Tác giả: DanteSparda
Bàn tay Naruto đưa lên hơi nắm chặt lại, hắn vẫn cảm giác được mình vẫn còn chiến được. Tuy nhiên thấy được Mei đã nằm ở phía dưới mặt đất, Naruto đành thở dài ra một tiếng. Trong lòng bàn tay Naruto bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu xanh. Hắn đưa lên chạm nhẹ vào *m đạo đang đỏ ửng của nàng. Chakra tràn đầy sinh mệnh cũng theo đó đánh thức Mei dậy. Nàng lập tức vẻ mặt sợ hãi nói: “Dan, ngươi còn thấy chưa đủ sao?” Đặc biệt khi thấy d**ng vật vẫn còn cương cứng của hắn.
“Hôm nay dừng lại ở đây thôi!” Naruto cười gượng gạo nói: “Em ngủ ở đây sẽ lạnh đó. Chúng ta cứ đi tắm trước đi sau đó anh sẽ chuẩn bị phòng ngủ cho em!”
“Được rồi!” Mei từ từ đứng dậy, thân thể nàng có chút lảo đảo. Bản thân siêu vẹo như muốn ngã thì Naruto đã vội vã ôm lấy nàng. Một chiếc áo kimono trực tiếp quàng lên người của nàng. Mei trừng mắt nhìn về phía Naruto rồi nói: “Ngươi... định như thế nào?”
“Định như thế nào là như thế nào?” Naruto có chút ngờ vực hỏi lại Mei.
“Ngươi...” Khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nàng trừng trừng mắt nhìn về phía hắn nói: “Ngươi không định cười ta sau khi làm việc đó với ta sao?”
“Cái này...” Naruto gãi gãi sống mũi. Ngay sau đó hắn nhìn thấy được Mei cúi đầu xuống, khí âm trầm hắc ám từ cơ thể nàng tràn ra. Naruto bất đắc dĩ nói: “Mei, anh cũng rất muốn cưới em. Chỉ là, anh cảm giác mình không xứng với em. Hơn nữa, anh còn là người ngoài liệu làng Sương Mù có chấp nhận anh cưới em hay không? Hơn nữa...”
“Dừng...” Khuôn mặt Mei xuất hiện tươi cười, nàng đưa tay trực tiếp che miệng của Naruto. Đô mắt xanh ướt át xinh đẹp nhìn thẳng về phía Naruto nói: “Anh chàng đẹp trai, chỉ cần anh đồng ý cưới em là được rồi. Mọi việc chuẩn bị cứ để em lo được chứ?”
“Được rồi!” Naruto thở ra một hơi dài.
Roạt!
Cánh cửa mở ra, Ao thở dài ra một hơi nói: “Cuối cùng cũng ra ngoài!”
“Ao, Chojuro...” Mei bình tĩnh lên tiếng nói: “Đã để hai người chờ lâu rồi”
“Ngài Mizukage...” Chojuro vội vã chào hỏi. Hắn dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Mei. Lúc này thiếu nữ cả người mệt mỏi thực làm cho Chojuro cảm giác được lo lắng. Hắn không biết Mei cùng với người nam nhân này đã làm gì ở bên trong nhưng xem ra là một trận chiến cực kỳ ác liệt. Hắn cười có chút gượng gạo: “Chúng tôi không có...”
Tuy nhiê chưa nói hết đã bị Mei cắt đứt: “Ao, Chojuro... hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây!” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tuyết rơi.
“Ngài Mizukage... không phải ngài...” Ao muốn nói gì đó cũng bị Mei cắt đứt.
Terumi Mei lên tiếng nói đánh đứt lời Ao đồng thời nàng không quên dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Ao: “Ao, bây giờ cũng không còn sớm. Trời cũng đổ tuyết rơi. Nếu chúng ta rời đi bây giờ không quá an toàn. Chúng ta vẫn ở lại qua đêm đi!”
“Vâng, ngài Mizukage!” Ao chỉ đành ngoãn ngoãn mở miệng. Sau đó ánh mắt quái dị nhìn về phía Naruto và Mei. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Quan hệ phát triển cũng quá nhanh đi. Hơn nữa, người thiếu niên này thực sự không đáng tin lắm. Mà hắn lại nhỏ tuổi hơn so với ngài Mizukage quá nhiều. Này, nên làm như thế nào cho phải?”
“Chúng tôi làm phiền anh rồi, Dan!” Mei mỉm cười nhìn về phía Naruto. Naruto cũng chỉ có thói quen dùng ngón tay gãi gãi sống mũi mình.
Bảy ngày sau...
Con thuyền lớn đậu ở bãi biển, từng bông tuyết rơi xuống. Mặt biển xuất hiện đóng băng nhưng nó cũng khá tĩnh lặng không có sóng to gió lớn. Người thiếu nữ tóc đỏ hung nở nụ cười. Hiện giờ cả người nàng như mua xuân toả sáng. Nét đẹp quyến rũ mang theo vẻ thành thục và cao quý làm cho nàng trông cực kỳ mê người.
Chỉ có đứng ở đằng xa một cô nhóc tóc đỏ với đôi mắt màu đỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cảnh này. Trong lòng nàng liên tục thầm mắng: “Cút, cút... nhanh đi con hồ ly tinh già? Naruto là của tôi... là của tôi!”
“Anh tràng đẹp trai của em...” Mei đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người thiếu niên. Nàng cười một nụ cười tràn đầy tình yêu: “Anh nhớ đến làng Sương Mù đấy nhé! Em ở đó chờ anh đến? Đừng quên đấy nhé!”
“Ngài Mizukage, chúng ta đã...” Ao có chút không kiên nhẫn muốn mở miệng cũng lập tức bị cắt đứt.
Mei lập tức kề sát vào tai Ao nói với giọng đầy lạnh lẽo: “Câm miệng nếu không ta giết ngươi!” Ao cũng vì câu này trở nên ngẩn người. Lúc này, Mei trực tiếp quay ra bên cạnh Naruto cũng bắt đầu cười nói chuyện với Naruto. Hai người một lúc sau mới chịu rời đi. Cả người Ao cảm giác nhẹ nhõm khi mà Mei tiến lên boong tàu. Hắn chỉ có thể thở ra một hơi dài và lau mồ hôi trán của mình.
“Dan... anh nhất định phải luôn nhớ về em đấy, anh chàng đẹp trai của em!” Mei vươn chiếc mũ Mizukage lên sau đó nàng làm động tác trực tiếp hôn môi gió với Naruto. Hành động này làm cho Karin ở phía xa nghiến răng nghiến lợi.
Thấy được con thuyền đã đi khá xa, Naruto mới xoay người lại hắn quay ra đối với Haku nói: “Haku, chúng ta trở lại Lục Địa đi. Tôi cần phải tìm vài huyết kế giới hạn. Hai huyết kế giới hạn mà tôi để ý là Thiết Độn cùng với Ảnh Độn, cậu có tin tức gì hay không?”
“Đã có tin tức... cậu chủ chúng ta sẽ đi tìm bọn họ chứ?” Yuki Haku chớp chớp đôi mắt đặt hai tay trước người hỏi. Thoi quen nữ tính này thực sự làm cho Naruto cảm giác cạn lời.
Bàn tay hắn đưa lên vuốt vuốt trán mình, sau đó hắn lên tiếng nói tiếp: “Hẳn như thế? Tôi cũng muốn ghé qua chỗ Orochimaru nữa. Ở đó có huyết kế giới hạn mà tôi muốn. Hơn nữa, hình như Sasuke sau khi phản bội làng Lá cũng đầu nhập vào đó. Không biết mấy năm nay cậu ta qua như thế nào. Tôi rất muốn biết cậu ta có mạnh hơn chút nào không!”
“Dan...” Uzumaki Karin trực tiếp tiến tới, cô nàng lép sát vào người Naruto mà liên tục cọ sát. Nàng mở miệng nói: “Cậu sẽ dẫn theo tôi đi cùng chứ? Tôi rất hữu ích cho cậu đấy!”
“Rin...” Naruto lập tức lắc đầu phản đối: “Nhà cần phải có người trông. Năng lực cô rất quan trọng đấy Karin. Nơi này không chào đón người ngoài thế nên tôi cần cô trông nhà giúp tôi. Ra ngoài lần này thì nhiệm vụ rất nguy hiểm, lực chiến đấu cô không cao. Nó quá nguy hiểm nếu để cô đi cùng. Thế nên lần này tôi chỉ dẫn theo Haku mà thôi. Lần khác đi, Rin!”
“...” Khuôn mặt Karin hơi trầm xuống, nàng gật đầu nói: “Được rồi!”
Naruto lắc lắc đầu, hắn đưa tay mình phủi đi đám tuyết đang bám ở trên người mình đi sau đó hướng về phía căn nhà lớn nhất tại trung tâm đảo mà đi. Hai người cũng lẳng lặng theo sau. Khuôn mặt Karin thì nặng trĩu không thôi, Haku thấy vậy chỉ thở ra một hơi.
Khác biệt với Thuỷ Quốc, Hoả Quốc cùng với một số quốc gia khác thì mùa đông đến chậm hơn hắn. Đặc biệt là các quốc gia gần Phong Quốc. Vào mùa đông nhiệt độ ở chỗ họ thoáng giảm xuống một chút mà thôi không có biến động nhiều.
Một bóng ảnh di chuyển nhanh chóng trên các cành cây. Tốc độ của nó nhanh đến mức chỉ để lại những bóng dáng mờ ảo. Mỗi khi chạm vào cành cây hoặc mặt đất thì bóng ảnh lập tức loé lên rồi biến mất. Nó chỉ để lại một cái tàn ảnh.
“Tốc độ thật là nhanh!” Một thiếu nữ có vài phần xinh đẹp lên tiếng. Nàng có mái tóc màu xám và làn da trắng nõn. Thiếu nữ có khuôn mặt thon, sống mũi cao nhỏ, miệng đỏ hồng và đôi mắt màu xám. Bên má trái có săm hai vạc màu tím. Bên ngoài mặc một bộ quần áo bó sát người bằng da màu đỏ khá gợi cảm. Áo trễ cổ để lộ hai vú cao ngất loã lồ ra một mảnh trắng ngực trắng và khe rãnh sâu hoắm. Chiếc áo nối liền với quần bó sát để lộ bụng rốn cùng hai bên eo cùng sau lưng. Sau lưng in hái cái ấn hình thoi hơi chồng lên nhau. Chiếc váy dài che từ hạ thể dài xuống tận cẳng chân.
“Đương nhiên rồi...” Một người thanh niên mở miệng nói chuyện. Người này có đôi mắt sáng màu và mái tóc nâu được vuốt thành mái sáng bên trái. Hắn có thân hình cao gầy, hàng lông mày màu đậm giữa trán có một vạch hình chữ nhật. Mũi hơi to và cao, cằm cực nhọn và miệng rộng. Chiếc áo choàng bên vai phải. Mộ dây da trên mặt từ trái qua phải ngang qua sống mũi.
“Đây là huyết kế Tấn Độn!” Một thanh niên khác mở miệng nói chuyện. Hắn có bộ dạng sống hệt với người thanh niên vừa nói chuyện. Chỉ khác biệt là hắn ăn mặc ngược so với người thanh niên vừa rồi. Trên trán có ba vạch hình chữ nhật.
“Im miệng đi!” Một ngươi có thân hình nhỏ con và mái tóc màu trắng mở miệng nói chuyện. Một người thiếu niên có mái tóc rẽ sang hai bên ăn mặc một chiếc áo choàng màu trắng che kín toàn thân. Toàn thân băng vải trắng từ sống mũi trở xuống. Ngay cả tay chân cũng có băng vải trắng. Hắn lạnh giọng nói chuyện: “Tìm cho ra cô ta đi và đừng để mất dấu!”
“Vâng!” Ba người ngoan ngoãn trả lời.