Tác giả: DanteSparda
Ầm, ầm… Cậu nhóc Dan nhìn về phía Hokage đệ nhị Senju Tobirama thấy được một cái quan tài ầm ầm nhô lên. Senju Tobirama theo đó bước vào bên trong và cái quan tài màu đỏ từ từ chui xuống phía dưới mặt đất và biến mất. Để lại duy nhất cậu nhóc nhìn về phía người thiếu niên đang ngồi ở phía đó.
Naruto chẳng thèm quan tâm đến bộ mặt như ăn phân của Dan. Dù sao thì hắn cùng với Dan vốn là một người giống như bản thể và ảnh phân thân thôi. Không sớm thì muộn hai người cũng lần nữa dung hợp với nhau. Đến lúc đó hắn mới trở lại là chính mình. Mất đi một nửa, Naruto thấy như thiếu thiếu thứ gì ấy.
“Này…” Cậu nhóc Dan khó chịu mở miệng hỏi: “ta thật sự rất muốn cho ngươi một cú đấm thẳng vào mặt đấy!” Vừa nói hắn vừa xoay xoay cổ tay nhìn về phía Naruto. Vẻ mặt hắn như mang theo châm chọc và khiêu khích.
“Đừng đùa nữa!” Naruto phất tay một cái: “Giúp ta hàng phục cửu vĩ đi! Dù không có ngươi ta cũng có thể hàng phục được cửu vĩ ngươi biết rõ điều này mà đúng không. Nếu không để mọi việc chắc ăn hơn, ta cũng chẳng thèm gọi ngươi đến nữa. Nhanh đi, chúng ta còn về ăn tối.”
“Rồi, rồi…” Cậu nhóc Dan cảm giác bất đắc dĩ bắt đầu ngồi khoanh chân đôi mặt với Naruto. Hai người cũng theo đó đưa tay lên, nắm đấm hai người theo đó chạm vào nhau. Dan mở ra Byaku-Sharingan với một câu ngọc xoay tròn, Naruto mở ra Byaku-Sharingan với hai câu ngọc xoay tròn nhè nhẹ. Kế đó, Naruto bắt đầu chìm vào trong tinh thần của mình. Chakra của hắn cũng theo đó vọt vào bụng nơi phong ấn cửu vĩ.
Róch rách, róch rách… Âm thanh vang lên khi Naruto mở mắt ra. Trong lúc này hắn đứng chân ở trong nước. Hắn đang ở trong một đường cống ngầm ẩm ướt. Cậu nhóc Dan thì lấy như người thứ ba đứng xem tất cả nơi này từ không trung nhìn xuống. Hắn thấy được Naruto dọc theo con đường cống ngầm tiến vào bên trong.
Không gian u ấm và rộng rãi xuất hiện trước mặt Naruto. Ở trong song sắt nơi đó đang nằm một con hồ ly khổng lồ. Chín cái đuôi cuộn tròn và đôi mắt nhắm nghiền. Khi mà sự xuất hiện của Naruto làm cho nó lập tức mở ra đôi mắt của mình. Giọng nói nó giống như dã thú vang lên: “Naruto… thế nào? Ngươi cần sức mạnh của ta sao? Chỉ cần chúng ta hợp tác, chúng ta hoàn toàn có đủ sức mạnh để huỷ diệt làng Lá. Ngươi không phải rất căm hận làng Lá sao, chỉ cần chúng ta hợp tác, ta sẽ giúp ngươi huỷ diệt làng Lá.”
“Một con súc sinh cũng đòi giảng điều kiện sao?” Naruto trực tiếp ôm hai tay trước ngực: “Súc sinh vẫn là súc sinh mà thôi! Dù thông minh đến mấy cũng chẳng thể làm được gì. Vẫn mãi chỉ là sủng vật thôi không hơn không kém!”
“Thằng oắt con!” Bị Naruto nhục mạ như vậy, cửu vĩ vô cùng giận dữ gầm lên một tiếng cực kỳ khủng bố. Nó giận dữ hét lên, bàn chân liên tục cào lên thanh song sắt như muốn phá tan chiếc nhà giam. Naruto đứng ở khoảng cách vừa đủ ngước đầu lên nhìn về phía con cáo chín đuôi đang gầm rú về phía mình: “Thằng oắt con, đừng nghĩ ngươi có được lực lượng Mộc Độn ta sẽ sợ. Mộc Độn ngươi còn chưa đủ để đấu với sức mạnh ta đâu. Đôi mắt của ngươi…”
Lúc này, đôi mắt Naruto đã biến thành màu đỏ với hai viên câu ngọc màu đen xoay tròn. Hắn ngạo nghễ châm chọc: “Cửu vĩ, nghe đồn Sharingan có thể khống chế vĩ thú các ngươi không biết đúng hay sai? Ta rất muốn biết nó có thật hay không?”
Dường như hơi kiêng kị Naruto, cửu vĩ lùi lại sau đó vẫn dùng giọng châm chọc đối với Naruto: “Thằng nhóc, ta không biết ngươi làm thế nào sở hữu được Sharingan nhưng lão phu cho ngươi biết một chuyện. Mặc dù Sharingan có thể khống chế lão phu nhưng nó yêu cầu ít nhất là Mangekyou Sharingan. Ngươi có được sao, thằng nhóc con?”
“Hừ… mộc độn cùng với thứ này đủ nắm giữ ngươi cửu vĩ.” Bụng Naruto lập tức xuất hiện một đám dây xích phát ra ánh sáng rực rỡ. Nó trực tiếp phóng tới chiếc lá bùa tại vị trí che trước cánh cổng. Dây xích lộ ra đầu nhọn muốn đem lá bùa xé xuống: “Súc sinh, bất kể hôm nay thế nào ngươi cũng chạy trời không khỏi nắng. Thuần phục trước ta đó là con đường duy nhất của ngươi!”
Khi mà lá bùa muốn phong ấn vừa dịch chuyển được một đoạn thì đột nhiên một người xuất hiện. Cửu vĩ kinh ngạc mở to đôi mắt của mình: “Ngươi…” Một người thanh niên với mái tóc màu vàng mặc một chiếc áo choàng màu trắng đuôi áo với hoa văn lửa màu đỏ và sau lưng xuất hiện một hàng chữ Hokage đệ tứ đập vào mắt cửu vĩ.
“Ta đã thiết lập phong ấn để khi mà con muốn phá bỏ phong ấn này, ta sẽ xuất hiện trong tiềm thức của con…” Người thanh niên mở miệng nói chuyện: “Ta thực không hi vọng ngày này sẽ đến. Thật lòng ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi cửu vĩ ạ!” Vừa nói hắn vừa đem dây xích thả xuống phía dưới: “Nhưng bù lại được thấy con trai ta khôn lớn thế này lại kế thừa năng lực của Kushina thì gặp ngươi một chút xíu cũng không sao!”
“Tên khốn Hokage đệ tứ!” Con cửu vĩ điên cuồng hét lớn một tiếng: “Lại đây ta sẽ xé xác ngươi ra hàng trăm mảnh!”
“hahaha! Ta dại gì mà lại gần ngươi để ngươi xé xác ta cơ chứ?” Nói đến đây Hokage đệ tứ khẽ liếc mắt nhìn về phía sau lưng mình: “Phải không nào Naruto?” Vậy mà Naruto lại trở nên trầm lặng im lặng nhìn về phía Hokage đệ tứ. Hokage đệ tứ nhìn về phía Naruto thấy được Naruto dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía mình thì Hokage đệ tứ cưới nói: “Xem ra con vẫn chưa biết ta là ai đúng không?” Ngón tay cái hắn chìa về phía sau lưng mình: “Mà cái gã này ồn ào thật đấy! Có lẽ ta và con cần một chỗ khác yên tĩnh hơn nhỉ!”
“Tạch!” Ngón tay Hokage đệ tứ Namikaze Minato khẽ búng một cái. Khung cảnh hai người theo sau đó chuyển đổi. Họ tiến vào một khu vực toàn bộ màu trắng. Để lại duy nhất đó chính là hai người ở nơi đó.
“Naruto…” Hokage đệ tứ nhìn về phía Naruto một chút. Sau đó hắn mỉm cười lên tiếng nói: “Chắc con còn chưa biết thân phận của ta. Ta là Namikaze Minato và là cha của con.” Namikaze Minato vừa cười vừa nhìn về phía Naruto và bắt đầu miệng lưỡi mình liên hồi. Tuy nhiên đáp lại Naruto đó chính là vô tận trậm mặc kèm theo đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn. Đôi mắt mang theo châm chọc và giễu cợt.
Dường như thằng bé có vẻ lạnh nhạt với mình, Minato bắt đầu giải thích: “Xem ra ngài Đệ Tam không có cho con biết thân phận của con.” Hai tay Minato mở rộng cười như ánh mặt trời: “Cha nghĩ ngài Hiruzen muốn càng ít người càng tốt. Nếu như ai đó biết được con là con trai ta như vậy con sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.” Thấy được Naruto vẫn trầm mặc, Minato lên tiếng hỏi: “Con vẫn giận ta à!”
Namikaze Minato nhìn thấy được Naruto phản ứng như vậy thì mới để ý đến Naruto. Vóc dáng Naruto hiện giờ còn cao hơn so với hắn một chút lên tuổi Naruto chắc khoảng dưới hai mươi gì đó. Dù sao bị phong ấn lấu như vậy hắn cũng không rõ lắm. Naruto mặc một bộ quần áo rất bình thường và đeo một cái băng đeo trán. Đây là thứ mà Naruto đeo trước khi quyết định xử lý. Mái tóc màu vàng hơi che khuất vị trí giữa trán nên ban đầu Minato thấy không rõ. Thế nhưng lúc này hắn thấy được trên trán Naruto có đeo hộ ngạch làng Lá nhưng có một vết vạch ngang thể hiện ra thân phận phản nhẫn làng Lá.
Sắc mặt Minato theo đó lập tức trở nên lạnh hơn. Naruto bình thản mở miệng nói: “Không cần nhìn kỹ như vậy đâu!” Ngón tay Naruto chỉ vào trán của mình rồi lạnh lùng nói: “Tôi phản ra làng Lá. Đây là bằng chắng tôi đã phản ra làng…”
Nghe được Naruto nói mình thực sự phản bội làng Lá thì trái tim Minato đau như cắt. Tâm trạng trầm như đáy biển. Nãy giờ hắn cứ cảm nhận Naruto lạnh như băng có lẽ tâm tính có chút vấn đề. Hắn không nghĩ Naruto sẽ phản bội làng Lá. Hắn đường đường Hokage đệ tứ, con trai hắn lại trở thành phản nhẫn. Điều này quả thực vô cùng châm chọc. Sắc mặt hắn trở nên vô cùng kém, hắn hỏi lại: “Tại sao con lại phản bội làng Lá. Ở làng Lá không tốt sao?”
“Ha…” Chỉ thấy Naruto hất đầu cười một nụ cười. Trong nụ cười của hắn tràn ngập lạnh như băng cùng với thái độ châm chọc với Hokage đệ tứ: “Ở ngôi làng đó tốt sao? Một nơi mà đối mặt là vô tận cô độc. Ngay lúc nhỏ chẳng có ai quan tâm tới đối mặt tôi là bốn bức tường lạnh như băng. Không ai chịu bán đồ ăn cho tôi, tất cả họ coi tôi như quái vật. Ông có biết lúc nhỏ tôi đã phải trải qua như thế nào hay không?”
“Tất cả mọi người đều coi tôi như quái vật. Người trông coi tôi thì bỏ đói tôi. Nếu không bỏ đói tôi còn dùng thức ăn thiu thối nuôi tôi. Nếu không thức ăn thiu thối thì là sữa nóng bắt tôi uống. Nếu như tôi khóc lên vì bỏng bà ta sẽ không thương tiếc mà dùng bàn tay thưởng cho tôi vài bạt tai và chửi tôi là quái vật cấm tôi khóc…” Naruto đi lại rồi dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Hokage đệ tứ: “Một lần tôi còn bị đám người đó hạ độc suýt chết. Khi lớn lên tôi cũng không dám vào làng. Vì trời mới biết được đám trẻ con dùng tôi như bao cát để đấm đá. Vì nếu đấm đá được tôi thì bọn nó còn được cha mẹ thưởng quà. Thế nên tôi rất sợ vào làng. Mà nơi đó làm gì có ai chịu bán đồ cho tôi, tôi mua đồ còn sợ đám đó độc chết tôi kia.”
“Ông có hiểu một đứa bé sống trong hoàn cảnh đó lại phải sống như thế nào không?” Naruto giọng nói bình thản không mang theo gợn sóng. Tuy nhiên nó như hàng trăm nghìn mũi kim đâm vào trái tim Minato: “Luôn sống đề phòng sẽ có người hạ độc. Sẽ có bọn trẻ con đến đánh chửi mình dành niềm vui của người thân. Vào làng chỉ sợ bị ném đá, ném gạch… Khi ôm đau tôi chỉ nhìn thấy một cái trần nhà lạnh lẽo. Vậy Hokage đệ tứ, ông nói lúc đó ông ở đâu. Còn đám ANBU đi theo tôi, chúng theo để bảo vệ tôi, con trai Hokage đệ tứ sao? Lúc tôi bị đám trẻ con đánh đập, lúc tôi bị lão chủ quán ném ra khỏi quán. ANBU, người chuyên bảo vệ người dân làng Lá ở nơi nào?”
“Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ?” Naruto nhàn nhạt cười cực kỳ thê lương: “Tôi giống quái vật chỗ nào mà bị đối xử như vậy chứ? Hokage đệ tam, ông ta thì chẳng bao giờ nói cho tôi biết cha mẹ tôi là ai? Mục đích cái gì mà bảo vệ tôi! Tôi nhổ vào…” Lúc này Naruto trực tiếp nhổ ra một ngụm nước bọt: “Nếu đã che dấu thân phận con trai Hokage vậy để lộ thân phận cửu vĩ càng nguy hiểm sao? Con trai Hokage đệ tứ, con trai gì đó…” Bàn tay hắn siết chặt lại: “Tôi không với nổi. Tôi không dám trèo cao mình là con trai Hokage đệ tứ, tôi chỉ hy vọng mình giống như những đứa trẻ mồ côi bình thường không được sao? Tại sao đã dấu thân phận con trai Hokage đệ tứ rồi lại để lộ thân phận cửu vĩ của tôi!”
Nụ cười như ánh mắt trời Minato giống như sự châm chọc lớn lao đối với Naruto. Hai hàm răng Naruto theo đó cắn chặt vào nhau, đôi tay đã siết chặt. Vì quá tức giận mà Sharingan một lần nữa mở ra, hai viên câu ngọc màu đen xuất hiện nhẹ nhàng xoay tròn trước mắt Minato.
Đôi mắt Naruto làm cho Minato giật mình, hắn có chút hoảng hốt hô lên: “Naruto… con làm sao lại có được đôi mắt này!?”
“Sharingan sao?” Naruto cười đưa tay nhè nhẹ vuốt đôi mắt mình. Hắn mỉm cười nhìn về phía Hokage đệ tứ: “Điều này phải cảm ơn làng Lá. Nếu không phải làng Lá dạy tôi biết trên đời này người nào nắm đấm lớn người đó là đạo lý. Nếu không phải làng Lá ban ân với tôi, tôi cũng không mở ra được đôi mắt tốt như thế này. Chính vì lỗi hận mà làng Lá ban cho tôi, tôi mới có thể mở nó ra. Thế nào, có phải rất xinh đẹp hay không?”
“…” Tâm trạng Minato lập tức trầm xuống. Đến cuối cùng Minato đã biến thành một tiếng thở dài: “Con thực sự có hận làng Lá như vậy sao?”
“Ông nói xem!?” Naruto nhìn về phía Minato. Lúc này nụ cười không còn trên mặt Minato nữa, điều đó làm cho Naruto thoải mái hơn: “Hokage đệ tứ!?”