Tác giả: Đan Thanh Thủ
Giả Trường Quý sớm đã ngóng trông tại đây từ lâu, thấy Tự Ngọc lắc mông đi ra, càng thêm mê mẩn tới thần hồn điên đảo.
Giả Trường Quý này thời trẻ là tên trơ tráo có tiếng trong thôn, ở đây chỗ có hai mảnh đất tốt nên trên người có chút bạc, thời trẻ còn từng vào phòng hoàng hoa khuê nữ làm nhục người ta.
Nữ nhi gia thanh danh quan trọng, chuyện này lan truyền ồn ào huyên náo trong thôn, cô nương kia chịu không nổi, tuổi còn trẻ đã tìm cái cây treo cổ tự sát, việc này khiến Giả Trường Quý thu liễm lại một ít sắc tâm, sau đó cưới được một nương tử nhà mẹ có của ăn của đên nàng càng thêm táo tợn hơn, ở trong thôn là tác oai tác oái, chỉ có điều bà nương là một con cọp cái, hắn không dám trắng trợn bên ngoài, chỉ lén lút bao nuôi Tiếu quả phụ của thôn này.
Quả phụ kia coi như là đứng nhất trong thôn, sau đó hán tử chết sớm đã bị Giả Trường Quý dụ dỗ theo, ở sau lưng làm vợ bé cả hắn, mặt ngoài làm tỷ muội của tức phụ Giả gia, chơi trò hai mặt rất lanh lẹ.
Mặt mày Tự Ngọc ở nơi lớn gọi là diễm tục, đặt ở chỗ này lại không giống thế nữa,nàng là một vưu vật trăm năm khó gặp, mê hoặc Giả Trường Quý tới điên đảo hồn phách.
Nhiều ngày nay lại nghe nói Thẩm Tu Chỉ sắp tắt thở tới nơi rồi, thế là bèn xăm xăm chạy tới nghe ngóng tình hình, mới vừa rồi còn ở góc tường bọn họ nghe lén, sao còn không hiểu Thẩm Tu Chỉ chi là cái gối thêu hoa, mặt ngoài thì đẹp, kỳ thật không có chút kỹ thuật nào trong phòng, mỹ nhân này vừa nhìn đã biết là một người vui thích chuyện kia, đợi lần này hắn ta làm qua một lần sao còn chịu sống như quả phụ được nữa?
Hắn nhất thời trong lòng đắc ý dào dạt, lập tức sửa sửa xiêm y trên người, khoa chân múa tay đi lên trên: “Đệ muội đi rửa chén à?” Người vừa tới gần Tự Ngọc, đã ngửi được mùi hương nữ nhi thoang thoảng của nàng, hai mắt hắn lập tức dính trên người nàng, bắt đầu đánh giá không kiêng nể gì.
Tự Ngọc nghe Thẩm Tu Chỉ nói qua người này tâm thuật bất chính, kêu nàng đừng để ý tới, nàng nghe vậy cũng không thèm lên tiếng mà tiếp tục đi về phía trước.
Giả Trường Quý bị lạnh nhạt cũng không để ý, đi theo phía sau Tự Ngọc như thuốc cao bôi trên da chó: “Tướng công nhà ngươi sao có thể để ngươi làm những việc vặt vãnh này, không chừng làm tay ngươi chai mất, tướng mạo ngươi xinh đẹp như vậy nên được cung phụng đàng hoàng, chuyện gì cũng không cần làm…
Ôi chao, tướng công nhà ngươi thật sự không biết thương ngươi, nếu ngươi gả cho ta, ta không chỉ để ngươi không lo ăn mặc, còn đặc biệt tìm cho một cái nha hoàn tùy thân hầu hạ, phong thái giống như thiếu nãi nãi của trấn trên vậy đó.
”
Tự Ngọc nghe vậy quay đầu nhìn về phía hắn ta, có chút nghi hoặc: “Thiếu nãi nãi?”
Giả Trường Quý tốt xấu gì cũng là người làm ăn trên trấn, đương nhiên biết với khuôn mặt này của Tự Ngọc sao có thể là người chịu khổ, tên họ Thẩm kia nhìn như thiếu gia xuất thân từ gia đình phú quý, nhưng hiện nay chạy trốn còn không phải quỷ nghèo ư, hiện giờ lại nằm trên giường không dậy nổi như người bị liệt, có thể có năng lực gì được chứ.
Nữ nhân như Tự Ngọc tìm nhà tiếp theo đã là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua là hoặc sớm hoặc muộn thôi.
Hắn vội vàng theo sau: “Thiếu nãi nãi chính là người sai khiến người ta, ai cũng phải nghe ngươi, dám nói một câu không phải sẽ bị kéo ra ngoài đánh chết, lùa lạ gấm vóc không thiếu một thứ gì.
” Giả Trường Quý từ trong lòng ngực móc ra một cái vòng tay bạc, cười đến cực kỳ không có ý tốt: “Mấy ngày nay ta đi trấn trên buôn bán, vừa vặn nhìn thấy chiếc vòng tay này, cảm thấy cực kỳ thích hợp với ngươi, để ngươi đeo vào nhất định sẽ rất đẹp.
” Nói đoạn bèn thăm dò túm lấy tay Tự Ngọc, duỗi ra mang vòng tay vào.
Tự Ngọc nhìn vòng tay trên tay cảm thấy mới lạ, nàng ngày xưa ngồi xổm trước miếu hoang, những cô nương qua lại tới lui đều mang thứ đồ chơi này, rất đẹp, vòng tay trên tay nàng tuy rằng không phải cái mà các nàng ấy đã mang nhưng cũng có nét đặc biệt khác.
Cô nương gia sao có thể không thích những đồ vật xinh đẹp này chứ, huống hồ bản thân nàng chính là một đồ trang trí, đương nhiên không có sức kháng cự với những thứ này, nàng giương mắt nhìn về phía Giả Trường Quý: “Cho ta?”
Giả Trường Quý nghe vậy nhân cơ hội ở s.ờ soạng cánh tay mềm mại một phen, tinh tế nhẵn nhụi như thế suýt nữa khiến hắn ta run tay: “Đương nhiên là cho ngươi rồi, về sau ngươi muốn ta đều mua cho ngươi, lần trước ta tặng gà cho ngươi, tướng công kia của ngươi… Ôi chao, không nói nữa, hắn đối xử với ngươi như vậy, ta thật sự cảm thấy không đáng giá thay ngươi, một nữ tử yếu ớt bơ vơ không nơi nương tựa như ngươi, dù sao cũng phải tìm một chỗ để dựa vào.
Huống chi hắn không phải không được sao, ngươi cần gì phải ấm ức chính mình như vậy?” Hắn nói được một nửa lại không nói nữa, sờ sờ tay nàng như thể không cần nói cũng đã hiểu, biểu cảm tác phong đó không đi làm con hát cũng phí, làm bộ như hắn ta là một người trung hậu lương thiện tốt bụng vậy.
Tự Ngọc thấy hắn ta cứ mãi vuốt tay mình, nhớ tới Lưu thẩm trước đó thấy mình cũng sờ tay, cho rằng đây là lễ tiết bày tỏ thiện ý của phàm nhân, cổ tay xoay chuyển kéo chặt lấy tay hắn, học hắn ta vuốt vuốt trên mu bàn tay, trong lòng rất cảm khái: “Ngươi cũng biết rồi à, ta cũng thực khó xử, quả thật hắn chỉ đẹp thôi chứ không xài được, cũng không biết chăm sóc như thế cơ thể có tốt lên được chút nào không?”
Giả Trường Quý thiếu chút nữa đã mềm nhũn cả người, hắn ta chỉ ước di có thể lôi nàng vào trong núi, nghe vậy liên tục lắc đầu: “Ôi chao, muội tử ngốc, ngươi đừng ôm tâm tư này, nếu không sẽ liên lụy ngươi chết mất, trông ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ không ai muốn nữa đâu!”
Tự Ngọc chợt bị dẫm tới đau chân, ngực cũng phát đau giống như bị đâm mấy cái lỗ, nhất thời đôi mắt trào nước mắt, sao một hai người ai cũng thế, rốt cuộc nàng trông già dặn lắm sao!!!
Ban ngày ban mặt, trong thôn tuy không có mấy người, nhưng lôi kéo tay nói chuyện như thế, sao người khác có thể không nhìn thấy được chứ?
Một màn này vừa vặn rơi vào mắt Phương quả phụ trong thôn, nàng ta sóng mắt xoay chuyển lập tức lộ ra tia ác độc, âm thầm tránh sau tường nghe ngóng.
Giả Trường Quý thấy cửa thôn có người đi tới chỗ tới, sợ bà nương trong nhà biết được, thấy bộ dáng Tự Ngọc như hoa lê dính mưa thì biết nàng đã cắn câu, vội vàng buông tay nàng ra vừa chạy vào trong núi trốn đi, vừa quay quay đầu lại đè thấp giọng nói: “Nói rồi đấy nhé, tối nay ta ở đây tìm ngươi, nhưng đừng để cho tướng công ngươi biết được!”
Tự Ngọc đứng tại chỗ buồn bã mất mát, cả người như đột nhiên đào rỗng, trống rống vô cùng…
Phương quả phụ thấy thế khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc.