Tác giả: Đan Thanh Thủ
Phương quả phụ thấy Tự Ngọc đi về phía bờ sông mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, nàng ta sửa sửa trâm hoa trên đầu, dáng người lắc lư đi đến viện rào tre phía trước tìm Thẩm Tu Chỉ.
Ngày hôm đó nàng ta đi ngang qua trước cửa đã một thoáng kinh hồng, công tử đoan chính, ngọc thụ lâm phong, nhớ nhung người ta đã lâu.
Ánh mắt nàng ta từ trước đến nay rất độc, vừa thấy cử chỉ cách nói năng kia của Thẩm Tu Chỉ đã biết được là công tử gia xuất thân từ gia đình giàu có, phong thái quanh người sao những hán tử t.hô tục thâm sơn cùng cốc này có thể so sánh được, tuy nói Thẩm gia tướng công ngã bệnh trông rất suy yếu, nhưng căn cơ vẫn rất vững chắc, thân thể sớm muộn gì cũng có thể chăm khỏe lên, hoàn toàn không phải chuyện lớn.
Nếu nàng ta có thể bắt lấy cơ hội này có một chân trong đó, còn tốt hơn gấp trăm lần so với đi theo tên bùn nhão Giả Trường Quý kia.
Phương quả phụ đã sớm không còn kiên nhẫn để đi theo cái tên trơ tráo kia, con cọp cái trong nhà không nói, hiện nay còn càng thêm keo kiệt, muốn chút bạc cũng ấp úng không cho, keo kiệt nhỏ nhen thật sự.
Hơn nữa con cọp cái kia càng ngày càng hoài nghi Giả Trường Quý có người bên ngoài, khiến nàng ta vài ngày không ngừng nghỉ, hiện giờ đĩ thỏa vừa mới tới đây lại dám trắng trợn táo bạo như vậy, nhưng đúng là trùng hợp, có thể giải quyết chung một thể đỡ phiền toái cho nàng ta.
Phương quả phụ đẩy cửa rào tre ra, vừa đi thẳng vào trong phòng, vừa nũng nịu kêu: “Thẩm tướng công có ở đây không?”
Vừa mới dứt lời, nàng ta đã tiến vào trong phòng như chỗ không người, Thẩm Tu Chỉ đang dựa vào trên tường đá, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn thanh tú xinh đẹp như tranh, hắn lẳng lặng dựa vào như vậy cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hắn nghe thấy động tĩnh khe khẽ quay đầu ra xem, mắt như nước trong, hờ hững nhìn qua như thể có thể liếc mắt thoáng qua đã nhìn thấu lòng người.
Tim Phương quả phụ bỗng nhiên đập nhanh hơn vài phần, không khỏi thầm nghĩ: Ngoan ngoãn, đây quả thật là tai hoạ lớn, nói gì thì nàng ta cũng là một tên già đời thân kinh trăm trận chiến trên tình trường, lúc này mới liếc mắt một cái đã khiến nàng ta hoảng loạn như khi làm cô nương gia.
Nàng ta nỗ lực bình tĩnh tâm thần, giả mù sa mưa lui ra phía sau một bước, ra vẻ hoảng loạn, hạt châu trên tai dao động đến lợi hại, càng tôn lên vành tai non nớt của nàng ta, mặt mày trông trẻo sinh ra mấy phần đa tình như có như không, giống như cái móc nhỏ móc tim người ta ngứa ngáy.
“Thẩm tướng công còn chưa đứng lên à, thật xin lỗi quá, ta đây cũng chỉ nóng nảy mới lỗ m.ãng hấp tấp xông vào thôi.
”
Thẩm Tu Chỉ thấy có người tiến vào, cứ dựa mãi như vậy cũng vô lễ, chống đỡ ngồi dậy, có lễ tiết nói: “Không sao, không biết có việc gì gấp sao?”
Phương quả phụ nghe vậy bèn nhìn ra bên ngoài vài lần, lại đi về phía trước vài bước, như thể cực kỳ khó mở miệng: “Thẩm tướng công chớ có trách ta lắm miệng, ta đây cũng nhìn không nổi nữa thôi, bà nương kia của người thừa dịp ngươi bị bệnh ở bên ngoài tìm hán tử đấy.
”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy giương mắt nhìn về phía nàng ta nhưng không hề nói chuyện, cũng không biết là tin hay không tin.
Phương quả phụ thấy hắn có vẻ không tin, lại hạ giọng: “Ta mới vừa tận mắt nhìn thấy, chính là cái tên Giả Trường Quý p.hóng đãng có tiếng của thôn chúng ta này, sự thân mật nồng nhiệt đó… Thiếu chút nữa đã…” Nàng ta có chút khó có thể mở miệng, nói một nửa rồi làm như không thể nói nữa, lại đổi chủ đề: “Đây hiển nhiên cũng không phải ngày một ngày hai, lần này ta không nhìn nổi nữa sợ ngươi chẳng hay biết gì, bèn tới tìm riêng ngươi nói cho ngươi nghe.
”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy không nói một lời, sắc mặt đã có chút sa sầm đi.
Phương quả phụ thấy thế lại hư tình giả ý khuyên nhủ: “Nói không chừng cũng là ta nhìn nhầm, chờ nàng trở lại, ngươi phải hỏi nàng đàng hoàng đã, chớ có tức giận.
” Nàng ta nói thế nhưng sau đó lại nói với giọng tiếc nuối như thể chuyện này không sai vào đâu được: “Trước đó ngươi tốt với nàng biết nhường nào, bệnh chỉ còn sót lại hơi tàn cũng không ném nàng đi, còn vì nàng mà làm sức khỏe mình suy sụp, nếu nàng thật sự làm như vậy, thật đúng là không có lương tâm…”
Thẩm Tu Chỉ dường như không muốn nghe tiếp, mở miệng đánh gãy lời nàng ta nói, sắc mặt bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách: “Phiền toái thím chạy một chuyến rồi, đợi nàng trở về ta sẽ tự hỏi nàng.
”
Phương quả phụ nghe vậy đứng đơ ra tại chỗ, tuổi nàng ta không lớn, nếu hiện giờ chưa gả chồng cũng có thể được gọi là hoàng hoa đại khuê nữ, nhưng lại ăn mặc theo kiểu phụ nhân, một câu thím này người ta gọi không sai.
Người này bộ dạng đứng đắn khiến nàng ta không dám khoe khoang yểu điệu, cứng đờ một lúc lâu mới cười ha hả giảng hòa nói: “Ta cũng không lớn hơn mấy tuổi so với ngươi, kêu thím thật sự ăn không tiêu, sau này kêu ta là Phương tẩu được rồi, hán tử nhà ta ra đi sớm, một mình ta không nơi nương tựa, có được huynh đệ như ngươi cũng coi như có cái để dựa vào.
”