Tác giả: Mimura livia
Sau 1 tháng, kể từ khi đến thế giới này, thông qua lời kể của Phụ thần, Ly Nguyệt biết mình đã xuyên không tới một thế giới tiên hiệp. Và trong một lần Phụ thần lỡ miệng nói về con trai hắn, nàng phát hiện thế giới này chính là thế giới trong truyện “Tam sinh tam thế thập lý đào hoa” nàng đã đọc trước đó. Thế giới này gồm Thiên tộc, Thanh Khâu, Ma tộc, Dực tộc. Nhưng quan hệ giữa Ma tộc và Thiên Tộc hình như không được tốt lắm. Nếu nàng nhớ không nhầm thì cũng vì cuộc chiến tranh giữa Thiên tộc và Ma tộc mà Mẫu thần và Phụ thần đều lần lượt trở về với hỗn độn. Rồi từ đó Bạch Thiển, Dạ Hoa mới lần lượt ra đời.
“Ly Nguyệt!! Ngươi lại mất tập trung, chép phạt 200 lần trận pháp đồ cho ta!”_Phụ thần anh minh thần võ nhìn thấy Ly Nguyệt ngồi ngẩn người trong lúc học liền bực mình nói. Hắn buồn bực xoa thái dương.
Nàng thật sự là con của Thiên đạo sao? Nếu không phải do chính Thiên đạo chỉ điểm, thì hắn thật sự khó mà tin được. Đường đường là con của Thiên đạo mà thiên phú lại... Thật khó mà nói nên lời! Haizz.. Không biết quyết định dạy cách tu tiên cho nàng là đúng hay sai đây?
Ly Nguyệt giật mình hồi tỉnh, nghe thấy lời Phụ thần nói mà bĩu môi, phồng má: “Phụ thần, có thể đổi sang chép phạt cái khác không? Ta học thuộc hết các trận pháp rồi.”
“Học thuộc mà không thi triển được thì còn nói làm gì! Mau chép phạt cho ta!”_ Phụ thần giật giật khóe miệng, lắc đầu nói.
“Ngài!! Độc ác quá đi!”_ Ly Nguyệt uất ức. Tức mà không nói lại được.
Nàng ỉu xìu ngồi chép phạt. Phụ thần thấy vậy đắc ý rời đi.
- --------
Vào một đêm trăng sáng vằng vặc, sao sáng đầy trời, sau n lần thử nghiệm dẫn khí nhập thể thất bại thảm hại, Ly Nguyệt nhìn trời mà than: “Rốt cuộc thì đan điền là cái gì đây? Nhập khí đan điền thì như thế nào a?! KHÓ QUÁ ĐI!!!”
Và cuối cùng, sau 2 năm học tập và khổ cực rèn luyện, Ly Nguyệt đã thành công dẫn linh khí nhập đan điền. Ly Nguyệt sung sướng hét lên: “Phụ thần, ta thành công rồi! Thành công rồi!!”
“Đừng vui mừng quá sớm! Nó cũng chỉ là bước khởi đầu trong quá trình tu luyện thành tiên mà thôi! Ngươi sẽ còn phải tu luyện nhiều lắm!”_ Phụ thần tạt cho Ly Nguyệt một gáo nước lạnh làm nàng hụt hẫng.
“Ta biết rồi!”_ Ly Nguyệt ỉu xìu nói nhỏ, đi ra ngoài trời tập kiếm pháp.
Phụ thần thấy vậy lắc đầu rời đi. Thật không biết đến lúc nào hắn mới có thể kết thúc tháng ngày đi đi về về này. Người không biết còn tưởng hắn nuôi dưỡng tiểu thiếp ở bên ngoài. Thân phận của Ly Nguyệt thật sự khó mà nói rõ cho người khác được, nếu không sẽ kéo theo một đống rắc rối. Huống chi nàng còn chưa có năng lực để tự bảo vệ bản thân. Haizz.. Cuối cùng, người khó xử cũng là hắn a!
- --------
Nhìn Phụ thần lén lút trở về nhà, Mặc Uyên nhíu nhíu mày. Hắn thật không hiểu phụ quân đang làm chuyện gì mà cứ phải lén lút đi đi về về. Thậm chí cũng không còn nghiêm khắc chỉ dạy cho hắn như trước. Nếu lúc trước hắn thi triển pháp thuật mới cho dù thành công hay thất bại, phụ quân cũng chưa bao giờ hài lòng, thì bây giờ lại ngược lại, thậm chí còn hay khen hắn thiên phú tốt, tư chất thông minh thế này thế nọ. Liệu có phải là có liên quan đến việc phụ quân thường xuyên lén lút rời nhà đi?
“ Xem ra, ta phải mượn pháp khí của mẫu thân để lén tìm hiểu chuyện này mới được. Nếu phụ quân đã không muốn cho ta và mẫu thân biết thì ta cũng nên giấu chuyện này với mẫu thân, để tránh người lo lắng.”_ Mặc Uyên trầm ngâm nói nhỏ.
Và cuối cùng thì hắn cũng phát hiện ra bí mật của phụ quân. Thì ra phụ quân đang dạy phương pháp tu tiên cho một phàm nhân. Chỉ là hắn vẫn không biết tại sao phụ quân lại phải dạy tu tiên cho phàm nhân đó? Phàm nhân đó và phụ quân có quan hệ gì?
Để làm rõ nghi vấn trong lòng, Mặc Uyên đợi Phụ thần rời đi rồi mới bắt đầu tiến đến ngôi nhà Ly Nguyệt ở và dò hỏi.
“Có người không? Cho ta xin chút nước uống được không?”_ Mặc Uyên viện cớ tiến tới gần.
Ly Nguyệt kinh ngạc đi mở cửa. Nàng thật không ngờ nơi này cũng có người khác sống bởi nơi này rất hoang vu. Nhìn cậu bé trước mặt cao hơn nàng một cái đầu, Ly Nguyệt giật giật khóe miệng. Sao hắn còn nhỏ tuổi mà đẹp trai thế?! Mà hình như thế giới này toàn người đẹp hay sao ý!?
“Ngươi là ai? Sao lại tới đây?”_ Ly Nguyệt nghi hoặc.
Mặc Uyên nhìn thấy cô bé trước mặt mà ngẩn người quên luôn cả trả lời. Trong mắt hắn, Ly Nguyệt tựa như một tiểu tinh linh trong sáng, ngây thơ không hiểu sự đời.
Ly Nguyệt thấy Mặc Uyên chỉ nhìn mình không nói liền lấy tay khua khua tay trước mặt Mặc Uyên. Mặc Uyên giật mình hồi tỉnh: “Xin lỗi đã thất lễ. Ta là Tuyên Mặc. Lúc đi ngang qua đây thấy hơi khát nước nên ta mới xin cô nương cho chút nước uống.”
“A! à, hóa ra là vậy. Ngươi có muốn vào ngồi nghỉ một lát không?”_ Ly Nguyệt hào phóng mời khách.
“Ta có thể sao?”_ Mặc Uyên vui sướng trong lòng vì cá đã mắc câu nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ nghi ngại.
Ly Nguyệt đưa tay tỏ ý mời Mặc Uyên vào nhà. Nhìn cách sắp xếp đồ đạc trong phòng, Mặc Uyên thấy có chút mới lạ và độc đáo, rất khác với cách sắp xếp phổ biến của mọi người. Cả căn phòng thoang thoảng hương hoa nhài khiến tinh thần Mặc Uyên thư giãn hẳn ra.
“Ngươi đợi một chút, ta đi pha ấm trà mới.”_Nói xong, Ly Nguyệt đi lấy trà để pha.
“Vậy làm phiền cô nương.”_Mặc Uyên nhàn nhạt nói.
- -----
“Để ngươi đợi lâu rồi, trà của ngươi nè.”_Ly Nguyệt đưa cho Mặc Uyên một cốc trà.
Mặc Uyên tiếp nhận cốc trà, lịch sự nói: “Không có chi! Cô nương có thể cho ta ở lại nghỉ một lát là ta đã mãn nguyện rồi, huống chi còn được uống trà do cô nương pha.”
Uống một ngụm trà, Mặc Uyên nhắm mắt lại cảm nhận hương trà. Vị ngọt thanh và mùi thơm mát của trà khiến cố họng của Mặc Uyên cảm thấy thật thoải mái.
“Rất ngon. “
“Tuyên Mặc, ngươi thấy ngon thật sao?!”_ Ly Nguyệt trông mong nhìn Mặc Uyên.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh đang chờ đợi câu trả lời, Mặc Uyên thấy có chút xao xuyến trong lòng. Thật là một tiểu cô nương đáng yêu!
“Thật sự rất ngon. Trà có vị ngọt nhưng lại không ngấy, mùi hương thanh mát khiến người uống giải nhiệt trong người, tinh thần trở nên tỉnh táo. Phải rồi, cô nương tên là gì?”
Nghe thấy lời khẳng định của Mặc Uyên, Ly Nguyệt vui sướng nở nụ cười thật tươi. Ha ha.. Cuối cùng cũng có người khen trà của ta ngon!
“Ta tên là Ly Nguyệt. Ngươi là người đầu tiên khen nó ngon đó, cảm ơn!”_ Ly Nguyệt cười nói.
Mặc Uyên thấy nàng cười như hoa nở liền ngẩn người nhìn. Nhận ra bản thân lại mất tập trung, Mặc Uyên ảo não trong lòng. Mình bị sao vậy?
“Lúc nãy, trước khi đến đây, ta thấy có một vị thượng thần từ nơi này đi ra, người đó là người thân của Ly Nguyệt cô nương sao?”_ Mặc Uyên tỏ ý tò mò hỏi thực chất là dò hỏi thông tin.
“À, người đó sao? Là một vị bằng hữu của ta, ngươi biết người đó sao?”_ Ly Nguyệt thản nhiên nói, không hề nhận ra ánh mắt khác thường của Mặc Uyên khi nói về Phụ thần.
Mặc Uyên nghe vậy liền nói dối không chớp mắt: “Ta không biết vị đó. Chỉ là ta thấy cô nương là một người phàm mà lại quen với một vị thượng thần nên thấy lạ thôi.”
“Cũng phải ha...!”_ Ly Nguyệt gượng cười có chút bất đắc dĩ, có chút chột dạ. Mong là hắn đừng có nghi ngờ gì. Cái thân phận đặc biệt này của nàng dễ khiến cho người ta nảy sinh lòng tham mà lợi dụng nàng, hoặc vì ghen ghét mà hại nàng. Haizz...
Thấy nụ cười gượng ép của Ly Nguyệt, Mặc Uyên hắn nghĩ nàng và phụ quân quen biết nhau trong tình cảnh bất đắc dĩ, vì thế hắn thấy có chút hối hận khi hỏi nàng chuyện này khiến nàng nhớ lại thứ không nên nhớ. Nhưng Mặc Uyên nào có biết Ly Nguyệt cười gượng ép vì cái thân phận phức tạp của mình.