- Trang chủ
- Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
- Chương 19
Tác giả: Lục Xu
Converter: Mây
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc về đến nhà thì thấy Tây Thuần đang đứng ngẩn người ngoài ban
công, anh đờ người chốc lát, mang văn kiện này nọ cất vào thư phòng, sau đó mới bước ra ban công, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau: “Sao lại đứng ngoài này? Gió lớn lắm, cẩn thận kẻo cảm”.
Tây Thuần quay sang, gương mặt anh phóng đại trong mắt cô.
Thật sự lúc này cô rất muốn biết, khi anh tức giận trông sẽ thế nào.
Vẫn bộ dạng điềm nhiên bất cần, không quan tâm tới ai hay sẽ trưng ra bộ
mặt đáng ghét, thật khó tưởng tượng ra anh sẽ điên loạn đập phá đồ đạc
hay là gào thét, cái này không biết có ăn khớp với anh không.
“Suốt ngày ở trong phòng, buồn chán lắm”. Cô mím môi, đối với anh động tác
này rất thân mật, mà thật ra cũng không có gì, như một thói quen rồi:
thói quen ôm ấp anh.
Nói đúng hơn là bọn họ phát triển quá nhanh. Cũng không thể nói là phát
triển quá nhanh, phải nói là quá trình có lược bỏ vài giai đoạn, hướng
thẳng đến trung điểm, nên luôn thấy thiếu gì đó, tột cùng là thiếu cái
gì cũng chẳng ai biết.
Mặt anh thì vùi vào vai cô, nhưng tay vẫn ôm lấy eo cô.
Không hiểu sao ôm cô có thể khiến anh cảm nhận được một loại bình yên chưa bao giờ có trước đây.
Nhắm mắt lại, bản thân như là con thuyền bập bềnh giữa biển lớn, bởi có cô, mà có cảm giác như mình đã tìm được bờ cập bến.
Đây là một cảm giác rất đỗi kì diệu.
Gương mặt anh thấm mỏi mệt, có nghĩa cả ngày nay cực kỳ bận rộn.
Cô đưa tay mở vòng ôm của anh: “Ăn cơm chưa?”
Anh lắc đầu.
Cô mỉm cười bước vào trong, tự mình nấu cơm.
Còn Trình Nghi Bắc thì ngây người nhìn bóng lưng của cô, lại đúng cảm giác
này, nhìn không thấu cô, không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì. Như thể cô chỉ là người ngoài cuộc, thản nhiên đứng một bên, không quá hào hứng
cũng chẳng thấy biểu hiện gì.
Mà cô thì lại nghĩ rất đơn giản, chỉ mong anh có thể ăn cơm sớm một chút rồi mau chóng nghỉ ngơi.
Nếu biết cô chủ động nấu cơm mà kết quả sẽ thành ra thế này, chết cô cũng không bước vô bếp.
Tay anh cởi bỏ dây lưng áo ngủ của cô, vuốt ve làn da trơn truột của cô. Cô giãy dụa đôi chút, kháng cự theo bản năng, nhắc nhở anh cô đang mang
thai, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi làm. Nhưng mà không thắng được
với động tác của anh, bởi vậy cô chọn thỏa hiệp.
Hai tay anh chống hai bên cơ thể cô, không muốn cô phải chịu sức nặng của anh.
Trong lúc anh hôn cô, cũng không thấy cô bài xích.
Thuận theo anh, tay cô len lỏi vào tóc anh.
Rõ ràng cả hai chẳng phải người quen thuộc nhất của nhau, cũng chẳng phải
hai kẻ yêu nhau sâu đậm, vậy mà lại làm chuyện thân mật nhất, lại còn
rất hiển nhiên.
Anh vuốt ve an ủi cô, ôm cô trong ngực, mà anh thì cúi đầu thở hổn hển.
Tay anh chậm rãi sờ vào mặt cô, anh đờ người không nhận ra, bởi mặt cô ướt nhem.
Cả người anh cứng ngắc.
Có vẻ như cô đã nhận ra sự khác thường của anh, tay bắt lấy tay anh: “Em bỗng nhớ tới một người, thấy thương cảm mà thôi”.
“Ừ”. Anh càng ôm cô chặt hơn, sau đó là một đêm không mộng mị.
**************
Hôm sau, Trình Nghi Bắc đến công ty từ sớm, Tây Thuần tiếp tục ở nhà.
Cô nghĩ cuộc sống cứ yên bình như vậy là được rồi, mỗi ngày chờ anh về
nhà, tán gẫu chút ít về ngày hôm nay, sống cuộc sống bình dị như mọi
người. Cái gọi là phiền não, thật ra tự do ta tìm lấy, tự hỏi nếu quên
thì sẽ thế nào, quên những muộn phiền kia đi, chỉ nhớ đến giây phút hạnh phúc này, có lẽ cuộc đời sẽ rất tuyệt vời.
Chỉ là lúc cô đang muốn ngủ thêm lát nữa, lại nhận được điện thoại từ bên
nhà xuất bản, đại ý là: tiểu thuyết ‘Hoàng hôn thủy tinh’ của cô không
thể xuất bản. Chuyện này làm cô lo lắng, lập tức rời giường, thay quần
áo, mang giày lao ra khỏi nhà.
Lúc ngồi xe bus cô còn chưa rõ nguyên nhân. Bởi lúc trước có không ít nhà
xuất bản liên hệ với cô, hi vọng có được quyền xuất bản, sở dĩ cô chọn
nhà xuất bản này cũng bởi phong cách làm việc của đối phương rất chuyên
nghiệp lại có cơ sở, hơn nữa ở thành phố C, có thể thuận tiện giải quyết vấn đề, sao giờ lại thành ra thế này?
Cô bước vào công ty xuất bản, tìm được người phụ trách.
Tiểu thuyết ‘Hoàng hôn thủy tinh’ của cô đến cả khâu in ấn cũng hoàn thành, chỉ chờ tung ra thị trường thôi.
Cô cau mày: “Tôi hi vọng nhận được lời giải thích hợp lý”.
Đối phương cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tây tiểu thư, chúng ta hợp tác lâu vậy
rồi, thậm chí còn hi vọng cô cho chúng tôi quyền xuất bản tác phẩm tiếp
theo của cô, cô nói không phải bất đắc dĩ chúng tôi sẽ dừng xuất bản
‘Hoàng hôn thủy tinh’ sao?”
“Tôi không muốn nghe cái này. Tôi chỉ biết là chúng ta đã kí hợp đồng, làm
trái với hợp đồng tôi nghĩ các người biết sẽ thế nào rồi”.
Đối phương chẳng thèm bận tâm: “Dĩ nhiên dĩ nhiên, chúng tôi sẽ bồi thường đúng theo hợp đồng”.
Điều này làm Tây Thuần khó hiểu: “Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?”
“Tây tiểu thư, không phải cô đắc tội với người đó à?”
Tây Thuần mang theo bực bội rời khỏi đó, đồng thời suy nghĩ về câu nói kia
có ý gì. Trong số những người cô đắc tội, đã vậy còn có thế lực lớn thế
kia. Người phụ trách ám chỉ quá rõ ràng, bất kể là ai nhà xuất bản cũng
không dám nhận sách của cô. Quả nhiên nhằm vào cô mà.
Đó giờ cô là người mà: người không động tôi tôi không động người, nhưng
lần này lại có người nhắm thẳng vào cô, nói vậy nghĩa là cô đã làm
chuyện khiến đối phương vô cùng tức giận.
Đầu tiên cô nghĩ đến Vương Hựu Địch, nhưng bác bỏ ngay lập tức. Dù cho có
người từng làm mình tổn thương, nhưng cũng không thể vì việc này xảy ra
mà phủ nhận người này. Cô cũng biết tình cảm kia phải dừng lại chắc chắn không phải lỗi ở một người, bản thân cô cũng phải chịu một nửa trách
nhiệm, cô không nên xem anh như người đã phạm tội tài trời. Cô cảm động
đối phương từng rất tốt với cô, tốt và xấu đều như nhau, cùng tồn tại
không thể xóa nhòa.
Vậy chỉ còn một người.
Kỳ thật cô không hiểu Đỗ Trạch Nhiên lắm, thuộc dạng thiên chi kiêu tử(*), luôn tự cho bản thân muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được, bẩm sinh đã kiêu ngạo.
(*)Thiên chi kiêu tử: Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu hay đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương
Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Có lẽ chuyện lần trước Trình Nghi Bắc dẫn cô đến buổi tụ họp đã đến tai Đỗ Trạch Nhiên, nên giờ ra tay áp đảo tinh thần cô, để cho cô biết người
không biết suy nghĩ sẽ có kết cục thế nào.
Ít nhiều cô cũng biết cái gọi là môn đăng hộ đối trong giới thượng lưu,
cũng bởi chỉ có cách nghĩ này mới có thể giúp bản thân có địa vị cao
chót vót, khác xa bọn người thấp kém. Cô không thể hiểu nổi, tại sao
trong lòng bọn họ cho rằng chỉ có bọn họ mới xứng đáng có cuộc sống đó,
bọn họ được phép đùa bỡn những người bình thường, nhìn người ta nhận hết đau khổ, mình thì vỗ tay cười người ta bị đùa giỡn trong tay mình.
Có lẽ giây phút đó cô đã hiểu được: vì sao khi ở cùng Trình Nghi Bắc cô
luôn cảm thấy rất bình yên, bởi anh tốt với cô đến nỗi tôn trọng cô từ
những điều vụn vặt nhất, anh không giống Vương Hựu Địch mỗi lần tốt với
cô rồi sẽ bắt cô đáp trả lại y như vậy, khi anh làm việc cũng chẳng coi
mình là đương nhiên được quyền làm thế này, không thể làm thế kia… Chắc
bởi do bản tính. An toàn như vậy, khiến cô thấy bình yên không thôi.