Tác giả: Đan Thanh Thủ
Thẩm Tu Chỉ không biết có nghe nàng ta nói chuyện hay không, nghe vậy nhàn nhạt đáp một tiếng “được”, cuối cùng cũng không nói lời nào nữa, trong phòng càng thêm an tĩnh.
Phương quả phụ là người rất biết xem sắc mặt người khác, thấy ngọn lửa này đã đốt đúng chỗ bèn cười khanh khách cáo từ rời đi.
Tự Ngọc cầm chén ở bờ sông nghịch nước trong chốc lát, thấy chén sạch sẽ bèn đứng dậy trở về, một đường vào nhà đã thấy Thẩm Tu Chỉ ngồi ngay ngắn trên giường nhắm mắt điều tức, thấy nàng trở về cũng không mở miệng nói chuyện.
Tự Ngọc cất chén xong bèn mang ánh mắt trông mong tiến đến ngồi bên cạnh hắn.
Phàm nhân này cùng phàm nhân khác quả thật không giống nhau, trừ bỏ tướng mạo ra, phong thái toàn thân cũng có sự khác biệt, không biết tại sao tác phong cử chỉ của cái tên giàu mới nổi vừa rồi dầu mỡ tới chướng mắt, mà Thẩm Tu Chỉ lại không giống vậy, ngôn hành cử chỉ đều làm người ta rất thoải mái, nhìn hắn sẽ cảm thấy sạch sẽ thuận mắt.
Tầm mắt của Tự Ngọc lại không tự chủ dời xuống, dừng ở miệng vết thương ở cổ hắn, ánh mắt thèm nhỏ dãi, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Trong phòng an tĩnh rất lâu, môi mỏng của Thẩm Tu Chỉ bỗng nhiên khẽ hé mở miệng hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Tự Ngọc nghe vậy chỉ cảm thấy hiếm lạ, ngày xưa hắn cũng chưa từng hỏi đến những chuyện này, dù là nghịch nước gội đầu cũng sớm hơn hôm nay đôi chút, sao đến hôm nay lại hỏi kỳ quái vậy.
Nàng có chút nghi hoặc, bèn thuận miệng đáp: “Rất lâu sao, ta chỉ mới rửa một lát thôi mà?”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy trừng mắt nhìn về phía nàng, bộ dáng không nói một lời trông có vẻ dọa người.
Tự Ngọc thấy hắn dường như lại muốn giận dỗi, vội vàng giơ tay đưa đồ chơi mới lạ vừa mới có được tới trước mắt hắn: “Ngươi xem, vòng tay này đẹp đúng không, trước nay ta chưa từng được đeo, đây là lần đầu đeo lên đó.
”
Cánh tay có chút non mềm múp thịt của Tự Ngọc, nhìn qua mềm mại không xương sờ lên xúc cảm cũng thế, trang sức bạc kia làm da thịt nàng như dương chi bạch ngọc tinh tế bóng loáng, nhìn thấy đã muốn cầm trong tay thưởng thức, đeo vòng tay này lên đương nhiên rất đẹp.
Vùng hoang vu dã ngoại lấy đâu ra vòng tay, trước sau xâu chuỗi lại đã có thể đoán được.
Sắc mặt Thẩm Tu Chỉ lập tức trầm xuống: “Lúc trước ta đã từng nói với ngươi, người nọ tâm thuật bất chính, không thể tiếp xúc, vì sao ngươi lại không nghe?”
Tự Ngọc thấy sắc mặt hắn lạnh lùng có chút chột dạ, dẫu sao trước đó cũng đã từng đồng ý với hắn rằng không để ý tới người nọ, nhất thời cũng sợ hắn giận hỏng thân thể, nhỏ giọng nói thầm: “Chính hắn nói muốn đưa cho ta…” Nàng nói rồi còn có chút tủi thân, vươn ngón út sờ cái vòng tay kia, bộ dáng dường như rất thích.
Thẩm Tu Chỉ thấy thế lửa giận bùng lên: “Chỉ một chiếc vòng bạc cỏn con đã thu phục được ngươi, vậy có phải ai ngươi cũng có thể…” Hắn khẽ ngừng lại, gân xanh ở thái dương nhảy nhót, sau một lúc lâu mới mạnh mẽ khắc chế, lãnh đạm nói: “Tháo vòng tay ra đi.
”
Tự Ngọc thấy hắn tức giận như thế vì một chiếc vòng tay, nhất thời có chút không hiểu ra sao.
Nàng nhìn vòng tay trên tay lại nhìn hắn, do dự chốc lát bèn tháo vòng tay xuống, mở rộng ra mang trên tay hắn, lại nắm lấy tay hắn vuốt vuốt, học giọng điệu của tên giàu mới nổi mặt lấy lòng nói: “Được rồi, vòng tay cho ngươi, cũng đừng tức giận nữa, tức hư thân thể sẽ không tốt, về sau ngươi thích cái gì cứ việc nói thẳng, ta đều sẽ cho ngươi.
”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy lửa giận tức khắc quay cuồng trong lòng, tác phong ph.óng đãng như vậy sao còn chưa đoán được nàng học từ đâu, vòng tay này đưa đến tay khó tránh khỏi không bị vuốt tay.
Hắn vừa nhớ đến trước kia nàng không tự trọng càng thêm tức giận tăng xông, đột nhiên rút về tay, lời nói cực kỳ nghiêm khắc: “Là ta không nên nghĩ ngươi sẽ tốt đẹp như vậy, nếu tầm mắt ngươi đã thiển cận như vậy, bằng lòng nhận đồ của ai thì cứ nhận của người đó đi, đây đều là chuyện của ngươi, người khác đương nhiên không thể quản được, chỉ có điều ngươi đừng nghĩ người khác đơn giản như vậy, nhận vào thì phải hồi báo, thiên hạ này không có ai chiếm hời không của ai, tự ngươi suy nghĩ cẩn thận, sau này đừng có hối hận!”
Tự Ngọc nghe vậy chỉ cảm thấy rất chói tai, nàng đã ôn tồn nói chuyện như vậy mà hắn lại còn nói lời lạnh nhạt nhường ấy, nàng nhất thời sinh ra vài phần tức giận, đột nhiên đứng lên lạnh nhạt nói: “Ai cần ngươi lo, mắt ta thiển cận, ta thích cái gì sẽ lấy cái đó, có liên quan gì đến ngươi không?” Ánh mặt nàng lạnh lùng, trên khuôn mặt yêu diễm kia không còn ý cười trông cực kỳ tối tăm ngoan độc, khí chất tỏa ra như một nữ nhân rắn rết: “Thẩm đạo trưởng đừng quên, ngươi hiện nay đang dựa vào ta mới kéo dài hơi tàn sống sót qua ngày, nếu ta đã cho ngươi cơ hội sống sót, lời nói việc làm của ngươi phải ngưỡng vọng lên ta, đừng mang bộ dạng lúc ở đạo quan đặt trên người ta, coi chừng chọc giận ta lại hại tánh mạng của bản thân…”
Không khí trong phòng thoắt cái lạnh đi, không khí gần như ngưng động trong nháy mắt, như đầu treo trên mũi kiếm, căng thẳng tới cực điểm.
Thẩm Tu Chỉ cũng không biết bởi vì một câu nào mà tức giận, sắc mặt hắn chùng xuống, chậm rãi giương mắt nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn đầy âm u lạnh lẽo, khí tràng toàn thân dù có đang ngồi cũng rất bức người, không hiểu sao khiến lòng người bất an.
Hiện nay dường như hắn mới chân chính tức giận, giận mà không bộc phát kiểu này không giống với những lần trước đây, như thể bão táp trong yên tĩnh, gần như không nhìn ra manh mối, áp lực khiến người khác hít thở không thông vô cớ khiến lòng ngực người ta bức bối không chịu nổi, bấy giờ mới chân chính khiến Tự Ngọc cảm thấy hắn đáng sợ.
Nàng không tự giác siết chặt tay, biết rõ hiện nay hắn bị trọng thương suy yếu đến cực điểm, không thể tạo thành uy hiếp gì đối với nàng, những nàng vẫn tiến vào trạng thái đề phòng theo bản năng, cảnh giác tới cực điểm.
Ấm áp hài hòa những ngày này như huyễn cảnh, đột nhiên bị hoàn toàn xé rách mở ra, hết thảy mọi thứ đều trở về lúc bắt đầu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với trước kia.