Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Pha Hi
Beta: Ano
“ Chị Thời Diên… “
Một tiếng gọi đã đánh tan không khí ngưng đọng này.
Tưởng Thanh nhanh chóng dừng xe lại, nhìn cảnh trước mắt, cô khiếp sợ mà đứng sững sờ tại chỗ.
Lúc ánh đèn thoáng chiếu qua, người đàn ông cao lớn dùng cả người mà bao lấy Thời Diên trong đó, một loại tư thế vô cùng ái muội.
Một đen một trắng, hai cái bóng đan chéo lên nhau, giống như trăng rọi xuống bùn, đã sớm không rõ là ta hay ngươi.
Sau khi thấy rõ mặt người kia, Tưởng Thanh lập tức hồi tưởng lại, chính là cái người lúc ở buổi tiệc đó.
Cô để ý đến Thời Diên đang bị giữ lấy, Tưởng Thanh nóng nảy: “ Chị Thời Diên… Chị không sao chứ! Anh là ai, buông chị ấy ra… “
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, ánh nhìn lạnh lùng của anh đã nhìn sang, lời chưa kịp nói ra của Tưởng Thanh bị kẹt ở cổ họng.
Ánh mắt anh thật sự quá lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bùi Kỵ tay chẳng những không buông một phân, ngược lại còn cười một cái.
Anh nâng mi mắt, nhìn về phía Tưởng Thanh, ngữ khí nhàn nhạt: “ Cô đang nói chuyện với tôi? “
Mặt Tưởng Thanh nháy mắt trắng bệch.
Thấy thế, Thời Diên vội vàng trấn an cô: “ Đừng sợ, chị không sao cả. Anh ta sẽ không làm tổn thương chị. “
Nghe thấy câu cuối cùng, đồng tử Bùi Kỵ co rụt lại.
Vừa rồi còn kêu gào áp chế cảm xúc, rốt cuộc cũng bị áp chế về một chút.
Nhưng mà Thời Diên cũng không chú ý tới biểu tình biến hóa của anh, cô nâng mi mắt nhìn anh, ắn mắt có vài phần bất đắc dĩ.
“ Bùi Kỵ… “
Cô vừa mới mở miệng, tay anh đã buông lỏng.
Thời Diên còn chưa kịp buông lỏng thì đã nghe thấy thanh âm trầm thấp của Bùi Kỵ.
Anh vẫn còn chấp nhất cái vấn đề kia: “ Quan hệ giữa em và Quý Vân Sanh rốt cuộc là như thế nào? “
Nghe vậy, mắt cô hơi lóe một chút.
Bùi Kỵ bắt lấy một tia biến hóa vô cùng nhỏ bé, tia ủ dột trong mắt bỗng chốc tan biến.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của cô như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu anh xuống.
Thời Diên lẳng lặng nhìn anh: “ Không phải anh đã rõ rồi sao? “
Điểm sáng nhỏ cứ như vậy mà bị dập tắt.
Có một vài lời nói, chính cô nói ra, luôn so với việc người khác đồn đại còn tàn nhẫn gấp ngàn lần.
Bùi Kỵ lui về sau một bước, cười một nụ cười đau khổ mà tự giễu bản thân.
Ý cười trong mắt anh lập tức lạnh băng: “ Cũng tốt, chỉ hai ta biết, nhiều người lại không hay. “
Lông mi Thời Diên run rẩy, vừa định mở miệng thì anh đã quay người rời đi.
Rất nhanh sau đó, một chiếc Bugatti Veyron ngừng ở bên cạnh đã đi, mất dần sau tầm nhìn của Thời Diên.
Tưởng Thanh quan sát sắc mặt cô, cẩn thận mở miệng: “ Chị Thời Diên…”
Thời Diên giấu đi cái ảm đạm dưới đáy mắt, cười với cô: “ Chị không sao, lên xe đi. “
Ngay sau đó, có người gọi cô từ phía sau.
“ Thời Diên. “
Thời Diên quay đầu lại, thấy Quý Văn Sanh, mới sực nhớ lại lúc ấy Tưởng Thanh đã nhắn WeChat.
“ Sao đột nhiên… “ Lời còn chưa nói xong, Thời Diên đã đoán được.
Cô bất đắc dĩ cười: “ Thanh Bình nói với anh? “
Quý Vân Sanh gật đầu, khuôn mặt thanh tuấn điềm đạm cười: “ Vào xe trước đã “
Ngồi trên ghế sau rộng rãi mềm mại của chiếc Bentley, Thời Diên bỗng hậu tri hậu giác mà cảm thấy có chút may mắn.
May mắn Bùi Kỵ đã đi, nếu anh cùng Quý Vân Sanh đụng mặt nhau, cô cũng không dám nghĩ sẽ có chuyện gì.
Thời Diên đang nghĩ, đã nghe thấy Quý Vân Sanh ôn nhu hỏi: “ Bùi Kỵ tìm em sao? “
Cô ngẩn người ra ngay sau đó, không nghĩ đến Quý Vân Sanh sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
“ Nói thật, anh không nghĩ rằng anh ta sẽ tàn nhẫn với em như vậy.” Quý Vân sanh cười khổ, như có chút bất đắc dĩ: “ Rốt cuộc trước kia có thế nào, em đối với anh ta… “
Nói một nửa, anh tự thấy mình nói lỡ, áy náy nói: Xin lỗi, anh không nên nhắc tới. “
Thời Diên cong khóe môi: “ Không sao, người xin lỗi là em mới đúng, khiến cho Dự Tiinh gặp nhiều phiền toái như vậy. “
Trong xe ánh sáng nhu hòa, Quý Vân Sanh rũ mắt nhìn cô, đồng tử bị ánh sáng thành ôn nhu mang theo tia sắc bén.
Tiếng nói của anh không nhanh không chậm, mang theo một ma lực khiến người khác an tâm ; “ Sự tình về tài nguyên em không cần lo, chỉ là vấn đề thời gian thôi. “
“ Anh tới là để nói chuyện này với em, em không cần áp lực vì chuyện này, cũng không cần để ý đến lời nói của mấy người ngoài giới đó, em là nghệ sĩ Dự Tinh, dù sao hai ta cũng là bạn tốt, công ty cũng có nghĩa vụ giúp em giải quyết. “
Nghe anh nói xong, chóp mũi Thời Diên tự nhiên thấy hơi nóng.
Áp xuống cảm giác chua xót kia, cô cảm kích nói: “ Cảm ơn anh “
“ Nói với anh câu đó để làm gì “ Anh cười cười, lại nghĩ tới chuyện gì: “ Còn có bộ “ Đắm Chìm“ kia, anh vừa mới biết, ngày mai Khâu Duệ sẽ đến Bắc Thành, nhưng công ty hiện tại có việc gấp, muốn anh qua đó một chuyến. “
Đột nhiên không kịp dự phòng, Thời Diên nhớ đến câu nói vừa nãy của Bùi Kỵ.
Cô nhíu mày, lo lắng rằng Bùi Kỵ xuống tay với công ty Quý Vân Sanh.
Do dự một lát, Thời Diên vẫn mở miệng hỏi: “ Việc gấp, có phải có liên quan đến Bùi Kỵ? “
Đối diện với tầm mắt cô, Quý Vân Sanh biết căn bản không thể gạt cô.
Anh than nhẹ, có hơi bất đắc dĩ mà cười: “ Chỉ là hạng mục có chút vấn đề, cha anh để ý đến hạng mục đó, nên mới vội vàng gọi anh về hỏi chuyện. “
Quý V n Sanh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nhắc tới Quý phụ, trong lòng cô có chút trùng xuống, mơ hồ đoán đến, tình huống chắc chắn không nhẹ nhàng như Quý Vân Sanh nói.
Cô chỉ gặp ông ấy một lần, là bốn năm trước, ở bệnh viện Nam Tầm.
Một người hoàn toàn chỉ chú tâm tới lợi ích, không hề có một chút tình thương, trong cuộc đời chỉ có giao dịch, máu chảy trong xương cũng lạnh như băng, đối với con ruột mình cũng không khác nhau là mấy.
Thời Diên lo lắng nhìn anh: “ Ông Quý, có phải…”
Quý Vân Sanh khẽ nhếch khóe môi, trấn an cô: “ Yên tâm, không có việc gì cả. Ngày mai anh để Lạc Thanh Y đưa em gặp Khâu Duệ một chút. Nhưng tập đoàn Bùi Thị đã đầu tư rất nhiểu vào bộ phim đó. “
Thời Diên nghe ra ý tứ trong câu đó.
Nói cách khác, cô có thể bắt được bộ phim này, chỉ có xác xuất một phần vạn.
Huống hồ, hiện tại thì đạo diễn cũng không có ấn tượng tốt với cô, khó càng thêm khó.
Nhưng nếu cô bỏ kịch bản này, Thời Diên cảm thấy rằng điều đó có thể đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội cuối cùng để giành được vị trí ảnh hậu trước khi cô rời khỏi giới, đồng thời cũng bỏ lỡ một kịch bản được thiết kế riêng cho cô.
Cô không cam lòng, bất luận là từ góc độ nào, cô đều không cam lòng.
Cho nên cô cũng không dễ dàng mà từ bỏ.
Quý Vân Sanh vội vã đi đến sân bay, Thời Diên cũng không có phiền mà đi tiễn anh.
Cô về xe với trợ lý của mình, Thời Diên có chút mệt mỏi mà tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ thấy bộ dạng ban nãy của Bùi Kỵ.
Ngực như bị một khối đá trăm cân ép xuống, ép tới mức cô thở không nổi. Thời Diên mở mắt ra, mở nắp chai nước khoáng.
Thấy cô không ngủ, Tưởng Thanh rốt cuộc kiềm chế không được mà hiếu kỳ hỏi: “ Chị Thời Diên … Người đàn ông vừa nãy… Anh ta là ai thế? Ánh mắt thật đáng sợ…”
Nhưng hình như, anh ấy nhìn chị Diên không giống bình thường cho lắm.
Không có cái loại sắc bén khiến người ta có cảm giác sợ hãi, mà là vô cùng cẩn thận, sự lạnh lùng mà anh thể hiện với cô chỉ là lớp ngụy trang có thể nhìn ra trong nháy mắt.
Câu này, Tưởng Thanh không dám nói, đầu vừa nhảy số ra một bộ tình yêu đầy giật gân lãng mạn thì nghe thấy tiếng của Thời Diên vang lên.
“Là kẻ thù “.
Tưởng Thanh sửng sốt, khó tin mà nhìn cô, cảm thấy hình như bản thân đã nghe nhầm.
Mắt Thời Diên ảm đạm, thu hồi khóe môi, không nói chuyện nữa.
Bởi vì đối với ai đi nữa, quá khứ giữa cô và Bùi Kỵ, không phải là một hồi ức tốt đẹp gì cho cam.
Một câu chuyện đã định từ đầu là bi kịch, bất luận là tiến triển thế nào, cuối cùng cũng chỉ đem lại thống khổ cho nhau.
Chi bằng dừng lại đúng lúc.
Về đến nhà, Thời Diên đã tắm rửa xong, cô nằm trên giường.
Cô lẳng lặng mà nhìn trần nhà, bên tai bỗng nghe thấy những lời lúc nãy ở trên xe, câu hỏi của Tưởng Thanh.
” Vì sao chị không giải thích, thật ra giữa chị và Ông chủ Quý đâu phải cái loại quan hệ này? “
Bởi vì không cần thiết.
Cái cô muốn, là khiến Bùi Kỵ hết hy vọng, không có biện pháp nào tốt hơn cái này cả.
Anh ta hận cô như thế, bây giờ hận thêm cũng có làm sao đâu.
Cả một đêm, Thời Diên không chợp mắt nổi.
Hình ảnh đan chéo chồng chất với nhau trong giấc mơ, lúc Thời Diên nhìn lại bản thân trong gương thì mắt đã có một chút quầng thâm.
Cô thở dài một tiếng, dùng kem che đi quầng thâm, trang điểm nhẹ nhàng, sao đó đánh thêm chút son màu hoa hồng.
Đảm bảo bản thân trong gương không có chút tiều tụy nào thì cô mới an tâm. Lúc này, Thời Diên mới cầm lấy đồ trên bàn mà bước ra cửa.
Dựa theo thời gian đã hẹn, Khâu Duệ sẽ đến lúc bốn giờ chiều ở một quán trà để gặp mặt, cho Thời Diên không đến mười phút ngắn ngủi.
Trong hành lang bên ngoài phòng riêng của quán trà, Thời Diên tháo kính râm và khẩu trang, để lộ khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng.
Một lát sau,cửa phòng riêng mở ra, một người đàn ông tuổi trung niên đi ra, ngũ quan đoan chính, biểu tình nghiêm túc, từ phía xa đã cho người ta một loại cảm giác bị áp bức.
Không hổ là đạo diễn nổi danh.
Thời Diên biết người này, hít sâu một hơi, sau đó sửa sang quần áo một chút, bước đến.
Cô cười tươi: ” Chào ngài, đạo diễn Khâu, đã quấy rầy ngài rồi, tôi tên Thời Diên, là nghệ sĩ của giải trí Dự Tinh. “
Ông không biểu hiện cảm xúc gì, không vì gương mặt tươi cười của Thời Diên mà lộ ra chút biểu cảm gì.: ” Chào cô, Thời tiểu thư. “
Thời Diên cắn môi, như có tiếng trống khích lệ làm tinh thần cô hăng hái thêm, Thời Diên đưa đồ trong tay ra: ” Đạo diễn Khâu, đây là sơ yếu lý lịch của tôi, còn có lý giải và phân tích của tôi về nhân vật. Tôi thật sự rất thích kịch bản này và tin tưởng bản thân có khả năng diễn ra được nhân vật, hy vọng ngài có thể cho tôi cơ hội được thử diễn một lần. “
Nói xong, cô cúi đầu, gập người chín mươi độ.
Cô thật sự vô cùng thành ý và tôn kính.
Khâu Duệ sửng sốt một lúc, dùng ánh mắt của đạo diễn chuyên nghiệp mà đánh giá cô một vòng.
Bề ngoài xuất sắc, khí chất cũng thuộc hàng đầu,đứng ở đó cũng khiến người khác chú ý đến,có thể thấy cô ấy xuất thân từ múa cổ điển., thực sự rất phù hợp với nhân vật bên trong cứng rắn bên ngoài yếu mềm của bộ phim.
Chỉ tiếc lại quá nóng nảy, chỉ vì cái trước mắt.
Khâu Duệ thở dài trong lòng.
Ba giây ngưng đọng, Thời Diên đứng lên, đón nhận ánh mắt từ mọi phía xung quanh.
Dáng người tuy yểu điệu, nhưng lại đứng thẳng lưng, cứ như cây trúc không ngã trong gió lạnh.
“ Thời tiểu thư, tôi cho rằng, Dự Tinh hẳn đã rõ ràng ý tôi. Tuy tôi ở nước ngoài, nhưng với tình hình trong nước cũng có nghe sơ lược qua. Trước hết, dựa theo vị trí của Thời tiểu thư đây cùng với mức lương đóng phim của cô, đây không phải là gánh nặng của đoàn chúng tôi. Có số tiền này, tôi sẽ dùng để tăng chất lượng bộ phim. “
Khâu Duệ lại nói tiếp: “ Tiếp theo, theo tôi biết, sự nghiệp của Thời tiểu thư đang lúc đỉnh cao, tôi cũng từng nghe qua đôi chút. Làm đạo diễn, tôi không hi vọng diễn viên vì muốn thứ gì quá độ, mà quên chức trách bản thân. “
“ Cái tôi muốn là diễn viên, không phải minh tinh. Tục ngữ nói “ đạo bất đồng bất tuân vi mưu “, tôi nghĩ, cái mà hai ta tìm không giống nhau. “
Lát sao, cô hít sâu một hơi, hai mắt sáng quắc nhìn về phía Khâu Duệ.
Cô nở một nụ cười tươi vài phần miễng cưỡng cùng chua xót, nhưng vẫn không cam lòng mà từ bỏ như vậy.
“ Khâu đạo diễn, đôi khi đánh giá từ người ngoài không đủ để hiểu khái quát về một người. Ngài cũng không biết tôi, vậy tại sao lại đoán tôi không thích hợp cho phim của ngài? “
Khâu Duệ thở dài một tiếng, đối với sự cố chấp của cô không cảm thấy phiền, đành phải ý vị thâm tường mà nói: “ Thời tiểu thư, có lẽ cô không biết, tôi đã nghe sơ lược về cô từ sớm. Tôi có một người bạn thân, tên cô ấy là Bạch Cẩm Trúc.”
Ông vừa nói xong, sắc mặt Thời Diên trắng bệch ngay lập tức.
Ngưng tại đây, Khâu Duệ biết cô đã rõ ý ông.
Khâu đạo diễn có chút tiếc mà liếc nhìn Thời Diên một cái, thở dài một tiếng rồi đi khuất.
Chỉ để lại Thời Diên đứng một mình tại chỗ, cô gục đầu, vài sợi tóc dài rơi xuống, nhìn không ra biểu tình bây giờ của cô, sống lưng như bị hàng đống thứ vô hình đè nặng xuống, cả người cô bao phủ một loại cảm giác vô lực và suy sụp.
Sau thời gian ngẩn ngơ, bên tai Thời Diên lại vang lên giọng nữ ôn hòa nhưng lại nghiêm khắc.
Cô nói, Thời Diên, cô thật sự làm lão thất vọng rồi.
Cái cảm giác nỗ lực vô cùng nhưng vẫn vô dụng như cũ, rồi đến những ánh mắt âm thanh muôn hình muôn vẻ từ những người ngoại giới đó giống như con dao cùn, từng chút từng chút mà lăng trì Thời Diên.
Sẽ nói cho cô rằng, bất luận là qua bao lâu, cô vẫn như cũ, chả làm nên trò trống gì.
Thậm chí đối với nhân vật mình thích cũng không có khả năng tranh giành, cũng không có tư cách phản bác.
Như con cá mắc cạn bên bờ biển, bị tia nắng đốt cháy, ý muốn giãy giụa xoay người, rồi lại bị sóng biển đánh lên bờ cát không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng mà hô hấp.
Lúc Thời Diên ra cổng lớn, bất thình lình bị gió mạnh thổi tới mức run cầm cập.
Bên ngoài tối đen, một chiếc xe từ không xa chạy đến, ánh đèn trắng chói lọi chiếu qua, nhất thời khiến cô không thích ứng được mà giơ tay che mắt.
Xe dừng lại trước mặt cô, cửa bên ghế phụ mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang được ủi phẳng phiu đi đến trước mặt cô, lễ phép nói
“ Chào cô, Thời tiểu thư. “
Sau khi Thời Diên đã thích ứng được ánh sáng, cô đặt tay xuống, nhìn người xa lạ trước mặt.
Cô cảm thấy người này có chút quen quen, chần chần một lát, cô ngập ngừng hơi: “ Anh là? “
Người này mỉm cười nói thân phận mình với cô: “ Tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Bùi thị, Chu Cảnh Lâm. Trước đây từng gọi cho cô. “
Thời Diên ngẩn ra.
Chưa chờ cô phản ứng, Chu Cảnh Lâm đã nói: “ Là ông chủ Bùi gọi tôi đến gặp cô “
Thời Diên càng hoang mang thêm.
Lúc này, điện thoại Chu Cảnh Lâm đột nhiên đổ chuông.
Chu Cảnh Lâm nhìn điện thoại, lại nhìn biểu tình ngơ ngác hoang mang của Thời Diên. sau đó lập hiểu rõ.
Anh bắt máy, đưa điện thoại cho cô: “ Là ông chủ Bùi gọi đến. “
Thời Diên giật mình cầm lấy điện thoại được đưa tới bên tai, đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó, âm thanh quen thuộc mỏng manh truyền tới từ điện thoại.
“ Tôi nói rồi, Quý Vân Sanh không giúp em được. “
Ngữ khí anh như chém đinh chặt sắt, lại như có một chút ít sung sướng, ác liệt cực điểm.
Anh biết, dù cho hôm nay cô gặp được Khâu Duệ cũng chỉ có thể gặp trắc trở.
Thời Diên cắn môi, nhất thời im lặng không nói gì.
Đây là việc Bùi Kỵ trả thù cô, thậm chí cô còn nghi ngờ đây chỉ mới là bắt đầu.
Nhưng việc xảy ra tiếp theo lại không giống với tưởng tượng của cô.
Điện thoại hoàn toàn im lặng không một tiếng động, tiếng gió gào thét từ bên tai Thời Diên, tiếng trầm thấp của Bùi Kỵ bỗng nhiên vang lên.
“ Thời Diên, đây là cơ hội cuối cùng của em. “
Dứt lời, Thời Diên sửng sốt.
Sau khi hiểu được ý tứ câu nói kia, giọng cô như bị đặc lại, ngập ngừng hỏi: “ Anh nói gì? “
“ Casting. Muốn đóng nhân vật đó thì đến đây. “
Anh chỉ nói một câu như thế, điện thoại cũng chỉ còn lại âm thanh thoáng qua.
Cô nắm chặt lấy điện thoại, luồng nhiệt thoe da chạy đến trái tim, xua đuổi đi gió đêm đầy hơi lạnh kia.
Thời Diên đột nhiên phát hiện, Bùi Kỵ có lẽ là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới này.
Anh ta biết phải dùng cái gì làm mồi thì mới có thể khiến cô can tâm tình nguyện mà đi theo anh.
Mà từ đầu đến cuối, cô không hề biết Bùi Kỵ muốn gì.
Lý trí nói cô biết, tốt nhất hai người nên dừng ở đây.
Nhưng tâm lý tĩnh mịch hoang vu của cô bị một thứ không biết tên châm lửa, Thời Diên không tìm ra ngọn nguồn, chỉ có thể quy ra việc cô không can tâm từ bỏ bộ “ Đắm Chìm “.
Cô đã không thể phân rõ, phải đưa ra quyết định thế nào, đành đâm lao thì phải theo lao.
Gió đêm từ từ thôi, Chu Cảnh lâm đứng ở xe an tĩnh chờ đợi.
Rốt cuộc, không biết qua bao lâu, cô chầm chậm ngẩng đầu, trong đêm tối, cặp mắt hạnh sáng lên, tuy ôn nhu nhưng lại kiên định.
“ Làm phiền anh, đưa tôi đi gặp anh ấy. “