- Trang chủ
- Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
- Chương 148: Kiếp Thứ Ba 2
Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến
Lúc Thẩm Nhiễm tỉnh lại, phủ Vân Dương hầu đã rối loạn thành một đoàn.
Hầu phu nhân nắm tay Thẩm Nhiễm, ôn nhu hỏi: "Nhiễm Nhiễm, khá hơn chút nào chưa con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nhiễm tái nhợt, nàng từ từ mở mắt ra, ký ức hỗn độn, giọng khàn khàn yếu ớt nói: "Mẫu thân, con hồi phủ thế nào ạ?"
Hầu phu nhân nhìn nàng, hốc mắt đỏ lên, "Là hoàng hậu nương nương phái người đưa con trở về."
Bà thế nào cũng không thể nghĩ đến, đường đường là trưởng nữ của phủ Vân Dương hầu, thế nhưng lại ở ngay dưới mí mắt của Hoàng hậu nương nương bị một tên sĩ tử nghèo hèn bế ra khỏi hồ. Lại còn là ở dưới ánh mắt chú mục của vô số người.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nhiễm khàn giọng hỏi tiếp: "Chuyện sau đó thì sao ạ?"
"Hoàng hậu nương nương trách phạt tám cung nữ mỗi người bốn mươi bản tử, xuống tay không lưu nửa điểm nhân tình." Hầu phu nhân lại nói: "Về phần tên Chu Thuật An kia, cha con đã điều tra hắn rồi, trước mắt chỉ biết hắn là một tên sĩ tử xuất thân hàn môn(*)."
(*) Hàn môn là nhà nghèo.
Thẩm Nhiễm nhíu mày, vội vàng nói: "Mẫu thân, chuyện này có điểm kỳ quặc. Rõ ràng vị trí của con và nơi các lang quân đứng cách nhau tận một cây cầu, sao hắn có thể đúng lúc, nhảy xuống cứu con nhanh như vậy?"
Dứt lời, Thẩm Nhiễm lại ho khan.
Hầu phu nhân vỗ vỗ lưng nàng, "Nhiễm Nhiễm, đừng lo lắng, Hoàng hậu nương nương đã phái người đi trấn áp việc này, hiện tại sức khỏe quan trọng hơn, con mau dưỡng bệnh cho tốt, mùa thu nước lạnh, chớ nên để lại mầm bệnh."
Đúng lúc này, Thẩm Dao và Thẩm Chân cùng đi đến.
"Hứa Ý Ninh sao có thể để một mình tỷ ở đấy được! Đại tỷ trước mắt còn đang nghị thân, bây giờ lại xảy ra việc này..." Thẩm Dao nghĩ vậy, lại kinh hô: "Tên sĩ tử nhà nghèo kia liệu có mượn cớ này để cầu hôn tỷ hay không?"
Trên mặt Thẩm Tam cô nương vẫn còn mang vài nét trẻ con ngây thơ, nghe tỷ tỷ nói mấy lời kia thì kéo nhẹ tay Thẩm Dao thì thầm: "Nhị tỷ, Đại tỷ vẫn đang bệnh..." Ý ngoài lời là: Tỷ đừng nói thêm gì nữa...
Thẩm Dao phát hiện mình lỡ lời, lập tức khóa miệng lại.
Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Người nọ rốt cuộc là người như thế nào, trong vòng hai ngày nữa sẽ biết. Nếu hắn có lòng tốt, con tự nhiên sẽ cảm tạ hắn, nếu hắn dám tính kế con, dù có từ bỏ thanh danh, con cũng sẽ không gả cho hắn."
Hầu phu nhân đau lòng an ủi: "Đứa trẻ ngốc, chớ nói mấy thứ xúi quẩy đó nữa!"
*******
Trong điện An Hoa.
Đáy mắt Hứa hoàng hậu toàn là rét lạnh, bà ta hỏi thái giám bên cạnh: "Chu Thuật An kia đến cùng là người phương nào?"
Thái giám khom người đáp: "Hắn ta là bằng hữu tốt của Lư Thập Nhất Lang, sau lưng cũng không có thế lực gì khác ạ."
"Vậy thì thật đúng là đủ khéo." Hứa hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Nếu hắn và Lư Thập Nhất Lang qua lại thân thiết, vậy Lư Thập Nhất Lang đánh giá hắn thế nào?"
Thái giám trả lời: "Thái độ làm người thẳng thắn và thú vị, nhưng cũng không phải đặc biệt tài giỏi, thi từ ca phú cũng không phải rất tốt, nghĩ đến thi cử năm nay có lẽ là vô vọng."
Một thái giám khác mỉa mai: "Muốn đứng thứ nhất nào dễ dàng như vậy, Trường An ta hàng nghìn hàng vạn học sĩ, người tài vô số, sao có thể để cho một tên đệ tử nghèo hèn từ huyện Gia Hưng đoạt mất danh ngạch làm quan đây?"
Hứa hoàng hậu nhấp một ngụm trà, suy nghĩ nửa khắc, hỏi ngược lại: "Thập Nhất Lang của Phạm Dương Lư thị sao lại dễ dàng kết giao như vậy? Chu Thuật An đã không có bối cảnh, cũng chẳng có tài năng xuất chúng, vì sao lại có thể khiến cho Lư Thập Nhất Lang thay hắn mở miệng nói chuyện, người này có thật sự không đáng để ta để mắt tới hay không?"
Thái giám ngẩn ra một lúc mới kính cẩn đáp: "Có thể là người này giỏi nịnh hót."
Hứa hoàng hậu vẫn còn nhiều nghi hoặc trong lòng, hỏi tiếp: "Sau khi hắn đến kinh thành đã gặp qua những ai, đi qua nơi nào, đã điều tra xong chưa?"
Thái giám dâng phong thư tín trong tay lên.
Hứa hoàng hậu cầm lên xem kỹ, lại hỏi thêm: "Hộ tịch đâu?"
"Ở đây ạ." Thái giám đưa hộ tịch qua.
Hứa hoàng hậu xem xong, không nhanh không chậm hỏi: "Người của Hộ Bộ nói thế nào?"
Thái giám đáp: "Nương nương yên tâm, hộ tịch này đã được chính tay Hộ Bộ thị lang Tạ Chi Duẫn kiểm nghiệm qua, thiên chân vạn xác, không có chỗ nào là giả."
Hứa hoàng hậu xoa cằm nhìn hộ tịch một lúc lâu.
Thái giám chậm chạp hỏi: "Vậy Lý Đệ đang chờ bên ngoài, Hoàng hậu nương nương có gọi hắn tiến vào không ạ?"
"Không cần." Hứa hoàng hậu dừng lại một chút, phân phó: "Thu xếp Lý Đệ cho tốt, truyền lời của bổn cung, không cần phải vội, về sau sẽ có chỗ cho hắn đi."
Hai thái giám liếc nhau, đồng loạt nghi hoặc: "Ý nương nương là..."
"Cơ duyên chỉ có một lần, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ. Cho hắn làm lại một lần nữa có khác gì xem người thành đồ ngốc đâu." Hứa hoàng hậu cười nói: "Phái ám vệ đi hí viên, còn có phái văn nhân sĩ tử thường đến viện tử tụ tập truyền việc Chu Thuật An cứu Thẩm Nhiễm ra ngoài; sĩ tử hàn môn với quý nữ nhà cao cửa rộng, giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân, thật là tốt."
Thái giám trong lòng có chỗ không hiểu: "Nhưng không phải nương nương muốn trấn áp việc này sao? Nếu truyền chuyện này ra ngoài, Vân Dương hầu bên kia..."
Hứa hoàng hậu cười trả lời: "Quan lại Trường An làm nhiều chuyện không hợp lòng dân như vậy, khiến dân chúng kêu than sục sôi, ai mà không muốn trấn áp? Nhưng muốn thì có thể thế nào? Cái lỗ thủng khó lấp nhất trên đời này chính là miệng lưỡi của người trong thiên hạ, ngươi cứ làm theo lời ta nói đi."
"Tóm lại, tuyệt đối không thể để Thẩm Nhiễm gả cho con trai độc nhất của nhà Binh Bộ thượng thư."
Cả hai thái giám đồng thanh đáp: "Dạ"
Động thái của Hứa hoàng hậu cực nhanh, trong vòng ba ngày, giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân của quý nữ phủ Vân Dương hầu với sĩ tử nhà nghèo đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ của thành Trường An.
Kể cả người đến hí tử viên cũng tăng nhiều hơn so với trước.
Thẩm Nhiễm tức giận đến hai mắt đỏ bừng.
Thẩm Văn Kỳ đập bàn, tức giận mắng: "Đồ vô liêm sỉ! Ta thấy nhất định là tên tiểu tử đó đang giở trò quỷ!"
Dứt lời, ông nói với gã sai vặt: "Đi, Hoằng Văn quán cũng được, Sùng Văn quán cũng thế, nhất định phải tìm bằng được hắn cho ta! Ta thật muốn xem xem, hắn còn muốn giở trò gì!"
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa chợt có tiếng người truyền đến, "Hầu gia, có người đến..."
Thẩm Văn Kỳ nhăn mày, "Người nào đến đây!"
"Người ngoài phủ nói hắn tên là Chu Thuật An ạ." Gã sai vặt hít vào một hơi, thấp giọng thăm dò: "Hầu gia muốn cho hắn tiến vào không ạ?"
Ánh mắt ông lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi phân phó: "Bảo hắn đến thư phòng gặp ta."
Tự mình tìm tới cửa, rất tốt.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước nói: "Phụ thân, con muốn nghe xem hắn sẽ nói gì."
Trầm Văn Kỳ nhìn đôi môi không còn huyết sắc của nữ nhi, do dự một lát, sau cùng vẫn quyết định thỏa hiệp, "Vậy ta sẽ đặt một chiếc bình phong vào phòng, con đứng ở phía sau đi, đừng có đi ra."
Thẩm Nhiễm gật nhẹ đầu: "Nữ nhi sẽ không ra."
*****
Chu Thuật An theo gã sai vặt vào phủ Vân Dương hầu, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng cây cối rì rào.
Cửa thư phòng "Kẽo kẹt" một tiếng rồi bị đẩy ra.
Thẩm Văn Kỳ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Chu Thuật An.
Thầm nghĩ: dáng vẻ đường đường chính chính, tính cách không quản sự đời.
Chu Thuật An cung kính hành lễ, từ tốn nói từng chữ: "Vãn bối Chu Thuật An bái kiến Hầu gia."
Thẩm Văn Kỳ ngay cả một câu mời ngồi cũng không có, hỏi thẳng: "Hôm nay ngươi không mời mà đến đây là vì không hài lòng với với lễ cảm tạ của hầu phủ cho ngươi hay sao?"
"Vãn bối đến là để xin nhận lỗi."
Thẩm Văn Kỳ lên giọng với hắn, "Xin nhận lỗi? Ngươi đã cứu nữ nhi của ta, ta cảm tạ ngươi còn không kịp, sao lại nói là nhận lỗi?"
Chu Thuật An trầm giọng giải thích: "Vãn bối cứu cô nương của quý phủ chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách, vạn không nghĩ tới sẽ liên lụy đến thanh danh của cô nương."
Cử chỉ bất đắc dĩ.
Thẩm Văn Kỳ nghe thấy bốn chữ đạo đức giả này, sự bất mãn trong lòng đột nhiên tràn ra.
Ông lười cùng hắn quanh co lòng vòng, lạnh lùng nói: "Sĩ tử đến Trường An tham gia khoa cử, muốn thăng quan tiến chức nhiều vô số kể, nhưng trước khi được công danh, trước hết phải hiểu chính trực liêm khiết!"
Chu Thuật An đồng tình, từ tốn nói: "Hầu gia nói rất đúng, vãn bối ghi nhớ trong lòng."
Nghe ngữ khí trầm ổn này, Thẩm Văn Kỳ nhíu mày, tâm trạng dần hòa hoãn lại.
Chưa kể thái độ xử sự không sợ hãi của người này thực sự khiến ông bớt đi vài phần khinh thường.
Thẩm Văn Kỳ thế nào cũng không ngờ đến tên sĩ tử nghèo hèn trước mắt này, chẳng những là Trạng Nguyên lang năm nay mà còn có thể là giám sát Ngự Sử do Thánh Nhân khâm điểm, tương lai còn là Đại Lý Tự Khanh tay cầm quyền cao.
Càng bất ngờ hơn, người này sẽ cầm thánh chỉ đến tịch biên phủ Vân Dương hầu, ngay cả sau khi ông phải chịu mấy bản tử ở trong ngục, vẫn là Chu Thuật An lệnh sai dịch mang nước cho ông.
Sau một lúc lâu, Thẩm Văn Kỳ mới hỏi: "Ngươi đã thành gia chưa?"
Chu Thuật An nói thẳng: "Gia huấn của Chu gia là thân không quan chức, không thể thành gia."
Thẩm Văn Kỳ lắc đầu, Chu Thuật An trình độ thế nào, ông đã phái người đi hỏi thăm, căn bản chỉ là gà mờ, muốn đỗ quan chức chỉ có thể nói là si tâm vọng tưởng.
Thẩm Văn Kỳ thở dài phân tích: "Quan chức? Ngươi hẳn cũng biết rõ thiên hạ có bao nhiêu sĩ tử tham gia khoa cử nhỉ? Nói ngay tới vị bằng hữu kia của ngươi, Thập nhất lang của Phạm Dương Lư thị, hắn có lão sư nổi danh, có môn đình hiển hách cũng không nói chắc được hai chữ "quan chức" thì ngươi dựa vào cái gì?"
Chu Thuật An đột nhiên lên tiếng: "Thực ra vãn bối đã ngưỡng mộ Hầu gia đã lâu."
Thẩm Văn Kỳ sau khi nghe lời nịnh nọt này, không khỏi cười khẽ, cuối cùng ông đã hiểu vì sao hắn có mối quan hệ thân thiết với Thập nhất Lư rồi.
Thẩm Văn Kỳ có tật xấu thích lên mặt dạy đời, đang chuẩn bị nói chuyện thật tốt với người trẻ tuổi này, chợt thấy Chu Thuật An lấy từ trong tay áo ra hai bản vẽ.
"Lần này vãn bối đến Kinh, ngoại trừ tham gia thi cử, còn có một chuyện, đó là muốn đưa hai bản vẽ này đến Công Bộ, nhưng không biết làm sao lại chậm chạp không tìm ra cách, hôm nay có thể gặp mặt Hầu gia, quả thật là không uổng công chuyến này."
Thẩm Văn Kỳ cầm bản vẽ trên tay, vuốt cằm nhìn thoáng qua.
Vừa liếc mắt một cái, ánh mắt ông lập tức sáng lên.
Guồng quay nước này, nông cụ này…
Sau một lúc lâu, Thẩm Văn Kỳ kinh ngạc hỏi: "Đây là bản vẽ của ngươi?"
Chu Thuật An không phủ định: "Phải."
Sau khi Chu Thuật An nói xong câu này, trong lòng quả thực có hơi chột dạ. Guồng quay nước thì thôi đi, nhưng nông cụ này...Thực ra là bản vẽ mà Thẩm Văn Kỳ vẽ ở trong ngục kiếp trước.
Thẩm Văn Kỳ hỏi: "Nếu ta kêu ngươi vẽ lại bản vẽ này ngay bây giờ, ngươi có làm được không?"
Chu Thuật An cười đáp: "Vậy vãn bối xin được phụng bồi."
Thẩm Văn Kỳ đưa giấy và bút mực cho hắn.
Chu Thuật An bước tới, cầm lấy bút lông sói chấm vào mực nước, bắt đầu hạ bút, hô hấp của Thẩm Văn Kỳ theo nét chữ như mây bay nước chảy của hắn dần dần trở nên dồn dập.
Tính tình Thẩm Văn Kỳ tuy thẳng thắn, nhưng dù sao thì ông cũng làm quan mấy năm, nhìn thấy bản vẽ, lại so nét bút trước mắt, lập tức hiểu ra.
Người này, trước đây chắc chắn là cố ý giấu đi tài năng.
Để xác định phỏng đoán của mình, Thẩm Văn Kỳ xuất hiện ý muốn khảo sát Chu Thuật An trong lòng, thi từ ca phú, minh kinh, minh pháp, minh tính đều lướt qua một lượt...
Thời gian một nén nhang đã trôi qua, Thẩm Văn Kỳ hỏi hắn, "Vì sao năm nay ngươi mới đến Trường An?"
Chu Thuật An trả lời: "Phụ mẫu mất sớm vãn bối được một tay ngoại tổ phụ nuôi lớn, nhưng tuổi tác người đã cao, thân thể ngày càng sa sút, đã qua đời bốn năm trước, vãn bối vì hầu bệnh và giữ đạo hiếu nên không thể đến kinh."
Nghe mấy lời này, Thẩm Văn Kỳ lại có chút đau lòng.
Thẩm Nhiễm ở phía sau bình phong, ánh mắt cũng dịu đi một phần.
"Ngươi ngồi xuống trước đi."
Chu Thuật An tiếp tục nói: "Vãn bối còn có một chuyện, muốn thương lượng với Hầu gia."
Thẩm Văn Kỳ nghi hoặc: "Ngươi nói đi."
Chu Thuật An đáp: "Thực ra vãn bối có thể cứu được cô nương của quý phủ vào ngày ấy, còn bởi vì một người."
Thẩm Văn Kỳ tò mò hỏi: "Là người nào?"
"Lý Đệ." Chu Thuật An bắt đầu nói bậy, chuẩn bị trực tiếp hắt nước bẩn lên đầu Lý Đệ, "Xuống nước cứu người ngày ấy thực ra không phải chỉ có một mình vãn bối mà còn có một người khác, hắn họ Lý, tên Đệ, cũng là thí sinh năm nay. Ngày ấy, Lý Đệ luôn lén lút, còn châu đầu ghé tai cùng thị nữ, đúng lúc bị vãn bối nghe được mấy chữ, cái gì mà phủ Vân Dương hầu, Binh Bộ thượng thư. Vì cảm thấy kỳ lạ nên vãn bối mới đi theo, chỉ thấy hắn luôn núp sau một cái cây ở ven hồ, không làm ra động tĩnh gì khác."
"Mới đầu, vãn bối còn tưởng rằng hắn đang đợi người..."
Nói đến đây, Chu Thuật An cảm giác hành động cứu Thẩm Nhiễm của mình lúc đó bất cứ ai cũng có thể đoán ra được.
Bởi vì ngưỡng mộ Vân Dương hầu, cho nên đi theo, thấy động cơ người này không trong sáng nên mới ra tay cứu Thẩm Nhiễm.
Vô cùng hợp lẽ phải.
Hắn xác định chỉ cần nói ra chữ Bộ Binh, phủ Vân Dương hầu, Thẩm Văn Kỳ tự nhiên sẽ liên kết mọi sự việc lại với nhau.
Nào biết mạch não của Thẩm Văn Kỳ luôn khác với người thường, ông cứ thế dứt bỏ manh mối quan trọng như vậy không để ý, đột nhiên nhìn Chu Thuật An hỏi: "Cho nên, những lời đồn đãi truyền ra không liên quan gì tới ngươi, hôm nay ngươi cũng không phải đến cửa cầu hôn?"
Chu Thuật An khiêm tốn đáp: "Thẩm cô nương thân phận tôn quý, vãn bối không dám trèo cao."
Ánh mắt Thẩm Văn Kỳ ngẩn ra.
"Nhưng cô nương đã vì vãn bối mà hủy hoại thanh danh, vãn bối không thể thoái thác tội của mình, nên đã nghĩ đợi trên người có công danh mới tới cửa cầu hôn." Chu Thuật An dừng một chút, lại nói: "Có điều, nếu Thẩm cô nương không muốn thì có thể trực tiếp cự tuyệt."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Dao lén lút đưa tay chọt thủng một lổ nhỏ ở trên bình phong.
Thẩm Nhiễm sợ tới mức trừng nàng ấy.
Thẩm Dao ghé vào tai nàng cười nhạo hỏi: "Đại tỷ, tỷ không muốn xem hắn trông thế nào sao?"