- Trang chủ
- Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
- Chương 46: Tâm Tình
Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến
Tháng ba ở Trường An thỉnh thoảng mới bắt gặp ánh mặt trời rực rỡ.
Lúc này, trong không khí sương mù bủa vây, mắt thấy trời sắp sửa có một trận mưa.
Buổi trưa, Lục Yến cùng Chu ngỗ tác nghiệm thi xong về tới phủ Kinh Triệu.
Đối với một người có thói ở sạch mà nói, nghiệm thi xác thật không phải là một công việc nhẹ nhàng, nhìn bữa cơm trưa hôm nay, hắn thế nào cũng ăn không vô.
Hắn đưa tay vào thau đồng kỳ cọ tới tới lui lui, một lúc lâu sau mới hồi nội đường.
Ngồi xuống, Lục Yến xoa giữa mày, uống nửa chén trà lạnh trong tay, chuẩn bị sao chép lại khẩu cung.
Bên ngoài, mặt trời từ một cái cửa sổ này chạy sang một cái cửa sổ khác.
Lúc hạ bút, mệt mỏi cũng dâng lên bao phủ toàn thân.
Sắc trời tối sầm, tiếng gió rào rạt, giọt mưa rơi xuống trên đường, độ cao cao thấp khác nhau.
Trước mắt đã tới canh giờ tan tầm.
Lục Yến tháo mũ cánh chuồn xuống, khép hồ sơ, đứng dậy, rời khỏi cửa lớn phủ Kinh Triệu......!
Xe ngựa dừng bên cạnh tượng đá Bệ Ngạn.
Khom lưng về phía trước, Dương Tông nhanh chóng mở miệng, "Chủ tử."
Lục Yến nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Dương Tông ho nhẹ một tiếng nói: "Mới vừa rồi, trưởng công chúa phái người truyền lời tới."
"Nói cái gì?"
Trong lòng Dương Tông một vạn lần không muốn truyền những lời này, nhưng lại do dự đây là lời do trưởng công chúa bên kia phân phó, bắt hắn nhất định phải đem mấy lời này một chữ cũng không được thiếu truyền cho chủ tử trước mặt......!
Cuối cùng, hắn chỉ có thể căng da đầu nói: "Trưởng công chúa nói, hôm nay nếu ngài còn không trở về phủ Quốc Công vậy kiếp này cũng không cần trở về nữa."
Tính tình như lửa của Tĩnh An trưởng công chúa Lục Yến tự nhiên biết rõ, hôm nay nếu hắn dám không quay về, ngày mai "Một trận lửa lớn" nhất định sẽ cháy tới phủ Kinh Triệu.
Suy nghĩ một lúc, đêm đó hắn liền trở về phủ Quốc công.
Quả nhiên, mới vừa vào tới Túc Ninh đường đã nhìn thấy thân ảnh Tĩnh An trưởng công chúa.
Trưởng công chúa ngồi trước cửa trong đình của hắn chầm chậm uống trà, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Lục Yến tiếp nhận dù giấy từ trong tay Dương Tông, lập tức đi qua đó, ngồi xuống trước mặt Tĩnh An trưởng công chúa, gọi một tiếng mẫu thân.
Ngón tay mảnh khảnh của Tĩnh An trưởng công chúa vuốt ve qua lại trên chén ngọc, nhấp môi buồn bã nói: "Con còn biết trở về nha."
Lưng Lục Yến dựng thẳng, nghiêm trang nói: "Khiến mẫu thân lo lắng là nhi tử bất hiếu."
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách dồn dập, đập vào ngói phát ra tiếng động bộp bộp, bốn phía tràn ngập một tia hàn ý.
"A" trưởng công chúa khẽ cười một tiếng, "Không trách con, vị cô nương đầu bảng Bình Khang phường kia câu mất hồn phách con đi rồi, không nhớ tới việc tẫn hiếu, cũng là chuyện thường tình."
Khi Trưởng công chúa giận đến mức tận cùng chính là lúc nói chuyện giống như kẹp dao giấu kiếm.
Trong lòng Lục Yến rõ ràng, ở lâu bên ngoài, trưởng công chúa sớm muộn cũng sẽ sinh nghi, vì thế sáng sớm hắn đã đem vị Vân Chi cô nương Bình Khang phường kia ghi tạc dưới danh nghĩa mình.
Tuy không tiếp khách nhưng tiền cũng chẳng thiếu một phân.
Vân Chi tự nhiên mừng vì được thanh nhàn, tú bà cũng giữ kín như bưng.
Thấy hắn không đáp, trưởng công chúa lại nói: "Nàng kêu Vân Chi?"
Tiếng nói vừa dứt, khóe miệng Lục Yến liền hiện lên ý cười.
Nhu tình tản ra quanh thân khiến người vừa thấy đã biết, chính là dáng vẻ trầm luân, khuynh đảo vì hồng nhan.
"Mẫu thân đi tìm nàng?" Lục Yến nói.
Nghe vậy, trưởng công chúa nắm chặt nắm tay, "Như thế nào, sợ ta làm nàng ủy khuất sao?"
Nương của mình, đương nhiên bản thân hiểu rõ ràng nhất.
Lục Yến biết, cho dù trưởng công chúa tức giận cũng sẽ không hạ mình đi Bình Khang phường, càng sẽ không dùng uy nghiêm của trưởng công chúa đi khó xử một vị ca cơ, bà tức giận, đều là vì hắn.
Trưởng công chúa "Cạch" một tiếng đặt chén trong tay lên trên bàn đá, thanh âm cất cao: "Chẳng lẽ ngươi(*) còn muốn đưa nàng nhập phủ sao?"
(*) Trưởng công chúa tức giận nên để thành ngươi nha.
Ngữ khí Lục Yến nhàn nhạt: "Nhi tử cũng không ngờ tới."
Sắc mặt Trưởng công chúa có chút khó coi, nhìn ra được bà hẳn đang rất tức giận.
Bốn mắt nhìn nhau, bà lại hít sâu một hơi nói: "Lục Thời Nghiên, con nên thành gia."
Chung quanh mưa càng lúc càng lớn, một lát sau đều đem chuối tây diệp trong viện cọ rửa sạch sẽ.
Trưởng công chúa nhìn vào mắt hắn, tiếp tục nói: "Tổ mẫu con vào lúc con đi Dương Châu bị bệnh, sốt cao không lùi còn nói mớ tên của con.
Lão thái thái tuổi tác đã cao, lại ngày ngày kiên trì ăn chay niệm phật, trừ bỏ ngóng trông con bình an trôi qua từng ngày, còn ngóng trông con có thể sớm ngày thành gia."
Lục Yến không nói một lời, ánh mắt chuyển qua phía bãi Xuân Thảo đang bị mưa gió tàn phá bừa bãi.
"Mục tướng quân hôm qua bị giải tới Đại Lý Tự, Tam hoàng tử cũng bị cấm túc, trước mắt triều đình sóng quỷ vân quyệt, việc hôn nhân của con vẫn nên sớm chút định ra cho thỏa đáng, cha con cũng có ý tứ này, Vân gia cùng Vương gia cô nương ta thấy đều không tồi, nhưng mà chọn ai rốt cuộc vẫn phải xem ý tứ con." Trưởng công chúa dừng một chút, tiếp tục nói: "Con cũng nên hiểu rõ thân phận, cùng trách nhiệm của mình."
Hôn sự của thế tử phủ Trấn Quốc công không cầu môn đình hiển hách, nhưng cầu cùng chung chí hướng.
Đây cũng là một lý do vì sao trước đây trưởng công chúa sẽ ngầm đồng ý Mạnh gia nữ tiến vào phủ Quốc công.
Mạnh gia nữ cũng tốt, Vân gia, Vương gia cũng thế, gia tộc các nàng đều có chung một đặc điểm, đó là về sau chỉ đơn thuần là thần của quân.
Nói trắng ra là, Tĩnh An trưởng công chúa yêu cầu hai nhà phải nhất trí về lập trường -- không tham dự đảng tranh, chỉ trung với hoàng đế.
Nghe mẫu thân nói, ánh mắt Lục Yến trầm xuống, theo bản năng mà xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay.
"Lục Thời Nghiên, dù con có thích người bên ngoài kia thì cũng chỉ có thể như vậy.
Phủ Trấn Quốc công tuyệt không cho phép con tiếp một ca cơ vào phủ, ta cũng không sẽ cho phép con dâu của ta không duyên không cớ phải chịu phần ủy khuất, nhục nhã này, Lục gia không phải thế gia, môn đình như thế."
"Kể từ ngày mai, con trở về phủ đi, chớ có qua đêm bên ngoài.
Chuyện Mạnh gia nữ lần trước là nương suy nghĩ không chu toàn, lúc trước cũng không hỏi qua ý tứ con.
Tháng sau phu nhân Anh Quốc công muốn tổ chức một cuộc thi mã cầu tái(*), ta đã thay con đồng ý, nếu như con vội, không tới được, vậy thì còn đợt nữa vào tháng kế tiếp."
(*) Cưỡi ngựa đánh bóng.
Lời nói của Trưởng công chúa ý tứ đã thập phần minh xác, không thích Mạnh gia nữ cũng không sao, trong kinh thành này chẳng lẽ còn thiếu quý nữ?
Ngữ khí bà hùng hổ doạ người, phảng phất như muốn nói cho hắn biết -- năm nay, hôn sự của hắn, dù thế nào cũng phải định ra.
Sắc mặt Lục Yến không đổi, nhưng tay đặt trên đầu đã nổi đầy gân xanh.
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị mẫu thân bức hôn, nhưng lại là lần trưởng công chúa có thái độ kiên quyết nhất.
Nhưng tình huống trước mắt của hắn là không có khả năng thành thân, hắn thành thân rồi nàng phải làm sao bây giờ?
Mấy tháng trước hắn cứu Thẩm Chân, đơn giản là bởi vì những cảnh tượng ly kỳ lại chân thật trong mơ cùng bệnh tim vô cớ xuất hiện, đến nỗi bản thân hắn vì sao sẽ chạm vào nàng, thói hư tật xấu này của nam nhân, hắn nhận.
Hắn thoải mái hào phóng thừa nhận.
Mới đầu hắn chỉ nghĩ, chờ hắn tìm được biện pháp chữa trị bệnh tim này, sau sẽ đưa nàng tới Dương Châu, an trí tốt cho tỷ đệ bọn họ, sản nghiệp ở Dương Châu của hắn cũng tặng cho nàng, nàng và hắn sẽ không liên quan gì nữa.
Hắn cũng sẽ không cảm thấy thua thiệt nàng.
Nhưng mà hiện tại thì sao?
Lục Yến để tay lên ngực tự hỏi: Còn có thể đưa nàng đến nơi khác sao?
Thân phận bọn họ không thay đổi, Trừng Uyển hay nàng cũng không thay đổi, là hắn thay đổi.
Từ lúc hắn quyết định đưa Bạch Đạo Niên tới Đông Cung giúp Thái Tử trị liệu, hết thảy cũng đã thay đổi.
Nếu bệnh của Thái Tử có thể trị khỏi, ngồi ổn vị trí ở Đông Cung kia, vậy Vân Dương hầu ngồi tù căn bản cũng không tới hai năm.
Những chuyện đó hắn so với bất luận kẻ nào đều đã phân tích rõ ràng.
Lục Yến giống như không có việc gì cười một tiếng, sau đó lại rót cho Tĩnh An trưởng công chúa một chén trà nóng, đưa tới tay bà, "Mẫu thân xin bớt giận."
Mi mục tinh tế của Tĩnh An trưởng công chúa nhíu lại, từng câu từng chữ nói: "Lục Thời Nghiên, con cho rằng ta đang nói giỡn với con sao?"
Lục Yến giải thích nói: "Đã nhiều ngày nhi tử ngoại túc(*), cũng không phải là lưu luyến câu lan ngõa xá(**) gì."
(*) Qua đêm bên ngoài.
(**) Đại khái chính là chốn ăn chơi đàng điếm ó( đọc giải thích thì dài quá, lại không được nên giải thích theo ý hiểu của mình nhé).
Trưởng công chúa trả lời lại một cách mỉa mai: "Như thế nào, hiện tại muốn lật lọng?"
"Nhi tử chỉ sợ tổ mẫu lo lắng." Nói xong, Lục Yến cố ý khụ hai tiếng mới nói: "Chứng cứ Mục gia buôn bán tư muối, dưỡng tư binh là nhi tử từ Dương Châu mang về, trên đường hồi kinh có bị thương một chút."
Giọng nói vừa dứt, chén trà trong tay Tĩnh An trưởng công chúa liền rơi trên mặt đất.
Bà biết, hắn sẽ không lấy chuyện như vậy ra nói giỡn.
"Bị thương ở chỗ nào?"
Ánh mắt Tĩnh An trưởng công chúa khẽ biến, sao còn một chút dáng vẻ tức giận như muốn lật trời vừa rồi?
Lục Yến chỉ phía sau, nhàn nhạt nói: "Hiện tại đã không đáng ngại."
Nghe xong lời này, trưởng công chúa không còn tâm tư cùng hắn xả hết những lời này đó nữa, bà túm Lục Yến trở về phòng, thắp đèn lên, một hai phải xem miệng vết thương của hắn.
Trưởng công chúa nhìn hai vết sẹo chói mắt kia, lập tức đỏ đôi mắt, "Như thế này mà còn dám nói không đáng ngại?"
Trước mắt vừa vặn đúng thời cơ, Lục Yến quay đầu lại nhìn trưởng công chúa nói: "Phủ Kinh Triệu gần đây nhiều việc, cuộc thi mã cầu tái kia nhi tử không đi được không?"
Trưởng công chúa nhìn chằm chằm cặp mắt u ám thâm thúy của hắn.
Bỗng nhiên cảm thấy hắn đáng thương lại đáng giận, thương là sự thật, lợi dụng tâm đồng tình của bà cũng là sự thật.
Thật sự ứng với câu nói kia của Phúc An công chúa -- hài tử đều là nợ nần của cha mẹ.
Trưởng công chúa thường xuyên không hiểu rõ, vì sao nhi tử từ nhỏ đến lớn mọi thứ đều xuất chúng, không khiến bà phải nhọc lòng sẽ đột nhiên thay đổi tính tình?
???? Editor: Ngày mai tui đi học ????.