Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Huỳnh Tâm
Beta: Serein
Trong bãi đậu xe, Lạc Thanh Y vẫn đang đợi.
Cô ấy đang cúi đầu xem điện thoại thì cửa xe được mở ra.
Thấy Thời Diên quay lại sớm như vậy, Lạc Thanh Y ngạc nhiên hỏi, “Sao lại ra sớm thế?”
Thời Diên rũ mi mắt xuống, “Anh ấy không có ở đây.”
“Không có ở đây?”
Thời Diên “ừ” một tiếng, nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi thôi, lát nữa không phải còn ảnh cần chụp sao, đã muộn rồi.”
Lạc Thanh Y có chút thất vọng, một chút hờn dỗi không nuốt xuống được.
Không phải buổi sáng, không phải buổi tối, cố tình là lúc Thời Diên chủ động đi tìm anh thì lại không có.
Có trời mới biết Thời Diên đã khó khăn như thế nào để có thể lấy hết can đảm.
Lạc Thanh Y không thể hiểu rõ hơn, tính cách của Thời Diên đôi khi giống như một con ốc sên với lớp vỏ cứng rắn bên ngoài để bảo vệ trái tim mềm mại và mỏng manh.
Bởi vì bị tổn thương quá nhiều nên ý thức tự bảo vệ của cô mạnh hơn người thường, sống có lý trí và tỉnh táo, cho dù là thứ không thể buông bỏ hay tình cảm, nếu sau khi cân nhắc, cô cho rằng thật sự không có kết quả thì sẽ chịu đựng nỗi đau để buông tay.
Nhưng sự thật là có nhiều điều và cảm xúc đã trải qua sẽ in sâu vào tâm hồn của một người và khắc sâu tận xương tủy. Muốn buông bỏ và quên đi cũng không được, chẳng qua đang tìm cách trốn chạy trái tim mình bằng nhiều cách.
Bây giờ Thời Diên chính là như vậy.
Trong vài năm qua, cô thậm chí không thể mở lòng mình.
Còn chìa khóa, từ đầu đến cuối chỉ có một người nắm giữ.
______
Những ngày sau đó, đoàn làm phim {Đắm Chìm} lại thông báo một tin lớn.
Nhân vật nam chính đã thay đổi.
Ngay cả Thời Diên cũng không khỏi sốc khi nghe thấy tên của ứng cử viên nam chính mới.
“Phó Tư Niên? Có chắc không?”
Lạc Thanh Y gật đầu liên tục, giọng điệu phấn khích: “Đúng vậy, chính là Phó Tư Niên. Thật khó tin đúng không? Lúc ấy tôi cũng đã rất sốc khi nghe thấy.”
Phó Tư Niên gần như là sự tồn tại thần thoại trong giới.
Mới 25 tuổi, anh đã đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất tại Cannes.
Kể từ khi ra mắt, anh chưa từng dính tin đồn tai tiếng với bất kỳ nữ diễn viên nào, từ ba năm trước, những bộ phim mà Phó Tư Niên đóng chính đều đạt đẳng cấp Hollywood.
Sự nghiệp của Thời Diên rất ngắn, năm cô vừa bước vào ngành giải trí thì tình cờ là ngay sau khi Phó Tư Niên tuyên bố ở ẩn.
Đối với bên ngoài, lý do rời ngành của Phó Tư Niên là ra nước ngoài du học và tham gia các lớp học để trau dồi kỹ năng diễn xuất, điều này khiến vô số người hâm mộ trên mạng đau lòng và nhiều đạo diễn nổi tiếng cũng phải thở dài.
Ở thời kỳ huy hoàng nhất, anh đã chọn rút lui, có thể luôn giữ vững mục đích ban đầu và hiểu rõ bản thân muốn gì, sự tỉnh táo này càng làm cho người ta kính nể hơn cả kỹ năng diễn xuất của anh.
Nhưng lần này Phó Tư Niên bất ngờ quay trở lại Trung Quốc, âm thầm chuẩn bị trở lại, thậm chí còn đảm nhận vai nam chính trong {Đắm Chìm}, điều mà Thời Diên không bao giờ ngờ tới.
Mặc dù kịch bản {Đắm Chìm} rất hay và cấu hình đủ cao, nhưng xét trạng thái của Phó Tư Niên, nhất định phải có một lựa chọn tốt hơn và chất lượng cao hơn kịch bản này.
Tại sao anh ấy lại đến để đảm nhận một vai diễn như vậy, lại đóng cùng một nữ minh tinh toàn tai tiếng như cô.
Lúc này, Lạc Thanh Y hào hứng nói thêm, “Hơn nữa, tôi cũng nghe nói rằng chính Phó Tư Niên là người đã chủ động liên hệ với đạo diễn Khâu. Anh ấy muốn vai diễn này và thậm chí còn thực hiện một chuyến đi đặc biệt để thử vai, thực sự rất chân thành, mặc dù không biết tại sao nhưng điều đó không quan trọng.”
“Thật ra lúc đầu đạo diễn Khâu không tính đổi Hứa Cẩn Ngôn, những người ta là ai, Phó Tư Niên, hình ảnh của toàn bộ Trung Quốc, đạo diễn nào có thể từ chối được. Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy Phó Tư Niên ngoài đời. Những bức ảnh chụp đã đẹp trai như vậy, ngoài đời nhất định phải đẹp trai hơn nữa.”
Lạc Thanh Y vừa nói vừa che đi trái tim đang đập thình thịch của thiếu nữ và khóc lóc, “Trời ơi, lát nữa cô sẽ diễn với Phó Tư Niên, tôi chưa từng tưởng tượng điều này.”
Nói đến đây, Thời Diên đột nhiên bật cười.
Sau khi bị cô ấy làm phân tâm như vậy, tâm trạng chán nản của Thời Diên đã tốt hơn một chút.
Trong lúc trang điểm, tầm mắt cô không nhịn được mà dán vào chiếc điện thoại di động trước mặt.
Màn hình điện thoại vẫn đen thui, lặng lẽ nằm đó.
Tin nhắn văn bản được gửi vài ngày trước dường như đá chìm đáy biển mà không có một hồi âm nào.
Rõ ràng đây là kết quả mà cô muốn ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ, cô dường như không còn vui vẻ nữa.
Lúc này, Tưởng Thanh từ bên ngoài đi vào, “Chị Thời Diên, đạo diễn nói có thể đi qua được rồi, chúng ta đi thôi.”
Thời Diên thu lại suy nghĩ của mình và đứng dậy.
Tưởng Thanh lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh và giúp cô mặc vào, nhưng đột nhiên nghe thấy Thời Diên lên tiếng.
“Tưởng Thanh… ngày hôm đó chị ở sân bay, có phải rất chật vật đúng không?”
Tưởng Thanh không phản ứng kịp: “A? Cái gì?”
Thời Diên nhắm mắt, trái tim như bị một tảng đá lớn chặn lại làm cho cô thở không ra hơi.
Hẳn là ngày đó cô rất xấu. Để anh nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy.
Cô kéo môi dưới, gượng cười: “Quên đi, không có gì.”
Từ phòng trang điểm ra đến phim trường có chút xa, trên đường không có ai, sáng sớm trời có mưa một chút, lúc này lại âm u, không khí hít vào khoang mũi có phần dính chút hơi nước, hơi lạnh cứ thế mà đi xuống lục phủ ngũ tạng.
Khi họ đang đi, một bóng người đột nhiên lao ra từ trong góc và dừng lại trước mặt họ.
Thời Diên sửng sốt, nhìn người phụ nữ tiều tụy trước mặt.
Đã mấy ngày không gặp, người phụ nữ từng kiều diễm và kiêu ngạo kia dường như đã trở thành một con người khác.
Trước khi ra ngoài vào buổi sáng, Li Tư cố ý đánh lớp nền trắng hơn, đôi môi không tô son cũng rất nhợt nhạt, giống như đã mấy ngày nay không được ngủ ngon.
Cô ta ngập ngừng mở miệng, “Thời Diên…”
Vừa thấy Li Tư, trong nháy mắt Tưởng Thanh hoàn toàn lên tinh thần, trừng mắt nhìn cô ta trong cơn giận dữ.
Sắc mặt Thời Diên cực kỳ bình tĩnh, “Có chuyện gì sao?”
Li Tư tiến lên phía trước, trong ánh mắt đẫm lệ, bộ dáng đáng thương.
“Tôi… Tôi tới đây để xin lỗi cô. Cô có thể tha thứ cho tôi được không? Đừng kháng cáo nữa.”
Cô ta thấp giọng van xin, thậm chí còn muốn quỳ xuống: “Là tôi ghen tị với cô, tôi bị quỷ ám… Bây giờ tôi không còn gì, sợ là không về sau sẽ không đóng được vai nữ chính trong phim nữa. Cô tha cho tôi lần này…”
Vừa nói, cô ta vừa làm động tác quỳ xuống.
Thời Diên nhìn thấu ý đồ của cô ta, cũng không định giúp đỡ, chỉ lạnh lùng nói: “Cô mất tất cả nhưng không phải do tôi gây ra.”
Li Tư tin chắc rằng cô sẽ mềm lòng, nhưng đáng tiếc, mặc dù Thời Diên tốt bụng nhưng cô không phải thánh mẫu.
Một số người không đáng được tha thứ.
Tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng mỗi từ cô thốt ra đều vô cùng chắc chắn và mạnh mẽ.
“Luật sư và luật pháp sẽ khiến cô phải trả giá cho hành động của mình, tôi có tha thứ cũng sẽ không thay đổi bất kỳ kết quả nào. Tôi nói như vậy, cô hiểu chưa?”
Dứt lời Li Tư âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt lộ ra một tia tuyệt vọng màu xám trắng.
Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, cố gắng kéo Thời Diên: “Tôi xin cô, Thời Diên, có thể nói ông chủ Bùi giơ cao đánh khẽ…”
Nghe vậy, Thời Diên giật mình.
Lông mi của cô khẽ run lên, trong đôi mắt bình tĩnh cuối cùng cũng có chút dao động.
“Anh ấy tìm cô sao?”
Li Tư nuốt nước miếng, nói: “Ông chủ Bùi để cho tôi tới xin lỗi cô, tôi đã xin lỗi rồi, cô có thể…”
Cô ta còn chưa dứt lời, một giọng nam rõ ràng, dễ nghe, trong sáng vang lên từ phía sau và ngắt lời cô ta.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Thời Diên hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Phía sau, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đứng đó, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vai rộng chân dài, tỷ lệ cơ thể rất bắt mắt.
Anh sở hữu những nét đẹp trong sáng, mắt một mí, sống mũi cao, khi kết hợp với nhau lại toát lên vẻ đẹp hiếm có, vừa có vẻ trẻ trung tươi sáng, vừa có nét quyến rũ trưởng thành khó rời mắt.
Phó Tư Niên tay đút túi đi tới, ánh mắt anh đừng trên người Li Tư.
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một loại cảm giác uy nghiêm.
“Tôi tưởng phim trường hẳn là không cho phép nhân viên không liên quan tùy tiện vào. Lý Dụ, mời vị tiểu thư này ra ngoài đi.”
Li Tư còn muốn nói chuyện, nhưng ngay sau đó, cô ta đã bị đẩy ra không chút do dự, chật vật lại ngượng ngùng xấu hổ.
Hoàn cảnh xung quanh cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Thời Diên nhận ra anh, chỉ là hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Không nghĩ tới là Phó Tư Niên đã ra tay giúp cô giải vây.
Thời Diên mỉm cười với anh ta một cách biết ơn, “Cảm ơn anh, lão sư Phó, tôi là…”
Người đàn ông mỉm cười cắt ngang cô: “Thời Diên, tôi nhớ rõ.”
Tôi nhớ, không phải tôi biết. Nghe có vẻ hơi lạ.
Ngay sau đó, anh đưa tay về phía cô, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Phó Tư Niên, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Lần đầu tiên gặp ảnh đế đã bị anh ấy đụng phải một tình huống xấu hổ như vậy. Nhưng cũng may đúng như lời đồn đại, Phó Tư Niên thực sự là một người cực kỳ dịu dàng ân cần, sau đó đến phim trường, anh cũng không nhắc lại nữa, như thể chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Thời Diên không nghĩ về bất cứ điều gì khác, chú tâm hết mình cho buổi ghi hình.
Do thay đổi nam chính nên cần quay lại một số cảnh trước đó.
Rõ ràng cảm xúc khi diễn cùng nam diễn viên không giống nhau, tốc độ cảm xúc của Phó Tư Niên cực kỳ nhanh, thậm chí điều này còn có thể giúp cô nhập vai nhanh hơn.
Sức cuốn hút khi diễn cũng mạnh hơn nhiều so với những nam diễn viên mà Thời Diên đã từng hợp tác, quả không hổ là nam diễn viên xuất sắc nhất tại Cannes.
Hai người diễn chung hết sức phối hợp, dường như chỉ một lần là đạt, hiệu quả cao đến mức ngay cả Khâu Duệ cũng không khỏi vỗ tay thường xuyên.
Khi kết thúc một cảnh, có tiếng vỗ tay như sấm trên phim trường.
Có lẽ vì Phó Tư Niên đã đến, cả đoàn làm phim hôm nay có vẻ vô cùng phấn khích. Sau khi hoàn thành công việc vào buổi tối, Khâu Duệ tổ chức một bữa tối khác cho đoàn. Lần này không có những nhà đầu tư và lãnh đạo lộn xộn như vậy, chỉ có đạo diễn, nhà sản xuất và một vài diễn viên chính của đoàn phim. Thời Diên không thể từ chối, vì vậy cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng.
Lần này vẫn như lần trước ăn uống linh đình, nhưng bầu không khí không chướng khí mù mịt như lần trước. Mặc dù địa vị của Phó Tư Niên cao nhưng anh không hề khách khí chút nào.
Sau khi uống ba hiệp, Khâu Duệ đã hơi ngà ngà say, vỗ vai Phó Tư Niên: “Tư Niên, anh nghĩ sao mà chủ động đến đoàn làm phim của chúng tôi? Chỗ chúng tôi là cái miếu nhỏ vậy mà có thể thỉnh được Phật lớn, tôi có cảm giác nhân tài như anh không được trọng dụng.”
Phó Tư Niên cũng mỉm cười: “Anh quá khiêm tốn rồi, tôi không nghĩ rằng {Đắm Chìm} là miếu nhỏ. Liên hoan phim năm tới, nói không chừng chúng ta có thể giành được nhiều giải thưởng.”
Sau khi dừng một chút, ánh mắt anh ta dịu dàng nhìn Thời Diên, cười khẽ lại nói: “Kỹ năng diễn xuất của Thời Diên rất xuất sắc, sẽ không ai ngạc nhiên cho dù cô ấy có giành được Nữ diễn viên xuất sắc nhất vào năm tới.”
Giọng điệu của Phó Tư Niên rất chân thành, một lời khen trực tiếp không hề che giấu.
Được ảnh đế khen ngợi, ngay cả đôi mắt yên tĩnh của Khâu Duệ cũng đầy ghen tị.
Thời Diên vừa rồi cũng uống vài ly rượu, đôi má trắng nõn của cô lúc này ửng hồng hơi say.
Nghe những lời của Phó Tư Niên, Thời Diên mất vài giây để phản ứng.
“Cám ơn lão sư Phó, kỹ năng diễn xuất của anh cũng rất tốt.”
Vừa nói, Thời Diên nâng ly uống cạn phần rượu còn lại với vẻ thẳng thắn đáng kinh ngạc.
Phó Tư Niên cũng bị hành động của cô làm cho giật mình, sau đó lông mày và ánh mắt anh càng sâu hơn.
Cô vội vàng uống, đôi lông mày mỏng chợt cau lại, nhất thời cảm thấy hơi buồn nôn.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Sau khi vào phòng vệ sinh, Thời Diên cảm thấy muốn nôn, nôn vài lần nhưng không nhổ ra được gì.
Nước mắt cô ứa ra, đầu óc choáng váng.
Thật ra cô không biết uống rượu, cũng không hay uống rượu, bình thường cô sẽ cố hết sức tránh những buổi tụ tập như vậy, bởi vì cô ghét cảm giác sau khi rượu ăn mòn thần kinh, sẽ khiến cô mất đi tỉnh táo và ý thức.
Nhưng hôm nay, cô đột nhiên trở nên tham lam cảm giác này.
Dường như sau khi say, mấy ngày nay tảng đá đè nặng trong lòng cô đã nhẹ đi, có một số chuyện cô không thể nhớ rõ ràng như vậy.
Một lúc sau, Thời Diên cảm thấy tinh thần của mình đã khôi phục một chút, rửa tay bằng nước lạnh và chuẩn bị quay trở lại phòng riêng.
Cách toilet không xa, cô nhìn thấy Phó Tư Niên đang đứng đó.
Thấy cô đi ra, Phó Tư Niên sải bước tới, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, cô không sao chứ?”
Thời Viễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Thấy ánh mắt của cô không còn lơ đãng như trước, vẻ lo lắng trong mắt Phó Tư Niệm tiêu tan, hắn dịu dàng nói: “Quản lý của cô đang ở cửa, tôi dẫn cô đi. “
“Cám ơn, lão sư Phó.”
Anh lại cười nói: “Nếu như cô không biết uống rượu, lần sau đừng uống nhiều như vậy.”
Thời Diên chậm rãi gật đầu, gót giày cao gót dưới chân cô giẫm phải thứ gì đó, đột nhiên cả người cô nghiêng sang một bên.
Phó Tư Niên ở bên cạnh nhanh chóng giữ cánh tay cô: “Cẩn thận.”
Cơn say của Thời Diên hoàn toàn bị dọa đến tỉnh, cô nắm lấy tay vịn bên cạnh với nỗi sợ hãi còn sót lại và giữ khoảng cách với Phó Tư Niên.
“Xin lỗi, lão sư Phó.”
Xúc cảm tinh tế mềm mại đột nhiên từ trong lòng bàn tay rút đi, hương thơm nhẹ nhàng của người phụ nữ xen lẫn mùi rượu còn lưu lại trong khoang mũi, đầy mê hoặc động lòng người.
Đầu óc Phó Tư Niên quay cuồng, nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô, anh không nhịn được mà cười: “Cô căng thẳng như vậy làm gì, tôi không trách cô.”
Quả thật cũng không thể trách Thời Diên sợ hãi, lúc trước có chuyện của Hứa Cẩn Ngôn, cô thật sự không thể bất cẩn.
Cô mấp máy môi, đang định nói thì một ánh mắt lạnh lùng quen thuộc rơi vào người cô.
Thời Diên dừng lại, theo bản năng nhìn lên như thể có một loại cảm ứng nào đó.
Cách đó không xa, một bóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn.
Ánh đèn mờ ảo, trong lúc mê man, Thời Diên nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm hoặc đang nằm mơ.
Nhưng đều không phải.
Mấy ngày không gặp, dường như anh đã gầy đi, mặt mày vì vậy mà thâm thuý hơn, vốn đã sắc bén bây giờ càng sắc bén hơn, toàn thân tràn đầy mũi nhọn, như thể nếu đến hơi gần một chút thì sẽ bị anh đâm bị thương.
Đối diện với đôi mắt đen láy tràn đầy sự thờ ơ và lạnh lùng, đen kịt như vực thẳm.
Hô hấp Thời Diên cứng lại.
Nhưng anh chỉ liếc nhẹ cô một cái liền thu hồi ánh mắt và nhấc chân rời đi, mặt không chút cảm xúc, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Phó Tư Niên nhận thấy sự kỳ lạ của cô, gọi nhỏ: “Thời Diên?”
Thời Diên đột nhiên hoàn hồn, hoảng sợ nói: “Tôi xin lỗi, lão sư Phó, tôi phải đi trước.”
Nói xong câu này, cô vội vàng đuổi theo.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Lúc cô theo ra khỏi cửa đã không thấy bóng dáng ai nữa.
Cơn gió lạnh lướt qua, xuyên qua chiếc cổ mỏng manh của cô, khiến Thời Diên rùng mình vì lạnh, cơn say rượu còn sót lại hoàn toàn tan biến.
Không có ai ngoài cửa.
Thời Diên đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô từ từ ngồi xổm xuống và vùi mặt vào đầu gối.
Gió lạnh thổi đến khiến cô dần dần không còn tỉnh táo.
Không biết bao lâu sau, một chiếc áo khoác ấm áp đột nhiên phủ lên người cô.
Thời Diên sững người, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bắt gặp vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng của Tưởng Thanh.
Đôi mắt vừa sáng lên của cô lại từ từ mờ đi.
Tưởng Thanh lo lắng nói: “Chị Thời Diên? Chị bị sao vậy? Tại sao chị không mặc áo khoác?”
Thời Diên chịu đựng cảm giác như kim châm ở chân, từ từ đứng dậy.
Cô nhếch môi cười, thản nhiên nói: “Không sao, chúng ta về thôi.”
Về đến nhà, Thời Diên kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm rửa, gột rửa mùi rượu.
Cô vừa ra khỏi phòng tắm, điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên.
Đó là tin nhắn từ Lạc Thanh Y.
Lạc Thanh Y: Tôi chỉ nghe nói rằng Bùi Kỵ dường như đã ở nước ngoài trong vài ngày qua và mới trở về Trung Quốc hôm nay.
Lạc Thanh Y: Có vẻ như sự việc vài ngày trước đã khiến chủ tịch Bùi của Bùi thị rất không hài lòng, gây rắc rối cho nhiều dự án nên buộc Bùi Kỵ phải đi qua đích thân xử lý.
Lạc Thanh Y: Nhà họ Bùi vẫn luôn khiêm tốn trong những năm qua, gần đây sau khi được đẩy lên hàng đầu, cổ phiếu của tập đoàn Bùi thị dường như đã giảm xuống một chút, có lẽ là do điều này.
Sau khi đọc vài tin nhắn này từ Lạc Thanh Y, hơi thở của Thời Diên như thắt lại.
Thảo nào trông anh rất mệt mỏi.
Cảm giác không thể giải thích đó lại bao trùm lấy trái tim cô, cố thủ trong trái tim cô như một dây đằng, khiến trái tim cô cảm thấy nặng trĩu.
Cô đang ngơ ngác cầm điện thoại thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Giang Ngộ Bạch vang lên ở bên kia.
“Thời Diên? Bây giờ cô có thời gian không?”
Giang Ngộ Bạch thở dài, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Bây giờ Bùi Kỵ đang ở bên cạnh tôi, nếu bây giờ cô rảnh, có thể thuận tiên qua đây một chuyến, nếu không tôi sợ rằng tối nay cậu ấy sẽ uống đến chết ở đây.”
_______
Giang Ngộ Bạch đã đến lúc một giờ trước.
Khi mới vào nhà, anh ta suýt vấp phải chai rượu trên mặt đất.
Nói là kêu anh ta tới uống rượu, nhưng khi đến nơi thì không biết anh đã uống bao nhiêu.
Lần cuối thấy Bùi Kỵ uống rượu say như vậy là khi gặp Bùi Kỵ lần đầu tiên.
Vào thời điểm đó, Bùi Kỵ uống rượu, đua xe, thậm chí đánh quyền anh đều là những trò chơi đến chết, chính là một kẻ mất trí tuyệt vọng, tâm tình bất định, mọi người đều muốn trốn khi nhìn thấy anh.
Mãi sau này Giang Ngộ Bạch mới biết rằng đó là lúc anh bệnh nặng nhất.
Bây giờ đỡ hơn rồi, đã biết cần mạng.
Chỉ là vẫn thường xuyên mất kiểm soát, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu bùng phát như núi lửa phun trào, giống như bây giờ.
Nhưng khác ở chỗ, hiện tại anh chỉ trút giận vào chính mình, khi phát điên lên cũng chỉ hành hạ chính mình mà thôi.
Anh không thể chịu được khi chạm vào người khiến anh mất kiểm soát.
Nó có thể được coi là tiến bộ.
Giang Ngộ Bạch đá bình rượu sang một bên, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nghiêm túc nói, “Tôi nói này, cậu bị sao vậy, mấy ngày trước cậu còn công khai nói rõ ràng cô ấy là vị hôn thê của cậu. Thật vất vả mới kiên cường một lần, hiện tại lại bắt đầu rút lui? Tôi nghe Lạc Thanh Y nói Thời Diên chủ động tìm cậu, tại sao cậu không gặp cô ấy?”
Không ai trả lời, căn phòng im lặng như chết, người trên sô pha vô hồn, giống như đang ngủ.
Giang Ngộ Bạch gần như không để ý tới ánh mắt trốn tránh hiện thực của anh, đứng dậy cầm di động ra ngoài gọi điện thoại.
Anh vẫn hiểu chân lý muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
_______
Mười lăm phút sau.
Khi Thời Diên đứng ở lối vào, người vẫn còn bàng hoàng.
Vốn dĩ cô cho rằng những gì Giang Ngộ Bạch nói trong điện thoại có chút phóng đại nhưng khi cô vừa bước vào cửa, mùi rượu nồng nặc đã đập vào mặt.
Có vẻ như một bình rượu đã bị đổ.
Thời Diên nín thở, chạm vào công tắc đèn sàn bên cạnh ghế sô pha và bật nó lên.
“Pa—”
Ánh sáng mềm mại tỏa ra.
Thời Diên sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bình rượu rơi vãi đầy sàn, số lượng nhiều đến khinh người
Cô từ từ đi lại và nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế sofa.
Anh vẫn mặc bộ vest mà cô đã nhìn thấy vào buổi tối, áo sơ mi trắng và quần tây đen, không cà vạt, cúc áo không cài, áo sơ mi hơi ướt, như là đã bị thấm rượu trước ngực.
Mái tóc đen rối tung trên trán, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mím chặt, môi mỏng thanh tú.
Anh thậm chí còn cau mày trong giấc ngủ.
Thời Diên cúi người, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vươn tay muốn vuốt hàng lông mày đang cau lại của anh.
Giây tiếp theo, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy.
Anh lặng lẽ mở mắt nhìn cô, đôi mắt đen có chút say hơn thường ngày nhưng vẫn sâu thẳm.
Thời Diên đột nhiên không kịp phòng bị mà tiến vào tầm nhìn của anh.
Có sự hoảng loạn.
Giọng cô khàn khàn, không biết nên nói gì: “Bùi Kỵ…”
Anh trầm giọng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Thanh âm trầm khàn vang vọng trong căn phòng trống, tim Thời Diên đập loạn xạ một hồi.
Cô cắn chặt môi, do dự một lát, nhưng vẫn là nhẹ giọng nói: “Anh đang trốn tránh tôi sao?”
Ánh mắt Bùi Kỵ cứng đờ, anh lạnh lùng nói: “Không”.
“Nếu như em muốn nói cảm ơn thì bây giờ có thể đi rồi.”
Thời Diên giật mình, cảm nhận được thái độ lạnh nhạt cự tuyệt người ngàn dặm của anh.
Cô liế.m đôi môi khô khốc, hàng mi rũ xuống, làm bộ định đứng dậy rời đi.
Ngay khi cô sắp sửa xoay người, cảm xúc bị kìm nén trong mắt Bùi Kỵ đã hoàn toàn bị xé toạc.
Cổ tay đột nhiên bị một lực nắm lấy, Thời Diên còn chưa kịp phản ứng đã ngã vào trong ngực anh.
Thời Diên kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô nhìn anh chăm chú, cố gắng nhìn vào mắt anh để biết anh đang say hay tỉnh vào lúc này.
Nhưng cô không thấy gì cả.
Tất cả những gì còn lại trong mắt anh là cảm xúc cố chấp đến đáng sợ khủng khiếp cùng khóe mắt đỏ hoe.
“Bùi Kỵ… anh hối hận sao? Nếu anh hối hận, tôi có thể…”
Anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ: “Em đang nói bậy bạ gì vậy.”
Hối hận, sao có thể.
Đó rõ ràng là… cầu mà không được.
Hô hấp Thời Diên rối loạn: “Vậy anh… “
Anh đột nhiên im lặng.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, mùi rượu thuộc về anh trộn lẫn với hơi thở mát lạnh trên
người anh bao trùm lấy cô.
Không biết đã bao lâu rồi.
Trong căn phòng khách tối tăm mà tĩnh mịch, giọng nói của Bùi Kỵ đột nhiên vang lên trong bóng tối.
“Anh sợ.”
Thời Diên sửng sốt.
Cánh tay anh ôm cô siết chặt, yến hầu của anh khẽ lăn xuống.
“Anh sợ em chán ghét thân phận vị hôn thê này, lại sợ sau khi em nói cám ơn liền sẽ phủi sạch quan hệ với anh.”
Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn: “Anh sợ em lại vứt bỏ anh một lần nữa.”
Thời Diên hít thở không thông, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch.
Giống như có một sợi dây leo vô hình từng chút từng chút một bám chặt vào trái tim cô, co thắt thật chặt, đau đớn khiến cô không thở nổi.
Cô khó khăn mở miệng: “Bùi Kỵ… Tôi không có…”
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những lời chưa nói ra đều bị chặn giữa môi và răng.
Bùi Kỵ cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô.
Xúc cảm lạnh lẽo ướt át đột nhiên đánh tới, đầu óc Thời Diên nhất thời trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng đã bị hơi thở cực kỳ hung hãn của anh lấp đầy.
Áp đảo.
Mặc dù hơi thở của anh cực kì bức người nhưng động tác của anh lại rất nhẹ nhàng.
Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng phác họa trên môi cô, không nhẹ không nặng liế.m môi cô khiến trái tim cô run lên.
Bên tai Thời Diên không thể nghe thấy gì nữa.
Tất cả những gì còn lại là nhịp tim gần như đập ra khỏi lồng n.gực của cô và tiếng thở hổn hển trầm thấp gợi cảm của anh.