- Trang chủ
- Cực Phẩm Thái Tử Phi
- Chương 93: Ra quân chưa thắng trận mà đã chết
Tác giả: Viên Không Phá
Phó Du Nhiên vui vẻ nói: "Cô ở đây đợi ta...ta sẽ nhanh chóng trở lại." Dứt lời liền đi ra mở cửa, Tề Diệc Bắc đang dán người lên cửa nghe trộm suýt nữa ngã vào trong.
Tề Diệc Bắc lúng túng ho hai tiếng, kéo Phó Du Nhiên ra ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Nàng muốn làm gì vậy?"
Phó Du Nhiên không trả lời mà hỏi lại: "Giờ này Mặc tiểu tử đang ở đâu thế?"
"Nàng tìm hắn làm gì?"
"Tìm hắn để nhờ hắn giúp chăm sóc Khuynh Thành, điểm hóa vị sư huynh cọc gỗ kia."
Tề Diệc Bắc làm ra vẻ mặt không hiểu, "Hắn có thể giúp được cái gì?"
Phó Du Nhiên cười hì hì nói: "Dĩ nhiên có thể giúp đỡ, không phải là ta cũng dựa vào hắn giúp một tay mới có thể ở bên chàng hay sao?
Tề Diệc Bắc suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Nàng. . . . . . Hồ đồ! Nàng sao có thể bày cho Khuynh Thành làm ra loại chuyện đó!"
Phó Du Nhiên khó hiểu nói: "Có cái gì không thể, cũng không phải ta chưa từng làm qua."
"Nàng. . . . . ." Tề Diệc Bắc giận đến mức không biết nên nói cái gì cho phải, "Làm sao giống nhau được!"
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc, "Có cái gì không giống nhau?"
Tề Diệc Bắc nhíu chặt mi, trong giọng nói đã có chút giận, "Muội ấy không phải nàng...nàng có từng nghĩ tới, một cô nương mà làm ra chuyện như vậy, sẽ chỉ làm nam nhân cảm thấy . . . . . . Cảm thấy cô nương đó phóng đãng không chịu nổi, sao lại chủ động cầu hoan như vậy? Tới lúc thật xảy ra chuyện này, nàng bảo muội ấy phải làm thế nào để đối mặt?"
Phó Du Nhiên ngớ ra hồi lâu, đợi hiểu được ý tứ trong lời của hắn, sắc mặt dần dần tái nhợt, tim giống như là bị ai đó níu lấy thật chặt, vừa mỏi vừa đau, nàng mím chặt khóe miệng chậm rãi gật đầu, "Thì ra đây chính ý nghĩ chân chính của chàng, ta rốt cuộc đã hiểu." Vừa nói chuyện, nước mắt liền chuyển ở trong hốc mắt, nhưng nàng lại cố chấp không để cho nó rơi xuống.
Không thể khóc, vì khóc chính là thua.
Tề Diệc Bắc sợ hết hồn, giờ mới nghĩ tới ý khác trong lời nói của mình liền vội nói: "Ta không phải ý đó, ta là nói, Khuynh Thành không phải là nàng, sư huynh của muội ấy cũng không phải là. . . . . ."
Phó Du Nhiên tránh ra bàn tay đang vươn đến của Tề Diệc Bắc, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, tiếng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa, "Ta đương nhiên không phải là nàng ta, cho nên chàng mới không thèm để ý mà tiếp nhận ta sao? Bởi vì ta không phải là người trong lòng chàng, cho nên cho dù làm ra chuyện như vậy thì chàng cũng có thể không thèm để ý sao?" Cái gì mà thích nàng, đều là giả dối phải không?
Hai người ở trước cửa tranh chấp, Cố Khuynh Thành ở trong phòng nghe hồi lâu cũng cảm thấy câu chuyện không đúng, vội vàng bước ra cửa, "Các người sao vậy?"
Phó Du Nhiên hơi ngước đầu, đôi mắt trợn tròn lên, chính là không để cho nước mắt chảy xuống, hơi nghẹn ngào tự giễu nói: "Khuynh Thành, xem ra ta không giúp được cô rồi, các người . . . . ." Hít mũi một cái, tựa như không thể chịu đựng tiếp nữa liền quay đầu lại, "Ta đi về trước." Dứt lời cũng không để ý đến Tề Diệc Bắc, chạy thật nhanh xuống lầu.
"Du Nhiên!" Tề Diệc Bắc vô cùng ảo não, biết mình phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, vội vàng la lên với Cố Khuynh Thành: "Hiên tại ta không rảnh quản muội, muội hãy tự chăm sóc tốt cho mình, phương pháp tự động hiến thân không thể thử được, có chuyện gì chờ ta trở lại rồi thương lượng." Nói xong liền muốn vội vàng đuổi theo xuống lầu.
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành kinh hãi mà nói: "Cái gì mà tự động hiến thân?"
Tề Diệc Bắc dừng bước lại, sững sờ nói: "Du Nhiên nàng ấy. . . . . . Không phải đưa ra chủ ý này cho muội sao?"
"Huynh . . . . . Làm sao huynh lại có suy nghĩ như vậy?" Kinh ngạc trong thoáng chốc đi qua, trên mặt Cố Khuynh Thành ửng hồng một mảnh, "Biểu tẩu nói tẩu ấy và Vĩ Thiên diễn một vở kịch, để cho huynh cảm thấy bọn họ hết lòng cảm mến nhau, như vậy huynh sẽ không chịu nổi kích thích mà vội biểu đạt tình yêu với biểu tẩu, cho nên mới hiến kế cho muội làm theo, tìm Vĩ Thiên phối hợp để thử dò xét tâm ý của sư huynh , như thế nào lại là. . . . ." Nói đến đây, lại xấu hổ không nói tiếp được nữa.
Lời này vừa dứt, gương mặt tuấn tú của Tề Diệc Bắc thoạt đỏ thoạt trắng, thật rất muốn đánh mình hai quyền, khóc không ra nước mắt mà nói: "Lần này ta chết chắc rồi."
Tiếng người xa dần, Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, từ lúc nào màThái tử ca ca từ trước đến giờ luôn ưu nhã lại không thèm để ý đến hình tượng như vậy, ngay cả người từ trước đến giờ đều có thể ngụy trang "vô dụng" cũng quên giấu mà bày ra, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, chỉ sợ chậm trễ thời gian.
Quay đầu lại, trên mặt Cố Khuynh Thành còn đang treo nụ cười, nhưng sau một khắc thì nụ cười kia liền cứng đơ trên mặt của nàng, trên cầu thang đi lên lầu hai cách đó không xa, Mộc Thanh Y đang đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn nàng.
"Sư huynh. . . . . ." Cố Khuynh Thành chỉ nói ra hai chữ này, trong đầu liền trống rỗng.
*****************
Tề Diệc Bắc đuổi theo ra khỏi Vân Lai cư, lúc này đã gần đến buổi trưa, dòng người trên đường cuồn cuộn, hắn nóng lòng nhìn sang hai bên đường nhưng lại không hề phát hiện bóng dáng của Phó Du Nhiên, lại nghĩ đến Phó Du Nhiên mới vừa nói "Trở về", nơi nàng có thể trở về chỉ có hai chỗ, Mặc phủ hoặc Hoàng cung, bảo Vinh Thăng trở về cung trước, còn mình thì một đường chạy về phía Mặc phủ, trong lòng không ngừng tự trách mình nói chuyện không dùng đến não, đối với Phó Du Nhiên, yêu nàng cưng chiều nàng còn thấy không đủ, làm sao có thể có loại ý nghĩ xem thường nàng chứ.
Chỉ là mặc kệ Tề Diệc Bắc đi nơi nào cũng đều không tìm thấy nàng, sau khi Phó Du Nhiên một đường chạy ra khỏi Vân Lai cư, nước mắt lần đầu tiên không bị khống chế trợt xuống gò má, ba năm, trừ lúc phụ thân nàng qua đời, đã có ba năm nàng chưa từng khóc, cho dù Sơn ca và Cốt ca không rõ tung tích, nàng cũng cố nén khổ sở không để cho mình rơi lệ, bởi vì phụ thân nàng từng nói qua, không thể khóc, bởi vì khóc chính là thua.
Lại không nghĩ rằng thì ra khóc lại dễ dàng như vậy, chỉ cần người nọ nhẹ nhàng nói một câu, nàng chỉ ước gì có thể đem tất cả nước ở trong người ra khóc hết, phải kìm nén đến hốc mắt chua xót đau đớn, thật là khó chịu.
Phó Du Nhiên không biết mình có thể đi nơi nào, nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi Mặc phủ, nơi đó dù sao cũng là nhà trên danh nghĩa của nàng, dù như thế nào thì vẫn còn có một nghĩa phụ và một nghĩa huynh quan tâm đến nàng.
Chuyện chính là khéo như vậy, đại khái ông trời đã quyết định không để cho Tề Diệc Bắc thuận lợi vượt qua kiểm tra, cho nên khi Phó Du Nhiên vừa đi mấy bước về hướng Mặc phủ thì đột nhiên có một chiếc xe ngựa đi qua bên người nàng, sau khi chạy qua một chút lại dừng lại, màn xe được người ở bên trong vén lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, áo lam đai ngọc, búi tóc gọn gàng, ôn hòa tự nhiên, đúng là Tề Vũ Tây.
Tề Vũ Tây nhảy xuống xe ngựa, lại gần Phó Du Nhiên, thấy nước mắt trên mặt nàng liền kinh ngạc nói: "Cô làm sao vậy?"
Phó Du Nhiên xoa xoa lung tung trên mặt, lại lắc đầu, không nói hai lời bước vào trong xe ngựa, Tề Vũ Tây nhìn trái nhìn phải một hồi, không thấy có bóng dáng quen thuộc nào, chần chờ một lúc cuối cùng cũng leo lên xe rồi lập tức hạ màn xe xuống, Phó Du Nhiên không thể ngăn được nỗi chua xót trong cổ họng nữa, vùi mặt xuống hai đầu gối bật khóc nức nở.
Tề Vũ Tây không rõ chân tướng nhưng cũng không hỏi tới, chỉ phân phó phu xe đánh xe ngựa về Hoàng cung, Phó Du Nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm lệ nói: "Đừng hồi cung."
Tề Vũ Tây cũng không miễn cưỡng, "Muốn đến nơi nào?"
Phó Du Nhiên ngơ ngác lắc đầu một cái, Tề Vũ tây cười nói: "Nếu không biết đi nơi nào thì hãy theo ta đến chỗ này." Sau đó nói ra nơi cần đến với phu xe rồi ngồi trở lại bên cạnh Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên vẫn tiếp tục sự nghiệp khóc lóc của mình, nàng có thật nhiều chuyện đáng giá để khóc, tỷ như lần đầu tiên nàng kêu nương, Sơn ca và Cốt ca rời đi, sơn trại giải tán. . . . . . Nàng đều nhịn xuống, có câu nói không thể nhịn được nữa thì đừng nhịn, vì vậy lần này tựa như nước sông cuồn cuộn, không có cách nào ngăn lại.
Tề Vũ Tây cũng không quấy nhiễu nàng, mặc kệ cho nàng phát tiết, không biết qua bao lâu, xe ngựa đã sớm chạy ra khỏi Kinh Thành, lúc này Phó Du Nhiên mới thút thít nức nở ngẩng đầu lên, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Tề Vũ Tây đưa một cái khăn lụa qua, cười nói: "Đi đến một nơi mà cô có thể khóc thoải mái."
Phó Du Nhiên giương mắt nhìn lên, cũng không biết tới nơi nào, hai bên đều là đất hoang, ngay cả phong cảnh cũng hiếm thấy liền nín khóc cười nói: "Muốn vất ta đến một chỗ xa như vậy sao, chỉ có điều khi hồi cung sẽ mệt chết ta, nào còn có hơi sức mà khóc nữa?"
Tề Vũ Tây chỉ cười không nói, đợi xe ngựa chuyển qua một bãi đất bằng phẳng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một rừng cây, tuy trời lúc này đang vào đầu mùa đông nhưng cành lá lại xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng còn có vài mầm chồi mới, Phó Du Nhiên kinh ngạc kêu "Ah" một tiếng rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh trí trước mắt ngây ngốc nói: "Này, điều này sao có thể?"
Tề Vũ Tây cười híp mắt nhìn nàng, "Tâm tình tốt hơn chút nào không?"
Phó Du Nhiên rụt đầu về, nhấc màn xe lên gọi phu xe dừng lại, sau đó nhảy xuống xe ngựa đi tới một thân cây, nhẹ nhàng chà chà vào nó, là thật!
Tề Vũ Tây phân phó tùy tùng ở lại tại chỗ, lửng thững đi tới bên cạnh Phó Du Nhiên, "Cảnh phía trước còn đẹp hơn nữa đấy."
Lúc này quả thật Phó Du Nhiên không rảnh nghĩ đến những chuyện khiến nàng đau lòng nữa, theo chân Tề Vũ Tây đi vào trong rừng, rất kỳ quái, mặc dù chỉ cùng hắn gặp qua hai lần nhưng lại làm cho Phó Du Nhiên tin tưởng hắn không chút nghi ngờ.
"Đẹp không?"
Nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tề Vũ Tây, Phó Du Nhiên sớm đã bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, đôi môi hé mở, đứng ở nơi đó lại không thốt ra được lời nào.
Trước mắt là một cái hồ, diện tích không lớn nhưng lại có vẻ xinh xắn ấm áp, mặt hồ xanh thẳm không có bất kỳ một tạp chất, yên ả không có một gợn sóng, giống như là một khối đá cẩm thạch trong suốt khảm vào, soi rọi hình ảnh của những đám mây trên bầu trời, trong lúc giật mình, lại làm cho người ta không phân biệt rõ đâu là hồ, đâu là trời, nơi này không phải đầu mùa đông, rõ ràng có gió xuân hiu hiu, bên hồ lại có vài đóa hoa dại đang nở, Phó Du Nhiên không dám tin cúi đầu nhìn qua chiếc áo choàng trên người, lẩm bẩm: "Nhất định là ta đang nằm mơ."
Tề Vũ Tây giống như là khách quen của nơi này, hắn đi ra sau một khối đá lớn, cười cười xách ra một bầu rượu nhỏ, "Lần trước để ở chỗ này, thì ra vẫn còn nguyên."
Phó Du Nhiên nhận lấy ngửi một cái, "Là rượu thượng hạng." Dứt lời ngửa đầu uống một hớp nhỏ rồi chép miệng, làm như dư vị vẫn còn đọng mãi.
Tề Vũ Tây ngồi xuống bãi cỏ, hai tay chống đằng sau lưng, ngẩng đầu nhìn Phó Du Nhiên nói: "Có thể nói không?"
Phó Du Nhiên quơ quơ bình rượu trong tay, cúi đầu cười nói: "Không phải là huynh đã từng nói, đã không muốn nói chuyện, hỏi cũng hỏi vô ích sao?"
Tề Vũ Tây cười cười, "Quả thật ta rất ít khi quan tâm chuyện người khác."
Nhìn ý hắn là không muốn bỏ qua, Phó Du Nhiên ngồi vào bên cạnh hắn đem bình rượu đưa tới, "Ở tuổi này của ta thì có thể có chuyện gì đau lòng? Không phải là chuyện vụn vặt giữa nam và nữ hay sao."
Vì vậy Phó Du Nhiên liền đem chuyện xảy ra ngày hôm nay chậm rãi kể lại, bỏ qua lời sau cùng của Tề Diệc Bắc, chỉ nói Tề Diệc Bắc vì Cố Khuynh Thành mà giận nàng, nàng nhất thời tức giận liền chạy ra khỏi đó.
Sau khi Tề Vũ Tây nghe xong chỉ thản nhiên cười một tiếng, "Chuyện tình ái quả nhiên là khó nói, chỉ là, cô cũng chỉ nhiệt tình muốn giúp đỡ Khuynh Thành, hắn cũng không thấy tất cả đều là vì nàng ấy sao?"
Phó Du Nhiên đỏ mặt lên, lại nghĩ tới thái độ của Tề Diệc Bắc đối với nàng, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, thở dài một tiếng, "Ta cũng là vì mình."
Phó Du Nhiên thẳng thắn khiến Tề Vũ Tây cười khẽ một hồi lâu, rồi sau đó thở dài nói: "Thật là đáng tiếc."
"Đáng tiếc?"
"Đúng vậy." Tề Vũ Tây xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của Phó Du Nhiên, "Lần đầu tiên gặp mặt, ta còn tưởng cô chỉ là một cung nữ trong cung Trường Tín, cũng từng có ý định lập cô làm phi tử."
Bỏ đi quan hệ của hai người không nói, lời này nếu ở trong miệng người khác nói ra, đó chính là trêu chọc cợt nhã, nhưng cố tình bị Tề Vũ Tây nói một cách nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, giống như việc này không hề liên quan đến hắn.