- Trang chủ
- Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
- Chương 82
Tác giả: Lục Xu
Lý Tuệ Hiền ra đi vào một đêm yên tĩnh, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nên bọn họ cũng không thấy quá đột ngột, nhưng quá trình chuẩn bị tâm lý, lại thấy áp lực vô cùng. Giây phút Tây Thuần nhìn bác sĩ đắp người Lý Tuệ Hiền, hệt như ranh giới giữa sự sống và cái chết, tấm vải trắng tinh ngăn cách bọn họ bên ngoài, như một nghi thức vô cùng nghiêm trang, đồng thời cũng vô phương dừng lại.
Trình Nghi Bắc nắm chặt tay Tây Thuần, tay cô lạnh ngắt làm anh lo lắng.
Anh nhớ rất rõ những lời Tây Thuần nói ngoài hành lang hôm ấy, anh sợ cô lại nghĩ lung tung.
Ai trong lúc sa sút nhất cũng đem mọi áp lực đổ lên đầu mình, để mọi đè nén ấy đọng lại trong tâm trí, thành những mảnh vụn đau thương.
Tây Thuần giữ tay Trình Nghi Bắc, ý bảo anh không phải lo lắng cho cô đâu, bây giờ cô ổn, thật sự ổn.
Trần Tư Dao nắm chặt tay Tiểu Bảo, tất cả mọi người đều quên rơi nước mắt, tiếng khóc của Tiểu Bảo truyền đến, người lớn bổng giật mình bừng tỉnh.
Trần Tư Dao đẩy Tiểu Bảo qua cho Diệp Húc Đình, Diệp Húc Đình yêu thương sờ đầu con trai.
Trần Tư Dao đến bên cạnh Tây Thuần, “Đưa mẹ về nhà thôi, mẹ không quen thành thị đâu.”
Đôi mắt Tây Thuần ươn ướt, Tây Thuần nhìn nét người dưới lớp vải trắng, cô nhớ Lý Tuệ Hiền từng nói rất nhiều rất nhiều điều: sao phải phí tiền mua nước khoáng, nước này đâu có ngọt như nước giếng của chúng ta, nước tự nhiên vừa không có chất phụ gia vừa không tốn tiền, lợi đủ đường.
Đêm trước, Lý Tuệ Hiền còn gọi hai chị em cô vào, bà dành dụm năm vạn đồng cất sau bức tranh treo tường, bà lấy rất nhiều bọc nilon để đựng, còn lấy giấy bao lại rất chặt, hồi trước bà cất tiền ở đâu cũng bị chuột cắn hết. Lý Tuệ Hiền nói biết bây giờ hai chị em cô hiện tại cũng không thiếu tiền, nên số tiền đó coi như bà dùng sau khi chết, cả đời bà chẳng có năng lực gì, thôi thì để bà tự thanh toán sinh mệnh của mình, tiền còn dư thì bảo các cô nhớ sửa lại mộ cho cha.
Ở nông thôn, mộ chỉ là một ụ đất, nếu mộ phần được lát đá chỉnh chu một chút, người ta đi ngang sẽ khen con cháu hiếu thuận.
Những điều nhỏ nhặt này, Lý Tuệ Hiền đều nghĩ đến cả.
Trên đường về thành phố A, Tây Thuần luôn thấy khó chịu, nôn không ngừng, khiến Trình Nghi Bắc lo lắng thấp thỏm.
Mặt Tây Thuần trắng bệt, Trình Nghi Bắc bảo cô ngủ đi, khi đến sẽ gọi cô, nhưng mãi cô cũng chẳng chợp mắt được.
Tây Thuần đi chung xe với Trình Nghi Bắc, Trần Tư Dao đi chung với Diệp Húc Đình.
Tây Thuần ngồi ghế sau, nhưng sau xe trống không làm cô bất an, mới đòi lên ghế phụ, cô không ngủ được, cũng chẳng có ý định ngủ, họng cô khô khốc, nhìn hàng cây bên ngoài cứ lùi về phía sau, chẳng thể hình dung nổi tâm trạng, “Đáng lẽ em phải rất khổ sở đúng không? Nhưng em lại không buồn bã như mọi người vẫn tưởng, chỉ là tim em nặng lắm, như có một tảng đá lớn đè nặng lên.”
“Bây giờ đừng nghĩ nhiều quá, ai cũng có sinh lão bệnh tử, chỉ là chuyện sớm muộn.” Trình Nghi Bắc cũng chẳng biết mình nên an ủi cô thế nào.
Tây Thuần ngược nắng nhìn anh, “Hồi trước, mỗi lần thấy nhà ai có tang, em liền nghĩ người thân của em nhất định sẽ không rời bỏ em đâu, bởi đơn giản là nếu trưởng bối mất thì phải đeo ‘Vải hiếu’* trên đầu. Em thấy không đẹp gì hết. Đến lúc cha mất, mọi người đeo ‘Vải hiếu’ lên đầu em, em chẳng có cảm nghĩ gì hết, phát hiện ra lúc bi thương ai có thời gian đâu mà suy xét này nọ. Chỉ là chuyện người ta nên mới có tâm trạng đi bình luận chuyện xấu đẹp.”
*Vải hiếu: cũng như khăn tang của Việt Nam mình, nhưng bên Trung Quốc cầu kì hơn, đa dạng hơn, xem hình đi nhé.
“Tây Thuần.”
“Gì?”
“Bác gái không hề lo lắng cho em, thậm chí chẳng yêu cầu em làm gì cả, bởi đơn giản bác tin em sẽ hạnh phúc.” Anh chợt ngừng lại, “Anh cũng nên đổi cách xưng hô thôi nhỉ?”
Thực tế, trước lúc Lý Tuệ Hiền đi, từng bảo anh gọi bà là ‘Mẹ’.
Chữ này, là lời hứa của anh với Lý Tuệ Hiền.
Tây Thuần ngơ ngác nhìn Trình Nghi Bắc, “Anh đổi từ lâu rồi mà?”
Trình Nghi Bắc thở dài, “Nên giờ chúng ta là người nhà, chúng ta là người thân, không còn là cảm xúc của riêng em nữa, sẽ ảnh hưởng đến anh, biết chưa?”
Cô cố nặn ra một nụ cười, “Em không chỉ có một mình.”
Về lại quê hương, di thể của Lý Tuệ Hiền được đặt ở cửa, tin buồn đã báo, nên có rất nhiều người đến cáo biệt.
Có những người họ quen, có những người họ chẳng chút ấn tượng, buồn cười là những người đó đều gửi tiền cho một vị trưởng bối họ mời đến, rồi ghi lại ai gửi bao nhiêu, ai gửi ít, ai gửi nhiều. Ngỡ như một nhiệm vụ đã được phân công rành rọt, chỉ cần hoàn thành thế thôi, nhiều khuôn mặt như thế đấy, nhưng mấyi thật tâm đau lòng?
Đầu Tây Thuần và Trần Tư Dao đều mang ‘Vải hiếu’, điều này cũng khá được xem trọng, vải trên đầu mà ngắn không có đuôi dài là không có máu mủ với người đã khuất. Tây Thuần cầm một miếng vải, bảo Trình Nghi Bắc ngồi trên ghế, quấn miếng khăn trắng lên cho anh.
Tối đến, Tây Thuần với Trình Nghi Bắc canh nửa đêm đầu, Trần Tư Dao với Diệp Húc Đình canh nửa sau đến sáng.
Tây Thuần bỏ từng tờ giấy tiền vào chậu than còn đỏ lửa, hết tờ này đến tờ khác.
Tây Thuần đứng dậy, lấy cái chén dưới quan tài, châm thêm chút dầu, để giấy kia làm mồi lửa thỏa sức cháy sáng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, chỉ có hai người họ.
Tây Thuần ngẩng đầu, nhìn hàng vạn vì sao trên kia, “Hồi trước em mãi cũng không thể hiểu được, là đám tang, mà cớ sao người người lại có thể vừa chơi mạt chược vừa nói cười vô tư trong thời gian đau xót này, sau này mới hiểu, thương tâm có thật, buồn khổ cũng có thật, nhưng không thể bắt người khác đau buồn mỗi giờ mỗi khắc theo mình được!”
Trình Nghi Bắc cũng đốt từng tờ tiền, anh biết, hôm nay cô thấy nhiều khách đến viếng, chuyện đầu tiên khi bước vào cửa là kéo hội đi chơi mạt chược.
Cô thấy khó chịu.
Các trưởng lão trong thôn chỉ các cô những điều nên làm, nên cứ theo phong tục mà lm.
Lấy giấy tiền vàng bạc xếp thành từng chồng, sau đó lấy giấy trắng bọc lại, ở ngoài viết tên người đã khuất, đến lúc đó đem số tiền này đốt chung.
Cắt thêm giấy thành nhiều quần áo giấy, mua thêm gậy trúc làm nhà, cũng đốt chung luôn.
Những chuyện phiền toái này đều do Trình Nghi Bắc với Diệp Húc Đình liên hệ, kể cả mời dàn nhạc quàn linh.
Theo tập tục, ngày thứ hai sau khi đưa di thể đi hỏa táng về, buổi tối phải tấu sáo và trống.
Trước kia, Tây Thuần ghét nhất là khâu hỏa táng, cảm thấy tẻ nhạt với làm cho người ta bức bối, thế rồi cũng đến phiên mình, vẫn phải chấp nhận. Cha dượng có tín ngưỡng, có theo đạo, nên những cái gì bớt được là bớt hết, cô có phần tư lợi cho rằng đây là chuyện gạt người tốt nhất tôn giáo từng làm được.
Sớm hôm sau, cô cùng Trình Nghi Bắc đến trại hỏa táng, bởi Diệp Húc Đình với Trần Tư Dao canh từ giữa đêm đến rạng sáng, hơn nữa hôm nay khách cũng đến hàng dài, cần phải an bài thỏa đáng.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Tây Thuần đến đây, bọn họ đến rất sớm, nên được xếp trước, họ đứng chẳng bao lâu đã thấy nhiều gia đình khác mang người thân đến đây.
Trước khi đưa di thể vào lò, thân nhân sẽ có mười phút tiễn đưa cuối cùng, cả các khúc nhạc tiễn đưa bi thương, ghi nhớ công ơn dưỡng dục của đấng sinh thành, tất cả thân nhân đi vòng quanh di thể ba vòng.
Ngay giờ phút này, khóe mắt Tây Thuần ướt đẫm.
Phút vĩnh biệt cuối cùng cũng là lời vĩnh biệt mãi mãi, cô không còn cơ hội gặp lại mẹ nữa, mọi lời dạy đều đọng thành vĩnh hằng.
Trình Nghi Bắc ôm lấy Tây Thuần tiến vào trong, thật ra chẳng thấy được gì cả, nhưng lại muốn tận mắt thấy, thấy ngọn lửa hừng hực thiêu rụi kia.
Tây Thuần ngồi bệt xuống đất, Trình Nghi Bắc ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng.
“Cũng không phải lần đầu chứng kiến chuyện này.” Cô nắm chặt tay Trình Nghi Bắc, “Khi mẹ anh ấy ra đi, em đến cùng anh ấy.”
Trình Nghi Bắc đờ người, nhưng vẫn an tĩnh nghe cô nói tiếp, “Khi đó, anh ấy mất đi người mẹ duy nhất của mình, trong lòng anh ấy cũng chẳng chừa chỗ cho người cha ấy. Anh ấy nói anh ấy chỉ có chính mình thôi, em muốn được ở bên anh ấy, nói cho anh ấy hay anh ấy không chỉ có một mình, anh ấy còn có em. Còn bây giờ, em cũng thế, cũng mất đi người thân duy nhất, máu thịt cuối cùng.”
Mắt Trình Nghi Bắc phiếm hồng, “Em cũng có anh.”
Tây Thuần sờ mặt anh, khóc càng dữ dội hơn, “Em biết em có anh, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra những lời này.”
“Tây Thuần, không chỉ em có anh, anh cũng có em, chắc là cộng sinh.”
Tây Thuần vùi vào ngực anh, “Em biết, từ trước đến nay em chưa bao giờ xem anh là anh ấy, một giây một phút cũng không chứ đừng nói… Anh ấy mãi mãi là anh ấy, anh mãi mãi là anh, em phân biệt rất rõ.”
Có thể lúc đầu cô vì ích kỉ mà quan hệ với anh, nhưng tình cảm của cô chưa bao giờ là giả, chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của anh.
Khi bọn họ về đến nhà, ráng chiều đã buông xuống, theo phong tục, mai là tới ngày chôn cất.
Hôm nay người đến rất đông, nhưng chỉ đeo lên gương mặt buồn thương đốt ít giấy tiền vàng bạc rồi mất hút.
Bài bạc, mạc chược, lại náo nhiệt vô cùng.
Tây Thuần không muốn thấy những thứ này, quay vào bếp giúp đỡ, Trình Nghi Bắc luôn như hình với bóng bên cô, phu xướng phụ tùy, mỗi khi có người hỏi anh là ai, Tây Thuần sẽ rất thản nhiên trả lời, “Chồng tôi.”
Sau mấy hôm, Tây Thuần học được thêm một món đậu.
Chẳng bao lâu là xong món rau đơn giản, xong thì lấy muôi múc ra. Đầu tiên dùng nước sôi luộc đậu cho chín. Xong rồi thì xào qua xào lại rau trong nồi, đổ thêm đậu vừa luộc vào, cuối cùng cho nước cơm vào nồi. Vậy là món đậu mọi người yêu thích ra đời, hầu như mọi người đều tranh nhau ăn.
Tây Thuần chan món này vào, ăn cơm thế này cô lại ăn được thêm nửa chén nữa.
Cô tuyệt đối không phải người nhìn thức ăn rồi mới quyết định ăn bao nhiêu đâu.
Tối đến, đại khái là một tối bi ai, dàn nhạc hòa tấu dẫn trước, vài người có quan hệ thân thuộc theo sau. Đầu tiên là cúi lạy trước quan tài, quỳ gối, sau đó cầm nén hương cầu phúc cho chuyến đi. Cứ lập đi lập lại, cứ vài phút cúi lạy thì nghỉ ngơi một chút, cứ quy theo người dẫn đầu. Lúc cúi lạy, Trình Nghi Bắc lấy một chồng giấy lót dưới gối Tây Thuần, Tây Thuần bảo anh đệm đi, anh không chịu. Hết lượt này đến lượt khác, loay hoay tới sáng hôm sau mới xong.
Kỳ thật rất đơn giản, đặt ba bàn lớn ở dưới, ở trên đặt một bàn nhỏ, bắt ghế đẩu chuỗi lại với nhau.
Mọi người vẫn đi thẳng hàng, vài người nói chuyện xì xầm, nhưng bây giờ chỉ muốn bước nhanh qua cái bàn, cầu cho người đã khuất có thể thuận lợi qua cầu Nại Hà.
Nhưng đến bước thứ ba, người dẫn đầu bị kẹt, dàn xếp một hồi, sau cùng bọn họ mới hiểu ý, ý là biếu tiền.
Trần Tư Dao mang hết tiền bạc trên người mình với Diệp Húc Đình đưa cho người đó.
Đến khi kết thúc, Trần Tư Dao mới thầm mắng mình ngu si, tuy tình thế bắt buộc phải chìa tiền ra, nhưng mình cũng đâu cần phải tích cực xì tiền ra thế kia.
Thế là Trần Tư Dao lại cãi một trận với Diệp Húc Đình, nguyên nhân là do Diệp Húc Đình không chịu nhắc nên mới mắc sai lầm…
Ngày hôm sau, an táng xong, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người đều mệt chết được.
Nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, nào là sửa mộ, nào là tìm thợ đá, nào là tìm xe, nào là chọn đá.
Mấy chuyện này, Diệp Húc Đình với Trình Nghi Bắc lo hết.
Trần Tư Dao đứng sua lưng Tây Thuần, “Tự nhiên thấy nhà có đàn ông cũng khỏe lắm chứ, những chuyện nặng nhọc đã có họ lo hết.”
“Phải đấy.” Tây Thuần xoay người nhìn Trần Tư Dao, “Có người san sẻ trách nhiệm với mình, cùng tiến cùng lùi với mình.”
Trần Tư Dao cúi đầu cười, “Tây Thuần, qua chuyện này, chị nhất định phải nói cho em hay, em không được chết sớm hơn chị, mệt thế này chị không muốn gánh thêm trận nào nữa.”
Mày Tây Thuần nhăn tít, không nói lời nào.
Vừa hay Diệp Húc Đình cũng tới đây, Trần Tư Dao bước tới trước mặt Diệp Húc Đình, “Anh cũng thế.”
Coi như cô ích kỉ đi, người thân của cô, ai cũng không được ra đi trước cô, không được gây thêm phiền toái cho cô nữa.
Không được phép làm cô khổ sở nữa.
Tây Thuần yên lặng lánh đi, chừa lại không gian cho bọn họ.
Lúc Tây Thuần tìm thấy Trình Nghi Bắc, dường như anh đang cố tìm ra lời giải đáp cho một câu hỏi khó, mày cứ nhăn tít lại với nhau.
Cô bước đến, ngón tay anh cứ gõ không ngừng, “Đang nghĩ gì đấy?”
“Tây Thuần.”
“Vâng? Sao thế?”
“Em muốn đi gặp anh ấy không?”
Cô hơi nghi hoặc.
Đôi người anh trong vắt, “Trình Dục Bắc, anh cùng cha khác mẹ với anh,…”
Anh không thể nói nổi nữa.
Cô nắm tay anh, “Anh vẫn để ý đến sự tồn tại của anh ấy ư?”
Ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt cô, kéo cô vào ngực mình, “Để ý chứ, vô cùng để ý là đằng khác. Anh ấy tượng trưng cho hồi ức của em, anh không thể phủ định nó. Còn nữa, nếu anh đã chọn em, dĩ nhiên phải chấp nhận luôn cả hồi ức của em.”
“Cám ơn.”
“Ngốc quá, anh đâu phải người ngoài.”
Anh là người sẽ cùng cô đi trọn kiếp này, anh không phải người ngoài, mãi mãi không phải người ngoài.
Họ cùng đến nghĩa trang, nơi Trình Dục Bắc gắn mình với đất mẹ, nơi này rất hẻo lánh, nhưng phong cảnh lại quyến rũ vô ngần.
Tây Thuần cầm bó hoa cúc trong tay, nhưng nó lại chẳng hấp dẫn bằng người trong mộ phần, “Trước nay em vẫn không dám đến gặp anh, không muốn xuất hiện trước mặt anh. Bởi mãi mà em cũng chẳng thể tin rằng, anh đã dứt khoác rời xa cuộc đời em, em không muốn chấp nhận. Nhưng bây giờ, em đã đến gặp anh rồi nè.”
Tây Thuần đặt bó hoa xuống, sau đó nắm chặt tay Trình Nghi Bắc, nói với bia mộ, “Em làm được rồi, em có được hạnh phúc rồi, anh thấy không?”
Cô thật sự làm được rồi, gặp được người trao cho cô hạnh phúc.
Thấy không anh?
Cuối cùng cô đã có thể tự tin nói với chính mình, tôi nắm được hạnh phúc rồi này.
Cuối cũng cũng có thể.
Trình Nghi Bắchở một hơi thật dài, như ngờ vực, nhưng rốt cuộc cũng mở miệng, “Anh, em sẽ trao tất cả hạnh phúc cho Tây Thuần, dùng cả sinh mệnh của em để cô ấy được hạnh phúc.”
Tây Thuần nhìn anh, anh mỉm cười, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Tay anh ôm eo cô, “Chúng ta sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Mọi chuyện ở nhà đều giải quyết êm xuôi hết, Diệp Húc Đình kiên quyết chuyển trường cho Tiểu Bảo, đưa Trần Tư Dao về nhà, chẳng bao lâu họ đã về thành phố Bắc Xuyên.
Còn Trình Nghi Bắc và Tây Thuần thì quyết định ở lại thêm vài ngày.
Trình Nghi Bắc rất hào hứng, muốn đưa Tây Thuần đi ngắm cảnh đẹp còn đọng lại nhiều đớn đau trong cô, anh không muốn cô có bất kì tiếc nuối nào nữa.
Rừng phong diệp năm ấy, anh nguyện ý ngắm cùng cô.
Còn Tây Thuần, cũng thuận theo chứ không cự tuyệt.
Khi cô đến chốn cũ, nhất thời sản sinh ra nhiều cung bậc cảm xúc, kiến trúc đã đổi mới nhiều, lại trở thành đô thành phồn hoa lộng lẫy, mấy ai còn nhớ nơi này từng là một đống đổ nát.
Cô nắm tay Trình Nghi Bắc, “Năm ấy, chúng em gặp động đất ngay tại nơi này.”
Cô lấy tay chỉ.
Trình Nghi Bắc ngó theo, bây giờ đã thành một đài phun nước, đến cả nửa dấu chân cũng chẳng còn lưu lại.
“Còn…” Khó chịu ư?
Cô lắc đầu, “Em đã chấp nhập được rồi, anh đừng lo lắng quá, điều làm em bận tâm là em không phải là trẻ con.”
Anh cười cười, “Anh thà em làm một đứa trẻ, muốn khóc thì khóc, muốn cười là cười.”
“Được thôi. Chỉ sợ anh chịu không nổi tính em thôi.”
“Tào lao.” Anh véo mũi cô, “Nha đầu, anh đã chịu không nổi em bao giờ chưa?”
Cô nghĩ cả buổi, hình như không có, nếu không bao gồm chuyện ở bệnh viện, nhưng cô không muốn nhai lại chuyện này, thâm tâm cô biết, đó không phải ý của anh.
“Em sợ đến khi em hoa tàn ít bướm, anh mới bắt đầu.”
“Khi đó, anh cũng thành ông lão rồi, sợ em chán anh thì có!”
“Con gái mau già hơn con trai nha.” Dù cô rất không muốn thừa nhận điều này.
Trình Nghi Bắc cười dịu dàng, “Vậy thì đối xử tốt với anh đi, không, phải tốt thật tốt với anh, để anh không thể thoát khỏi em.”
Cô cào cấu anh một trận, “Từ khi nào anh miệng lưỡi thế hả?”
Anh ôm chặt cô, nói nhỏ bên tai cô, “Em không biết á?”
“Không đứng đắn gì hết.”
Hiện tại, không có bất kì điều ý ngoài ý muốn xảy đến, rốt cuộc cô cũng có thể ngắm được rừng Diệp Phong cô luôn trông đợi.
Phong diệp rực đỏ cả một mảnh trời, như ngọn lửa đang rực cháy, như thiêu đốt cả kiếp người.
Chân đạp trên lá, cành cành xao động.
Đây thật sự là chuyện thần kỳ nhất trên đời.
Vô số lá phong theo gió lất phất rơi xuống, như một trời mưa rơi, dộn dập rối rít.
Cô đứng ở giữa, đi lòng vòng, tiện tay bắt một đống lá phong.
Trình Nghi Bắc lẳng lặng nhìn cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, mắt cô tràn đầy khao khát và nhiệt huyết thanh xuân, anh nghĩ mãi rốt cục cô có điểm gì đặc biệt, bởi trong mắt cô khi ấy ngập tràhạnh phúc, sau này trong mắt cô chỉ có hửng hờ.
Hóa ra, do cô chạm vào một phong cảnh ban cho cô tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.
Giờ đây, anh cũng đã trở thành phong cảnh cho cô tình yêu và hạnh phúc.
Anh tiện tay bắt lấy một lá phong đang rơi xuống, soi kĩ, vân lá rõ ràng, đỏ vàng đan xen, kết thành màu đỏ thẩm, thậm chí có chỗ hơi hồng.
“Trình Nghi Bắc.”
Cô gọi to tên anh, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gom một đống là phong dưới đất, giơ lên ném hết vào mặt anh, “Ha ha, anh ngốc quá đi.”
Anh cũng chẳng ủ ê, nhân lúc cô không chú ý, cũng vơ một nắm lá ném qua cô.
Hai người giỡn cả buổi, Tây Thuần không phúc, “Anh phải nhường em chớ.”
Anh híp mắt, kiêu ngạo.
Tây Thuần nhảy cẩng lên người anh, anh không đứng vững, lảo đảo ngã xuống, Tây Thuần đè lên người anh.
Một tay Trình Nghi Bắc đỡ người cô, không nhận ra, cô cũng có lúc ngang không tưởng?
Cô nhìn anh lâu ơi là lâu, khẽ cắn môi, hướng về mặt anh.
Nào ngờ một lá phong đáp ngay mặt Trình Nghi Bắc, phá đám viễn cảnh thân mật sắp diễn ra.
Cô cười rộ lên.
Trình Nghi Bắc lấy phiến lá ra, nhìn tướng cười như điên của cô, lập tức xoay người đè cô dưới thân, “Chúng ta làm tiếp chuyện vừa rồi đi.”
Tây Thuần chớp chớp mắt, “Em mới định ép anh bắt đầu.”
Trình Nghi Bắc mỉm cười, “Anh cũng muốn ép em bắt đầu.” Anh cúi đầu hôn lên cánh môi cô, triền miên, lại nói, “Nhưng của anh cần trả công.”
Cô nhìn vào mắt anh, đây là quang cảnh của cô, quang cảnh đẹp nhất.