- Trang chủ
- Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
- Chương 94: Bữa Cơm
Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến
Sau khi tan triều, Thành Nguyên đế lệnh Thẩm Văn Kỳ, Trường Bình hầu cùng Lại Bộ thượng thư vào điện chấp chính, có vẻ muốn thương nghị kĩ thêm xem lần này mang bao nhiêu binh mã và vàng bạc.
Không ít quan viên nhìn theo bóng dáng Thẩm Văn Kỳ mà thổn thức.
Tất cả mọi người đều khe khẽ nói nhỏ.
Bên kia, Lễ Bộ thị lang Diêu Văn Quân vừa bước xuống bậc đá vừa nói: “Làm quan mười bốn năm nhưng ta chưa từng gặp qua trận phong ba thế này, ai có thể nghĩ đến, người được chọn làm tổng trị phòng lũ sử sẽ là Thẩm Văn Kỳ cơ chứ.”
Chức tổng trị phòng lũ sử Đại Tấn tuy quyền lợi ở kinh thành không lớn, nhưng cũng là chính tứ phẩm quan viên.
Binh Bộ thị lang Hàn Dũ nhún vai, thấp giọng nói: “Hôm nay xem như được mở rộng kiến thức.”
Vừa nghe lời này, Lễ Bộ thị lang bẻ ngón tay đếm, “Thái Tử điện hạ, Ngự Sử Đài Hồng Thừa, Kinh Triệu Doãn Lục Yến, Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An, Binh Bộ thượng thư Trịnh Vĩnh, Hình Bộ thượng thư Diêu Bân, Hộ Bộ thị lang Tùy Ngọc, kinh triệu thiếu doãn Tôn Húc, đại lý thiếu doãn Mạnh Duy, còn có Lục Diệp, Lục Đình......!À đúng rồi, suýt nữa quên mất còn có Trường Bình tiểu hầu gia, để ta ngẫm lại còn có ai không......”
“Đừng nghĩ nữa, nhiều người như vậy ngài tính hết được sao? Cả ngài với ta không phải cũng đứng ra sao?”
“Tiếng nói của Chu Thuật An vừa vang lên, người đứng phía trước phía sau ta cũng bước ra hơn phân nửa, ta cũng không thể một mình đứng đó đi.” Diêu Văn Quân hít sâu một hơi, “Đây rốt cuộc là thế nào chứ, Thẩm Văn Kỳ chẳng lẽ tu luyện được công phu nào đó ở trong ngục?”
Hàn Dũ nhìn về phía Lý Đệ và Lục hoàng tử, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ biết, tối nay nhất định có người khó ngủ đây.”
*****
Hứa hoàng hậu nghe tiểu thái giám thì thầm xong, gương mặt cao ngạo cuối cùng không duy trì nổi nữa, tay trái đặt trên ghế áp lên ngực, hít sâu.
Một lúc lâu sau, Lục hoàng tử bước vào điện An Hoa.
Đôi tay hắn đặt sau lưng, đi qua đi lại, bỗng nhiên tức tới cười ra tiếng, nói: “Mẫu hậu không nhìn thấy biểu tình của Thái Tử đâu, thật sự là rất đắc ý a, sau hôm nay chỉ sợ hơn phân nửa triều đình đều phải đảo hướng Đông Cung......”
“Thu tay lại đi, đừng tranh nữa.” Hứa hoàng hậu nhấp một hớp nước trà nói.
Lục hoàng tử sửng sốt.
“Trước đợi đến cuối năm đã.” Hứa hoàng hậu giương mắt nói: “Thuận thế mà làm, tránh đi mũi nhọn, lại chờ một cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà.”
“Ý của mẫu hậu là?”
Hứa hoàng hậu đứng dậy đi tới bên người Lục hoàng tử thì thầm, hai mắt Lục hoàng tử tức khắc trợn tròn, hô to một tiếng: “Mẫu hậu! Nếu chuyện này thất bại......”
Hứa hoàng hậu nói: “Diệp Nhi, từ lúc Cát thiên sư bị trảm, Mạnh gia bị xét nhà, con đã mất đi thiên thời địa lợi, hôm nay con lại mất nhân tâm, cũng đã bại.
Ngày chư quốc tới triều bái là cơ hội cuối cùng.”
*****
Hoàng hôn, mây đen tan đi, sắc hồng quang chiếu thẳng lên mái hiên.
Thanh âm bánh xe di chuyển đột nhiên im bặt, Thẩm Văn Kỳ cùng Tô Hành chậm rãi xuống xe ngựa.
Ông nhìn hai nữ nhi cùng con út của mình đứng trước mặt.
Chỉ liếc mắt một cái, cả người phảng phất như bất động, tiếng gió ù ào ào qua tai.
Thẩm Nhiễm và Thẩm Chân gọi một tiếng cha.
Thẩm Hoằng chạy qua, kéo tay Thẩm Văn Kỳ.
“Cha, Hoằng Nhi nhớ người.”
Thẩm Văn Kỳ cúi đầu nhìn đứa con út, chua xót nghẹn ứ trong cổ họng, không thể nói thành lời.
Một năm, đến thằng bé cũng đã cao lên.
Thẩm Văn Kỳ cúi đầu sờ đầu Thẩm Hoằng, “Ừ......!Cha đã trở lại.”
Thẩm Nhiễm đi qua, nói: “Mau vào phủ thôi.”
Để xua đuổi vận đen trên người, Thẩm Chân đặt chậu than tới trước mặt Thẩm Văn Kỳ, chờ ông bước qua mới đi vào nội viện.
Mới đầu Thẩm Chân còn không hiểu tại sao Lục Yến nhất định phải chọn một đại viện có vị trí tam tiến tam xuất cho nàng, cho đến hôm nay, nàng mới hiểu được dụng ý trong đó.
Ma ma phòng bếp làm mười món ăn, người một nhà cách một năm cuối cùng cũng có thể cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Thẩm Chân cầm đũa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phụ thân, thấy cằm ông gầy ốm, tóc ở thái dương đã chuyển sang màu bạc, khóe mắt đột nhiên đỏ hoe.
Thẩm Chân nhẹ giọng nói: “Tại sao cha không cho con đi ngục Đại Lý Tự?”
Nữ nhi của mình tính tình thế nào Thẩm Văn Kỳ hiểu rất rõ, ông ôn nhu nói: “Con là nữ tử chưa xuất các, đi tới chỗ đó làm gì?”
Thấy nàng còn muốn nói, Thẩm Văn Kỳ vội bảo: “Thôi, có gì chốc lát lại nói, ăn cơm trước.”
Thẩm Chân cắn môi, tay cầm đũa gắp hết cá thịt vào trong chén của phụ thân, lát sau, đã chồng thành một đỉnh núi nhỏ.
Thẩm Văn Kỳ nhìn chén, nhất thời trong lòng ngũ vị trần tạp.
Năm ông nhược quán liền được tiên đế đề bạt, từ nay về sau con đường làm quan không ngừng thăng tiến, có thể nói là bình bộ thanh tiêu, cho đến khi bị bắt vào tù, nhìn gông xiềng dày nặng trên tay, ông mới hiểu được vì sao hai chữ tề gia lại đặt phía trước trị quốc......!
Ông từng cho rằng, cuộc sống như vậy sẽ không còn nữa.
Thẩm Văn Kỳ nhìn nhi nữ chăm chú, hai tròng mắt thâm thúy xuất hiện vô số cảm xúc phức tạp, hồi lâu chưa động đũa.
Dùng qua cơm tối, Thẩm Văn Kỳ về phòng cùng nhi nữ nói chút lời, đang nói chuyện, Thẩm Nhiễm bỗng nhiên hắt xì, tay hơi nâng lên để che vô tình để lộ vệt thâm tím mờ nhạt.
Ánh mắt Thẩm Văn Kỳ tối sầm lại, đứng dậy trầm nói: “Nhiễm Nhiễm, con lại đây với cha.”
Trăng treo cao, ánh sáng màu bạc soi vào tiểu viện, gió đêm thổi qua, chỉ còn tiếng dế kêu trong góc tường lúc kêu cao lúc thấp.
Hai mắt Thẩm Văn Kỳ nhắm chặt mặt, lát sau mới thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, con nói thật với cha, Lý Đệ hắn......”
Thẩm Nhiễm kéo một chiếc ghế lùn lại, ngồi xuống, nhu thanh tế ngữ nói: “Hắn chỉ không chịu hòa li thôi, cũng không đối xử với con quá tệ.”
Thẩm Văn Kỳ không tiếng động nhìn nàng, lẳng lặng xem kỹ đại nữ nhi, đột nhiên tự giễu kéo khóe miệng, “Là cha sai, lúc trước cha không nên để con gả cho hắn.”
“Lúc trước gả đến Lý gia là nữ nhi gật đầu, cha đâu cần nói vậy?”
Thẩm Văn Kỳ cúi đầu nhìn tay mình.
Ông kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần phủ Vân Dương hầu vẫn sừng sững ở đó, dù Lý Đệ có lòng muông dạ thú cũng sẽ đối tốt với con bé cả đời, hiện giờ ngẫm lại, thật sự càng thêm buồn cười.
Trầm mặc thật lâu sau, Thẩm Nhiễm mới chuyển chủ đề, nói: “Lần này đi Dự Đông, cha tính toán đi bao lâu?”
Thẩm Văn Kỳ hơi dừng, nói: “Bệ hạ cho cha không ít người, Trường Bình hầu cũng sẽ đi cùng cha, ba vạn binh lực, nếu như nhanh, vậy hai tháng là đủ rồi.”
Thẩm Nhiễm gật đầu: “Cha đi đường nhớ bảo trọng, tương lai Thẩm gia còn dài.”
Tình hình tai nạn ở Dự Đông rất nghiêm trọng, Thành Nguyên đế mệnh Thẩm Văn Kỳ mau chóng xuất phát, hôm sau ngày mới sáng ngời, Thẩm Văn Kỳ đã thu thập xong hành lý, Thẩm Chân thấy phụ thân xoay người lên ngựa, không khỏi lần nữa đỏ đôi mắt.
Tắc thống lĩnh nói: “Thẩm đại nhân, chúng ta nên xuất phát.”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu, “Được.”
Thẩm Chân hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, nắm lấy dây cương, nhón chân nói: “Cha trên đường bảo trọng, nhất định phải bình an trở về.”
Thẩm Văn Kỳ cười một chút, xoa nhẹ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Đã biết.”
Nhìn hai mắt trong sáng thanh triệt của tiểu nữ nhi, ông nghĩ: Dù Thẩm gia mất có đi, dựa vào đôi tay này, ông cũng sẽ có thể vực dậy một lần nữa.
Chờ cha trở lại, sẽ không để các con phải chịu thêm bất cứ điều ủy khuất gì nữa.
Ông kẹp chặt bụng ngựa, nghênh ngang đi.
Thẩm Chân nhìn phụ thân đã gần nửa trăm tuổi, nước mắt ào ào rơi xuống.
An ma ma ôm nàng vào ngực: “Đừng khóc, Trường Bình hầu và đại nhân cùng đi, chắc chắn sẽ bình an trở về.”
Thẩm Chân bên này khóc không thành tiếng, bên kia, sắc mặt Lục Yến có thể dùng từ trắng bệch để hình dung.
Đau tới muốn ngất đi, ngực vẫn nhảy thình thịch.
Hắn nhớ rõ lúc này hẳn là lúc Thẩm Văn Kỳ xuất phát.
Sắc mặt Lục Yến cực kém, ai cũng nhìn ra được, Tôn Húc bỗng nhiên dừng bút, ngẩng đầu nói: “Lục đại nhân bị làm sao vậy? Thân mình có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lục Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có việc gì, một lát là tốt thôi.” Bằng vào kinh nghiệm dĩ vãng, hắn đoán tiểu cô nương không khóc một vài canh giờ thì không thôi.
Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, lần này nước mắt Thẩm Chân giống như hồng thuỷ ở Dự Đông, một khi bắt đầu sẽ không thể vãn hồi.
Suốt một ngày, cơn đau của hắn chưa từng dừng lại.
Đến lúc hạ trị, kiên nhẫn của Lục Yến rốt cuộc hao hết, hắn vỗ án đứng dậy.
“Lục đại nhân gấp vậy là định đi đâu sao?” Mạnh Duy hỏi.
Lục Yến nắm chặt song quyền, “Bệnh cũ tái phát, đi tìm đại phu.” Dứt lời, sải bước ra ngoài nha môn.
Mạnh Duy tháo mũ ô sa, nói khẽ với Tôn Húc nói: “Lục đại nhân có bệnh cũ? Đã bao lâu rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
Tôn Húc xua tay, “Tiểu Mạnh đại nhân ngài đừng có nhìn ta, ta cũng là lần đầu nghe nói.”
Một đường vòng đi vòng lại, lúc Lục Yến đến Bảo Ninh phường, sắc trời đã tối sầm.
Hắn cực kỳ lão luyện trèo tường vào, đẩy cửa khuê phòng của nữ nhi gia, theo tiếng cửa “Kẽo kẹt”, đau đớn nơi lồng ngực chợt biến mất.
Thẩm Chân cuộn người trên đầu giường, nhắm hai mắt, dáng vẻ như đang ngủ.
Hai tay Lục Yến khoanh trước ngực, rũ mắt liếc nàng, phút chốc liền cười nhạo ra tiếng.
Hắn ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ngủ rồi?”
Trả lời hắn là tiếng hít thở đều đều của Thẩm Chân.
Nam nhân cong khóe môi, duỗi tay xoa nhẹ vành tai, thấy nàng không nhúc nhích, đầu ngón tay giống như tùy ý xẹt qua cần cổ tuyết trắng, vuốt ve xương quai xanh tinh xảo, “Đã ngủ rồi nàng còn run cái gì?”.