Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Anh Anh
Beta: Serein
Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, làm Thời Diên rùng mình.
Cô quay mặt đi, né tránh ánh mắt của anh, lông mi như cánh bướm run rẩy.
“Bùi Kỵ… Tôi đã nói…”
Đôi môi đỏ của cô hơi mở, rõ ràng giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại thốt ra những lời tàn nhẫn nhất.
“Giữa chúng ta, đã sớm không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi.”
Chỉ cần câu nói này của cô thôi cũng đủ để phá nát lớp ngụy trang của Bùi Kỵ.
Ánh mắt anh tối sầm lại, những cảm xúc dày đặc đè nén trong đó, dừng lại trên đôi môi no đủ đỏ bừng của cô.
Hơi thở của Bùi Kỵ nặng hơn vài phần, hỏi cô: “Tại sao anh ta có thể, tôi lại không thể?”
Đôi mắt anh hơi đỏ, ánh mắt xưa nay tùy tiện lúc này lại buông xuống, lộ ra vài phần cảm xúc không nên xuất hiện trên người anh…
Hèn mọn.
Trái tim Thời Diên đột nhiên đau đớn, co rút lại.
Cô không dám nhìn anh, tận lực làm cho giọng mình không có chút khác thường nào.
Thời Diên rũ mắt, che giấu nỗi bi thương loé lên trong đáy mắt.
“Bởi vì có một số việc đã sai ngay từ khi bắt đầu rồi.”
Khi câu nói này rơi xuống, cảm xúc trong mắt Bùi Kỵ sụp đổ, tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự lạnh lẽo.
Hóa ra trong lòng cô, quá khứ giữa bọn họ chỉ là một sai lầm.
Chỉ có anh, giống như con chó khắp thân đều là vết thương, một mình hoài niệm quá khứ, vẫy đuôi lấy lòng cô.
Rẻ mạt và lố bịch biết bao nhiêu.
Anh cười một tiếng, giọng điệu trào phúng: “Quên mất, tôi vẫn còn nợ em một mạng.”
“Ha, tôi vẫn luôn rẻ rúng như vậy.”
Thời Diên ngừng thở, hốc mắt cô bỗng nhiên có chút chua xót.
Cô mấp máy môi, người đàn ông lập tức đứng dậy rời đi, không cho cô cơ hội nói chuyện.
Trong căn phòng rộng lớn, nhiệt độ và hơi thở lạnh lẽo biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Thời Diên ngồi trên chiếc giường lớn lạnh băng, xuất thần nhìn ra cửa sổ.
Sau đó, Bùi Kỵ không xuất hiện nữa. Mà cả đêm qua, cô cũng không thể chợp mắt.
Sáng sớm, xe của Tưởng Thanh đã đến. Thời Diên thay quần áo trên người. Trước khi lên xe, cô quay đầu lại nhìn biệt thự phía sau.
Yên tĩnh, như thể từ trước đến nay không có ai sống ở đó.
Chiếc xe rời đi rồi.
Thời Diên không nhìn thấy.
Ở cửa sổ trên tầng hai của biệt thự, một thân hình cao lớn ẩn mình trong bóng tối, quanh thân đều tỏa ra sự âm trầm.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, dưới chân đều là tàn thuốc lá rơi đầy trên mặt đất. Sau khi nhìn cô rời đi, Bùi Kỵ mặt không cảm xúc mà trở về phòng.
Quần áo cô mặc đêm qua đã được xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng, đặt trên giường.
Bùi Kỵ bước tới, cầm lấy quần áo lên, một mùi hương nhẹ nhàng ngay lập tức lan rộng.
Là hương vị của cô ấy.
Rõ ràng chỉ ở một đêm, nhưng lại phảng phất như không chỗ nào không ở.
Bùi Kỵ vẻ mặt lạnh nhạt, chuẩn bị ném nó vào thùng rác, nhưng trước đó một giây, anh bỗng khựng lại.
Dừng lại một lúc lâu sau, quần áo vẫn được đặt vào trung tâm của tủ quần áo.
_____
Vào lúc 8 giờ sáng.
Chu Cảnh Lâm đúng giờ xuất hiện ở tầng một của biệt thự, cầm iPad để chuẩn bị cho cuộc họp.
Khi Bùi Kỵ đi xuống cầu thang, Chu Cảnh Lâm nhạy bén thấy được tơ máu trong mắt Bùi Kỵ.
Hôm qua, Thời Diên qua đêm ở đây, nhưng tại sao sắc mặt của người đàn ông này lại như là…
Dục cầu bất mãn.
Chu Cảnh Lâm ho nhẹ một tiếng, không dám nghĩ nhiều nữa. Hắn thu lại suy nghĩ trong đầu, cứng nhắc đưa iPad cho anh: “Ông chủ Bùi, đây là hot search vào sáng sớm nay.”
Bùi Kỵ một bên thắt cà vạt, một bên liếc màn hình.
#Thời Diên bí mật gặp người đàn ông thần bí ở bãi đỗ xe.#
#Hư hư thực thực Thời Diên công khai tình yêu mới#
#Thời Diên & tổng giám đốc Dự Tinh.#
Trên ảnh, người đàn ông dùng một tư thế vô cùng ái muội mà đưa người phụ nữ vào xe. Chỉ có được bóng lưng của Bùi Kỵ, nhưng mặt của Thời Diên lại được chụp rất rõ ràng.
Nhìn khí chất của hai người rất không xứng đôi, nhưng khi ở cùng nhau lại cực kỳ hài hòa.
Phong cách của khu vực bình luận thậm chí còn rõ ràng hơn.
“Mẹ nó mẹ nó, vai rộng, eo hẹp, chân dài đầy màn hình, tôi rất muốn…”
“Anh đẹp trai này là ngôi sao hay người mẫu? Một phút, cho tôi tất cả thông tin của anh ấy, tôi muốn làm fan!!!”
“Lầu trên mau đội quần đi. Trong giới giải trí nhiều năm nhưng còn chưa thấy qua khí chất như này.”
“Không phải Thời Diên cùng tổng giám đốc Dự Tinh có một chân sao*?”
*Ý nói có tình cảm với nhau
“Không phải đâu, tổng giám đốc Dự Tinh trước kia không phải đã bị đào ra ảnh chụp rồi sao? Mặc dù cũng đẹp trai, nhưng rõ ràng cùng với anh chàng hoang dã trong bức ảnh không cùng một loại hình mà.”
“Tôi thích cái này!!! Thư ký, lấy cho tôi!!!”
“Nhưng hai người trong bức ảnh thực sự rất xứng đôi… Tôi ship CP, cái tư thế này làm cho người ta xấu hổ quá a.”
“Đồng ý lầu trên, tôi cũng muốn làm fan CP… “
Bùi Kỵ cau mày một chút, vẻ mặt ngưng trọng.
Lần trước thị trường chứng khoán dao động, suýt nữa tổn thất vài tỷ, Chu Cảnh Lâm cũng không thấy anh làm ra biểu tình như vậy.
Chu Cảnh Lâm còn đang nghĩ rằng mình sẽ bị mắng, nhưng giây tiếp theo lại nghe người đàn ông trầm giọng hỏi: “Ship CP có nghĩa là gì?”
Có lẽ là đêm qua hút quá nhiều thuốc, giọng nói của anh khàn hơn so với ngày thường, trầm thấp từ tính, ngữ khí phá lệ nghiêm túc.
Khi nghe điều này, Chu Cảnh Lâm suýt chút nữa đã không thể giữ được chiếc iPad trong tay.
Loại vấn đề này lại được hỏi ra từ miệng của một người kiểm soát cả chục tỷ một ngày, thật khiến người ta kinh hãi.
Đặc biệt, người này lại là Bùi Kỵ.
Chu Cảnh Lâm gian nan suy nghĩ một hồi rồi mới đưa ra câu trả lời: “Có nghĩa là người hâm mộ rất thích ghép cặp hai người nào đó, họ sẽ chờ lúc hai người chung khung hình để sưu tập những tấm ảnh của cặp đôi đó.”
Bùi Kỵ nhìn xuống, không nói nữa.
Nhận thấy vẻ mặt người đàn ông vui vẻ hơn một chút so với hồi nãy, Chu Cảnh Lâm mới thận trọng nói: “Có cần thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng xoá hot search không?”
Thường thì các tin tức hoặc hình ảnh về Bùi Kỵ đều bị xoá rất nhanh. Nếu lúc đó Bùi Kỵ tâm tình không tốt, thợ săn ảnh kia chỉ sợ đã gặp nạn rồi.
Nhưng lần này, ngữ khí của Bùi Kỵ cũng không lạnh băng như vừa rồi, còn có chút hoà hoãn hiếm thấy.
“Xoá cái cuối cùng đi, những cái khác cứ để lại trước đã.”
“Được, ông chủ Bùi.”
Chu Cảnh Lâm nói xong, ngón tay chạm vào hot search duy nhất mà Bùi Kỵ muốn xoá.
#Thời Diên & tổng giám đốc Dự Tinh.#
______
Lúc này, trên xe bảo mẫu.
Tưởng Thanh kinh hồn táng đảm mà quan sát bầu không khí trong xe, ánh mắt quét một vòng trên người Lạc Thanh Y và Thời Diên, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Thời Diên, “Xin lỗi, chị Diên… “
Tối hôm qua rõ ràng Thời Diên đã bảo cô ấy bí mật đến đón, lại không cẩn thận bị Lạc Thanh Y phát hiện.
Lạc Thanh Y cũng tới cùng, sắc mặt hiển nhiên là không tốt.
Thời Diên nhẹ nhàng mỉm cười an ủi cô ấy: “Không sao đâu, em xuống xe mua bữa sáng trước đi.”
“Được.” Vừa nghe lời này, Tưởng Thanh vội vàng xuống xe.
Tài xế cũng đi theo, trong xe chỉ còn hai người là Thời Diên và Lạc Thanh Y.
Lạc Thanh Y đưa điện thoại cho cô, biểu tình mệt mỏi: “Hot search, xem đi. Buổi sáng nay điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi đến, nếu không chị cũng không biết đêm qua em không về ngủ.”
Thời Diên cầm điện thoại đọc lướt một lúc, thần sắc vẫn rất bình tĩnh.
“Lần này sẽ không gạt chị chứ”, Lạc Thanh Y nhìn chằm chằm cô, ngữ khí nặng nề hỏi: “Thực sự là anh ta sao?”
Thời Diên không nói.
Lạc Thanh Y biết đây là ý tứ cam chịu, lại không thể tin được: “Bùi Kỵ… anh ta đã trở lại?”
“Ừm.”
Nhận câu trả lời khẳng định của cô, Lạc Thanh Y hít một hơi thật sâu: “Vậy hai người… “
Thời Diên cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải như chị tưởng tượng đâu.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Lạc Thanh Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô muốn nói lại thôi: “Thời Diên, em vẫn tránh xa anh ta đi… em có nhớ em đã vì anh ta…”
Thời Diên ngắt lời cô: “Em biết.”
Cô biết rõ hơn ai hết, bọn họ không phù hợp.
Thấy bầu không khí nặng nề, Thời Diên mỉm cười: “Đừng lo, trong lòng em hiểu rõ. Anh ấy là nhà đầu tư của “Đắm Chìm”, sau này khó tránh việc gặp mặt nhau, nhưng giữa chúng em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Không chờ Lạc Thanh Y tiếp lời, cô đã mở miệng: “Em hơi mệt, muốn ngủ một lúc, buổi chiều còn đi thử vai nữa.”
Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, Lạc Thanh Y lời chưa kịp nói đành phải nuốt trở lại.
Thời Diên nhắm mắt lại, Lạc Thanh Y ra khỏi xe liền thấy Tưởng Thanh mang một chiếc túi Starbucks chạy tới.
Lạc Thanh Y ngăn cô lại, xoa xoa mi tâm, “Em ấy đang ngủ, em ăn trước đi.”
“A… ” Tưởng Thanh liếc nhìn trong xe một cái, muốn hỏi nhưng không dám.
Cuối cùng, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng tất cả, Tưởng Thanh cẩn thận mà mở miệng: “Chị Lạc, người đàn ông trên hot search kia… sẽ không phải là thích chị Diên chứ?”
Lạc Thanh Y nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời không xa, lắc đầu: “Chị cũng không biết.”
Lạc Thanh Y là nói sự thật.
Hai người bọn họ… trải qua nhiều chuyện như vậy, là yêu, cũng là hận. Người ngoài như cô làm sao có thể nói rõ ràng được.
“Vậy bọn họ…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Lạc Thanh Y chém đinh chặt sắt mà cắt ngang: “Không có khả năng.”
Thấy cô chắc chắn như vậy, Tưởng Thanh có chút khó hiểu.
Một lúc lâu sau, Lạc Thanh Y mới nhìn về phía cô, khẽ thở dài, sắc mặt nặng nề chưa bao giờ có.
“Giữa bọn họ, cách nhau một mạng người.”