Tác giả: DanteSparda
Hoả quốc...
Hoả Tự đã biến thành một bãi chiến trường với những kiến trúc đổ nát. Lúc này, Tobi xách theo một người thiếu niên trẻ tuổi khoảng mười sáu tuổi. Người thiếu niên có mái tóc dài ngang vai, màu xám xanh xỉn và đôi mắt màu nâu. Nước da màu. Bên ngoài đi dép và đồng phục các nhà sư Hoả Tự tiêu chuẩn với tay áo dài bên phải.
Tobi dùng con mắt Sharingan với ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Kakuzu hỏi: “Tiền bối Kakuzu, chúng ta đã bắt được nguỵ jinchuriki. Mặc dù thằng nhóc này không phải jinchuriki cửu vĩ thực sự nhưng trên người nó có chakra cửu vĩ tương đối nồng đậm. Chúng ta có thể mang nó trở về tổ chức a. Bây giờ, chúng ta sẽ trở về tổ chức chứ?”
“Không!” Kakuzu vậy mà trực tiếp từ chối. Bàn tay hắn đã đưa lên xách theo nhà sư rồi nói: “Ta sẽ đem cái xác này tiến đến chỗ lãnh thưởng. Tiền là trên hết!”
“Tiền bối, ngài thực sự không cần như vậy a!” Bàn tay Tobi bắt đầu phe phẩy, hai chân dậm lên dẫm xuống như một con cua. Một bên vai còn lại đang vác lên người thiếu niên. Giọng nói Tobi mang theo châm chọc: “ngài mà mang theo đại sư đi đổi tiền như vậy là xuống địa ngục đó!”
“Câm miệng đi Tobi!” Kakuzu trực tiếp phản lại Tobi một câu. Ngay sau đó hắn xách theo nhà sư xăm xăm đi ra ngoài. Giọng nói hắn vẫn vang ra đập vào tai Tobi: “Tiền là trên hết. Ta có thể chậm tìm jinchuriki một chút nhưng tiền thì không thể nào thiếu được.”
“Tiền bối, chờ tôi chút!” Tobi lập hớt ha hớt hải xách theo người thiếu niên đi theo sau. Họ đi mà không biết rằng có một người nữa đang lấp ở một nơi bí ẩn. Cả người tên sư sãi này toát ra đầy mồ hôi hột. Quần áo hắn rách nát và bẩn thỉu trong khi con mắt sợ hãi nhìn về phía bóng dáng hai người rời đi. Trên người hắn, mồ hôi đã chảy ra như tắm.
“Phải báo việc này cho làng Lá mới được!” Nhìn được hai người khuất bóng, nhà sư tự nói thầm trong lòng. Hắn đang muốn thở ra một hơi thật dài và nhẹ nhàng thì một âm thanh làm cho hắn giật mình.
“Nga... vẫn còn cá lọt lưới sao?” Giọng nói này làm cho cả thân thể nhà sư giật bắn lên. Hắn trợn to con mắt thấy được ở phía dưới mặt đất chỉ có một nửa người đang từ dưới đất trồi lên. Hình dáng hắn trông giống như một cái lá bắt ruồi với hình người ở bên trong.
“Aaa...” Nhà sư sợ hãi hét lên một tiếng.
...
“Đầu tiên là Yugito Nii bị bắt đi, giờ là Killer Bee...” Raikage đệ tứ ngồi trên chiếc ghế salon buồn bực nói. Ở trong phòng làm việc của mình, Raikage đặt một tay lên bàn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm: “Ta thật không tin là Bee lại bị đánh bại như vậy!”
Người thư ký đứng ở bên cạnh Raikage đệ tú thở ra một hơi: “Chúng ta đã nhận được một số tin tức từ Jav. Nhờ vào tấm vải đó mà chúng ta có thể lần theo dấu vết của chúng. Một khi chúng ta biết được địa điểm của kẻ địch thì chúng ta có thể đánh chặn đường chúng trên đường trở về Vũ quốc và cứu ngài Killer Bee.”
“Chúng không phải hạng thường đâu!” Raikage dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp: “Mặc dù chúng xuất phát từ Akatsuki Vũ quốc nhưng điều chúng ta làm hiện giờ là gây sức ép với Vũ Quốc. Ta sẽ không ngại chiến tranh đối với Vũ quốc để dành lại Killer Bee. Thế nhưng sẽ có quá nhiều vấn đề nếu chúng ta gây chiến với Vũ quốc.”
“Ngài nói đúng!” Người thư ký chắp hai tay vào với nhau. Những lúc như thế này, nàng mới cảm giác được Raikage đệ tứ cẩn trọng. Bề ngoài, Raikage đệ tứ thường dễ dàng xúc động nổi nóng. Thế nhưng một khi đề cập đến chính trị, Raikage đệ tứ dường như tỏ ra lỗ mãng nhưng xử lý đều có đúng mực. Hai tay thiếu nữ đặt xuống dưới vẻ mặt hiền hoà nói: “Hiện giờ làng Sương Mù có Dan, người nắm giữ sức mạnh Mộc Độn ngang với Hokage đệ nhất. Làng Lá lại có sự trở lại của tamnin, Hokage đệ tam cùng với Hokage đệ tứ.”
“Ta thực sự chờ mong một trận chiến với Hokage đệ tứ!” Đôi môi dày Raikage đệ tứ mấp máy để lộ ra hàm răng trắng với những viên răng to như hạt ngô, mắt hắn có vài phần dữ tợn: “Mà làm thế nào mấy người đó sống lại được thế nhỉ? Chẳng lẽ làng Lá tìm được cách sống lại người chết!”
“...” Trầm mặc một chút, Raikage đệ tứ mở miệng nói: “Mabui, gọi đội Samui đến ngay đây. Ta muốn bọn họ đi đến làng Lá tìm hiểu tin tức. Đồng thời ta sẽ gửi thư báo cho mấy làng biết là ta muốn đối phó với Akatsuki. Hỏi họ xem có tin tức gì cung cấp cho chúng ta không! Nhiều càng tốt!”
“Vâng!” Người thiếu nữ xinh đẹp đáp lời.
“Xem ra chúng ta cần phải có một cuộc hợp gấp với các vị trưởng làng!” Giọng nói Raikage đệ tứ trở nên kiên quyết: “Chúng ta không thể để bọn Akatsuki lộng hành mãi như thế được!”
...
Hai người Kakuzu và Tobi vừa đi ra ngoài được vài bước thì bọn họ lập tức ngừng bước chân lại. Họ lại lần nữa trở lại Hoả Tự. Vừa đi Tobi vừa cười đối với Kakuzu nói: “Tiền bối, xem ra chúng ta để lại cá lọt lưới.” Đáp lại chỉ là tiếng hừ lạnh của Kakuzu. Hai người lập tức trở lại bên trong Hoả Tự.
Đập vào mắt hai người là một người sư sãi bị những cánh cây thiết chặt và bóp nát. Ngay cả đầu hắn cũng bị dây mây đâm xuyên qua hốc mắt đem đại não phá huỷ. Cảnh tượng khủng bố này không có làm cho hai người cảm giác được bất cứ cảm xúc ghê tởm nào. Kakuzu lập tức lên tiếng nói: “Zetsu, ngươi lại làm gì ở chỗ này!?”
“Hai người nợ tôi một lời cảm ơn đấy nhé!” Giọng nói bất nam bất nữ trong cái lá bắt ruồi đó phát ra: “Thủ lĩnh có lệnh, lập tức tiến hành tập hợp. Chúng ta chuẩn bị phong ấn jinchuriki nhị vĩ.” Lúc này, hắn chợt nhìn về phía hai người đang xách một nhà sư và một người thiếu niên: “À... hai người đó là jinchuriki sao? Mà jinchuriki của mấy vĩ thế?”
“Chỉ có trên tay Tobi mới là jinchuriki thôi nha!” Tobi giống như một đứa bé khoe ra chiến công của mình. Vừa nói hắn nhìn về phía Zetsu nói: “Tobi lợi hại đi!”Cũng lúc đó hắn quay ra khẽ liếc Kakuzu một cái: “Trên tay tiền bối Kakuzu nhưng là một đại sư đức cao vọng trọng. Tiền bối Kakuzu định đem ông ta đi đổi tiền đó.” Đáp lại là tiếng hừ lạnh dưới chiếc khăn mặt của Kakuzu. Tobi phe phẩy ống tay áo: “Mặc dù không phải jinchuriki hoàn chỉnh nhưng cơ thể cậu ta cũng có lượng chakra cửu vĩ khá lớn. Chúng ta có thể đem chakra cửu vĩ trên người cậu ta cho Ngoại Đạo Ma Tượng!”
...
“Omoi, Karui...” Một thiếu nữ xinh đẹp ngoại hai mươi nói chuyện. Nàng là một người phụ nữ cao, có làn da trắng, dáng người thon thả xinh đẹp. Khuôn mặt nàng hơi thon với đôi mắt xanh và mái tóc vàng thẳng, dài ngang vai được cắt ngang vai. Lan da trắng với mũi thon và ánh mắt hơi ướt át. Bộ ngực nàng khá lớn giống như muốn phá áo ra ngoài. Nàng mặc một chiếc áo cộc tay với áo giáp lưới bên dưới, một chiếc váy ngắn và tay bảo vệ màu đỏ với đôi bốt cao để lộ đôi chân thon dài. Một tay chống eo, nàng quay đầu nhìn về phía hai bộ hạ: “Raikage muốn nói chuyện với hai người!”
Một người thanh niên ngồi ở dưới mặt đất. Hắn có làn da ngăm đen với mái tóc ngắn, nhọn, trắng và đôi mắt đen nổi bật với hàng lông mi cong lên từ các góc. Bên ngoài mặc một bộ trang phục tối màu gồm một chiếc áo dài có mũ trùm đầu, với những người bảo vệ tay băng đỏ, bảo vệ ống chân. Đầu đeo hộ ngạc làng Lá. Khuôn mặt lúc nào trông cũng khắc khổ và miệng thì ngậm kẹo mút: “Ông ta cần cái quái gì thế? Có chuyện lớn rồi hả? Hay là ông ta lại muốn giáo huấn bọn này? Hay là tôi không nên ăn khoai tây chiên với nước sốt!?”
“Omoi...” Một thiếu nữ da đen khó chịu phát ra tiếng cằn nhằn. Nàng có nước da ngăm đen và mái tóc đỏ cùng đôi mắt màu hổ phách. Thân hình cao mảnh khảnh nhưng ngực không được lớn cho lắm nếu không muốn nói là không có ngực. Bên ngoài mặc một cái váy dài có tay ngắn, tất cả diềm đều xếp nếp cùng với áo bảo hộ của làng Mây. Trên tai đeo đôi bông tai màu vàng đơn giản, đi tất lưới, bốt cao cổ có đế màu trắng và băng bảo vệ trán được cô đội trên đầu như một chiếc khăn. Sau lưng mang theo một thanh kiếm dài trên lưng. Bàn tay thiếu nữ khẽ vuốt tóc và giọng trách móc: “Đừng bao giờ nghĩ đến đồ ăn! Tại sao ông ta lại la chúng ta vì cái đó? Có lẽ ông ta chỉ muốn chúng ta ăn những đồ có dinh dưỡng mà thôi!”
“Các ngươi làm tôi mệt nhừ rồi này!” Thiếu nữ tóc vàng nhắm một mắt vươn tay vỗ vỗ bả vai mình: “Vai cứng đờ rồi đây!”
“Vai cô đau là vì ngực cô bự quá!” Vừa mút kẹo, thanh niên Omoi nhìn chằm chặm ngực thiếu nữ. Trên má hắn chảy ra mồ hôi hột: “Nhưng tôi cũng không chắc lắm. Thế nhưng vai cứng đờ thì...”
“Im ngay, thằng kia!” Karui lập tức giận dữ quát lên. Bàn tay nàng nắm thật chặt, trên mặt xuất hiện đầy gân xanh: “Đừng có lải nhải như vậy nữa, đi thôi!”
Quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, người thanh niên Omoi lập tức phản kích: “Chúng ta phải nghĩ mọi thứ cẩn thận hơn... Hay là vì cô phẳng lỳ thế kia nên vai không có bị cứng đờ?”
“Im ngay!” Lập tức người thanh niên bị một cú đá trúng bụng.
“Ặc... ” Người thanh niên che bụng thống khổ: “Cú đá đó!”
“Cả hai người thôi đi, bình tĩnh cái coi!” Samui buồn bực khuyên nhủ: “Đi nào!”