Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Huyền Trân
Beta: Ano
Hơi nóng lướt qua tai, Thời Diên vô thức nắm chặt cổ áo anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ đụng phải vết thương.
Giọng cô hơi run: “Bùi Kỵ…bây giờ anh phải đến bệnh viện ngay.”
“Không đi.”
Anh bị thương nặng như vậy, sao có thể không đi bệnh viện.
Thời Diên nhíu mày: “Anh đừng cố chấp như vậy nữa được không?”
Anh thừa cơ nói: “Vậy em đi cùng tôi, tôi sẽ đi.”
“…”
Thời Diên không thể lay chuyển được anh, Bùi Kỵ cứng đầu như thế nào cô là người hiểu rõ nhất.
Cô thở dài, đành nói: “Vậy anh ở đây chờ tôi một lát, tôi về nhà thay quần áo.”
Lúc nãy vì quá sốt ruột, cô chạy ra ngoài chưa thay cả quần áo, không đem theo cả túi xách và điện thoại.
Nhìn thấy mục đích của mình đã thành công, Bùi Kỵ khẽ cong lên, nói với cô: “Chậm lại một chút.”
Nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất ở ngõ cua, Bùi Kỵ quay người vừa định mở cửa xe, thì phía sau lưng anh vag lên tiếng bước chân.
Quý Vân Sanh chậm rãi đi tới, giọng nói mang theo ý cười: “Quả thật, thủ đoạn của ông chủ Bùi không tồi.”
“Không chỉ thận trọng từng chút trên con đường kinh doanh, mà còn biết sử dụng những khổ nhục kế như vậy.
“Quá khen, ông chủ Quý cũng không kém.”
“Lúc đầu tôi còn tưởng rằng, ông chủ Bùi sẽ cảm thấy có lỗi sau khi chuyện đó xảy ra, ít nhất thì anh cũng sẽ tránh xa cô ấy và sẽ không khiến cô ấy nhớ lại những đau thương trước đây, nhưng có lẽ không phải vậy.”
“Anh muốn nói gì? Tôi phải tự biến thân biết phận tránh xa cô ấy, để cơ hội đó cho anh sao?”
Quý Vân Sanh khẽ cười: “Bùi Kỵ, anh cảm thấy cô ấy sẽ thích anh sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Bùi Kỵ khựng lại, gương mặt trong nháy mắt âm trầm đến đáng sợ.
“Thời Diên là người như thế nào, so với tôi anh càng hiểu rõ. Bản tính cô ấy trời sinh đã rất dễ mềm lòng, thiện lương, cô ấy không muốn trách anh. Nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng cô sẽ tha thứ cho anh rồi sẽ thích anh lần nữa.”
“Nếu người đó không phải là anh, cô ấy vẫn sẽ tha thứ. Điều mà anh cho rằng cô ấy đặc biệt dành cho mình thật ra chỉ là cô ấy đồng cảm và thương hại anh mà thôi.”
Ngay từ đầu, Quý Vân Sanh biết Bùi Kỵ trước kia sống khốn khổ và bị mọi người xa lánh như thế nào, nhưng sự tự hào anh thấm vào tận xương tủy.
Anh có thể chịu được những ánh mắt lạnh lùng, những lời chửi mắng buộc tội anh, nhưng anh không thể nào chịu đựng được ánh mắt thương cảm của bất cứ ai dành cho mình. Trước đây, anh ta không chịu được mà phải lao tới để đấm người.
Nhưng giờ phút này, phản ứng của anh không giống như Quý Vân Sanh tưởng tượng.
Anh không lên đánh hắn, cảm xúc trong mắt anh vô cùng hoảng loạn nhưng nhanh chóng bị kìm xuống, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, bình tĩnh đến đáng sợ.
Giọng nói của Bùi Kỵ cực kỳ lạnh lùng: “Nói xong rồi? Xong rồi thì cút đi.”
Quý Vân Sanh xoay người rời đi.
Trong góc tối của bãi đậu xe, anh tựa lưng vào tường cúi đầu, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo.
Sau hồi lâu, đôi mắt anh càng u ám, đôi mắt anh dần chuyển sang đỏ lên.
Giọng cười khàn khàn, Bùi Kỵ lẩm bẩm nói với chính mình.
“Đồng cảm, thương hại sao?”
Đó là điều anh ghét nhất.
Nhưng một khi nghĩ đến người đó là cô, nhớ tới lúc nãy cô quan tâm lo lắng cho anh, sốt ruột đến suýt khóc. Chỉ cần cô không như lúc đầu, không coi anh như người xa lạ nữa.
Ánh mắt anh ngập nước, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp.
“Có vẻ… vậy cũng tốt.”
Lúc Thời Diên mang theo túi vội vã quay lại, cô thấy Bùi Kỵ đang ngồi ở ghế lái, khuôn mặt tái nhợt hơn lúc nảy rất nhiều.
Nhưng rất may đi từ đây đến bệnh viện rất nhanh, trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang cầm kéo cắt đi phần vải ở chỗ bị thương.
Không thể nhìn thấy được vết máu trên bộ vest đen, nhưng nhìn rất âm u.
Khi mảnh vải được cắt đi chỉ còn lại một vết máu loang lổ, màu máu đỏ chói mắt.
Thời Diên đứng bên cạnh anh và nhìn, trái tim cô đau nhói.
Đôi lông mày thanh mảnh của cô nhíu lại, hốc mắt đỏ hoe: “Còn đau không?”
Bùi Kỵ nhướng mắt, nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô, câu “không đau” nuốt trở vào.
Anh nghiêm túc trả lời: “Đau một chút.”
Anh vừa dứt lời, đôi mắt Thời Diên lập tức đỏ hơn, nhìn chằm chằm vào vết thương trên người anh.
Anh giơ tay che mắt cô: “Đừng nhìn.”
“À ừm…cô gái, cô hãy đi xuống lầu lấy thuốc đi.”
“Em đi đi, nghe lời bác sĩ.”
Thời Diên cố nén sự chua xót ở mũi, hít một hơi thật sâu, cầm lấy danh sách thuốc bác sĩ đưa cho đi ra ngoài.
Bác sĩ lấy một miếng bông gòn để sát trùng cho anh, nói đùa: “Bạn gái của anh lo lắng cho anh biết bao.”
Ánh mắt Bùi Kỵ vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô ngay khi cô rời khỏi phòng.
Một lúc sau, anh cụp mắt, khóe môi khẽ cong vẻ mặt dịu dàng.
“Ừm. Cô ấy rất nhát gan, không thể để cô thấy vết thương như này.”
Thời Diên cầm túi thuốc từ thang máy đi ra, rẽ vào một khúc cua, một bóng người vừa lúc đi đến, suýt nữa thì hai người đụng nhau.
Thời Diên mang khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra nên chỉ nhỏ giọng xin lỗi rồi định nhanh chóng rời đi.
Tức khắc, cô bị một người bận áo blouse trắng gọi lại.
“Là Thời Diên đúng không?”
Âm thanh có chút quen tai, Thời Diên ngẩng đầu nhìn thấy rõ người thì giật cả mình.
“Bác sĩ Lâm?”
Nhìn thấy là Thời Diên, Lâm Chi Vi cười nói: “Không ngờ là cô.”
Tìm một hành lang khá vắng vẻ, Lâm Chi Vi chủ động quan tâm cô, hỏi: “Sao đột nhiên lại đến đây thế? Quay phim ở đây à?”
Thời Diên gật đầu: “Ừm, là một bộ phim mới, dạo này chị thế nào?”
“Chị hả, à năm trước bị chuyển đến đây, vừa khéo là chồng chị cũng đi công tác ở đây cho nên anh ấy đi cùng chị đến đây.”
Lâm Tri Vi nói, ánh mắt cô dừng lại mắc cá chân của Thời Diên, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, vết thương ở chân dạo này thế nào?”
Thời Diên rũ mắt, đôi mi dài che đi nỗi buồn trong mắt cô, mỉm cười: “Vẫn ổn chị ạ, chỉ cần không hoạt động mạnh thì không có vấn đề gì.”
Trong lòng Lâm Chi Vi thầm thở dài, đã qua mấy năm cô chỉ là một người ngoài cuộc nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Thời Diên, cô ấy nằm trên giường bệnh, là một mỹ nhân mềm mại không xương.
Nhưng lại giống như một đóa hoa sắp tàn, không còn sức sống.
Là một mầm tốt về khiêu vũ, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Có lẽ ông trời cảm thấy ghen ghét với cô ấy.
Lâm Chi Vi thầm thở dài, thu lại những suy nghĩ trong đầu mình, không chịu được dặn dò: “Tốt nhất là em nên thường xuyên đến bệnh viện để khám và theo dõi, tránh những động tác làm ảnh hưởng tới vết thương.
Đôi mắt Thời Diên khẽ cong: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị ạ.”
Lâm Chi Vi lúc này mới nhớ: “À đúng rồi, vậy hôm nay em tới bệnh viện làm gì? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Không ạ, là một…người bạn của em ạ.”
Thời Diên nhớ tới túi thuốc trong tay, vội vàng nói: “Em đi trước đây, Bác sĩ Lâm. Bạn em còn đợi em.”
“Được, em đi đi, khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện sau.”
Vội vàng tạm biệt Lâm Chi Vi, Thời Diên nhanh chóng xoay người chuẩn bị quay lại phòng cấp cứu.
Không ngờ vừa rẽ vào khúc cua, cô đã nhìn thấy bóng người đứng ở đó.
Thấy Bùi Kỵ đứng đó, bước chân Thời Diên khựng lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Cô không biết Bùi Kỵ đã nghe được bao nhiêu, Thời Diên siết chặt túi thuốc trên tay, giả vờ bình tĩnh đi tới.
“Bác sĩ băng bó xong rồi sao?”
Thời Diên cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Chắc là không nghe thấy.
“Ừm, uống thuốc đúng giờ là không sao.”
Động tác Bùi Kỵ vô cùng tự nhiên, cầm lấy túi thuốc trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Thời Diên sửng sốt: “Anh định đi đâu?”
“Khách sạn.”
“?”
Ở lối vào phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
Khi thời Diên đứng trước cửa phòng cô mới nhận ra, cô nhận ra giờ cũng đã quá muộn.
“Tích—”
Cửa phòng được mở.
Thời Diên đột nhiên hoàn hồn, giọng điệu bình tĩnh: “Đã khuya rồi, tôi sẽ không vào.”
Bùi Kỵ dựa vào khung cửa, nhưỡng mày: “Em không lo lắng cho tôi sao? Ai thay băng, đổi thuốc cho tôi?”
“Thư ký Chu đâu? Anh ấy không đi cùng anh sao?”
“Không”
“…”
Thời Diên nhíu chặt đôi lông mày thanh mảnh của mình, như đang cố gắng tìm cách giải quyết.
Bùi Kỵ cũng không vội, anh chỉ dựa ở đó đợi cô.
Biểu hiện của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng dưới đáy mắt lại nổi nên một tia khẩn trương khó phát hiện.
Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ quay người rời đi.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Thời Diên lùi lại một bước và thỏa hiệp.
Cô không nỡ để một mình anh khi anh bị thương.
Cô mím môi nói: “Vậy tôi thay băng cho anh rồi em sẽ đi.”
Vừa dứt lời, ánh mắt khẩn trương của Bùi Kỵ liền biến mất, mi tâm thả lỏng, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng không cách nào che dấu.
Sau khi cô bước vào, Bùi Kỵ đóng cửa lại, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay được băng bó.
Thời Diên cẩn thận tháo từng lớp băng, rất nhanh đã lộ vết thương dài gần 5 đến 6cm.
Những đường cong trên cánh tay anh rất đẹp, trên làn da trắng nõn lạnh lẽo càng khiến cho vết thương đáng sợ hơn.
Trong lòng Thời Diên trầm xuống, cô nhúng một ít thuốc mỡ vào tăm bông, nhẹ nhàng nói: “Đau thì nói cho tôi biết.”
Anh thấp giọng trả lời: “Ừm.”
Căn phòng trở nên im ắng, chiếc đèn được đặt cạnh sô pha lặng lẽ bật sáng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên bóng dáng hai người, yên tĩnh đẹp đẽ.
Thời Diên cúi đầu, vài sợi tóc không an phận mà rơi xuống, rũ xuống bên tai che đi một nửa gương mặt thanh tú.
Rủ hàng mi dài, tạo thành một cái bóng nho nhỏ, có chút đáng yêu.
Bùi Kỵ cụp mắt xuống, đột nhiên nói: “Vết thương ở chân em…là chuyện như thế nào?”
Hành động bôi thuốc của Thời Diên khựng lại trong giây lát.
Sau đó, cô như chưa từng nghe thấy anh hỏi mà tiếp tục bôi thuốc.
Ý tứ tránh né trả lời của cô rất rõ ràng.
Đôi mắt Bùi Kỵ dán chặt trên người cô, sự cố chấp vô cùng điên cuồng hiện lên trên mắt anh.
Giọng anh vô cùng lạnh lùng và dứt khoát: “Nếu em không nói cho tôi biết, tôi sẽ cho người đi điều tra.”
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng im lặng đến quỷ dị, bầu không khí ấm áp hoàn hợp vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Im lặng một lúc lâu, Thời Diên đặt tăm bông trong tay xuống, bình tĩnh nhìn anh.
Giọng nói cô nhỏ nhẹ: “Bùi Kỵ, đây là chuyện của tôi.”
Nói cách khác, bất kể có chuyện gì đã xảy ra cũng không liên quan tới anh.
Ánh mắt Bùi Kỵ trầm xuống, như thể đang có một cơn bão tích tự trong đôi mắt anh từng chút một.
Bên tai lại vang lên những lời Quý Vân Sanh nói lúc nãy.
Bản chất con người vốn rất tham lam.
Lúc đầu anh cho rằng chỉ cần cô quan tâm anh một chút như vậy anh cũng đã mãn nguyện. Nhưng đến khi anh nhận được, anh lại tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Anh muốn tất cả những gì thuộc về cô.
Nhưng cô không muốn cho anh, cho dù như thế nào cũng không muốn.
Nghĩ đến đây, đã phá vỡ hoàn toàn sự bình tĩnh và lý trí cuối cùng trong tâm trí Bùi Kỵ.
Đột nhiên anh bật cười, đôi mắt đen láy như bị ướt đẫm mưa, lạnh lùng tĩnh mịch, đôi mắt bị cảm xúc tiến tới nổi lên một tia đỏ.
Giọng anh khàn khàn: “Bây giờ là gì? Bố thí? Hay vẫn là thương hại.”
Mỗi chữ của anh như nghiến răng gằn từng chữ một, như thể không bỏ cuộc cho đến khi nào biết được câu trả lời, cố chấp đến đáng sợ.
“Hay là lại làm như lúc trước, không chút tình người nào mà vứt bỏ tôi thêm lần nữa, coi như trả thù.”
Lông mi Thời Diên run rẩy, giọng nó lại vô cùng nghiêm túc.
“Tôi rất xin lỗi…Bùi Kỵ”
Đối mặt với anh như vậy, cho dù có giải thích cũng xem như vô ích. Chuyện đã qua rồi, cần gì phải giải thích?
Nó chỉ làm cho vết thương trong lòng đau thêm.
Thời Diên đứng dậy, bờ môi bị cô cắn đến mức sắp chảy máu.
Cô nhẹ giọng: “Tôi đi trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, nhẹ nhàng cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Trong căn phòng lại chìm vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, người trên sô pha cuối cùng cũng đứng dậy, đi đến cửa sổ trong suốt từ sàn đến trần nhà, lấy điện thoại.
Dưới chân ánh đèn mờ mờ, phản chiếu một bóng người hiu quạnh.
Điện thoại rất nhanh được bắt mát, Bùi Kỵ cúi đầu nhìn cảnh thành phố về đêm rực rỡ, lạnh giọng mở miệng.
“Đã điều tra ra được gì chưa?”
Giọng nói trầm vang vọng trong căn phòng, mang theo cảm giác áo bức nhưng không tức giận khiến người khác lạnh cả sống lưng.
“Vậy tiếp tục điều tra, Trung tâm bệnh viện của thành phố kế bên, một bác sĩ nữ họ Lâm.”
Bùi Kỵ chậm rãi nhếch môi, nhưng đáy mắt anh không có ý cười nào: “Đào ba thước đất, cũng phải tìm cho ra cho tôi.”
Anh phải biết.
Chuyện gì đã xảy ra vào năm đó khi anh rời khỏi Nam Tầm.