- Trang chủ
- Cưng Chiều Anh Nhất
- Chương 49
Tác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
Buổi trưa Quý Yến nhận được một cuộc điện thoại của cô giáo Tô Nguyệt gọi đến, bên kia giọng nói của cô ấy hơi vội vàng, nghe như là muốn khóc.
“Doanh trưởng Quý, không thấy Tiểu Trạc đâu! Chúng tôi đi tìm rồi mà không thấy cậu nhóc đâu cả.”
Vẻ mặt Quý Yến nghiêm lại, giọng nói trấn định như cũ, “Không thấy lúc nào? Chỉ có một mình nó sao?”
“Không phải, cậu nhóc và Ôn Nặc đều không thấy, buổi trưa ăn cơm vẫn ở đó, chỉ là lúc đi ngủ đã biến mất tiêu, bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được, gọi điện cho mẹ của Tiểu Trạc nhưng không ai nghe máy, chúng tôi cũng đến nhà anh gõ cửa, bên trong cũng không có ai cả, mẹ của Ôn Nặc cũng nói không thấy, không biết tụi nhỏ đã đi đâu!”
Quý Yến nghe thấy là Ôn Nặc cũng không thấy, trong lòng suy nghĩ. Quý Tiểu Trạc là một đứa trẻ có chừng mực, ít nhất phần lớn thời gian là như vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng cậu nhóc sẽ không chạy loạn khiến người lớn lo lắng.
Nếu nói đến chuyện quan trọng gần đây…. Thì có lẽ là chuyện Đường Đường bị bệnh.
Quý Yến đã đoán được cậu nhóc đi đâu.
Vì thế thừa dịp nghỉ trưa, Quý Yến trở về nhà, vừa mở cửa ra bên trong im ắng, phảng phất như không có ai, nhưng lúc mở của phòng ngủ thì thấy hai đứa nhóc đang yên lặng nhìn Đường Đường ngủ, mỗi người một bên nắm lấy tay cô, cũng không có gọi Đường Đường dậy, cứ như vậy im lặng làm bạn với cô.
Một màn này khiến Quý Yến vừa tức lại vừa thương.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Yến lén lút đi ra ngoài gọi điện báo cho cô giáo, cũng như xin phép cho hai đứa nghỉ chiều nay. Xong xuôi anh đi vào phòng ngủ, đứng ở mép giường nhìn hai nhóc.
Hai đứa nhỏ vừa thấy Quý Yến đã trở lại, đôi mắt bỗng nhiên trợn lên, Ôn Nặc hoảng loạn từ trên giường ngồi dậy lăn long lóc đứng trên mặt đất, chắp tay cúi đầu lo lắng, mà Quý Tiểu Trạc sau khi kinh ngạc xong, vẻ mặt lập tức thay đổi, nở nụ cười với Quý Yến, cười rất là chân chó, giọng nói mềm mại, “Ba đã về rồi ạ ~”
Quý Yến chỉ vào cậu nhóc, lại chỉ ra ngoài cửa, dẫn đầu nhấc chân đi ra ngoài.
Tròng mắt Quý Tiểu Trạc xoay tròn, nhanh chóng xuống giường đeo giày vào, rồi lại xách giày Ôn Nặc lại đeo vào cho cô bé, nhìn dáng vẻ sợ hãi không biết làm sao của cô bé, an ủi vỗ đầu, “Không sao đâu, có tớ ở đây! Việc này đều là ý của tớ, không liên quan đến cậu, ba tớ sẽ không phạt cậu đâu.”
Ôn Nặc lập tức lắc đầu, cô bé cũng sai, phải bị phạt, không thể để cậu nhóc bị phạt một mình được.
“Được rồi, có tớ là nam tử hán ở đây cậu cứ yên tâm.” Quý Tiểu Trạc vừa nói vừa nắm tay Ôn Nặc đi ra ngoài, khi đi ra còn không quên đóng cửa phòng lại.
Quý Yến ngồi trên sô pha, Quý Tiểu Trạc và Ôn Nặc đứng trước mặt anh, đồng loạt cúi đầu nhận lỗi. Tất nhiên, Ôn Nặc thật sự nhận lỗi, còn Quý Tiểu Trạc đang giả vờ.
Quý Tiểu Trạc làm sai còn thích đánh đòn phủ đầu, không đợi Quý Yến nói chuyện đã chủ động mở miệng nhận sai: “Ba ơi con xin lỗi, tụi con sai rồi, nhưng mà con muốn về xem mẹ, hôm qua mẹ đều ngủ, đã hai ngày rồi không nói chuyện với con, con rất nhớ mẹ.”
Quý Yến biết rõ kịch bản của cậu nhóc, “Vậy con có biết chạy đi như vậy sẽ làm cô giáo không kiếm được con lo lắng biết bao nhiều không? Quý Tiểu Trạc, hành vi hôm nay của con rất vô trách nhiệm.”
Quý Tiểu Trạc cắn môi, lần này đã biết mình sai, “Con xin lỗi, ba cứ phạt con đi, nhưng không được phạt Nặc Nặc, Nặc Nặc làm theo con bảo, bạn ấy bị ép buộc.”
Ôn Nặc nghe vậy liều mạng lắc đầu, cô bé cũng sai, không phải bị ép buộc.
Ồ, còn biết anh hùng cứu mỹ nhân nữa à, nhưng cũng không cần nghĩ cũng biết chuyện này do Quý Tiểu Trạc nghĩ ra, con bé Ôn Nặc chắc chắn không dám làm chuyện này, thế mà thằng nhóc này lại dạy hư một cô bé ngoan ngoãn!
“Phạt thì chắc rồi, nhưng trước khi phạt nói ba nghe sao các con lại chạy ra được?” Cửa nhà trẻ trong lúc học đều bị khóa, khóa cửa cũng rất cao, đứa trẻ không thể nào với tới.
Giờ phút này Quý Tiểu Trạc rất nghe lời, lập tức trình bày quá trình ‘vượt ngục’, “Con thấy mỗi ngày cô giáo đều treo ổ khóa trên đó chứ không khóa lại, con bế Nặc Nặc lên cho Nặc Nặc mở cửa, mở xong thì đóng cửa lại, rồi chạy về nhà.”
Thằng nhóc này… Quý Yến cũng lười hỏi lại, nói thẳng: “Được rồi, con nhận hình phạt đi, tí nữa viết bản kiểm điểm một trăm chữ, không được viết lặp lại, ngày mai đưa cho ba một bản, đưa cho cô giáo một bản.”
“Dạ ba.”
“Sau đó từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng phải chạy bộ thêm một vòng.”
“….. Vâng ạ.”
“Cái cuối, ba tháng tiếp theo không được ăn bất cứ đồ ăn vặt nào.” Đồ ăn vặt chính là điểm yếu của cậu nhóc.
“….” Cả người Quý Tiểu Trạc cứng lại, lộ ra biểu tình sống không còn luyến tiếc gì.
Thấy Quý Tiểu Trạc bi thương như vậy, Ôn Nặc lo lắng, nhìn vẻ mặt vô cảm của Quý Yến, khẽ run sợ, tuy rằng sợ nhưng vẫn lấy hết dũng cảm tiến lên nắm lấy ống tay áo của anh lắc lắc, trong mắt tràn đầy sự cầu xin, xin anh đừng phạt Quý Tiểu Trạc như vậy.
Chiêu này chắc chắn là học từ Quý Tiểu Trạc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tay áo Quý Yến bị bàn tay nhỏ lay động, lại nhìn ánh mắt ngập nước của cô bé, trái tim cũng mềm xuống, hồi trước Quý Tiểu Trạc có làm vậy cũng vô dụng đối với anh.
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái? Nếu như con bé là con gái của mình, chắc chắn anh sẽ không phạt như thế….
“Được rồi, coi như vì Nặc Nặc nên sẽ không phạt con cái cuối cùng.” Khó lắm Quý Yến mới từ bỏ nguyên tắc hủy hình phạt cho cậu nhóc.
Quý Tiểu Trạc giật mình trừng mắt lớn, trong mắt hiện lên tia hoài nghi, không thể tin được, từ kinh ngạc đến vui sướng, cuối cùng ánh mắt chuyển qua người Nặc Nặc, tràn đầy ngưỡng mộ.
Ôn Nặc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt cong lên thành hình trăng non, cái này lập tức chọc cho Quý Tiểu Trạc mắc cười, quên hết mọi chuyện, mừng rỡ vỗ đầu cô bé, đôi mắt sáng ngời như muốn nói: Thấy chưa, có tớ ở đây chắc chắn không có chuyện gì đúng không?
Vẻ mặt đắc thắng này khiến Quý Yến muốn đánh chết cậu nhóc, xem ra không thể quá nhân từ, dứt khoát chỉ vào góc tường: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bây giờ con đi úp mặt vào tường nửa tiếng cho ba!”
“Hả….” Quý Tiểu Trạc đang đắc ý, thấy có vẻ là ba nói thật, khẽ thở dài, xoay người chậm chạp đến góc tường, quen cửa quen nẻo úp mặt vào bên trong.
Ôn Nặc thấy thế cũng đi theo đứng bên cạnh cậu nhóc, cùng nhau úp mặt vào tường.
Quý Tiểu Trạc nhăn mày ra hiệu cho cô bé: Cậu đến đây làm gì? Cũng có phạt cậu đâu, nhanh đi đi.
Ôn Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, kiên định đứng cùng cậu nhóc.
“Cậu không nghe lời!” Quý Tiểu Trạc giả bộ tức giận, cố gắng đuổi cô bé đi.
Nhưng Ôn Nặc vẫn lắc đầu, không đi là không đi.
Cuối cùng Quý Tiểu Trạc không có cách nào làm khó con gái người ta.
Quý Yến nhìn hai đứa hoạn nạn có nhau, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Ôi, làm sao đây? Sao hai đứa lại ở nhà vậy?” Vợ đoàn trưởng vừa mới về nhà lấy đồ quay lại thì thấy hai đứa nhỏ đang xoay người úp mặt vào tường.
“Hai đứa nó trốn học chạy về nhìn Đường Đường, chiều này sẽ ở nhà, buổi chiều chị dâu về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây đã có tụi nhỏ rồi.” Quý Yến thấy thời gian không còn sớm, đứng dậy đi ra ngoài, cũng không quản hai đứa đang phạt ở kia.
“Được rồi, có chị ở đây, cậu có chuyện cứ đi đi.” Vợ đoàn trưởng thấy Quý Yến rời đi, mỉm cười đến trước mặt hai đứa, “Bị phạt à?”
Quý Tiểu Trạc nháy nháy mắt.
“Xem con lần sau có dám chạy lung tung nữa không.” Vợ đoàn trưởng vỗ đậu cậu nhóc, “Rồi, ba con đã đi rồi, đừng đứng nữa.”
Quý Tiểu Trạc lắc đầu, “Không được đâu, ba nói phải đứng nửa tiếng, nam tử hán không thể bằng mặt không bằng lòng.”
“Con còn biết bằng mặt không bằng lòng hả?” Vợ đoàn trường bị cậu nhóc chọc cười, “Vậy được rồi, con là tiểu nam tử hán đứng nửa tiếng đi, còn Nặc Nặc là cô gái nhỏ không cần đứng.”
Quý Tiểu Trạc gật đầu, Ôn Nặc lắc đầu.
“Ôn Nặc, cậu không nghe lời tớ sẽ không thích cậu!” Quý Tiểu Trạc phồng mặt bánh bao lên uy hiếp cô gái nhỏ.
Cô bé hơi sợ, nhưng vẫn quật cường đứng đó, chỉ là đưa tay nắm lấy áo cậu, bảo cậu đừng tức giận.
Cơn tức giận của Quý Tiểu Trạc lập tức biến mất, “Sao cậu lại ngốc như vậy, không có tớ thì cậu làm được gì, buồn quớ ~”
Ôn Nặc mỉm cười ngọt ngào.
Vợ đoàn trưởng buồn cười, cảm thấy hai đứa này rất thú vị, cũng không quấy rầy hai đứa nó nữa, đi vào phòng gọi Đường Đường dậy ăn chút canh, kết quả Đường Đường mới đi ra đã bị hai đứa nhỏ làm cho giật mình, lúc đã biết mọi chuyện rồi thì dở khóc dở cười, lúc ăn canh cũng cố ý ăn chậm lại, ăn xong thì cũng hết giờ hai đứa bị phạt.
Quý Tiểu Trạc lập tức chạy đến bên Đường Đường, chôn đầu vào ngực cô làm nũng cọ tới cọ lui, “Mẹ ơi con rất nhớ mẹ.”
Đường Đường hôn lên trán cậu nhóc, “Mẹ cũng nhớ con.”
“Sau này mẹ đừng để bị bệnh nữa nha, con rất lo lắng.”
“Được, sau này mẹ sẽ không bị bệnh nữa, sau này mẹ sẽ luôn khỏe mạnh.”
Mới bị ba phạt, bây giờ lại được mẹ dịu dàng dỗ dành, Quý Tiểu Trạc như chú heo nhỏ cọ tới cọ lui trong ngực Đường Đường, khiến lòng cô ngứa chịu không được.
Đường Đường thấy Ôn Nặc đứng bên cạnh không chớp mắt nhìn bọn họ, vẫy tay với con bé, “Nặc Nặc đến đây!”
Ôn Nặc đi qua, Đường Đường ôm cô bé vào trong ngực, cũng hôn lên trán con bé một cái, “Cảm ơn Nặc Nặc đã đến thăm dì, con ngoan quá.”
Hai mắt Ôn Nặc híp lại thành sợi chỉ nhỏ, tay nhỏ sờ vào túi quần lấy ra một viên kẹo đưa cho Đường Đường.
Đường Đường ngạc nhiên, “Cho dì à?”
Ôn Nặc gật đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không đành lòng từ chối ý tốt của con bé, Đường Đường nhận lấy, “Cảm ơn Nặc Nặc.”
Cô gái nhỏ càng vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Chờ sau khi hai đứa đi lắp ráp mô hình, vợ đoàn trưởng mới nói, “Con bé ngoan quá, sao lại sinh ra trong một gia đình như vậy chứ, nếu ở một gia đình bình thường, chắc chắn ba mẹ sẽ nuôi như một công chúa.”
Đường Đường đồng ý, một đứa trẻ ngoan như vậy, thông minh như vậy, nếu là con gái của cô, cô chắc chắn sẽ thương đến tận xương tủy.
“Em nhìn quần áo của con bé đi, rõ ràng là mua nhầm size, chẳng lẽ không mua đúng size được à, chuyện này mà Ôn Trường Nghị cũng không quan tâm, bộ không phải con hắn hay gì!” Vợ đoàn trưởng rất tức giận, chị ấy không chịu được đứa trẻ chịu khổ.
Quần áo của Ôn Nặc không tệ, đều là hàng hiệu, nhưng mặc không vừa, mặc trên người rất rộng, ví dụ như quần chẳng hạn, luôn rớt lên rớt xuống, ông quần còn xắn lên một đoạn, ngay cả giày cũng không vừa, nếu như đi nhanh chắc chắn sẽ rớt ra. So với Quý Tiểu Trạc quần áo vừa vặn tinh xảo trông trắng treo mập mạp, thì con bé càng đáng thương.
Hết chương 49.