch lên lại bật ra thành một tiếng thở dài.