Tác giả: DanteSparda
“Hô, hô, hô...” Lòng bàn tay Deidara để chătụ lên ngực mình, miệng hắn phát ra từng tiếng thở dộc liên hồi. Khuôn mặt và cả người hắn ướt đẫm và nhễ nhại mồ hôi, mồ hôi đã đem cả quần áo hắn bết lại dính lên trên cơ thể. Bản thân hắn vừa từ trong tù ra ngoài, mấy ngày vẫn chưa tắm hiện giờ cả người hắn vô cùng khó chịu. Chính vì vậy mà tâm trạng hắn mười phần không vui, hắn nghiến răng nghiến lợi vào chửi lớn: “Lão già khốn kiếp đó! Nếu như không phải ta không còn có đất sét nổ, ta đã sớm cho lão cảm nhận được nghệ thuật chân chính là như thế nào!?”
Con chim trắng vỗ cánh kề sát mặt đất, Deidara trực tiếp nhảy lên trên mặt đất. Ở nơi đó đã có một người màu trắng trồi lên khỏi mặt đất nửa người đang chờ hắn. Bộ dạng trật vật của Deidara rơi vào trong mắt Zetsu làm cho Zetsu mở miệng nói: “Ôi chà, ôi chà... xem ra lão già Tsuchikage đệ tam đó không phải dạng vừa đâu!”
Quần áo Deidara quả thực có chút rách nát, bộ dạng thảm không lỡ nhìn nhưng Deidara vẫn mạnh miệng lên tiếng nói: “Câm miệng đi, Zetsu!”
“Chính tôi cứu ra cậu đấy nhé!” Zetsu làm như không thấy sự tức giận trên mặt Deidara. Giọng nói quái dị vang dội vào tai Deidara: “Vì cảm ơn việc tôi cứu cậu, cậu có thể cho tôi biết cảm giác đi ỉa là như thế nào hay không?”
“Câm miệng Zetsu!” Dường như bị chọc mao, cả người Deidara bắt đầu run lên. Khuôn mặt hắn cũng biến thành cực kỳ khó coi. Ẩn ẩn trong giọng Deidara đó là sặc mùi thuốc súng và cả sự uy hiếp: “Zetsu, nếu như ngươi dám nói câu nữa ta nhất định sẽ cho ngươi biết cái chết là như thế nào!?”
“Chết sao?” Vẻ mặt Zetsu cảm giác được nghi ngờ. Không biết là Zetsu ngu ngốc thật hay là giả vờ ngu ngốc, hắn tò mò nhìn về phía Deidara: “Là chết nổ hảy sao? Còn là bị phân giải thành nguyên tử mà chết!” Vừa nói xong thì hắn lại dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Deidara: “Vậy trước khi tôi bị nổ chết hay phân giải chết, cậu có thể nói cho tôi cảm giác được đi ỉa là như thế nào không?”
“Câm miệng đi!” Lập tức Deidara vọt tới bên cạnh Zetsu. Hắn vòng ra phía sau trực tiếp dùng tay chẹn cổ họng Zetsu: “Ngươi sẽ chết nhưng là bị bóp cổ chết!”
...
Trong không gian âm u của dị không gian được tạo bởi đồng thuật Tobi. Hiện tại, Tobi đang trực tiếp đối mặt với Sasori. Hai bàn tay hắn ôm ngực nhìn về phía Tobi dùng giọng nói mang theo tất nhiên đối với Sasori: “Tôi biết thế nào tiền bối cũng cần những thứ này lên đã mang theo những thứ này tới! Tiền bối, tôi chuẩn bị không tệ đi!”
Dáng vẻ gãi gãi đầu mình đập vào mắt Sasori, Tobi dường như muốn đang nói với Sasori: “Nào... mau cảm ơn tôi đi chứ! Chính tôi đã cứu cậu ra còn mang cả đống thứ cậu cần tới. Cậu đừng ngại ngùng mau cảm ơn tôi đi chứ?”
Đáng tiếc chẳng có lời cảm ơn nào từ miệng Sasori, Sasori chỉ đưa bàn tay lên nhìn. Những khớp nối ánh tay được Sasori điều khiển một cách kỹ lưỡng. Đến cuối cùng hắn chui vào trong cơ thể con rối và biến thành hình dáng như một người gù khi phủ lên lớp áo choàng màu đen mây đỏ.
Đôi mắt Sasori hơi âm trầm liếc mắt nhìn về phía Tobi một chút: “Thời gian ta rời đi, tổ chức như thế nào rồi!?”
“Tiền bối...” Tobi đưa tay hơi chìa ra bắt đầu trình bày: “Sau khi tiền bối và tiền bối Deidara bị bắt, tổ chức vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Hiện giờ bát vĩ hẳn đã được phong ấn thành công. Hẳn như thế đi...” Lời này rơi vào trong tai làm cho Sasori lấp dưới lớp vỏ hơi giật mình. Sasori nghe được Tobi tiếp tục trình bày: “Hẳn giờ thủ lĩnh đang đi bắt jinchuriki Lục Vĩ. Chỉ cần jinchuriki lục vĩ phong ấn xong, hai vị tiền bối trở lại tổ chức, chúng ta có thể toàn lực đi bắt jinchuriki cửu vĩ rồi!”
“Vậy sao!?” Đôi mắt Sasori hơi nheo lại thật sâu. Trong lòng Sasori đã có dự định tính toàn trong việc này.
Thành Houzuki là một toà thành lớn nằm ở trên địa phận ở Tháo Quốc. Tuy nhiên địa hình cực kỳ nguy hiểm của nó đã được các nước đặc biệt là ngũ đại quốc lấy nơi này làm nơi giam giữ những tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Cầm đầu toà thành chính là thủ lĩnh làng Cỏ.
Vị trí thành Houzuki nằm trên một mảnh đất đặc biệt được bao bọc bốn bề là nước. Những dòng nước chảy siết khủng bố với dòng thuỷ lưu cực kỳ phức tạp, đá ngầm cùng với những dòng xoáy nước đáng sợ khiến cho tàu bè qua lại nơi này hết sức cẩn thận. Chỉ cần sơ sẩy một chút, con tàu có thể làm mồi cho con cự thú nguy hiểm dưới mặt nước. Nó có thể dễ dàng bị dòng nước nuốt sống.
Kiến trúc toà thành được bao bọc bởi một bức tường cao chót vót và nó nằm sát ở gần vị trí dòng nước siết nhất. Trong đó nó có gần quá nửa mặt sau lưng là dòng nước siết chỉ có một phần nhỏ đối mặt với phần đất liền của mảnh đất. Điều này đảm bảo cho các tù phạm khó lòng chạy trốn.
Trong toà thành có một toà tháp cao cổ kính. Nơi đây là nơi làm việc của những người cao tầng trong làng và cả những người giữ chức cảnh vụ bộ tại toà thành này. Hiện tại, trong vị trí sân rộng rãi nhất của toà thành, một chiếc hộp khổng lồ nằm giữa vị trí trung tâm của chiếc sân này. Chiếc hộp khổng lồ này toả ra khi tức u ám với hình thù cực kỳ quái dị. Bốn mặt cái hộp với những hình khuôn mặt rất kỳ quái tựa như ma quỷ với biểu lộ cảm xúc khác nhau.
Một đám người ăn mặc quái dị với một lớp áo choáng che kín toàn thân. Trên mặt bọn họ có đeo một đám mặt nạ khác nhau bao gồm ngựa, dê, chó... Mặc dù đã che kín khuôn mặt toàn thân nhưng dáng vẻ họ giống như cực kỳ kích động nhìn về phía chiếc hộp khổng lồ kia.
Một người nam nhân có mái tóc đen dài ngang vai với khuôn mặt gầy gò và làn da sáng. Đôi mắt hắn lúc nào trông cũng u buồn với sống mũi cao. Bên ngoài mặc một số bộ đồ với thắt lưng nâu và khóa bạc. Bàn chân đi đôi ủng nâu. Bàn tay hắn đưa lên cao: “Ngày hôm nay sẽ là ngày Thảo quốc chúng ta quật khởi với sức mạnh của chiếc hộp Phúc Hạn! Nó sẽ mang lại điều ước lớn mạnh đối với Thảo quốc và làng Cỏ!”
“Thầy Utataka...” Một thiếu nữ trẻ tuổi bị trói chặt đang nguỳ xuống mắt đất lo lắng hô lên. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm về phía gần chiếc hộp quái dị đó. Thiếu nữ có làn da trắng, đôi mắt màu xanh đậm và mái tóc vàng dài lượn sóng với đỉnh góa vươn tới lưng. Khuôn mặt hơi tròn khá xinh với sống mũi thẳng. Bên ngoài mặc một chiếc áo kimono màu tím với trang trí màu trắng được buộc bởi một chiếc obi màu đen. Nàng mặc quần soóc màu đen với bao da shuriken bên dưới một chiếc váy đen xẻ có trang trí màu đỏ và giày shinobi màu đen. Dáng dấp hơi lùn một chút nhưng lại khá cân đối với bộ ngực cao ngất.
Một người thanh trẻ được buộc chặt với một đám dây có hoa văn phong ấn. Hắn có thân hình cao, gầy với đôi mắt vàng nhạt và mái tóc nâu dài đến vai. Đôi mắt hắn có phần hẹp dài cùng với một phần tóc mái che mặt trái. Bên ngoài mặc một bộ kimono dài, màu xanh nhạt được trang trí với một biểu tượng nhỏ gồm ba bong bóng trên lưng và một chiếc quần màu xám bên dưới, với một chiếc khăn choàng màu cam. Chiếc kimono hởi để lộ ngực.
“Mui...” Một trong đám người đeo mặt nạ kỳ quái kích động nói: “Ngươi mau ước đi. Chiếc hộp sẽ ban điều ước cho Người Giữ Cổng! Chúng ta sẽ hồi sinh cho làng Cỏ bằng sức mạnh chiếc hộp này...”
Mặt đất chằng chịt những tuyến màu đỏ kết nối chiếc hộp khổng lồ này. Bàn tay người nam nhân đưa lên nắm lại như cầu nguyện. Sau đó hắn mở ra ngón tay năm ngón đối diện với chiếc hộp nhẹ nhàng nói: “Hỡi Thần Hộp... hãy mở ra! Thần Hộp Phúc Hạn!”
“Uuu..” Thần hộp lập tức phát ra khí tức u ám. Nó hấp thụ toàn bộ chakra đang phát ra từ cơ thể người thanh niên kia. Lập tức làm cho cả người thanh niên phát ra chakra nồng nặc bị lôi kéo đến chiếc hộp. Theo đó từng tiếng gầm lên thảm thiết từ miệng người thanh niên: “Aaa...”
“Thầy Utakata...” Vẻ mặt thiếu nữ càng trở nên lo lắng nhìn về phía người thanh niên đang dãy dụa dưới mặt đất. Thế nhưng một bàn tay đưa lên ấn nàng trên mặt đất. Ánh mắt thông qua lỗ hổng chiếc mặt nạ nhìn về phía chiếc hộp cực kỳ kích động.
Không biết có phải vì trời hôm nay âm u hay không kèm theo những hạt mưa nhỏ, trên má người nam nhân đã xuất hiện những giọt nước mặt. Hai hàng nước mặt nhỏ kéo dài dưới khoé mắt hắn và âm thanh người nam nhân có vài phần nghẹn ngào: “Tôi ước cho con của tôi... Xin hãy trả lại con trai Muku cho tôi!” Bàn tay hắn chắp lại nắm thật chặt cực kỳ kích động nói: “Hỡi Thần Hộp Phúc Hạn! Xin hãy chấp nhận điều ước của tôi!”
“Cái gì?”, “Ngươi điên rồi sao Mui!?” Đám người thấy vậy hoảng hốt hô lên.
Chiếc hộp khổng lồ phát ra khí tức càng trở nên u ám hơn, người nam nhân lẩm bẩm nói: “Làng Cỏ đã chết từ lâu trong tim ta rồi. Đúng... Suốt mười năm nay, từ khi ta mất Muku!” Năng lượng âm u từ chiếc hộp phát ra càng ngày càng mạnh mẽ. Điều này làm cho đám người ở đây lập tức lo lắng, tất cả nhanh chóng vọt về phía người nam nhân. Họ sợ một khi chiếc hộp mở ra, điều ước sẽ được thực thi một cách vô ích cho việc sống lại con trai Mui như vậy.
Vút! Đoàn người tăng nhanh tốc độ đến cực hạn, họ bỏ mặc cả người thanh niên và người thiếu nữ ở nơi đó. Trong mắt chúng lúc này chỉ có chiếc hộp mà thôi!