Tác giả: DanteSparda
Cơ thể Diễm Linh Cơ vốn tu luyện qua hơn nữa lại được chữa trị bằng của Long Ngạo Thiên. Chỉ ngủ một đêm nàng cảm giác được toàn thân thoải mái. Nội lực trong cơ thể tràn ngập khắp toàn thân làm cho nàng có vẻ sướng khoái. Vậy mà nàng vừa chớp chớp mi mắt mở ra đôi mắt xinh đẹp đã thấy được Long Ngạo Thiên tươi cười nhìn nàng. Ngay lập tức hắn nhảy lên người đem nàng trực tiếp đè dưới thân thể mình.
Ba, ba, ba... Tiếng va đập liên tục vang lên kèm theo đó là tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nữ nhân. Thời gian không biết kéo dài đến bao lâu. Lần này kéo dài đến cả một canh giờ mới đem kết thúc. Nữ nhân bình thường nếu làm lâu như vậy, nàng sớm đã gục xuống, nơi đó hẳn đã xưng húp đỏ ửng nhưng Diễm Linh Cơ là người luyện võ. Nàng hoàn toàn chỉ cảm thấy mệt mỏi sau trận chiến này. Sau đó nàng trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ánh sáng chiếu rọi vào trong một căn phòng nhỏ, Tử Nữ và Vệ Trang đang ngồi ở nơi đó nhìn về phía nhau. Bên ngoài Tử Lan Hiên bắt đầu hoạt động. Những thiếu nữ thì xuất hiện với đôi mắt xưng húp. Cả đêm hôm qua các nàng có chút không ngủ được. Quả thực sự dai sức của Long Ngạo Thiên làm cho các nàng có vài phần kinh ngạc. Đồng thời theo đó là một cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng các nàng.
“Xem ra Long tiên sinh còn rất muộn mới rời giường...” Tử Nữ nhẹ giọng nói chuyện. Đối với người thiếu nữ tóc đỏ hung,Tử Nữ tò mò mở miệng hỏi: “Ta có chút tò mò về thân phận Long tiên sinh cùng với thê tử của hắn. Người thiếu nữ tóc đỏ hung đó thực lực không yếu!” Nói xong nàng nhấp một ngụm rượu mỉm cười nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Trang.
“Ôn nhu hương là mộ anh hùng!” Vệ Trang tỏ ra cực kỳ cao ngạo. Hắn trực tiếp uống lên một ngụm rượu sau đó cao lãnh nói chuyện: “Nếu như hắn sa vào trong ôn nhu hương như vậy hắn không xứng đáng làm đối thủ của ta!”
“Bức huynh có nói quá lên không thế!” Một giọng nói vang lên làm cho đám người Vệ Trang và Tử Nữ hơi ngẩn ra. Họ không nghĩ đến vừa nhắc đến Long Ngạo Thiên thì Long Ngạo Thiên đã tới. Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Nói xấu người khác sau lưng thực sự là việc một chính nhân quân tử không nên làm, Bức huynh!”
“Long tiên sinh...” Tử Nữ lúc này cười mở miệng châm chọc Long Ngạo Thiên: “Ngày hôm qua, Long tiên sinh và thê tử tiên sinh tạo ra động tĩnh không nhỏ chút nào. Hại bọn tỷ muội trong Tử Lan hiện không có cách nào ngủ được. Long tiên sinh, tiên sinh nói phải làm sao đây?”
Khoé miệng Long Ngạo Thiên kéo lên, hắn đi về phía trước mở ra cửa sổ. Sau đó hắn quay nhìn về phía hai người: “Đừng nói quá lên như vậy, Tử Nữ cô nương. Ngày nào Tử Lan hiên không có tiếng rên rỉ đó. Các tỷ muội trong Tử Lan hiên, ta nghĩ các nàng sợ rằng đã sớm quen thuộc với cái âm thanh đó đi.” Long Ngạo Thiên đi về phía bàn mở miệng nói: “Không có nước hoa quả sao?”
“Tiên sinh...” Tử Nữ nghiêng đầu cười nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Tiên sinh vẫn thích đùa như vậy. Ở Tử Lan Hiên gọi nước hoa quả?”
“Được rồi, nếu không có quên đi!” Ngón tay hắn chỉ về phía cửa sổ sau đó mở miệng lên tiếng lạnh nhạt nói: “Ra ngoài cửa xem một chút đi!”
Tử Nữ thấy vậy có chút tò mò đứng dậy. Nàng lập tức ra phía ngoài cửa sổ nhìn xem. Vệ Trang cũng hơi ghé mắt liếc nhìn về phía Tử Nữ. Đặc biệt đột nhiên nghe được Tử Nữ nói chuyện: “Huyết Y Hầu đã trở lại!” Lời này làm cho Vệ Trang khẽ nhíu mày lại nhưng hắn vẫn giữ vững dáng vẻ cao lãnh như vậy.
Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi lúc này cưỡi một con ngựa trắng. Một thân áo choàng màu đỏ làm cho khí thế Huyết Y Hầu dâng cao. Dưới ánh nắng ban mai, Huyết Y Hầu dẫn theo một đám binh lính khoảng mười người cầm cờ của Hàn quốc lẳng lặng theo sau lưng mình. Đặc biệt hắn cũng hơi liếc mắt nhìn về phía Tử Lan Hiên thấy được Tử Nữ đang nhìn về phía hắn. Khoé miệng Huyết Y Hầu chỉ hơi nhếch lên một cái sau đó tiếp tục dẫn ngựa đi về phía trước.
“Bạch Diệc Phi từng là kẻ có công huân hiển hách. Được hoàng ân chiếu cố hoàng ân trong nhiều đời. Bạch y như tuyết phấp phới giữa chúng thần, toàn thể Hàn quốc ai nấy đều ngưỡng mộ. Trận chiến Bách Việt, Bạch Diệc Phi nhất chiến thành danh. Nhưng giữa ánh hào quang rực rỡ vẫn tồn tại những góc chết đen tối ánh sáng không thể chiếu vào.” Long Ngạo Thiên cười nhạo đáp lời: “Bất quá hắn chỉ là một con dơi hút màu không hơn không kém.”
“Mẫu thân của Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi chưa từng bao giờ trở nên già cả cả!” Tử Nữ nhếch miệng cười nhẹ nhàng nói: “Điều này có hay không liên quan đến bí thuật mà Huyết Y Hầu đang tu luyện!”
“Có thể nói như vậy, nó là một bí thuật gia tăng công lực của người tu luyện. Nó tu ra một loại nội lực chí âm chí nhu!” Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười gằn vài tiếng: “Nó có thể làm cho người khác đạt được dung nhan bất lão. Song cơ thể lúc nào cũng trở nên lạnh giá rất cần huyết tươi của xử nữ kết hợp với bí thuật mới có thể đảm bảo nội lực không bị ngưng kết, toàn thân chết vì băng giá. Buồn cười... sao có thể so sánh với công pháp tu luyện của Thiên Địa gia chúng ta. Không những có thể mang cho người vĩnh trú thanh xuân đồng thời lại có thể kéo dài tuổi thọ đạt đến trường sinh.”
Ở ngoài hoàng cung đang tụ tập một đám dân chúng ăn mặc quần áo thô sơ giống như người dân tộc. Tất cả bọn họ đều bị những binh lính Hàn quốc ngăn lại. Tuy nhiên họ lại không ngừng kêu lên tên của Hàn Vương: “Đại vương, đại vương...”
Lúc này, Hàn Vương cùng với Cơ Vô Dạ và các vị quần thần tiến tới. Họ tiến đến vì đám người này đang gây ra nhiễu loạn. Khi mà Hàn Vương tiến đến thì một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Hàn vương đến rồi!”
“Người đâu hộ giá!” Ngay lập tức một đám người ngăn cản Hàn Vương và đám dân chúng mặc quần áo kỳ dị đó. Thân hình Cơ Vô Dạ bước từng bước đi về phía trước. Môi dày Cơ Vô Dạ hơi mím lại và ánh mắt trở nên cực kỳ dữ tợn và sắc bén quan sát đám người.
“Vương cung trọng địa, kẻ nào dám làm loạn!” Bàn tay nâng thanh đao lên, Cơ Vô Dạ chỉ thẳng về phía trước. Con ngươi trở nên lạnh lẽo và tràn ngập sát ý. Đoàn binh lính Hàn quốc lập tức chạy về phía trước, trong tay bọn họ cầm một thanh cây thương sắc nhọn vô cùng.
Hàn Vương đột nhiên đi về phía trước vài bước, đôi mắt hắn nhíu mày lại. Đột nhiên đám dân chúng này quỳ xuống khấu đầu với Hàn Vương: “Đại vương nhân đức! Đại vương vạn tuế!” Họ liên tục khấu đầu đối với Hàn Vương mà không có dừng lại.
“Chuyện gì vậy!?” Hàn Vương chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt mang theo vài phần kinh hãi nhìn về phía đám dân chúng này.
“Phụ vương...” Tứ Công Tử tiến đến, hắn chắp tay lại cực kỳ kính trọng hành lễ: “Đây là các nô lệ của Bách Việt chạy trốn từ Sở quốc đến để cảm tạ phụ vương đã thu nạp!”
“Người Bách Việt!” Nghe được lời này, Cơ Vô Dạ lập tức rút ra thanh đao một lần nữa. Hắn vung vẩy thanh đao chỉ thẳng về phía đoàn người dân chúng nói: “Đám người này chẳng lẽ muốn gây rối loạn cho vương cung. Muốn gây nguy hiểm cho Vương Thượng? Thị vệ nghe lệnh...”
“Cơ tướng quân...” Hàn Vũ đưa tay ngăn lại mệnh lệnh của Cơ Vô Dạ: “những người trước mặt này quần áo rách rưới, gầy ốm như que củi. Có muốn tác loạn thì chưa chắc đã có thể!”
“Để bảo vệ đại vương...” Cơ Vô Dạ lập tức phản bác lại: “được vạn toàn thì thà giết nhầm một vạn chứ không thể bỏ sót một tên!”
“Nhưng họ đã được phụ vương thu nạp.” Hàn Vũ quay ra bình tĩnh nhìn Hàn Vương: “Nếu vô tội mà bị trảm khiến phụ vương bị chỉ trích, ai sẽ gánh chịu hậu quả đây?” Quay ra nhìn Cơ Vô Dạ, Hàn Vũ mang theo vài phần chất vấn khi nói chuyện.
“Nhảm nhí!” Hàn Vương lập tức lên tiếng quát hỏi: “Ta đã thu nạp chúng khi nào?”
“Phụ vương tha tội!” Hàn Vũ thấy thế vội vàng chắp tay xin lỗi. Ánh mắt hắn hơi đảo qua giống như đang suy nghĩ gì đó. Ngay sau đó hắn trả lời: “Là Cửu Đệ Hàn Phi thay mặt phụ vương thu nạp bọn họ!”
“Lại là Hàn Phi!” Nắm đấm Hàn Vương siết chặt. Hắn đi từng bước chậm dãi về phía trước.
Thấy được như ý, Hàn Vũ vội vã chắp tay đối với Hàn Vương: “Phụ vương hãy bớt giận! Cửu đệ đã từng nói, trước kia sau khi những kẻ quyền quý ở Bách Việt phải làm nô lệ ở Sở quốc chịu mọi sự bóc lột, sỉ nhục, cái tiếng bạo hành của Sở quốc sớm đã khiến chư quốc khinh thường. Nếu phụ vương bây giờ thu lưu bọn họ, vỗ về bọn họ thì Đại Hàn chúng ta sẽ có tiếng là có được tấm lòng nhân đức.”
“Vì mấy tên nô lệ quèn này không hoà hợp được với Sở quốc...” Đầu Cơ Vô Dạ hơi nghiêng ngả, ánh mắt coi thường và giọng nói khinh khỉnh vang lên: “há chẳng phải lợi bất cập hại!?”
Đầu hơi cúi, Hàn Vũ trầm ngâm nhẹ nhàng nói chuyện: “Đây là một thâm ý khác trong việc làm này của Cửu Đệ. Những kẻ cựu quý này có quan hệ thâm căn cố đế với Bách Việt, nếu chúng ta chịu dang tay giúp đỡ thì sẽ được lòng dân Bách Việt.” Hắn quay ra nhìn về phía đám người Bách Việt lẳng lặng nói: “Nếu sau này Hàn Sở lưỡng cuốc có xảy ra bất hoà. Phụ vương, ngươi cho rằng Bách Việt sẽ giúp ai?” ánh mắt hắn nhìn về phía Hàn Vương mà cười nhẹ.
Quay người, Cơ Vô Dạ lạnh liếc liếc mắt Hàn Vũ sau đó hắn trực diện Hàn Vương: “Bách Việt chẳng qua là một khoảnh đất hẹp, dân Bách Việt cũng chỉ là một lũ man di. Có thể có bao nhiêu lợi ích?”
“Thôi đi đừng tranh cãi nữa!” Hàn Vương lập tức đối với hai người phân phó. Quay ra nhìn về phía Trương Khai Địa, Hàn Vương lạnh giọng nói: “Trương tướng quốc, khanh thấy thế nào?”
“Gần đây trong đo thành xảy ra hỗn loạn...” Trương Khai Địa đi về phía Hàn Vương, hắn nhìn về phía đám người dân chúng Bách Việt một cái rồi sau đó kính cẩn: “Nếu nói nó không liên quan tới Bách Việt cũng khó mà nói. Đám người Bách Việt có hiềm nghi lớn nhất. Nếu đại vương thu nạp đồng hương của chúng nếu việc này thật do Bách Việt gây ra, chúng sẽ ghi nhớ ân đức của người. Thành Tân Trịnh cũng sẽ vì thế mà trở nên an ổn.”
“Tướng quốc nói có lý! Vậy hãy thu nạp chúng...” Hàn Vương chắp hai tay lẳng lặng xoay người đi: “Tướng quốc hãy thay quả nhân soạn chỉ chiếu cáo thiên hạ chuyện hôm nay. Để cho đám dư nghiệt Bách Việt tác loạn biết quả nhân đối đãi với đồng hương của chúng thế nào!”
Đột nhiên Hàn Vũ quỳ xuống chắp tay: “Nhi thần thay mặt những người Bách Việt này cảm tạ phụ vương đã thu nạp. Cũng thay mặt Cửu đệ cảm tạ phụ vương khoan hồng độ lượng không chấp nhặt chuyện cũ.”
“Quả nhân đã nói bao giờ tha thứ cho nó!” Hàn Vương giận dữ siết chặt tay vào lạnh lùng nói: “Nó không biết hối cải tiền trảm hậu tấu, quả nhân còn chưa thẩm vấn nó đấy!” Nói xong Hàn Vương phất tay rời đi.