- Trang chủ
- Cực Phẩm Thái Tử Phi
- Chương 5: Một mảnh hỗn loạn (một)
Tác giả: Viên Không Phá
Cuối cùng cuộc thương lượng đã có kết quả, hai người tâm tư cũng nhẹ nhõm
hơn, lúc này, Tề Diệc Bắc mới nhớ tới mục đích chính của hắn khi đi ngang qua
đây:
"Nguy rồi!"
"Lại làm sao vậy?"
"Ta muốn đuổi theo một người..." Tề Diệc Bắc ngửa mặt lên trời
khóc không ra nước mắt, "Đến tột cùng ta vì cái gì chạy đến đây!"
Tâm trạng thảm hại của Tề Diệc Bắc khiến cho Phó Du Nhiên rất thông cảm:
"Hai chúng ta cũng coi như có duyên, ta sẽ nói cho ngươi biết, thấy
cái lối rẽ đầu đường kia không? Một đường là đi tới núi Lạc Vân, một đường rẽ
về Lâm Đình trại, người ngươi muốn tìm nếu đi hai con đường này, trăm phần trăm
sẽ sa lưới ."
Tề Diệc Bắc mất nửa ngày mới cố gắng tiêu hóa được ý trong lời nói của Phó
Du Nhiên:
"Đều là... trại sơn tặc sao?"
Phó Du Nhiên gật gật đầu, Tề Diệc Bắc tức giận vạn phần nói:
"Chẳng lẽ việc trị an của Đại Tấn lại kém cỏi như vậy? Vì sao trên mỗi
con đường đều có sơn tặc?"
Phó Du Nhiên không đồng ý nói:
"Ngươi đừng nói như vậy, nếu ngươi không đi đường rừng thì sẽ không có
việc gì sao? Ai bảo các ngươi chọn đúng con đường do sơn tặc chúng ta tu sửa
hả?" Tuy nói như vậy, nhưng Phó Du Nhiên nhìn vẻ mặt đau khổ của
"Chính mình"vẫn không thấy thoải mái, khoát tay áo nói:
"Được rồi, được rồi, ngươi nói qua một chút về người muốn tìm tên gọi
là gì, hình dáng ra sao, ta sẽ hỏi các huynh đệ."
"Nàng tên là Yến Bội Nhược, năm nay mười tám tuổi, vô cùng xinh
đẹp." Tề Diệc Bắc nói đến đây, che mặt ngồi xuống, "Xong rồi, nếu
nàng rơi vào trong tay bọn cướp, tất nhiên..."
Không biết tại sao, Phó Du Nhiên lại hiểu được trong lòng Tề Diệc Bắc đang
nghĩ gì, nàng nhăn mặt nói:
"Sao ngươi lại có ý nghĩ xấu xa như vậy được? Sơn tặc thì làm sao?
Chúng ta tuy gọi là cướp, nhưng vẫn luôn coi trọng đạo nghĩa tối thiểu. Như
Thần Phong trại chúng ta chưa bao giờ ràng buộc bằng hồng phiếu." Ràng buộc
bằng hồng phiếu, chính là bắt cóc nữ tử làm con tin, dựa vào đó hằng ngày có
thể yêu cầu cung cấp từng bữa cơm hàng ngày, việc này luôn bị giới sơn tặc phỉ
nhổ.
Có câu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bọn cướp chúng ta, cũng có quy
củ cướp. Những loại như đám ma, đám cưới, người đưa thư, người bán hàng rong,
thầy thuốc trong thôn, thầy tướng số gieo quẻ, kẻ goá bụa cô đơn, xe ngựa của
khách điếm, tiệm bán quan tài, cho dù ở ngay trước mắt cũng không thể cướp đoạt
.
Tề Diệc Bắc nửa tin nửa ngờ nhìn Phó Du Nhiên: "Lời này là thật
sao?" Sơn tặc cũng coi trọng đạo nghĩa?
"Tin hay không thì tùy, ta không cho phép ngươi tổn hại tấm chân tình
này!" Tuy là sơn tặc nhưng vẫn có cá tính .
Tề Diệc Bắc vội vàng cười làm lành nói: "Ta không có ý này, chỉ là ta
không biết quy củ của bọn cô mà thôi, có chút hiểu lầm."
"Không cho phép dùng mặt của ta thể hiện biểu tình ghê tởm như
vậy!" Phó Du Nhiên vô cùng khó chịu nói:
"Chỗ khác ta không dám nói, nhưng hai nhà sơn tặc này ta có thể cam
đoan, người trong Lâm Đình trại từ trước tới nay chỉ muốn đòi tiền, nếu Yến Bội
Nhược gì đó mà rơi vào tay bọn họ, cùng lắm chỉ bị biến thành nha hoàn sai vặt
thôi, chờ khi bọn họ chán ghét con bé* chết tiệt kia, sẽ thả người ."
**Nguyên văn là nha đầu, theo các bạn nên để nguyên hay là đổi thành con bé
zậy?
Tề Diệc Bắc dè dặt hỏi: "Hiện tại... Đang lưu hành mốt nữ tử làm trại
chủ sao?"
Phó Du Nhiên khó chịu hỏi: "Nữ tử thì vấn đề gì?"
"Không!" Tề Diệc Bắc liên tục xua tay, "Nữ tử cũng như một
nửa bầu trời, ai nói nữ tử không bằng nam tử."
Nhìn "Chính mình" ăn nói khép nép, cúi đầu khom lưng, Phó Du
Nhiên ta sao lại ra đến nông nỗi này?
"Lâm Hi Nguyệt không phải trại chủ, mà là con gái của trại chủ!"
Tề Diệc Bắc gật đầu, lại hỏi: "Còn một ngọn núi nào nữa cơ mà?"
"Núi Lạc Vân thì ngươi càng không cần lo lắng ."
"Vì sao? Trại chủ nơi đó cũng có con gái sao?"
"Không phải như vậy, từ trại chủ đến đầu bếp ở nơi đó, đều không có
bóng dáng nữ nhân nào cả."
Nghe thấy tình trạng đó, Tề Diệc Bắc lại bắt đầu lo lắng, nên biết rằng Yến
Bội Nhược không phải là mỹ nữ bình thường, mà có nam nhân nào lại không có sắc
tâm đâu?
Nhìn vẻ mặt Tề Diệc Bắc lo lắng, Phó Du Nhiên trêu ghẹo nói: "Thế nào?
Yến Bội Nhược là người tình của ngươi sao?"
Tề Diệc Bắc không đồng ý liếc nhìn Phó Du Nhiên, tuy rằng nàng hiện đang
trú trong thân thể của một nam nhân, nhưng cách nói chuyện cũng không nên thô
tục như thế a. Cái gì mà người tình chứ? Gọi là hồng nhan tri kỷ không được à?
"Được rồi, dù sao ngươi bày ra bộ dáng u oán đó để làm gì?" Phó
Du Nhiên chịu không nổi lắc đầu: "Yên tâm đi, sơn trai bọn họ chỉ yêu
thích long dương nhân thôi[1]."
"A?"
"A cái gì mà a?" Phó Du Nhiên bất mãn trừng mắt Tề Diệc Bắc, nàng
chưa nói xong những từ ngữ hiện đại tương đương như thế: "Đoạn tụ, phân
đào, đồng chí, pha li, thỏ tử[2], tìm một từ hiểu được tự mình lý giải
đi."
Tề Diệc Bắc ngơ ngác gật đầu, thiên hạ to lớn không gì là không thể xảy ra,
hang ổ của sơn tặc cũng có thể bồi dưỡng một đám người vạm vỡ như vậy làm BL[3]
sao?
Lúc Tề Diệc Bắc ngẩn người, Phó Du Nhiên nhìn sắc trời, kêu lên:
"Chúng ta trước tiên vẫn nên về Thần Phong trại đã, một mặt chờ gã quốc
sư kia đến, một mặt ta sẽ thay ngươi hỏi thăm tung tích của cô Yến Bội Nhược
kia."
Tề Diệc Bắc mặc dù không muốn nhưng cũng không có biện pháp nào khác, đành
ngoan ngoãn lên ngựa. Cảm giác Phó Du Nhiên ngồi trên lưng ngựa thật là tốt,
đại khái là thân thể nam nhân chân tay đều dài, khống chế ngựa cũng tương đối
dễ dàng hơn, nàng tiên phong đi mở đường. Tề Diệc Bắc trông rất chật vật, hóa
ra nhìn thẳng có thể thấy xung quanh, hiện giờ hắn ngẩng đầu, cố gắng hết sức,
mới leo được lên lưng ngựa, lại thấy Phó Du Nhiên cưỡi ngựa quay lại, ghì dây
cương tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào hắn.
Tề Diệc Bắc rợn tóc gáy, không biết có phải Phó Du Nhiên lại đột nhiên đổi
ý, muốn giết người diệt khẩu hay không. Nếu như thế, bản thân hắn phải nắm chắc
thời cơ để chạy trốn? Hay là liều mạng chiến đấu đây?
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, Phó Du Nhiên đột nhiên nói:
"Yến Bội Nhược? Là tên ngươi vừa mới nói đúng không?"
Tề Diệc Bắc gật đầu, Phó Du Nhiên cảm thấy có chút choáng váng, tên này sao
thấy nghe quen tai, vừa mới thúc ngựa, có lẽ là đường xóc làm tăng tiến trình
sản sinh tế bào não, cuối cùng nàng mới nhớ ra người kia là ai. Không phải
trong tờ "Đại Tấn thời báo" mỗi tháng, thường xuyên xuất hiện tin tức
Thái tử điện có tình cảm với Yến Bội Nhược sao? Chẳng lẽ là Yến Bội Nhược - con
gái của Thượng Thư Bộ binh đương triều ư?
Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn xiêm y trên người, chất liệu hảo hạng, không phải
nhà phú quý bình thường sở hữu, thân thể còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt,
ách... Hắn nói hắn tên là gì nhỉ?"Ngươi... Ngươi là Tề..."
Nói lắp cũng không phải là tính cách của Phó Du Nhiên, chẳng qua nàng đột
nhiên nhớ tới một khả năng, nếu như đúng với suy nghĩ của nàng, thân xác mà
nàng đang mang chẳng lẽ là…
"Tề Diệc Bắc."
Nghe được đáp án như dự kiến, Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, "Cái
đó... Thái tử nước Đại Tấn chúng ta, ngươi có biết tên là gì không?"
Tề Diệc Bắc trở giọng khinh thường, hóa ra vị trại chủ này không ngốc đến
nỗi hai tai không nghe thấy chuyện trong thiên hạ, hắn "ngọt ngào"
cười:
“Tề –– Diệc –– Bắc."
"Vậy ngươi chính là..." Thái tử? Phó Du Nhiên bỗng nhiên thấy khó
thở, thôi xong rồi, không nói đến từ cướp bóc đến hoán đổi thân xác, đơn giản
nói sau này khi thái tử bình an trở lại kinh thành, lại chợt nhớ tới chuyện xảy
ra, vì tỏ vẻ bản thân mình anh minh, oai phong, "thật sự" chưa từng
biến thành nữ nhân, vậy Thần Phong trại chẳng phải là rơi vào kết cục giống như
Hắc Hùng trại sao?
Hiện tại Phó Du Nhiên không thể không nghĩ tới việc giết người diệt khẩu
kia một lần nữa, mắt thấy sắc trời tối dần, có lẽ chính là thời cơ tốt...
Tề Diệc Bắc rùng mình một cái, hắn nhìn sắc mặt Phó Du Nhiên nói: "Cô
đang suy nghĩ gì vậy?"
Phó Du Nhiên trả lời rất thành thực: "Suy nghĩ tương lai của ta."
Tề Diệc Bắc đột nhiên có dự cảm không tốt, "Nàng" khẽ nheo mày
liễu: "Phó Du Nhiên, cô dám có ý đồ mưu hại thái tử đương triều sao?"
Phó Du Nhiên hoảng sợ, sao Tề Diệc Bắc lại biết được ý nghĩ của nàng?
Ý niệm trong đầu trôi xuống bụng, đồng tử Phó Du Nhiên co lại một chút,
nàng híp mắt nhìn Tề Diệc Bắc, một lúc lâu sau mới nói: "Con mẹ nó, thiếu
chút nữa bị ngươi hù dọa!"