- Trang chủ
- Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
- Chương 27: Em không muốn
Tác giả: Súp Lơ Leng Keng
Edit: Cò Lười
Beta: Tiểu Ly Ly.
"Đừng nhìn." Bả vai Tảo Tảo đã bị người đập một cái, cô quay đầu lại, thì ra là Hồng Nhan xách theo một túi đồ ăn vặt lớn mua từ bên ngoài trở về.
"Nhìn tới nhìn lui cũng như nhau, tối hôm qua không phải là mình đã nói hết cho cậu rồi sao, sao cậu vẫn nghĩ không thông vậy." Hồng Nhan soàn soạt lấy một bọc đậu phộng da cá đưa tới, bản thân cũng cầm hai viên bỏ vào trong miệng nhai từ từ sau đó nuốt xuống, đi tới đứng ở bên cạnh Tảo Tảo, cũng liếc nhìn một cái: "Anh ta nói nhiều hơn hai câu với nữ sinh sắc mặt cậu lại khó coi như vậy, cậu làm sao nói yêu đương với anh ta đây."
"Ai nói mình muốn yêu đương với anh ấy chứ..., " Tảo Tảo mất hứng xoay người, dựa lưng vào cửa sổ: "Sắc mặt mình không tốt là bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, mới không phải vì anh ấy đâu."
Bên kia ánh mắt Tiểu Dã nhìn lướt qua bên này, nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng xoay người từ bên trên lan can sân bóng rỗ nhảy qua, mấy bước đã đến dưới lầu, "Tảo Tảo, mau xuống đây."
"Cậu đó, liền mạnh miệng như vậy. " Hồng Nhan thở dài, vỗ vỗ bả vai Tảo Tảo, "Bị anh ta để ý, sớm muộn gì cậu cũng không chạy thoát được đâu."
Tảo Tảo còn muốn tranh cãi thêm mấy câu, dưới lầu Tiểu Dã lại bắt đầu gọi hồn, Hồng Nhan không nhịn được đẩy cô một cái: "Mau đi xuống đi, tránh để lão Tiểu Dã gọi mãi."
Tảo Tảo bất đắc dĩ đi xuống lầu, nghiêm mặt đi tới bên cạnh Tiểu Dã: "Em đã nói không đi, anh làm cái gì vậy?"
Tiểu Dã cười hì hì tới kéo tay của cô, Tảo Tảo sớm có chuẩn bị, co rụt tay lại tránh được: " Làm gì thì làm cái đó, nữ sinh muốn kéo tay anh còn nhiều mà, nữ sinh muốn đáp lời của anh cũng còn nhiều mà, đừng có làm phiền em."
"Làm sao rồi, ngày hôm qua vẫn còn tốt mà" Tiểu Dã chợt đến gần Tảo Tảo, ở bên tai cô nói: "Cả buổi tối ngày hôm qua anh không ngủ được, Tảo Tảo em ngủ có ngon không."
Anh thở ra khí nóng thổi tới lỗ tai cô, cả người Tảo Tảo giật mình, nhảy qua bên cạnh một bước: "Dĩ nhiên là em ngủ rất ngon, tại sao em lại không ngủ được chứ."
Tiểu Dã nhìn đôi mắt thâm đen to tròn của cô cười hì hì, cũng không muốn vạch trần, đưa qua cho Tảo Tảo một túi nhỏ: "Ngủ ngon là tốt rồi, ăn trước một chút điểm tâm, sau đó sẽ dẫn em đi ăn ngon ."
Tảo Tảo đang đói bụng đến phát run, Tảo Tảo giơ tay ra lấy, Tiểu Dã thừa cơ chộp ngay lấy tay cô, kéo đi về phía trước: "Đi, vừa đi vừa ăn. Chúng ta đi chèo thuyền, Tảo Tảo em còn chưa có đi qua thuyền mà."
Tảo Tảo giãy giãy, Tiểu Dã rất kiên định nắm tay của cô, tay của anh rất lớn thật ấm áp, bao quanh tay của cô, Tảo Tảo lại bắt đầu mơ hồ, trong lòng dâng lên cảm giác thinh thích.
"Tiểu Dã. " Một giọng nói vui mừng từ phía sau truyền đến, Tảo Tảo quay đầu lại, thì ra là Xảo Xảo, lần trước khi cuộc thi kết thúc người bị Tiểu Dã ôm chặt chính là cô gái kia, trong lòng Tảo Tảo lập tức hiện ra hình ảnh hai người thân mật, cô chán ghét bỏ Tiểu Dã, mới vừa rồi đầu óc như bị nhúng nước, lại có thể cảm thấy ấm áp, đôi tay này không biết đã ôm thân thể của bao nhiêu cô gái, thậm chí sờ qua. . . . . ., cô chán ghét đưa tay lên trên quần xoa xoa, giống muốn lau vật gì dơ bẩn.
"Tảo Tảo." Tiểu Dã không có để ý tới Xảo Xảo, nhìn thấy cô đưa tay cạ trên quần rất tức giận: "Em có ý gì?"
Tảo Tảo liếc thấy xa xa Tiêu Dương đang đi về phía bên này, cô nhanh chóng chuyển động, đẩy Tiểu Dã ở bên cạnh về phía Xảo Xảo. "Hiện tại bạn gái anh tới, không cần nhiều chuyện với em, để cho cô ấy đi với anh đi, em tìm Tiêu Dương có chuyện."
Cô không đợi Tiểu Dã kịp phản ứng, lập tức chạy về phía Tiêu Dương: "Tiêu Dương, ở bên này."
Tảo Tảo vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, Tiểu Dã nhìn cô nổi trận lôi đình, Xảo Xảo lại lôi kéo anh tỏ ra đáng yêu làm nũng. Cô thở dài trong lòng, cứ tính như thế đi, cho dù hiện tại trong lòng anh chỉ có mình cô nhưng có thể giữ được trong bao lâu, huống chi cô luôn để ý trước sau, để ý những chuyện trước kia của anh. tối hôm qua Tảo Tảo may mắn kịp thời ngăn anh thổ lộ, sau này thì chỉ làm bạn bè thôi.
"Đông" một cái, Tảo Tảo không tập trung nên đâm đầu vào cây cột lưới của bóng chuyền, đầu gối phải đụng vào thanh sắt nên bị đau.
"Ôi, thật là đau." Tảo Tảo nhảy chân lên, đưa tay xoa xoa đầu gối phải, cả người lảo đảo, Tiêu Dương kịp thời vươn tay đỡ cô.
"Thế nào không cẩn thận như vậy, đụng bị thương rồi sao." Tiêu Dương đỡ Tảo Tảo ngồi xuống ngay tại chỗ ở bên sân bóng chuyền.
Cuối cùng Tiểu Dã cũng thoát khỏi Xảo Xảo đi tới: "Tảo Tảo em bao nhiêu tuổi rồi, đi bộ không nhìn đường, cây cột lớn ở trước mắt em như vậy, cũng có thể đụng trúng."
Còn không phải là xem màn biểu diễn ân ái của anh và bạn gái anh sao, Tảo Tảo vừa lẩm bẩm ở trong lòng, vừa dùng sức xoa đầu gối, Tiêu Dương ngồi một bên giúp đỡ cô xắn ống quần lên để nhìn vết thương.
Tiểu Dã gắt gao nhìn hai người ngồi chung một chỗ, tay nắm lại, rồi lại buông ra, đi tới bên cạnh Tiêu Dương, dùng âm thanh cực khẽ nói: "Thật xin lỗi, Tiêu Dương, tôi muốn quyết định."
Tiêu Dương trầm mặc một hồi, cũng nhẹ nói: "Đã là như vậy, vậy để cho cô ấy quyết định đi."
Tảo Tảo xoa xong đầu gối, đang muốn đứng lên, thì hai cánh tay đồng thời xuất hiện ở trước mặt cô, cô dừng một chút, nắm lấy tay Tiêu Dương đứng lên, bỏ cánh tay chìa ra ở giữa không trung của Tiểu Dã.
Tiêu Dương và Tảo Tảo song song đi ở phía trước: "Tảo Tảo, ngày hôm qua sao em gấp gáp rời khỏi, lần này anh về nhà mang rất nhiều hải sản trở lại, lát nữa để Tiểu Dã làm cho em nếm thử một chút."
"Thật tốt thật tốt" Tảo Tảo hưng phấn giơ ngón tay cái: "Em thích ăn nhất là cua, lần này anh có mang hay không."
"Mang theo, khô, tươi đều có, để trong tủ lạnh rồi, em thích ăn làm sao liền ăn như thế."
Hai người một đường say sưa bàn về phương pháp thưởng thức con cua, Tiểu Dã đen mặt theo ở phía sau.
Trở lại phòng trọ, Tiểu Dã rất uất ức bị Tiêu Dương lôi vào phòng bếp, Tảo Tảo ngồi ở gian phòng mà cô đã từng ở qua, phát hiện ở chỗ này là phòng của Tiểu Dã, Tiểu Dã cũng không thay đổi thứ gì, vẫn giống phòng trước kia của cô, Tảo Tảo ngồi ở bên giường, nhìn tấm ga giường và chăn bông màu hồng tự tay cô chọn, nghĩ đến một học sinh nam to lớn như Tiểu Dã lại đắp chăn màu hồng thì không khỏi bật cười, cái gối có chút méo, cô đi đến sửa sang lại cái gối, dưới cái gối lại lộ ra một tờ giấy màu đỏ chót .
Tảo Tảo tò mò vừa rút ra vừa nhìn, cái này, không phải là câu đối xuân cô viết sao, buổi tối ngày hôm trước vẫn còn, sáng sớm hôm qua câu đối xuân này mất tích. Lòng của cô lại bắt đầu rầm rầm nhảy loạn, đêm hôm đó Tiểu Dã đã trở lại, lại không vào nhà.
Cánh cửa bị người mở ra, Tiểu Dã như gió vọt vào, đoạt lấy câu đối xuân, xếp lại cẩn thận, rồi nhét lại dưới cái gối, "Tảo Tảo, làm sao em lục lọi đồ của anh."
"Em không phải cố ý, nhìn cái gối bị méo, giúp anh chỉnh lại ngay ngắn." Tảo Tảo làm bộ như không thèm để ý, đứng lên: "Tiêu Dương đâu rồi, em đi tìm anh ấy chơi đùa."
"Đừng đi." Tiểu Dã nắm chặt cánh tay của cô từ phía sau, giọng nói có chút run rẩy: "Tảo Tảo, em......em còn thích anh ta sao?"
Tảo Tảo đưa lưng về phía Tiểu Dã, dùng sức giãy giụa: "Tiểu Dã, anh buông em ra."
Tiểu Dã xoay Tảo Tảo lại đối mặt mình, đôi mắt đen nhánh phát sáng, giống như bừng lên hai ngọn lửa: "Thả em đi để em ở chung một chỗ với Tiêu Dương sao? Anh không thả, Tảo Tảo, anh đã sớm muốn nói rồi, anh ——"
Tảo Tảo lại một lần nữa vội vàng cắt đứt câu nói của Tiểu Dã: "Đừng nói, Tiểu Dã, chúng ta đều là bạn rất thân, là anh em rất tốt."
Tiểu Dã tức giận tiến lên một bước, ánh mắt của anh nổi lên cơn thịnh nộ, hai cánh tay của anh nắm thật chặt: "Nhưng anh không muốn làm bạn tốt, anh em tốt của em, anh chỉ muốn làm bạn trai của em. Tảo Tảo, anh thích em."
Những suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng, bỗng chốc Tiểu Dã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong nháy mắt lửa giận trong lồng ngực cũng dập tắt. Ở trước mặt Tảo Tảo đứng trầm mặc, vẻ mặt của cô rất kỳ quái, không giống như ngượng ngùng, cũng không giống ngọt ngào, lòng của Tiểu Dã trầm xuống.
Lồng ngực Tiểu Dã đang ở trước mắt, chỉ cần cô đưa tay là có thể chạm tới, bờ vai của Tiểu Dã đang ở trước mắt, chỉ cần cô tiến lên một bước là có thể dựa vào, nhưng tại sao khi trong đầu cô nghĩ đến là đã từng có rất nhiều phụ nữ tựa vào lồng ngực đó, có rất nhiều phụ nữ đã từng dựa khẽ vào bờ vai.
Tảo Tảo lắc đầu một cái, đẩy Tiểu Dã ra: "Tiểu Dã, tại sao anh nhất định phải nói ra, anh có nghĩ tới cảm nhận của em hay không."
Đôi tay Tiểu Dã khép lại, ôm Tảo Tảo vào trong ngực, cúi đầu, ở bên tai cô nói: "Tảo Tảo, anh đã nhẫn nại thật lâu, giờ anh lại không thể nhẫn nại được nữa."
Tảo Tảo ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Tiểu Dã, ánh mắt của anh sáng rực lên, tràn đầy hi vọng, cái ôm của anh nóng như vậy, đầy cám dỗ, đúng vậy, cô cũng động lòng, nhưng mà cô lại không muốn đưa mình vào vực sâu không đáy đó: "Em không muốn."