- Trang chủ
- Cung Nữ Thượng Vị Ký
- Chương 2: Sống lại【 hai 】
Tác giả: Dung Quang
Edit: Fuly
Tiết Đoan Ngọ?
Hôm nay là...... Tiết Đoan Ngọ?
Dung Chân ngây ngốc nhìn chằm chằm Châu Ngọc, hồi lâu vẫn chưa thể hồi hồn.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh trước khi chết, đêm đó, Phúc Lộc hung ác thúc ép, bóng đêm vô tận đến nghẹt thở, cùng với...... nước hồ không ngừng sặc vào miệng mũi nàng.
Sự sợ hãi bất lực lúc đó giống như vẫn đang tồn tại giãy giụa trong cơ thể. Nhưng lúc này nàng vẫn an ổn nằm trên giường, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, sáng loáng đến chói mắt.
Không phải nàng là đã chết rồi ư?
Sao giờ lại ở đây?
Châu Ngọc bị dáng vẻ của nàng hù dọa, chần chờ đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, “Dung Chân? Dung Chân? Cô bị sao vậy?”
Sau một khắc, người còn đang sững sờ ngồi bật dậy, bắt lấy tay Châu Ngọc, chăm chú nhìn nàng ta: “Hôm nay thật sự là tiết Đoan Ngọ?”
Châu Ngọc bị câu hỏi của nàng làm ngạc nhiên, vừa lo lắng vừa mờ mịt giãy tay ra, đặt lên trán Dung Chân: “Kỳ quái, không sốt mà, sao lại nói như mê sảng vậy chứ...... Hôm nay không phải tiết Đoan Ngọ còn có thể là ngày gì? Chẳng lẽ cô đã quên nửa tháng nay Hoa Nghi cô cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này sao? Đây chính là ngày quan trọng nhất trong mùa hè đó, hoàng thượng thiết yến trong cung chiêu đãi quần thần, thượng thực cục chúng ta phải chuẩn bị chu toàn không được để xảy ra sơ sót... “
Châu Ngọc bắt đầu lải nhải, ở phương diện này trí nhớ của nàng ta vô cùng tốt, gần như lặp lại lời của Hoa Nghi cô cô hết một lần.
Nhưng Dung Chân chẳng nghe vào được nửa chữ, chỉ lặng yên ngồi đó, vừa mờ mịt lại vừa khiếp sợ.
Nói như vậy, chẳng những nàng không có chết, còn sống lại vào nửa tháng trước?
Tiết Đoan Ngọ, cũng chính ngày này, nàng đụng phải Phúc Lộc, cũng là nguyên nhân khiến nàng sau này chết thảm...... Nhưng hôm nay nàng sống lại, sao lại như thế được chứ?
Nàng thật sự có cơ hội thay đổi số mạng của mình sao!
Dung Chân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cẩn thận ngăn đi từng giọt lệ đang trực trào ra.
Hôm nay thượng thực cục quả thật bận rộn đến rối loạn, tất cả mọi người khẩn trương chạy tới chạy lui, hận không thể mọc thêm ra được tám đôi tay.
Dung Chân là cung nữ phụ trách nấu canh, trời nóng bức còn phải mặc cung trang thật dầy đứng ở lò trước không ngừng quấy, hơi nước hun mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi cũng từng giọt lăn xuống.
Đứng bên cạnh nàng là một tiểu thái giám không ngừng quạt cho nàng, nhưng chút gió ít ỏi bị không khí khô nóng của Ngự Thiện Phòng dính vào, lúc thổi tới mặt đã mất đi cảm giác mát lạnh.
Mắt Dung Chân không dám rời khỏi chiếc nồi nửa khắc, mở miệng nói: “Trường Thuận, đừng quạt cho ta nữa, nhanh đi ra ngoài đi, lát nữa còn phải bưng canh đến đại điện, đừng đứng ở đây kẻo bị dây mùi.”
Tiểu thái giám tên Trường Thuận có khuôn mặt khá thanh tú, có lẽ còn nhỏ tuổi hơn nàng, dù dáng vẻ ngây thơ, nhưng giữa lông mày loáng thoáng lộ ra tính cách quật cường.
“Đệ không nóng, lát nữa ra đại điện là mát rồi, Dung Chân tỷ tỷ không biết chứ, phàm là nơi các chủ tử ở, chỗ nào cũng đặt nước đá. Có nó rồi, dù là trời có nóng hơn nữa, trong phòng cũng mau lạnh đấy!”
Dung Chân thở dài, những lời này nàng nghe quen tai rồi.
Tiết Đoan Ngọ ở kiếp trước, Trường Thuận cũng kể cho nàng nghe như vậy, khi đó nàng còn nghĩ nếu như ngày nào đó mình được tận tay bưng thức ăn lên cho các chủ tử, ước chừng cũng có thể tận hưởng cảm giác mát lạnh trong ngày hè.
Nhưng chẳng ngờ, ngày đó còn chưa tới, nàng đã chết đi một lần.
Mọi thứ quả nhiên giống hệt tiết Đoan Ngọ ở kiếp trước, bao gồm cả việc Hoa Nghi cô cô giám sát mọi người nửa tấc không rời. Dung Chân khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đúng như vậy, chuyện Phúc Lộc bên kia cũng sẽ không có gì khác, chỉ cần thoát khoảng thời gian đó, nàng sẽ có thể trốn thoát số mạng bị bắt ép làm đối thực.
Ngày này tuy rất vất vả, nhưng đối với với người đã từng trải qua tiết Đoan Ngọ như nàng mà nói cũng chẳng hề gì, huống chi còn có thể chạy trốn vận rủi, tận đáy lòng Dung Chân khó nén được vui sướng.
Thoáng cái đã hết ngày, mọi công việc cũng chấm dứt, Hoa Nghi cô cô thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt khen ngợi mọi người mấy câu, sau đó cho bọn họ giải tán về nhà nghỉ ngơi.
Làm cung nữ đúng là không dễ dàng, dù là tiệc có tan sớm hơn nữa, họ cũng phải xử lý mọi thứ xong hết mới có thể rảnh rỗi.
Châu Ngọc là cung nữ phụ trách rửa rau, lúc này cười tủm tỉm chạy ra từ phòng sát vách, kéo tay Dung Chân về phòng.
Dung Chân không đi, còn níu nàng ta lại, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta không đi đường kia nữa, đi theo hướng Nhược Hư điện về đi.”
Nhược Hư điện là một cung điện bỏ trống, nằm về hướng tây so với Ngự Thiện Phòng, ước chừng đi bộ khoảng một nén hương là đến, từ lúc Dung Chân vào cung tới nay chưa từng có chủ tử nào vào ở. Trong thâm cung này cái gì cũng có thể thiếu, nhưng lại không thiếu phòng ốc, nói đến cũng kỳ lạ, nếu bàn về hoa mỹ tinh xảo Nhược Hư điện này, sợ rằng chẳng thua Chủ Điện của các nương nương khác, nhưng không hiểu vì sao từ khi nàng vào cung đã hai lần tuyển tú trôi qua nhưng lại không có chủ tử nào vào ở.
Châu Ngọc có chút kỳ quái, thường ngày họ hay đi xuyên qua hành lang trở về Trường Xuân uyển, nhiều lắm chỉ tốn nửa nén hương, không hiểu sao hôm nay Dung Chân lại chọn con đường xa hơn kia.
Dung Chân không cho phép từ chối kéo tay nàng ta: “Đi thôi, hôm nay đứng suốt cả một ngày rồi, ta đang đau lưng, đi một lúc xem như thả lỏng cũng tốt.”
Hai người đi về hướng Nhược Hư điện, suốt đường đi Châu Ngọc còn lẩm bẩm “Đau lưng thì nên về nghỉ ngơi sớm mới đúng“.
Giờ này, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn chút sáng đỏ sau dãy núi màu lam, ánh đỏ ánh trên nền trời quả thực đầy ý thơ.
Dung Chân yên lặng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng tráng lệ, bỗng cảm thấy an lòng.
Lúc gần đến Nhược Hư điện, lực chú ý của nàng lại bị tòa cung điện trống không này hấp dẫn, nếu không phải Châu Ngọc bên cạnh đột nhiên kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói một câu “Chú ý, có người tới”, thì nàng vẫn sẽ mang tâm tình vui vẻ này đi tới.
Sống trong cung, phận làm cung nữ ngoài việc cố gắng làm tốt bổn phận của mình, còn phải hiểu lễ tiết, gặp người địa vị cao hơn mình, nhất định phải cung cung kính kính dạt sang một bên nhường đường đi.
Dung Chân nhanh chóng phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền cứng người ngay tại chỗ.
—— Phúc Lộc?
Đám người kia đi nhanh về hướng này, tên thái giám cầm đầu mặt to da trắng, con ngươi vẩn đục, một thân béo mập dù được cất trong bộ áo lớn cũng không thể che đi dáng vẻ đồ sộ của hắn.
Đó không phải là Phúc Lộc thì là ai?
Châu Ngọc đương nhiên không biết hắn chính là tổng quản kính sự phòng ngày sau sẽ làm khó Dung Chân, nhưng Dung Chân lại khác, chuyện hôm nay không phải gặp hay không gặp, nhường đường hay không nhường đường là có thể giải quyết, nàng phải tránh mặt hắn, nếu không khó bảo đảm mọi chuyện sau này sẽ không phát sinh.
Trong đầu tên hoạn quan này đầy tư tưởng bỉ ổi, dù không đụng trúng hắn, nhưng nếu bị hắn nhìn thấy, khó tránh không nổi lên lòng dạ xấu xa.
Nghĩ tới đây, lòng Dung Chân giật thót, vội vàng nói với Châu Ngọc: “Tỷ tỷ, tự nhiên ta đau bụng quá, phiền tỷ về trước đi, ta kiếm nhà vệ sinh cái đã!”
Không đợi Châu Ngọc đáp lời, nàng liền xoay người chạy vào Nhược Hư điện, nhanh chóng leo lên bậc thang, đẩy cửa vào sau đó nhanh chóng khép lại.
Tia sáng cuối cùng cũng bị cửa điện đỏ thắm ngăn ở bên ngoài.
Trong Nhược Hư điện chẳng có ai thắp đèn, một mảnh tối đen
Tim Dung Chân vẫn đang đập liên hồi, nàng gần như có thể nghe hiểu âm thanh đó là sự sợ hãi, ngày một rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh này.
Nàng chần chờ chốc lát, xoay người đi vào trong đại điện, khung cửa giấy ố vàng chỉ có chút ánh sáng bé bằng hai ngón tay xuyên qua chưa đủ để nàng nhìn rõ nhưng cũng có thể thấy đại khái bố cục trong điện.
Chẳng hiểu tại sao, trên xà nhà treo một mảnh vải tơ dày, xung quanh cũng đầy những tấm vải như vậy được treo lên, trông vô cùng quỷ dị.
Trong không khí tràn ngập mùi vị chỉ thường ngửi thấy ở chùa miếu, đó là do mùi Trầm Hương hòa lẫn gỗ Đàn, không phải thơm, nhưng ngửi phải khiến người ta khó nén được cảm giác buồn ngủ.
Chẳng biết Phúc Lộc đã đi chưa......
Dung Chân đi về phía trước mấy bước, chợt một tấm vải bay lên, như có gió thổi vào đại điện...... Nàng dừng chân, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, lại không thấy có cửa sổ nào đang mở.
Chẳng lẽ là ——
Trái tim lại bắt đầu đập loạn.
Tại thời khắc yên tĩnh như vậy, người nàng đầm đìa mồ hôi, đứng bất động ở đó, không dám đi ra ngoài, nhưng cũng không dám đối mặt với cảnh tượng quỷ dị trước mắt.
Xưa nay nàng vốn không tin quỷ thần, nhưng dù sao vẫn chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, làm sao có dũng khí để đối mặt với cảnh tượng quỷ dị kia?
Vạn vật yên tĩnh, dường như chỉ có mỗi tiếng tim đập của nàng.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
Âm thanh này tới quá mức đột nhiên, khiến Dung Chân giật mình thét lên, tiếng thét này nàng dùng hết sức bình sinh mà phát ra, khiến đối phương cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Chủ nhân của âm thanh kia chưa kịp nói gì thêm, liền thấy Dung Chân ôm mặt ngồi xổm người xuống khóc nức nở: “Tránh ra! Tránh ra! Ta chỉ vô ý chạy vào nơi này, chuyện gì cũng không làm, van ngươi đừng đến tìm ta!”
Người nọ giờ mới hiểu được vì sao nàng lại hét lên, vừa tức giận vừa buồn cười, thấy nàng không chút hình tượng gào khóc, nghĩ rằng hẳn bị dọa sợ không nhẹ, vì vậy cũng ngồi xổm xuống định nhẹ giọng nói chuyện với nàng.
Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn ngồi xuống, liền bị người ta ngẩng đầu lên đụng phải cằm, vang lên một tiếng “cốp”, âm thanh đau đớn của hắn hòa lẫn với tiếng la của Dung Chân.
Khoảng cách gần như vậy...... Đủ để nàng nhìn rõ người trước mắt.
Đây là một nam tử không giận mà uy, mày kiếm sâu ba phần, tròng mắt đen sâu tựa như đầm nước, đôi môi mỏng bởi vì bị đau mà mím chặt, mi tâm nhíu lại khắc sâu trên vầng trán, hiển nhiên công việc bình thường hắn hay làm vốn chẳng an nhàn vui vẻ gì.
Vì cằm bị đau nên hắn không nhìn rõ nàng, nhưng nàng thì khác, tuy có chút lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không phải là một cô nương ngu xuẩn.
Nam nhân này toàn thân toát ra hơi thở đặc trưng, không phải kẻ tầm thường, vào thời gian tối muộn như vậy chạy đến chốn thâm cung không bóng người này, chắn chắn không phải chỉ để giết thời gian.
Nói không chừng là lén lút gặp gỡ ai đó, hoặc là âm thầm bày đàn cúng để nguyền rủa......
Kể từ khi vào cung tới nay, nàng chỉ muốn an ổn làm tốt bổn sự, sớm được xuất cung đoàn tụ cùng người nhà, quyết không trêu chọc bất cứ phiền phức gì, hôm nay gặp phải chuyện bí ẩn này......
Tim nàng lại đập loạn lần nữa.
Một cung nữ nho nhỏ nếu bị vướng phải bí sử cung đình gì đó, dù có 100 cái đầu cũng không đủ để chém.
Nghĩ đến đến đây, Dung Chân không dám trì hoãn nữa, cũng chẳng kịp quan tâm đối phương bị mình đụng phải có sao không, nàng nhanh chóng đứng dậy chaỵ về phía cửa.
Đẩy cửa, đóng cửa, chạy trốn, tất cả những động tác đó diễn ra rất nhanh, lưu loát làm cho người khác ríu lưỡi.
Mà người đang ngồi trong đại điện lúc này ngạc nhiên che cằm, đối với sự kiện vừa diễn ra trước mắt kia cảm thấy dở khóc dở cười.
Trên đất hình như có cái gì đó, duỗi tay cầm lấy, là một miếng ngọc bội nhỏ.
Chất ngọc không tinh khiết, sờ lên cũng không đủ mịn màng, kết hợp với cách ăn mặc của cô nương kia, hẳn là một cung nữ thân phận không cao.
Cố Uyên không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng lại không tự chủ được nhớ đến đôi mắt kia.
Không coi là quá lớn, nhưng lại rất sáng, trong đại điện u ám này giống như là hai viên dạ minh châu.
Thú vị, thú vị...... Chuyện này quả thật thú vị.