Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Anh Anh
Beta: Ano
Bốn giờ chiều.
Trong phòng nghỉ của hậu trường gameshow “Bạn hỏi tôi đáp” mùa thứ hai.
Nhân viên mang theo thẻ công tác gõ cửa phòng nghỉ, cẩn thận đi vào.
“Cô Thời, bây giờ chúng ta có thể chuẩn bị lên sân khấu rồi.”
Người con gái mảnh khảnh, gầy yếu từ trên sofa đứng lên, góc váy mở ra tạo thành một vòng cung trong không khí, nhấc chân đi ra ngoài.
Nhân viên dẫn đường, nghiêng mắt nhìn người con gái đoan trang, không nhịn được lo lắng nói: “Cô Thời, cô có ổn không? Sắc mặt cô nhìn qua không tốt lắm…”
Thời Diên khẽ cong môi, giọng điệu không thấy bất kỳ sự khác thường nào: “Tôi ổn, có chút hạ đường huyết, cảm ơn sự quan tâm cậu.”
Giọng cô mềm mại dễ nghe, được người đẹp cảm ơn, mặt của nhân viên công tác hơi đỏ.
“A…. Cô không sao thì tốt.”
Trong studio, các khách mời đang ngồi tốp năm tốp ba trên sân khấu, bầu không khí đã nóng lên.
Chương trình lần này là để tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mà gần đây Thời Diên đóng vai khách mời. Trước đây cô không tham gia bất kỳ một chương trình thực tế hay tạp kỹ nào. Hôm nay tham gia cũng là vì nể mặt đạo diễn quen biết, lên sân khấu góp mặt vài phút cuối, nâng chút ratings cho chương trình.
“Tiếp theo, hãy chào đón vị khách cuối cùng của chương trình tới tham gia cùng chúng ta, vị khách quý này chính là—”
Đèn sân khấu nhấp nháy, khiến mắt người ta phát đau.
Thời Diên chỉnh lại làn váy ra, cố kìm nén cảm giác đau quặn từ dạ dày truyền đến mỉm cười bước lên sân khấu.
Đây là chương trình đầu tiên của chương trình tạp kỹ của cô. Ngay lập tức những tràng pháo tay vang lên như sấm, còn nhiệt tình hơn mấy độ so với lúc cô chưa lên.
Ở giữa sân khấu là ba vị diễn viên chính của bộ phim cùng người dẫn chương trình đang ngồi, phân đoạn cuối cùng có trò chơi vô cùng thú vị. Mỗi vị khách mời sẽ được phát một tấm thẻ, ai nhận phải thẻ trống thì sẽ phải trả lời câu hỏi của tổ tiết mục.
Người dẫn chương trình có thể đặt câu hỏi, trước đó ở hậu đài đã cho Thời Diên biết trước.
Chỉ là… Lúc nãy cô luôn thất thần, quên không xem
Hơn nữa chưa chắc cô sẽ nhận trúng thẻ trống xui xẻo kia.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, sợ gì cái đó đến.
Sau khi phát thẻ, người dẫn chương trình cầm mic cười nói: “Được rồi, tới xem, vị khách nào sẽ may mắn nhận được thẻ trống của chúng tôi?”
Vài vị khách mời sôi nổi lật tấm trong tay lên.
Thời Diên nhìn vào tấm thiệp trống trong tay, bất đắc dĩ mà nâng tay.
“Là tôi.”
Người dẫn chương trình sắc mặt vui vẻ, lập tức lấy thẻ câu hỏi, chuẩn bị đặt câu hỏi.
Thẻ này hay, ratings của kỳ này nhất định bùng nổ.
Người dẫn chương trình mỉm cười: “Câu hỏi của chúng tôi là—”
“Lần đầu tiên gặp gỡ tình đầu trong hoàn cảnh như thế nào?”
Vừa mới đọc xong câu hỏi, nhắc tới hai chữ mối tình đầu, dưới khán đài lập tức sôi trào.
Trên sân khấu, Thời Diên ngẩn người một lát.
Lần đầu tiên… Gặp nhau.
Ánh đèn trắng trên đầu chiếu xuống, nhấp nháy qua lại trên mặt cô, một vài hình ảnh hiện lên trước mắt cô.
Đôi mắt của mọi người đều tập trung vào cô, nhìn cô không biết nhớ đến cái gì, khuôn mặt tinh xảo như vẽ cành ngày càng mềm mại.
“Lần đầu tiên gặp anh ấy là bời vì tôi đã ném cây quạt đi, anh ấy nhặt được, nhưng lại nói không muốn trả cho tôi.”
Khoé môi cô cong lên một chút, “Tôi nói với anh, cây quạt này là dùng để khiêu vũ, nếu anh không tin thì có thể đến khán phòng của trường để xem.”
Người dẫn chương trình vô cùng hứng thú mà hỏi: “Vậy anh ấy có đi xem không?”
Cô rũ mắt xuống, lông mi dài dày tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mắt cô.
Thời Diên suy tư một lúc, mới nhẹ nhàng trả lời, “Tôi cũng không biết, chắc là không có.”
Người dẫn chương trình thấy vậy, rất có mắt nhìn nên không hỏi sâu thêm, mà đổi câu hỏi để rèn sắt khi còn nóng.
“Đợi đã, còn một vấn đề khác ~”
“Đoạn tình đầu này kết thúc, là ai đưa ra lời chia tay trước.”
Âm thanh từ micro truyền khắp phòng, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người nín thở, chỉ thấy cô hơi ngước mắt, cặp mắt kia lặng như nước con ngươi so với vừa rồi ảm đạm hơn vài phần.
Cô chậm rãi nói: “Là tôi.”
Khán giả lập tức ồ lên.
Mọi người đều cảm thấy bất luận là vẻ ngoài hay tính cách của Thời Diên đều không giống như sẽ chủ động đề nghị chia tay.
Chỉ tiếc câu hỏi đã hết, ngay cả người dẫn chương trình muốn vì ratings đào sâu thêm cũng không còn cơ hội. Sau đó Thời diên cũng không bốc trúng thẻ trống nữa, người bị hỏi đã biến thành nữ chính Từ Kỳ Kỳ.
Thiết lập tính cách của Từ Kỳ Kỳ là một người đẹp, tươi sáng, trả lời các câu hỏi không chút giấu giếm, nhất thời bầu không khí lại được làm nóng lên. Sự chú ý bị dời đi, Thời Diên vui mừng ở trên sân khấu làm phông nền.
Sau khi chương trình ghi hình xong, Thời Diên trở lại phòng chờ, Lạc Thanh Y đã đến.
Thấy Thời Diên trở lại, vẻ mặt cô đầy hưng phấn mà buôn chuyện: “Thế nào? Buổi trưa hẹn hò vui vẻ không?”
Tay Thời Diên đang tháo hoa tay ngừng lại.
Nỗi đau từ ngực lần thứ hai truyền đến, đầu ngón tay giữ hoa tai bị cộm ra một vệt trắng.
Cô cười khổ: “Hình như tôi… Lại làm anh ấy giận.”
“Sao lại thế?”
Sau khi nghe Thời Diên nói rõ sự tình, Lạc Thanh Y nhất thời cũng không biết nói gì.
Có lẽ chuyện này trong mắt người khác, sẽ cảm thấy Thời Diên do dự, không quyết đoán.
Nhưng Lạc Thanh Y không phải là người khác. Cô ấy biết hết thảy những điều Thời Diên đã trải qua, cũng chính vì vậy mà cô ấy càng hiểu rõ không ai có đủ tư cách hay lập trường để chỉ trích Thời Diên đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Thời Diên do dự, giãy giụa là vì cô không biết làm thế nào để vượt qua rào cản trong trái tim mình, cô sợ rằng Bùi Kỵ vẫn luôn đau khổ vì vấn đề đó.
“Vậy nên cô tin Quý Vân Sanh nói sao? Bà là vì Bùi Kỵ mới…”
Thời Diên từ từ lắc đầu.
Lạc Thanh Y cũng lo lắng: “Vậy nên cô càng phải nói rõ ràng với anh ta. Nhất định là Bùi Kỵ hiểu lầm, Nếu cô không muốn anh ta đi thăm bà, anh ta sẽ tự cho rằng cô không muốn anh ta tham gia vào cuộc sống của cô.”
Dứt lời, phòng nghỉ yên tĩnh lại.
Thời Diên nghe những lời của cô ấy, lặng người trong chốc lát, trong mắt tràn ngập mờ mịt, sợ hãi.
Cô rũ mắt xuống, cổ họng nghẹn đắng: “Anh ấy nghĩ như vậy sao….”
“Đương nhiên!”
Dứt lời, Thời Diên im lặng.
Lạc Thanh Y thở dài, biết rằng việc này không thể gấp.
Phải có cơ hội để cô thực sự có đủ can đảm đối mặt với trái tim mình.
Lạc Thanh Y còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị tiếng nói chuyện phía đối diện đánh gãy.
Hai phòng rất gần, bên cạnh là phòng chờ của nữ chính Từ Kỳ Kỳ. Cánh cửa vốn không cách âm, cửa lại có một khe hở, thanh âm nói chuyện càng rõ ràng hơn.
Một giọng nữ õng ẹo vang lên: “Chồng à, anh có thể giúp người ta nói với đạo diễn ở phần trả lời cuối cùng, cắt bớt cảnh của Thời Diên được không. Bằng không chờ lúc chương trình phát ra, spotlight đều bị cô ta cướp sạch.”
Giọng điệu của người đàn ông thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, không phải là vài cảnh quay thôi sao? Lát nữa tôi lại gọi điện thoại.”
Lạc Thanh Y nghe được nắm tay thật chặt, ngay lập tức đứng dậy, lao ra lý luận, ngay sau đó lại bị Thời Diên cản lại.
Đối diện cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục.
Âm thanh bóp giọng của Từ Kỳ Kỳ vang lên: “Cảm ơn chồng~ Nhưng vị hôn phu kia của Thời Diên… Có thể đắc tội hắn không… Hay là thôi đi.”
Giọng nói khinh thường của người đàn ông: “A, một đứa con nuôi của Bùi gia, nhưng cũng chỉ là con chó mà ông Bùi nhặt về thôi.”
Từ Kỳ Kỳ ngạc nhiên: “Cái gì? Con nuôi?”
“Đúng vậy, nhiều người cũng không biết điều đó. Bùi Kỵ không có quan hệ huyết thống với Bùi gia, không biết là mấy năm trước ông Bùi nhặt được từ đâu. Nghe người khác nói trước khi Bùi Kỵ đến nhà họ Bùi là một kẻ đáng thương.”
Người đàn ông hừ một tiếng: “Mẹ nó là kẻ mà ai cũng có thể lấy làm chồng-kỹ nữ, hắn sinh ra cũng không biết ai là cha, sinh hắn ra là vì lúc trước không phá được. Sau khi sinh xong liền ngủ cùng các loại đàn ông khác, thần kinh có vấn đề. Phạm vi mấy dặm xung quanh đều có thể nghe thấy người phụ nữ kia đối với hắn không mắng thì là đánh, sau này mẹ hắn bị bệnh về đường tì.nh dục, không được mấy năm thì chết. Sinh ra trong hoàn cảnh này, có thể trở thành người tốt gì.”
“Sau đó, cha Bùi Kỵ tìm thấy hắn, trở về địa phương nhỏ kia muốn đón hắn đi. Cuộc sống của cha hắn ta khá tốt, làm chút kinh doanh nhỏ, nhưng làm sản phẩm cắt xén nguyên vật liệu gây ra tai nạn, lại muốn đẩy tội lên người công nhân. Nghĩ cách phong tỏa tin đồn, làm hai người mất mạng.”
“Kết quả em nói xem, hai mạng người mà ông ta cõng đều là từ nơi đó. Hôm cha hắn quay lại đón hắn, bị người trấn trên nhận ra. Cha hắn chột dạ liền trực tiếp chạy, con trai cũng bỏ lại.”
Người đàn ông cười vui sướng: “Bùi Kỵ không chỉ không có ngày tháng tốt lành, mà ngược lại còn thảm hại hơn. Bao nhiêu người chỉ vào mũi hắn mắng muốn hắn đền mạng. Mà cha hắn chạy, những tội danh đó cũng phải có người nhận. Đám người kia liền ở trên người hắn xả giận, dù sao cũng là con trai của người kia, tuy rằng không nuôi dưỡng hắn, nhưng ai bảo bọn họ chảy cùng một dòng máu chứ.”
“Bây giờ biết rồi chứ, không biết lý do gì mà hắn trở thành con nuôi nhà họ Bùi, trên thương trường thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thật ra chỉ là một con chó nhà có tang…”
Lời còn chưa dứt, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, như có thứ gì đó bị ném vỡ nát.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một giọng nữ lạnh lùng chặn hắn lại
“Nói đủ chưa?”
Hai người trong phòng đều sững sờ.
Thời Diên lạnh lùng nhìn hắn: “Dùng những việc đã qua để hãm hại người khác, biết được vài chuyện, thực sự nghĩ mình tài giỏi sao?”
Không ngờ sẽ bị cô nghe thấy hết, người đàn ông tức khắc sững sờ.
“Anh ấy là chó nhà có tang, còn cậu thì sao? Cậu là gì? Sâu mọt của xã hội dựa vào cha mẹ ăn no chờ chết sao?”
Mặc dù giọng nói của cô mềm mại, nhưng mỗi từ đều mang theo sự bén nhọn cùng lạnh lẽo hiếm khi lộ ra, đôi mắt xưa nay ôn hoà bây giờ lại giống như bị phủ một lớp sương lạnh.
Lạnh lẽo thấu xương, người đàn ông lần đầu tiên bị mắng lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Cô… “
Giọng nói lạnh lùng của Thời Diên chặn lại lời hắn: “Anh ấy thế nào, còn không đến lượt loại người như cậu tới nói.”
Nói xong câu này, Thời Diên quay người rời đi.
Lạc Thanh Y đứng ở cửa ngây người một lúc, sau khi hoàn hồn mới nhấc chân theo sau.
Biết Thời Diên lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Thời Diên tức giận.
Thời Diên cẩn thận lại ấm áp, nhiều khi, có rất nhiều chuyện không công bằng xảy ra với cô, cô đều không để ý, cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Hiện tại xem ra, có lẽ cô cũng không để ý đến chuyện này.
Trở lại trong xe, Lạc Thanh Y thấy hai tay Thời Diên đều run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.
Lạc Thanh Y nắm tay cô mới phát hiện lạnh kinh người.
Cô vội vàng gọi: “Thời Diên?”
“Thời Diên? Cô ổn chứ?”
Thời Diên mấp máy môi, giọng nói có chút khàn: “Không sao đâu… Chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.”
Rõ ràng mắng người xong phải vui vẻ hơn, nhưng bây giờ cô rất khó chịu.
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không ngừng dùng siết chặt lại, khiến cô cảm thấy thở thôi cũng đau đớn.
Chừng nào anh ta nhắm mắt, những gì anh ta xuất hiện trước mặt anh ta là sự xuất hiện của anh ta.
Chỉ cần nhắm mắt, hình bóng anh lại hiện lên trước mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, trên gò má anh là vô số vết thương.
Mọi người đều khuyên cô cách xa anh, để anh đền mạng.
Nhưng rõ ràng anh không làm gì sai.
Thậm chí cô không biết làm thế nào mới có thể ghét anh.
Ngoài cửa sổ ánh sáng chói mắt, cô đưa tay lên che đi, nước mắt cứ tự nhiên mà chảy ra.
Cảm xúc bị đè nén đã lâu cuối cùng cũng tìm được chỗ ph.át tiết. Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, tóc dài rũ xuống sườn mặt, đôi vai gầy yếu run rẩy, nức nở không thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc cũng dần bình ổn lại.
Lạc Thanh Y ôm chặt lấy cô, đau lòng đến nỗi nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Cô đột nhiên lên tiếng: “Giúp tôi đặt một vé máy bay về Nam Tầm đi.”
Giọng nói của Thời Diên khản đặc, đậm giọng mũi, nhưng ngữ khí lại kiên định hơn bao giờ hết.
“Được.”
9 giờ tối,
Máy bay đúng giờ hạ cánh.
Khi Thời Diên vội vã đến bệnh viện, bất ngờ là bà còn chưa ngủ.
Trong phòng bệnh ánh đèn mờ mờ, bà ngồi ở đầu giường, đang đan áo len, trên ga trải giường có vài món đồ chơi bằng gỗ mà lần trước tới cũng thấy.
“Diên Diên? Sao đột nhiên lại trở về?”
Thời Diên bước qua, hai tay cô ôm chặt cô.
Cô buồn buồn nói:”Nhớ bà nội.”
Cơ thể của bà vì bị bệnh đã sớm gầy trơ xương, nhưng cái ôm vẫn ấm áp như khi còn nhỏ, làm cô cảm thấy an tâm.
Đôi mắt của Thời Diên lặng lẽ đỏ lên.
“Công việc gần đây rất mệt sao?”
Bà thở dài một tiếng, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, giọng nói không giấu được đau lòng cùng thương tiếc.
“Diên Diên nhà chúng ta thật vất vả, chỉ là một cô gái nhỏ mà không chỉ phải nuôi sống chính mình, còn phải nôi sống bà nội. Thật sự không muốn tạo ra tin đồn, mau trở về đi. Bây giờ cơ thể bà ngày càng tốt rồi, có thể xuất viện sớm thôi.”
Giọng cô nghẹn ngào, “Bà, con không mệt. Thân thể bà khỏe mạnh là đủ rồi.”
“Đúng rồi, con còn chưa nói với bà, gần đây thế nào? Có còn liên hệ với chàng trai kia không?
“Không có….”
Thời Diên lắc đầu, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mở miệng.
Cô chầm chậm nói: “Bà… Con đã có người con thích.”
Bà mỉm cười: “Được, vậy là tốt rồi.”
Đôi mắt Thời Diên đỏ bừng, khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ.
“Bà, tại sao bà không hỏi người kia là ai…”
Bà nâng tay lên, vén tóc mái rơi xuống ra sau tai cô, giọng điệu yêu thương nói: “Con đấy, tính tình nhìn qua thì mềm yếu, nhưng thật ra cứng nhắc hơn bất kỳ ai. Bà biết rõ điều đó, nói cái gì cũng không để tâm đến người khác. Quả thật là cùng một khuôn khắc ra với ba con.”
“Diên Diên, rất nhiều điều tồi tệ đều đã đi qua. Tuy rằng bà đã già, nhưng vẫn có thể phân rõ đạo lý, chúng ta tồn tại để hướng về phía trước. Sống vui vẻ, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần con sống tốt là bà đã rất hạnh phúc rồi.”
Hốc mắt Thời Diên chua xót, mở miệng nói: “Bà nội… “
Bà không nhìn được thở dài, “Tiểu Bùi kia, đã chịu quá nhiều khổ sở, nhưng lại là một đứa trẻ tốt. Từ khi còn nhỏ, chỉ cần chỗ có con, trong mắt cậu ta liền không có người khác. Bà đều có thể thấy được.”
Hai đứa nhỏ phải chịu nhiều cực khổ, ôm nhau sưởi ấm, sao bà nỡ ngăn cản.
“Nếu đã thích, lần sau hãy dẫn tiểu Bùi cùng tới đây đi.”
Hốc mắt càng nóng xót hơn, Thời Diên cố gắng kìm lại không cho nước mắt rơi xuống.
Lúc này, bà lại nghĩ tới cái gì, tủm tỉm cười, nói: “Đúng rồi, bảo tiểu Bùi đến thì đừng đeo khẩu trang.”
Thời Diên sửng sốt, “Dạ?”
Bà mỉm cười, “Cậu ấy không biết mình trông như thế nào, dáng vẻ đẹp như vậy, ngay cả khi bà già rồi vẫn có thể nhận ra được.”
Thời Diên ngẩn người một chút, ánh mắt dừng ở mấy món đồ chơi trên chăn.
Trong đầu, lời lần trước bảo mẫu nói vẫn còn văng vẳng bên tai
Sinh viên tình nguyện thường xuyên chăm sóc bà…
Hóa ra… Thực sự là anh ấy.
Nhất thời, ngực cô bị một cảm xúc không tên đánh mạnh vào, khiến mắt cô đỏ lên.
Là cô, cho tới bây giờ đều quá nhẫn tâm.
Ngoài cửa sổ, trời càng ngày càng tối, ánh sáng mờ nhạt, làm không khí trong phòng bệnh yên lặng mà ấm áp.
Bà đã ngủ, Thời Diên ghé vào cạnh giường, sâu trong trái tim cô dường như có thứ gì đó đang từng chút đẩy đám sương mù mà thoát ra.
Cho đến khi ánh mặt trời sáng ló rạng, ánh mắt của Thời Diên ngày càng rõ ràng hơn.
Ý niệm ấy đâm rễ, nảy mầm mạnh mẽ trong lòng cô, không thứ gì có thể ngăn cản.
Muốn thấy anh.
Đừng trốn tránh nữa, Thời Diên.
Ở nước hải đảo C, dự án nghỉ dưỡng được phát triển lâu dài sắp hoàn thành với vô số trò giải trí.
Trong phòng riêng của khách sạn, một số đối tác quan trọng đều đã có mặt, khắp nơi đều là thôi bôi hoán trản, ăn uống linh đình, liên tục uống rượu đến tận đêm khuya vẫn chưa kết thúc.
Ly rượu trong tay Bùi Kỵ cứ vơi lại đầy.
Rượu quá ba tuần, trong không khí bắt đầu trộn lẫn mùi hương nước hoa của phụ nữ, chướng khí mù mịt.
Nhận thấy đã có chút say, Bùi Kỵ nâng tay kéo cà vạt, đẩy ly rượu trong tay.
Lúc này, cửa phòng riêng mở ra, một người mặc đồ màu trắng bước vào.
Bùi Kỵ nâng mí mắt, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Men say làm dây thần kinh tê liệt, nhìn không rõ cảnh trước mắt.
Người cách đó không xa tóc đen chạm đến eo, dáng người tinh tế, từ từ chồng chéo với bóng hình trong đầu.
Người phụ nữ đến gần, khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.
Không phải cô ấy.
Bùi Kỵ thu mắt, giơ tay lên xoa lông mày, cỗ cảm xúc yêu thương bị đè nén trỗi dậy.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh anh nhận thấy ánh mắt của Bùi Kỵ, trong lòng liền hiểu rõ.
Đàn ông mà, ngay cả khi vị kia trong nhà rất đẹp, nhưng làm sao có thể chống lại sự cám dỗ bên ngoài.
Đặc biệt là trong giới này của bọn họ, hết sức bình thường.
Người đàn ông vẫy tay, “Ông chủ Bùi, đây là Viện Viện. Nào, Viện Viện, mau tới chào hỏi ông chủ Bùi.”
Người phụ nữ hiểu ý, lập tức thẹn thùng cười, “Ông chủ Bùi…”
Lời còn chưa dứt, đã bị người đàn ông lạnh lùng ngăn lại.
“Không cần.”
“Tôi vẫn còn việc, xin lỗi không thể tiếp.”
Bỏ lại câu này, anh liền đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Khách sạn chưa chính thức mở cửa, bể bơi ngoài trời không một bóng người.
Gió đêm nhè nhẹ, Bùi Kỵ dựa vào ghế, trên mặt đất vỏ chai rượu một bình lại một bình.
Khi Lý Viện Viện đến, thấy mấy bình rượu nằm lung tung trên đất, tùy tiện lấy một chai cũng phải đến sáu bảy chữ số.
Người đàn ông thực sự rất đẹp, làn da trắng bạch cũng hơi phiếm hồng, tóc đen rũ trước trán, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh. Đôi chân thẳng tắp thon dài vắt chéo lên nhau, khí tràng lạnh lẽo mà kiêu ngạo, là cái loại đẹp trai làm người ta khó mà rời mắt.
Không giống nhóm ông chủ bụng phệ trong phòng bao, cũng không chút giả tạo giống mấy phú nhị đại. Đây là lần đầu tiên Lý Viện Viện thấy một người đàn ông chất lượng tốt lại có địa vị cao như vậy.
Chỉ là vừa rồi trong phòng bao bị anh tùy ý liếc một cái, trái tim cô ta như muốn nhảy ra khỏi lồng n.gực vậy.
Lý Viện Viện đã xem bài phỏng vấn, cũng đoán được rằng người đàn ông nhìn cô nhiều hơn một chút là bởi vì cô ta có chút giống với vị hôn thê của anh.
Nhưng làm sao có thể được?
Cho dù là làm tình nhân, cô ta cũng sẵn lòng.
Lý Viện Viện hạ quyết tâm, vặn eo đi qua, ngồi xổm bên cạnh người đàn ông.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Bùi, ngài uống rượu một mình sao? Để tôi tới bồi ngài đi.”
Người đàn ông nghe thấy âm thanh, hơi cau mày, đột nhiên mở mắt ra.
Sau một lát hoảng hốt, trong mắt anh vẫn còn men say, nhưng đôi mắt lại lạnh băng, lộ rõ vẻ không vui.
Lý Viện Viện bị anh nhìn chằm chằm đến hoảng sợ, ngay sau đó liền thấy anh giơ tay lên.
Trên ngón áp út, ánh bạc loé lên đập vào mắt cô ta.
Anh chế nhạo, hỏi, “Cái này, cô không nhìn thấy?”
Nụ cười của Lý Viện Viện cứng lại, nhưng lại nhanh chóng khôi phục.
Cô ta căng da đầu, nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Ông chủ Bùi, em không ngại. Nếu ngài muốn, hãy gọi em là Viện Viện, hoặc là Diên Diên, miễn là ngài vui vẻ “
Dứt lời, không khí rơi vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.
Sau một lúc lâu im lặng, người đàn ông bỗng nhiên cười.
“Được.”
Khuôn mặt đẹp trai của anh cười rộ lên càng làm Lý Viện Viện nhìn đến ngây người.
Bùi Kỵ nâng cằm, trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc gì.
“Đi, uống hết tất cả những chai rượu chưa mở bên kia.”
Lý Viện Viện trong lòng vui vẻ, nhìn về hướng anh nói, ý cười trên mặt còn chưa tràn ra đã cứng ngắc.
“Bùi… ông chủ Bùi…”
Toàn bộ đều là rượu tây nồng độ cao. Nếu uống hết chỗ rượu đó, đêm nay cô ta chỉ ngộ độc rượu thì vẫn xem là tốt
Uống hết nhất định sẽ chết người.
Lý Viện Viện cả người run rẩy, ngồi bệt dưới đất, thấy trong mắt người đàn ông không có ý đùa giỡn, ngược lại là sự b.iến thái điên cuồng.
Anh cong môi vẻ rất sung sướng, “Làm sao? Sợ chết?”
Ngay lúc này, Lý Viện Viện thực sự hối hận.
“Chỉ dựa vào cô, cũng xứng so sánh với cô ấy?”
Bùi Kỵ đột nhiên giơ tay lên, giữ cằm cô ta, lệ khí trong mắt khiến người ta sợ hãi.
Lực tay của anh không có chút ý thương hương tiếc ngọc, nước mắt của Lý Viện Viện nhanh chóng rơi xuống, sợ tới mức cả người đều run rẩy.
“Cô ấy dám tự tay giết tôi, cô có dám không?”
Lý Viện Viện không dám trả lời, nước mắt của cô ta từng giọt từng giọt mà rơi trên mu bàn tay anh.
Rất nhanh anh chán ghét mà ném cô ta ra, lạnh lùng nói, “Cút.”
Người phụ nữ nhanh chóng chạy trốn.
Hồ bơi một lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh.
Không biết anh lau tay bao nhiêu lần, Bùi Kỵ cuối cùng cũng ném khăn tay sang một nên.
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu đau như muốn vỡ ra.
Không biết có phải do hôm nay uống quá nhiều rượu hay không mà anh lại nằm mơ.
Trong mơ, anh trở về nhà khi còn nhỏ.
Không, nghiêm túc mà nói, nơi đó không thể được gọi là nhà.
Từ ngày bắt đầu học chữ, chữ cái đầu tiên mà mẹ anh đã dạy là tên của anh.
Tại sao cha mẹ đặt tên cho con mình lại lấy chữ Kỵ?
Bởi vì mẹ anh hy vọng rằng ngày sinh của anh có thể là ngày giỗ của cha ruột của anh.
Một người phụ nữ đến tột cùng là hận một người đàn ông đến mức nào mới có thể không tiếc đem đứa con mình mang chín tháng mười ngày dùng để nguyền rủa.
Bùi Kỵ, mất mạng. Ngày giỗ kỵ.
Có lẽ từ cái tên đã định sẵn vận mệnh cả đời này của anh.
Anh là vì lòng căm thù của mẹ, mới phải bất đắc dĩ đi vào thế giới này.
Vậy nên, ngay từ đầu, sự tồn tại của anh không hề có ý nghĩa, chỉ là vật trả thù trong thế giới này.
Bùi Kỵ đã quên mất, từ khi nào anh bắt đầu hiểu chuyện.
Từ ngày bắt đầu có ý thức, anh đã thấy vô số đàn ông ra vào nhà mình, âm thanh kẽo kẹt của ván giường vang lên từ giữa đêm đến sáng sớm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể trầ.n trụi dây dưa với nhau, rất ghê tởm.
Chỉ liếc mắt một cái như vậy, cơm buổi trưa ăn đều nôn ra hết.
Sau đó, anh cũng quen với nó.
Anh chính mắt thấy người được gọi là mẹ kia, bị người cha mà anh chưa bao giờ gặp mặt bức điên như thế nào. Từ lúc anh sinh ra, bà đều sống cuồng loạn, tự hành hạ mình, tra tấn anh, nhưng lại đơn phương tha thứ cho người cha là đầu sỏ gây tội.
Đánh đập và xúc phạm là tất cả thời thơ ấu trong trí nhớ của anh.
Bà đối với anh chỉ có hận, chỉ có ph.át tiết, cùng mối quan hệ duy nhất bị bắt phải thừa nhận.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thời Diên, thực ra là khi anh 12 tuổi.
Bắt đầu từ khi rất nhỏ, Bùi Kỵ đã nghe qua cái tên này.
Đó là từ miệng của mấy nam sinh cùng tuổi, cả ngày bọn họ đều treo cái tên này bên miệng.
Nói cô xinh đẹp như tiên nữ trên trời, lúc khiêu vũ còn đẹp hơn.
Bùi Kỵ không tin.
Có lẽ anh ở trong địa ngục quá lâu. Anh không thể tưởng tượng được dáng vẻ tiên nữ trong miệng người khác là như thế nào.
Cho đến ngày hôm đó, anh thực sự gặp thấy.
Để lấy một trăm đồng ở quán quyền anh, anh bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, khắp mặt đều là máu, anh không muốn về nhà, vì vậy nên đi lang thang xung quanh, giống như một cô hồn.
Cứ bước đi, anh cũng không biết mình đã té xỉu ở nơi nào.
Khi mở mắt ra, là một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ với anh. Bốn phía đều là gương, sàn nhà trơn bóng sáng sủa, còn có một lan can dài đặt ở đó.
Cảm xúc mềm mại lau đôi mắt dính đầy máu của anh, khoảnh khắc anh mở mắt ra, một đôi mắt hạnh sáng ngời động lòng người đập vào tầm mắt anh.
Cô buộc tóc, vài sợi tóc rũ trên sườn mặt, cổ vừa trắng vừa gầy, khuôn mặt giống như là chỉ lớn bằng lòng bàn tay anh, đẹp kinh tâm động phách.
Anh nhìn đến ngây người.
Ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu anh, cô chính là Thời Diên.
Thấy anh không nói lời nào, lông mày cô hơi nhăn lại, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Cậu ổn không?”
Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như có thể dùng một chút lực là có thể vắt ra nước.
Bùi Kỵ thậm chí không dám nhìn cô nhiều hơn.
Bởi vì anh không xứng.
Máu của anh sẽ làm bẩn váy cô.
Vì vậy anh đã chạy đi.
Nhưng ha.m muốn là vô tận, có lẽ suy nghĩ từ mẹ đã ăn sâu vào xương cốt anh, cực đoan và bệnh ho.ạn.
Đó là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy ánh trăng.
Cái giá phải trả khi đến gần cô là anh phải rời khỏi nơi dơ bẩn kia, tự mình từng chút từng chút trèo lên trên, nếu rơi xuống thậm chí có thể tan xương nát thịt.
Nhưng anh vẫn muốn, điên rồ như anh muốn.
Ngay cả có chết, anh cũng không ngần ngại.
Giấc mơ này rất dài.
Sau khi tỉnh dậy, người trong mộng biến mất, chỉ để lại cơn đau đầu của cơn say rượu suốt đêm.
Trong phòng hội nghị, slide thay đổi liên tục. Các nhà đầu tư ngồi ở hai bên liên tục tranh cãi, làm đầu của Bùi Kỵ càng đau đớn hơn.
Cuối cùng, mọi người thấy vẻ mặt anh không vui, tiếng cãi nhau ít dần, lần lượt ngậm miệng lại.
Một giờ sau, đèn bên ngoài phòng họp tắt, mọi người đi ra ngoài.
Giám đốc khách sạn đi trước dẫn đường, đưa Bùi Kỵ cùng hai nhà đầu tư khác tiếp tục đi xem cách bài trí của khách sạn mà hôm qua chưa xem hết.
Giám đốc vừa đi vừa giải thích, không biết thấy cái gì, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
“Bùi…. ông chủ Bùi…”
Bùi Kỵ nâng mí mắt lạnh lùng giương mắt.
Ở cuối hành lang cách đó không xa, một thân hình gầy yếu tinh tế đứng ở đó.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác sáng màu, trên tay là một chiếc vali nhỏ màu trắng, nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
Ánh mắt Bùi Kỵ cứng lại.
Nhất thời, đoàn người dừng lại, không hẹn mà cùng nín thở, có người nhận ra Thời Diên, lập tức trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
Có tin đồn rằng ông chủ Bùi có thói ở sạch, xưa nay không gần gũi với phụ nữ.
Xem ra cũng không hẳn là vậy…
Ngay sau đó, anh bỗng nhiên nhấc chân đi qua.
Tay cầm vali của Thời Diên siết chặt, nhìn anh đi về phía mình, nhịp tim đột nhiên bắt đầu gia tốc.
Cô có chút khẩn trương mà mở miệng: “Bùi Kỵ…”
Nhưng mà bước chân của anh chỉ dừng lại bên người cô một chút.
Giọng nói trầm thấp, lãnh đạm vang lên bên cạnh cô.
“Chu Cảnh Lâm, đưa cô ấy lên xe.”
Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi.
Thời Diên mờ mịt xoay người, nhưng chỉ thấy bóng lưng lạnh lẽo của anh biến mất ở chỗ rẽ.
Trái tim như là từ trên cao đột ngột rơi xuống, trống rỗng, không nghe thấy tiếng vang.
Mãi đến khi Châu Cảnh Lâm đưa cô đến bãi đậu xe, Thời Diên mới có thể hoàn hồn.
Rất nhanh, những bước chân trầm thấp, mạnh mẽ từ phía sau vang đến.
Thời Diên quay lại, đối diện với ánh mắt anh.
Bùi Kỵ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen như sơn mài, nhìn không ra cảm xúc nào, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thấy anh không có ý định mở, Thời Diên liế.m đôi môi khô khốc của mình, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Bùi Kỵ… Em xin lỗi.”
Biểu cảm của anh cực kỳ lạnh nhạt, những cảm xúc phức tạp từ từ xếp chồng lên nhau trong đáy mắt anh, làm đuôi mắt đỏ lên.
“Em biết, chuyện của bà không liên quan gì đến anh. Em không có ý muốn trách anh, em chỉ… không biết làm thế nào để đối mặt.”
“Cho tới nay đều là em quá hèn nhát, trước kia em cảm thấy, có những chuyện đã xảy ra, dù là anh hay em đều không thể quên được, chúng ta đều đau khổ. Một số chuyện ngay từ đầu đã được định sẵn là sai.”
Nói chuyện, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Nhưng bây giờ em nghĩ, cho dù là sai, cứ vậy mắc lỗi thêm lần nữa, hình như cũng không quan trọng.”
Thời Diên ngước mắt lên, lông mi dài run rẩy, nhẹ nhàng hỏi: “Lần tới, anh đi gặp bà với em, được không?”
Hầu kết anh lăn nhẹ, những cảm xúc vô danh của anh ngày càng nhiều hơn, đôi mắt anh nhìn xuống mặt cô chưa từng rời đi.
Thời Diên không thấy ánh mắt anh đã thay đổi, tiếp tục nói: “Nếu anh không muốn …”
Ngay sau đó, cô chưa nói xong đã bị đôi môi anh chặn lại.
Anh không chút dấu hiệu mà cúi xuống, lòng bàn tay to lớn của anh đặt lên cổ cô đẩy về phía anh, hoàn toàn khác với lần trước.
Khi Thời Diên còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi anh đã cạy mở khớp hàm của cô mà xâm nhập vào, công thành đoạt đất, mạnh mẽ bá đạo, không để lại chút khe hở.
Nụ hôn trộn lẫn với mùi thuốc lá đoạt lấy không khí mỏng manh trong phổi cô, Thời Diên bị hôn đến hai chân nhũn ra, đầu óc trống rỗng. Mỗi chỗ mà anh chạm vào đều giống như có dòng điện chạy qua.
Không biết bao lâu, lực độ của anh cuối cùng thu lại, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, hơi nóng phả vào tai cô.
Giọng anh nhiễm hơi thở tì.nh dục, thấp như ngừng thở.
“Thời Diên, anh nói rồi. Để em đi, trừ khi anh chết.”
Đôi mắt đen như sơn mài đều chứa hình ảnh của cô, đầy những cảm xúc cố chấp đến điên cuồng.
Thời Diên hô hấp cứng lại ngẩn ngơ mà nhìn anh.
Anh cúi đầu xuống, đuôi mắt hơi nhấc lên, cụng chóp mũi cô rồi cười nhẹ.
“Mà anh, chỉ có thể chết trên người em.”