- Trang chủ
- Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!
- Chương 39: Chương 40
Tác giả: Lengkeng
Bà Ái Lê uể oải nhìn đống tài liệu trên bàn. Sắp sinh nhật lần thứ 18 của Nhã Thư rồi cũng là lúc di chúc được công bố, nhiều biến cố sẽ xảy ra lắm. Liệu rằng bà và Thụy Dương sẽ đi đâu về đâu. Nhưng chính lúc này bà Lê lại thấy lòng bình thản đến lạ lùng. Tranh giành hay đấu đá bà đều không cần nữa. Nhã Thư là đứa có hiếu, bà tin con bé sẽ không bỏ rơi bà và Thụy Dương. Đến lúc này bà chỉ mong một cuộc sống yên ổn. Hai đứa sẽ vào đại học và đi theo con đường mà mình đã chọn. Có tiếng chuông điện thoại khiến bà giật mình.
- Alo… Mẹ à!
- Ừ! Nhã Thư có chuyện gì không con?
- Con có chuyện cần nói với mẹ! Con qua công ty được không?
- Tất nhiên là được! Mặc thêm áo khoác nhé! Mẹ đợi!
Bà đặt điện thoại xuống: Có chuyện gì mà con bé vội vàng thế nhỉ?
Nhã Thư ngồi trước mặt bà Ái Lê, nghiêm túc khác hẳn ngày thương. Trông con bé gầy rạc đi thấy rõ, bà biết Nhã Thư đã yêu thật rồi.
- Con có vẻ mệt! Mẹ nghe nói Vũ Huy đã tỉnh rồi!
- Vâng! Tỉnh rồi ạ!
- Ừ! Chúc mừng con gái!
- Mẹ! Con muốn đi du học!
Bà Lê đặt chiếc cốc mạnh xuống bàn, những giọt trà sóng sánh ra bàn.
- Du học?
- Vâng!
- Nhưng mà…
- Con lớn rồi mà mẹ! Con sẽ tự lo được cho mình! Dù sao năm nay cũng năm cuối cấp! Quá nhiều việc xẩy ra con cũng chẳng còn tâm trí đâu để học hành cả.
Bà Lê lặng lẽ nhìn đứa con gái bé bỏng mà bà rất yêu thương.
- Mẹ biết đó không phải lí do! Mẹ cần một lý do khác cướp mất con khỏi mẹ! Được chứ?
- Vũ Huy sẽ về Mỹ cùng ba vì thế…
- Con gái à! Yêu thương này có thể chỉ là bồng bột nhất thời, con không thể vì thứ tình cảm mong manh đó mà chạy theo người ta được. Hiểu không?
- Con là đi du học mà mẹ! Con không chạy theo ai cả?
- Nếu mẹ nhất quyết muốn con ở lại bên mẹ!
Nhã Thư hơi nhíu mày rồi bám chặt tay vào vạt áo:
- Con quyết định rồi mẹ ạ! Con muốn bên cạnh cậu ấy lúc này! Cậu ấy cần con!
Bà Lê nhìn đứa con gái của mình trong thoáng chốc, một chút bất ngờ được giấu đi, bà dịu giọng
- Thật không? Người Vũ Huy cần có chắc là con không? Thư! Đừng vậy nữa! Con xinh đẹp và dễ thương, con sẽ…
- Mẹ cũng yêu ba đến quên hết mọi thứ trên đời đúng không? Mẹ hiểu con lúc này mà
- Thư…
- Con về đây ạ! Con quyết định rồi! Mong mẹ ủng hộ! Có lẽ ba Vũ Huy sẽ hẹn gặp mẹ! Mẹ yên tâm, bác ấy rất tốt.
Nhã Thư đứng dậy, bước ra cửa.
- Thư!
Cô không quay lại nhưng bất động nhìn về xa xăm, cô biết bà đang sốc. Từ đầu đến cuối trong mắt bà cô vẫn là đứa con ngoan ngoãn chỉ biết nghe lời và khuất phục. Bà sẽ không hiểu hết được những ngổn ngang trong lòng cô lúc này. Sẽ không hiểu hết những yêu thương đã vỡ nát từ giây phút cầm cuốn nhật kí của mẹ cô trong tay.
- Nếu một ngày, Vũ Huy nhớ ra tất cả thì sao?
Giọng bà Lê vang lên phía sau. Thư khựng lại. Tay bám vào núm cửa buông thõng. Không phải cô không biết chỉ là không muốn nghe, không muốn ai nhắc để buộc cô phải nghĩ. Nhã Thư thèm lắm cảm giác này, cảm giác có anh mỗi ngày, cảm giác được chăm sóc anh, được nắm chặt lấy bàn tay anh mỗi sáng, mỗi chiều, được nhìn anh ngủ, bình yên và dịu nhẹ! Thư biết mình đang bước vào một cuộc sống khác, phải rất khác. Cuộc sống đó do cô chọn, đầy khó khăn và luôn có nguy cơ chống lại cô bất cứ lúc nào. Nhưng Nhã Thư can tâm tình nguyện,Nhã Thư chấp nhận vô điều kiện. Cô đã mất anh đủ lâu để nhận ra vị trí của anh quan trọng như thế nào trong cô lúc này. Mặc kệ! Mặc kệ hết!
- Không! Mẹ yên tâm! Ngày đấy sẽ không đến đâu
Bà Ái Lê ngồi sụp xuống ghế sau cái sập cửa đánh sầm của Thư. Rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu đây! Chính bà cũng không biết nữa! Quá khứ, hiện tại rồi tương lai, bà không kiểm soát được nưa rồi. Đưa tay chạm khẽ lên khuôn hình ông trên bàn, bà trầm tư:
- Tôi biết làm thế nào để trọn lời hứa với ông đây! Lớn rồi! Lớn hết rồi! Tôi thấy mệt quá đi rồi!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, bà Ái Lê chau mày, dự cảm một điều chẳng lành. Bao nhiêu năm nay bà vẫn tin vào cảm giác của mình đến tuyệt đối.
- Alo, tôi Ái Lê xin nghe!
- Ồ! Vẫn giọng nói này! Nhớ quá! Hi vọng em còn nhớ anh, Lê “vại” nhỉ?
Bà Lê buông chiếc điện thoại trong tay đáp mạnh xuống mặt bàn. Tiếng alo vẫn vang lên đều đều cho đến khi tắt hẳn.
- Một lát nữa, anh sẽ gọi lại! Không phải vì em mà vì con gái em!
Sự choáng váng khiến bà hoàn toàn mất thăng bằng, ngồi phịch xuống ghế. Cái giọng điệu quen thuộc ấy làm sao mà lẫn được. Gần 19 năm qua bà ghê tởm giọng nói đó biết chừng nào, căm hận con người đó biết chừng nào. Tại sao hôm nay lại tìm lại? Tại sao lại có số điện thoại của bà? Có phải người đó đã ruy tìm bà bao nhiêu năm nay? Không! Chính hắn đã bỏ rơi bà khi con bà còn đỏ hỏn. Chính hắn đã để lại cho bà thêm một cục nợ một gánh nặng để tìm đường “thoát ly”. Bao nhiêu năm sau bà vẫn hận hắn, hận đến tím ruột bầm gan, hận cả bản thân mình vì yêu phải một kẻ sở khanh vô trách nhiệm, hận cả con gái mình đã sinh ra để chất chồng lên vai bà bao nhiêu là gánh nặng. Vậy mà giờ hắn xuất hiện, cái giọng xấc xược kia bao nhiêu năm có biến thành gió thành cát bà vẫn nghe được, vẫn nhận ra được.
“ Không vì bà,vì con gái bà” Là sao? Là sao? Bà Lê không hiểu. Thật lòng không hiểu. Ông ta định mang Thụy Dương đi ư? Đi đâu? Ông ta chẳng phải đã từ bỏ nó như một quả bóng bên đường đá văng đi sao. Không! Không được! Dù Thụy Dương là ung thai, là gánh nặng, là đồ vứt đi thì nó vẫn là con bà, là đứa con bà đã đau đớn sinh ra, đau đớn nuôi lớn, và đau đớn nhìn nó từng ngày lớn lên chạm khắc nỗi tủi nhục vào tim bà bao nhiêu năm qua. Không được. Ông ta có quyền gì với Thụy Dương. Không có quyền gì hết.