- Trang chủ
- Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!
- Chương 19: Chương 20
Tác giả: Lengkeng
Trái tim Thư gào thét, chân lê từng bước về phía bậc cầu thang. Chênh vênh và muốn ngã òa. Nghẹn lại từng tiếng nấc để nói từng từ thật chậm thật khó khăn:
- ĐỂ HÔM KHÁC ĐI Ạ! Hôm nay con hơi mệt!
- Ngồi xuống đi! Tôi có chuyện cần nói hết!
- Chị….
Câu nói của Dương làm Thư khựng lại, bước chân định thêm 1 bậc cầu thang lơ lửng giữa không trung. Nước mắt trào ra không thể kiểm soát. Toàn than Thư run rẩy. Tay bám chặt vào thành cầu thang, bám thật chặt. Thư nhắm mắt, đầu óc cô trống rỗng quá. Mọi giác quan như đông cứng không buồn cử động. Một thoáng rất tự nhiên trong khoảnh khắc ấy, ba lại đứng đó cười với cô, cô lại nghe tiếng ai đó gào lên dưới mưa, và hình ảnh về một đôi mắt rất quen, quen lắm vụt qua như gió. Thư rùng mình. Tay nắm chặt vạt áo, bỗng mở to mắt, Thư lừ lừ nhìn những bậc cầu thang trước mặt. Rồi ai cũng phải đi qua những chông chênh của cuộc đời. Bí mật chẳng phải nằm im đợi ta bật nắp khơi dậy sao? Quá khứ! Đau cũng vẫn là quá khứ. Không thể chối cãi.
Dẫu biết vậy, đôi chân Thư vẫn run lẩy bẩy, chậm chạp dằn mạnh từng bước xuống mặt sàn để tin rằng mình đang đi. Là Thật, chẳng phải mơ. Cô ngồi xuống ghế, nhưng không ngước lên. Lẽ ra trong cuộc phán xét này Nhã Thư phải là quan tòa tra hỏi nhưng lúc này mọi thứ như hoàn toàn thay đổi. Cô thấy mình nhỏ bé, yếu đuối và hoàn toàn bị động. Thư chỉ biết mình đau, đau và mệt mỏi lắm.
- Ngẩng đầu lên!
Thư hơi giật mình, cô đưa đôi mắt to tròn sóng sánh buồn lên nhìn Dương. Mẹ ngồi xích lại gần cô, đột nhiên thấy lòng ấm áp và bình thản hơn.
- Chị nói đi! Em vẫn đang nghe!
- Thứ nhất chuyện của Vũ Huy…
Dương nhìn xoáy vào mắt Thư.
- Đúng, không phủ nhận, anh ấy đã từng chọn cô. Nhưng nên nhớ ở thì hiện tại, anh ấy là của tôi. Giành, cướp hay gì khác không cần biết, chỉ cần biết ở thì hiện tại: Vũ Huy là của tôi!
- Cướp? Hóa ra trên đời này, người ta thích cướp đến vậy.
Nhã Thư không nhìn Thụy Dương, mắt cô mênh mang nỗi buồn sâu lắng, nước mắt ươn ướt, không vụt trào mà mọng lại nơi đáy mắt.
- Đúng rồi, dẫu anh ấy sinh ra có dành cho tôi hay không, dẫu định mệnh có phủi tay trước tình yêu của tôi. Nếu đã muốn, đã yêu thì tôi, bằng mọi cách cướp lấy, giành lấy, để người đó phải là của tôi.
- … Ừ!
Thư vẫn vậy, lặng lẽ cười thật buồn
- Còn chuyện của Ba…
Thụy Dương ngừng lại, nén cả một khối khổng lồ nặng trịch bên trong. Đảo mắt nhìn lên những bậc cầu thang nơi chính giữa, ba vẫn thường từ đó bước xuống, ôm hai đứa con gái mỗi khi đi học về. Và cô vẫn hay vòng tay để ôm ba được nhiều hơn đứa con gái đáng ghét kia.
- Chuyện của Ba…
Thụy Dương vẫn ấp úng, không thể bứt ra thành lời.
- Thôi hôm nay mệt rồi!Lên nhà ngủ đi. Mai nói.
Ba mẹ đứng lên, nói bằng giọng mệt mỏi. Bà đứng lên, toan bước về phía cầu thang, quay lưng lại phía hai cô con gái, dằn từng tiếng đầy mệt mỏi
- Hai đứa đi ngủ, đây là lệnh.
- Không….
Bà mẹ ngạc nhiên đến đỗi giật mình khi nghe giọng Nhã Thư cất lên. Nãy giờ sự im lặng và ánh nhìn mệt mỏi đến xót xa của cô khiến bà cảm nhận được nỗi đau rất dày trong cô. Nhưng lúc này, bà chợt thấy mình kém cỏi quá. Tưởng đã hiểu hóa ra không hiểu nổi. Bà quay về phía Nhã Thư. Cô từ từ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thụy Dương. Cái nhìn ấy như xoắn vào khoảng không đóng băng giữa họ. Không khí trong nhà vốn căng thăng giờ đây gần như rát bỏng . Nhã Thư vẫn nhìn xoáy vễ phía cô chị gái của mình, bằng ánh nhìn đầy quyết tâm lạ lẫm.
- Con muốn biết sự thật…
- Ừ, sự thật!
Thụy Dương đứng dậy, cười khẩy.
- ừ, sự thật là tao đã dành lấy ba mày, đạp lên tất cả để có được yêu thương của ba. Sự thật là tao đã không ít lần hại mày tơi tả. Và sự thật là tao… giết chết ba mày. Chính tao… Đủ chưa? Là sự thật được chưa? Thỏa mãn chứ!
Thụy Dương nói ở âm độ cao. Những âm thanh như dùi xoắn xuyên thẳng vào đầu óc Nhã Thư, như trăm ngàn mũi kim đâm nát trái tim cô rồi. Nhã Thư hoàn toàn không biết và cũng chẳng ai biết trái tim kia cũng đang bị vò nát. Khóe mắt Dương giật mạnh, vàng tai đỏ au, bàn tay cô nắm chặt như kìm nén mọi dây thần kinh cảm xúc trong mình.
- Sợ chứ gì? Muốn biết sự thật nữa không? Muốn không?
Bốp…
Năm ngón tay run rẩy buông thõng. Trên bờ má kia hằn in 5 vệt dài đỏ ửng. Tiếng cười vang lên, khô khốc, đứt đoạn, nhưng vẫn kiên trì vang lên, hoàn toàn khô khốc.
- Đánh hay lắm, đánh nữa đi. Đánh chết tao đi mà giành lại những thứ của mày. Hận lắm hả. Thù lắm hả? Giết tao đi!
Nhã Thư lại vung tay lên bằng tất cả nỗi đau và sự căm hờn. THụy Dương vẫn giương mắt nhìn, cười cợt và thờ ơ. Thư chầm chậm nhìn vào đôi mắt kia. Đôi mắt cô đã luôn nhìn bằng tất cả yêu thương dịu dàng và tự nhiên nhất. Gương mặt kia cô đã luôn thèm vuốt vuốt má ngày còn bé cho đến tận hôm qua vẫn vậy… Vậy mà đôi má đó lúc này buốt đỏ vì chính bàn tay cô. Thư thấy tim mình lúc này hình như không đập được nữa. Không nghĩ được gì cũng không cảm nhận được gì nữa.
Tay Thư buông thõng. Thư ngồi bệt xuống sàn nhà. Cái lạnh toát như làm đông cứng toàn thân. Đôi tay ghì chặt vạt váy, cọ xuống cái nham nháp của sàn gỗ. Thấy nỗi đau như in hình in sắc. Muốn hận nhưng không hận được. Muốn lao đến cào xé, cấu xéo nhưng nhìn những gương mặt kia lại chẳng đành. Phải làm sao, phải làm sao? Nỗi đau, uất hận, tổn thương co tròn thành một khối làm tim cô nghẹn ứ. Cứ gào thét liên hồi: Phải làm sao, phải làm sao. Và Thư khóc. Khóc như một đứa trẻ bị vứt lại giữa đêm đông. Miệng cô lẩm bẩm:
- Ba ơi!
- Ba ơi!
Vòng tay mẹ rông mở, ôm chặt cô vào lòng. Cái cảm giác được che chở này khiến tim cô được xoa dịu trong chốc lát. Tay cô ôm lấy cánh tay mẹ như cứu cánh duy nhất:
- Mẹ ơi! Nói với con không phải , không phải thế đi!
- …
- Mẹ ơi! Đừng ai bỏ con! Mẹ!
- ừ, mẹ ở đây, ở đây với con! Mẹ ở ngay đây!
Tiếng cười của Thụy Dương lại bật lên. Khô khốc và lạnh lùng đến vô cảm. Tiếng vỗ tay cũng to dần, dù cả hai con người kia đang nhìn xoắn về phía cô.
- Hay! Hay cho một màn kịch! Cảm động và rất hài, thưa bà Ái Thu.
- Chị im đi!
- Cái sự đểu giả của bà khiến tôi buồn nôn lắm đấy.
Thụy Dương toan bước về phía cầu thang, tay bỏ vào túi quần. Gương mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào hết.
- Đủ rồi đấy! Đừng xúc phạm mẹ!
- Mẹ? Haha
- Chị…
Thụy Dương tiến về phía cô em gái tội nghiệp. Đưa tay nâng cằm Nhã Thư lên sát mặt mình. Cười khẩy.
- Muốn biết sự thật nữa không?
- Thụy Dương…
Tiếng hét của bà Ái Thu bật ra cũng là lúc tiếng cười của Nhã Thư vang lên liên hồi, vẫn khô khốc.
- Lên nhà, tao cấm mày làm tổn thương Nhã Thư thêm nữa!
- Ừ, cấm! Nhưng nếu chính mày muốn biết sự thật thì có thể đến tìm tao. Bất cứ lúc nào! Nhớ lấy!