Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Tháng tám, trời mưa không ngớt.
Bầu trời Bắc thành đậm màu, mây đen quay cuồng lượn xung quanh.
Tiếng sấm rung trời, nước mưa bẩn tích tụ ở thùng sắt rỉ ra, lát sau bị đánh đổ xuống con đường nhựa, sinh ra những làn khói trắng.
Cơn mưa lúc yên tĩnh lúc thét gào, người trong đoàn phim lại chạy đôn chạy đáo, nhân viên đoàn phim vội vội vàng vàng đi dọn hết thiết bị, nhiếp ảnh gia cũng cuống quít dùng thân thể bảo vệ chiếc camera như tổ tổng để tránh bị mưa xối ướt.
Công tác quay chụp thông báo dừng, đợi qua mười lăm phút, trời mưa vẫn không hề nhỏ đi một chút nào.
Đạo diễn ngồi sau cánh gà thiếu chút nữa là đánh rơi cây quạt trong tay, vươn đầu tự hỏi không biết khi nào mới tạnh mưa, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Thật là kì lạ, dự báo thời tiết có báo mưa lớn thế này đâu chứ.”
Nhà sản xuất mắt nhìn lên trời, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Đạo diễn, nếu không quay được nữa thì hôm nay tạm kết thúc công việc sớm đi, xem ra trận mưa này không thể tạnh lập tức được đâu, thời gian chụp cũng không gấp lắm mà……”
Đám người chờ đợi đến phát bực, tuy nhiên chuyện này dường như không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hai người đứng gần đó.
Thế mới nói, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Thí dụ như lúc này, lúc đạo diễn đang bực mình vì kế hoạch quay chụp bị gián đoạn đến mức suýt nhổ trụi luôn mớ tóc ít ỏi, thì ở lều bên kia, Tưởng Thanh, lại có vẻ rất có tâm thái của một người xem kịch vui.
Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ngữ điệu dường như khá phấn khích: “ Chị Thời Diên, xem ra buổi quay ngoài trời hôm nay không thể thực hiện được, thật tốt quá! Rốt cuộc cũng có thể kết thúc công việc sớm, mấy ngày nay chị đã không có thời gian nghỉ ngơi rồi……”
Nghe vậy, Thời Diên rời mắt khỏi cơn mưa tầm tã trước mặt, mắt ánh lên nét cười nhìn sang Tưởng Thanh.
Ngón tay trắng nõn đặt lên môi, nhẹ giọng ngắt lời Tưởng Thanh.
“Xuỵt… Đừng nói bậy.”
Tiếng Ngô dịu nhẹ của người con gái Giang Nam như tan vào trong mưa, từng chữ một lọt vào tai khiến Tưởng Thanh run lên, không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào nghệ sĩ nhà mình.
Bởi vì yêu cầu của đoàn phim, Thời Diên hôm nay mặc một bộ xườn sám xanh lá, những họa tiết chạy dài trên áo làm nổi bật đường cong tuyệt mĩ của người phụ nữ, tóc đen dài như thác nước xõa trên vai, buông xuống đến eo, cánh tay trắng nõn, mềm mại lộ ra ngoài.
Tưởng Thanh nhìn đến mức hai mắt nở hoa, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu trong sách nói.
“Cánh tay như là nóng hầm hập sữa bò dường như, từ màu xanh lá hồ đảo ra tới.”
Chính là nói đến cảnh sắc trước mắt này.
Thời Diên không mang một vẻ đẹp quyến rũ yêu tinh như những cô gái khác trong giới giải trí, mà là một mỹ nhân với đôi mày lá liễu cong cong, cùng với đó là đôi mắt hạnh hút hồn người, giống như một tiên tử thoát trần bước ra từ bức họa.
Nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng luôn mang lại cảm giác lạnh lùng, xa cách.
Cho dù Tưởng Thanh đã ở bên cạnh Thời Diên và làm trợ lý cho cô gần hai năm, tuy nhiên đôi lúc vẫn sẽ bị vẻ đẹp của cô mê hoặc.
Vài phút sau,trợ lý đạo diễn mang dù đi qua phía bên này, thông báo cho các cô giống hệt như những gì Tưởng Thanh đã đoán.
Hôm nay buổi quay chụp quả nhiên bị hủy bỏ, kế hoạch quay còn thừa chờ đến thời gian thích hợp sẽ thực hiện sau.
Tưởng Thanh cố gắng kìm nén biểu tình sung sướng của mình, trong lòng cực kì vui vẻ.
Có trời mới biết Thời Diên đã bao lâu rồi không được nghỉ phép.
Thật ra, ngoại trừ cái danh hiệu “Đệ nhất thanh lãnh mỹ nhân”, thì Thời Diên còn một cái tên khác mà hầu như mọi người trong giới đều biết.
Đó chính là ——
Cuồng kinh doanh.
Gia nhập giới giải trí ba năm, Thời Diên gần như đã bước lê.n đỉnh cao trong nghiệp diễn, thu về hết những giải thưởng lớn nhỏ trong những năm hoạt động, điều này đã chọc đến một số người, khiến họ ganh tỵ đến đỏ mắt.
Trên TV của mọi gia đình, diễn viên có tần số xuất hiện nhiều nhất không ai khác chính là Thời Diên.
Tưởng Thanh làm trợ lý diễn viên không được tính là lâu, nhưng Thời Diên lại là nữ diễn viên liều mạng nhất cô từng gặp.
Giống như một tháng nay, các hợp đồng quảng cáo cứ đến tới tấp, mà bộ phim điện ảnh gần nhất cũng chỉ mới kết thúc hôm qua, Thời Diên ngủ trong xe bảo mẫu chưa đến ba tiếng đồng hồ, liền phải ngồi xe suốt đêm trở về Bắc Thành, bắt đầu một buổi chụp quảng cáo mới.
Giữa trưa bởi vì tổ quay có trục trặc, nên buổi chụp bị chậm trễ, các cô ở trong xe đợi ba bốn tiếng đồng hồ, vất vả lắm mới tiến hành quay được, nhưng vừa bắt đầu, thì trận mưa lớn lại đổ xuống.
Nhà sản xuất cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, làm cho một diễn viên nổi tiếng phải đợi lâu như vậy, nếu là đổi lại người khác, chỉ sợ đã làm ầm ĩ lên nãy giờ.
Thế nhưng, biểu tình của Thời Diên vẫn như cũ, vẫn ôn hòa, bình tĩnh, cô dường như có một loại ma lực kỳ dị, có thể làm chung quanh người tâm cũng yên lặng xuống dưới.
Cô cong cong môi, mỉm cười gật đầu với người trợ lý đạo diễn, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao,hôm nay tất cả mọi người cũng đã rất vất vả. Phần quay ngoại cảnh lúc sau cứ liên hệ với trợ lí của tôi để bàn bạc nhé.”
Tai của trợ lí đạo diễn đỏ lên, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thời Diên hơi gật đầu, vừa định xoay người rời đi, liền thấy được sau lưng dường như có một đôi mắt sắc lẹm đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đột nhiên quay đầu.
Không ai.
Hô hấp gấp gáp chợt bình tĩnh lại, Thời Diên nhíu mày, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình đã làm việc quá độ mà không nghỉ ngơi nên mới có ảo giác này hay không.
Mới cảm thấy sau lưng có đôi mắt kì lạ cứ nhìn mình.
Tưởng Thanh tinh ý, chú ý tới sắc mặt trắng bệch của cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy chị Thời Diên?”
Thời Diên hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi. “
Hẳn chỉ là ảo giác thôi.
Sau khi Thời Diên rời đi, tiếng nhân viên ở căn lều cách vách thầm thì vang lên.
“Trời ạ, con người Thời Diên thật sự rất dịu dàng, lại còn đẹp như tiên nữ, tôi nghe nói trước kia cô ấy là nghệ sĩ múa cổ điển, không ngờ diễn xuất cũng tuyệt như vậy……”
Trong đó có một cô gái trẻ nhìn chằm chằm bóng dáng Thời Diên mà cảm thán ra tiếng, nhưng lại rước lấy một tràng cười nhạo.
“Cô đó, vào giới chưa được bao lâu. Ở trong cái vòng này, cho dù cô có tướng mạo thanh thuần thoát tục đến mức nào, thâm tâm cũng chẳng thể nào lách ra khỏi hai chữ lợi nhuận đâu.”
“Có ý gì?”
Một nhân viên công tác lớn tuổi khác liếc qua liếc lại khắp nơi, hạ giọng nói: “Cái này cô cũng không biết? Thời Diên từ lúc vào giới đã có trong tay rất nhiều tài nguyên, cô nói xem chuyện thần kì đó làm sao xảy ra được?”
Cô gái trẻ nhớ lại gì đó, liền kinh hô ra tiếng: “Giải trí Dự Tinh? Quý tổng?”
“Ừ, lúc trước phóng viên còn quay lại được cảnh Quý Vân Sanh nửa đêm còn tới nhà Thời Diên, có điều tin tức sau đó lại nhanh chóng bị áp xuống……”
“Được rồi được rồi, làm việc đi.”
Không ai chú ý tới, trong một góc tối, có một thân ảnh lặng yên rời đi khỏi phim trường lẫn trong đám người.
*
Xe bảo mẫu chậm rãi từ phim trường đi ra, chạy chậm như sên trong màn mưa trắng xóa.
Ghế sau, Thời Diên cởi giày cao gót thở phào một hơi, cuộn tròn ở trên ghế sau chợp mắt một tí, đôi mắt nặng nề với biết bao mệt mỏi cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa.
Có lẽ là thần kinh của cô so với người bình thường chậm hơn rất nhiều, mỗi lần hoàn thành một chuỗi công việc cường độ cao, cơ thể cô mới muộn màng phản kháng.
Có điều như vậy cũng không tệ, so với Lâm Đại Ngọc ngất xỉu ở phim trường thì cũng coi như là rất tốt rồi.
Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, thế giới đều tựa hồ chỉ còn lại âm thanh hạt mưa rơi bộp lên cửa kính.
Trong bầu không khí như vậy, Thời Diên mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy những điều rất kì lạ, vài âm thanh như thực như ảo cứ đan xen vào nhau, bén nhọn chói tai, giống như hàng ngàn đôi tay vươn lên từ vũng lầy, có ý muốn kéo cô vào cỗ lốc xoáy sâu hoắm không đáy nào đó.
– Thời Diên, cha của con, ông ta……
– Thời Diên, con làm thầy thất vọng quá……
- Diên Diên, đừng khóc.
……
Cuối cùng là một hình ảnh méo mó đáng sợ.
Cô cúi đầu, màu đỏ dính đầy trên tay, giống như bị bôi sơn.
Đôi môi mỏng của người trước mặt mấp máy, cô không có cách nào nghe được âm thanh ấy, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng nhỏ nhoi mà phân tích khẩu hình.
Hắn hỏi,lần này chúng ta đã giải quyết xong chưa?
Cô há miệng thở mạnh, như là chú cá mắc cạn trên bờ, thân thể cứng ngắc vì thiếu ôxi.
Đột nhiên, chuông điện thoại thanh ở thùng xe đột ngột vang lên, cắt qua mảnh yên tĩnh vốn có, cũng kéo Thời Diên từ khung cảnh vặn vẹo trong mơ về hiện thực.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng ngắn ngủi, đã bị Tưởng Thanh tay mắt lanh lẹ mà tắt đi.
Thấy Thời Diên bị đánh thức, Tưởng Thanh che điện thoại, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi chị Thời Diên, em quên tắt thông báo……”
Bị ác mộng dày vò một hồi, Thời Diên đã không hề buồn ngủ nữa, chỉ muốn dựa lưng nghỉ một tí.
Mấy ngày gần đây cô đều không ngủ được, luôn cảm thấy sau lưng như là có đôi mắt nhìn chằm chằm mình, làm cô sởn tóc gáy, cô lại không biết nguyên nhân vì sao.
Cô trấn an: “Không sao, là do chị tự tỉnh. Ai gọi thế?”
“Là chị Lạc.”
Tưởng Thanh trả lời xong, mới nhớ ấn nút kết nối, đưa điện thoại di động đưa cho Thời Diên.
Thời Diên mới vừa nhận điện thoại, thanh âm lo lắng của Lạc Thanh Y liền ở kia đầu vang lên.
“Quay chụp bị hủy, hai ngày nay tôi cũng chưa giao việc gì cho cô, có thể xem như nghỉ ngơi, cô ráng nghỉ ngơi cho tốt, cơ thể cũng không phải làm bằng sắt đá gì. Tuy rằng tôi không ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng phải biết lượng sức mình mà nghỉ ngơi cho điều độ, có biết chưa?”
Lạc Thanh Y tính tình hấp tấp, làm người đại diện bấy lâu nay cũng không tiến bộ được chút nào, mở miệng thì bắn như là đại bác, tuy khó nghe nhưng lo lắng lại là thật lòng.
Nghe vậy, Thời Diên mỉm cười, ngữ khí ôn hòa: “Tôi không sao, yên tâm đi.”
Cô hướng mắt nhìn ra cửa sổ: “Ba năm, cường độ công việc như thế này tôi cũng quen rồi.”
Cô nhìn phong cảnh ngoài xa, có chút xuất thần.
Bánh xe lướt qua mặt đường, tàn nhẫn chia cắt hình ảnh trong làn nước, bắn nước tung tóe.
Nhưng mà, Lạc Thanh Y lần này lại không bị cô lừa nữa: “Không được! Cô phải đặt sức khỏe lên hàng đầu, kiếm tiền cứ để sau, không có gì quan trọng hơn sức khỏe đâu……”
Thời Diên nắm di động, đột nhiên nhẹ giọng ngắt lời cô ấy: “Chỉ là, tôi muốn nhanh chóng kết thúc.”
Đầu bên kia bỗng nhiên an tĩnh lại, hình như là nghẹn họng, một lát sau, mới hòa hoãn khuyên: “Thời Diên, cô cứ như vậy thì sẽ mệt mỏi lắm.”
Thời Diên nhìn chăm chú ngoài cảnh sắc ngoài cửa, khóe miệng khẽ cong lên, ngữ điệu nhẹ nhàng mà hỏi lại: “Cho nên tôi mới muốn nhanh kết thúc, không phải sao? Kỳ hạn hợp đồng cũng sắp hết rồi mà.”
Thế nhưng, sự nhẹ nhàng của cô vẫn không làm giảm được áp lực của cuộc nói chuyện.
Nhận thấy người bên kia bắt đầu trầm mặc, Thời Diên đành phải nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, kịch bản cô cho tôi xem, tôi rất thích, cô giúp tôi lấy nó nhé.”
Dừng một chút, cô lại bình tĩnh nói: “Mọi chuyện sắp hạ màn, tôi cũng nên cho chính mình và fan hâm mộ một lời giải thích thôi.”
Nghe thấy câu này, Tưởng Thanh ngồi im lặng nãy giờ cũng phải sững sờ.
Trong điện thoại, Lạc Thanh Y cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Tôi biết rồi, để lát nữa tôi tìm xem có cách nào lấy được phương thức liên lạc của Khâu Duệ hay không.”
Thời Diên nhẹ nhàng cười một cái, “Vất vả rồi, tôi chờ cô về.”
Cúp điện thoại, Thời Diên mới chú ý tới người bên cạnh đã ngây ra như phỗng.
Tưởng Thanh khiếp sợ đến mức đôi môi cũng run rẩy, không thể tin những gì mình vừa nghe được: “Chị, chị muốn rời khỏi giới sao?”
Thời Diên không nhịn được mỉm cười, cũng không giấu cô ấy: “Ừ,có lẽ là sau khi quay xong bộ phim tiếp theo.”
Tưởng Thanh ngơ ngác chớp chớp mắt: “Vì sao?”
Thời Diên dùng tay vuốt lại mái tóc rối lúc ngủ khi nãy, nghe thế, động tác hơi chậm lại, ngay sau đó liền trở lại như cũ.
Cô nửa đùa nửa thật mà nói: “Bởi vì… Chị tính về Giang Nam làm giáo viên dạy múa.”
“???”
Tưởng Thanh nhớ, quê Thời Diên chính là một thị trấn nhỏ không nổi bật gì lắm ở Giang Nam.
Đường đường là một nữ minh tinh muốn tiền có tiền, muốn tiếng có tiếng, sao lại muốn về quê làm giáo viên dạy múa chứ??
Cô ấy không hiểu.
Tưởng Thanh còn đang mờ mịt không hiểu gì cả thì nghe thấy Thời Diên hỏi: “Cái kia hộp là gì?”
Tưởng Thanh theo tầm mắt cô nhìn qua, cuối cùng cũng nhớ ra món quà trên ghế.
“A cái này là hôm nay có nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến phim trường, tháng này đã là cái thứ bảy, không có tên họ người gửi, cũng không biết là ai đưa tới, khả năng là của fan rồi……”
Thời Diên nhíu nhíu mày: “Mở ra nhìn chưa?”
Tưởng Thanh gật đầu, đem hộp mở ra cho Thời Diên xem: “Là một cái lắc chân bằng kim cương.”
Chiếc hộp bằng nhung,bên trong có một chiếc lắc quý giá, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, là đồ đắt đỏ, giá cả ít nhất cũng phải sáu chữ số trở lên.
Mà cái thiết kế của cái lắc chân này không hề giống một cái nào trên thị trường cả, nó đẹp hơn rất nhiều, điều đáng nói, nó giống như là……
Đặt làm riêng theo kích cỡ.
Làm người ta có chút sởn tóc gáy.
Thời Diên nhíu mày càng thêm sâu, hỏi cô ấy: “Không có cách nào trả lại sao?”
Tưởng Thanh lắc đầu: “Em có hỏi nhân viên chuyển phát nhanh rồi, anh ta nói anh ta cũng không có cách nào, đồ vật được đưa trực tiếp đến công ty chuyển phát nhanh, anh ta cũng chưa thấy được người gửi.”
Gần một tháng, đã là món quà thứ bảy.
Các loại trang sức quý báu, mỗi loại đều có giá cao tới sáu bảy chữ số.
Các cô vẫn như cũ không thể tìm ra người gửi, cho dù có trả lại, cũng mau chóng bị đưa về.
Chắc là của một fan hâm mộ cuồng nhiệt lắm tiền thôi.
Thời Diên nhìn món quà khó nhằn kia, than nhẹ một tiếng nói: “Đợi lát nữa chụp nó gửi cho Lạc Thanh Y đi, để cho công ty xử lý.”
“Được, lát nữa em sẽ nói với chị Lạc.”
Trong lúc trò chuyện, xe bảo mẫu đã vững vàng ngừng ở tầng hầm chung cư của trung tâm thành phố.
Thời Diên mở cửa xuống xe, tài xế đã đem rương hành lý xuống.
Lập tức, Tưởng Thanh lấy lại tinh thần, nhận lấy rương hành lý: “Chị, em đưa chị đi lên.”
“Không cần, chị lên một mình cũng được, em trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Một tháng này Tưởng Thanh đi theo cô bôn ba khắp nơi, cũng mệt mỏi không ít, Thời Diên đều nhận ra được. Không nói đến thêm tiền thưởng, cô cũng muốn cho Tưởng Thanh có thể về nhà sớm một chút.
Tính tư mật của chung cư rất cao, một nhà sẽ có một thang máy riêng, Thời Diên kéo rương hành lý của mình lên thang máy.
Con số nhanh chóng biến hóa, lập tức, cửa thang máy mở ra.
Đi đến trước cửa nhà mình,Thời Diên đặt rương hành lý xuống đất, bắt đầu mở khóa.
Hàng hiên tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có tiếng tích tích của số, như là từng cái đánh trong lòng.
Cánh cửa lối thoát hiểm nặng nề khép mở, trên mặt đất phản chiếu một bóng người.
Khi nhập con số cuối cùng, Thời Diên bỗng nhiên nhận ra được cái gì, còn chưa chờ cô phản ứng, bóng người ở cánh cửa đó, từ phía sau dùng khăn tay thuốc mê bịt vào miệng cô.
Thời Diên một chút cơ hội kêu cứu cũng không có mà giãy giụa, sức lực toàn thân nhanh chóng bị rút cạn, tầm nhìn trước mắt tầm cũng dần mơ hồ.
Khoảnh khắc bị đưa lên xe, ý thức cô cũng hoàn toàn lâm vào một mảnh hỗn độn.