Tác giả: Đan Thanh Thủ
Tự Ngọc thấy thế càng thêm thích tính tình ngoan ngoãn này của hắn, ngày xưa ở trước ngôi miếu hoang, những yêu quái đó rất lạnh lùng kiêu ngạo, nói chuyện mà chúng nó cũng không thèm đáp lời, thật sự khiến người ta không thích nổi mà tính tình của Như Hoa kia, nói chưa tới ba câu đã muốn ầm ĩ lên, sao có thể nghiêm túc nghe nàng nói chuyện chứ.
Có một thời gian Tự Ngọc rất tịch mịch, cảm thấy trời đất mênh mang chỉ có một mình nàng, hiện giờ thấy hắn nghiêm túc nghe lời như vậy đương nhiên rất thích.
Nàng không khỏi lại dịch gần hắn một ít, nhìn thấy tay hắn đặt trên đầu gối, ngón tay trắng ngần thon dài rất đẹp, còn lớn hơn rất nhiều so với tay nàng.
Bỗng nhiên nhớ tới trước đó hắn ở bên dòng suối hắn tắm rửa cho nàng, tay này sờ khiến nàng rất thoải mái, nhất thời lòng hơi có chút rục rịch, duỗi tay nắm lấy tay hắn đặt trên lưng mình: “Ngươi sờ sờ ta đi, lần trước ngươi sờ ta rất thoải mái, toàn bộ cột sống của ta đều thả lỏng rất thoải mái đó~”
Một con sư tử như Tự Ngọc cầu một cái vu.ốt ve là nhu cầu tầm thường không gì bằng, nhưng người khác không biết, bộ dáng diễm tục của nàng còn ra vẻ ton hót như thế, người không biết còn cảm thấy p/hóng đãng đến cực điểm.
Tay Thẩm Tu Chỉ đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm vào một mảnh mềm ấm, lập tức hai mày cau lại, dùng sức rút tay về, tác động đến vết thương trên người mình làm hắn ho khụ một tiếng.
Tự Ngọc nghe thế có chút luống cuống, vội vàng thò lại gần dìu hắn: “Ngươi không có việc gì chứ, sẽ không chết chứ?”
Thẩm Tu Chỉ hất phăng tay nàng ra, giận giữ nghiêm khắc đến cực điểm nói: “Mới vậy mà ngươi đã gấp không chờ nổi muốn ta sao, ngươi có biết cái gì là liêm sỉ không?!”
Cô nương bình hương nghe thấy lời này đại để đều sẽ cảm thấy chói tai, cô nương gia sao có thể không có liêm sỉ chứ, đó còn không phải đang chỉ nàng là một dâm phụ p/hóng đãng sao?
Tự Ngọc lén lút cân nhắc một phen, nghiêm túc gật gật đầu, nàng quả thật rất muốn hắn, đã nuôi lâu vậy rồi, không thể uổng phí sức lực chứ.
Thẩm Tu Chỉ thấy như vậy nhất thời khó thở tăng xông, đầu óc ong một tiếng, chỉ cảm thấy đau giống như muốn nứt ra.
Sắc mặt hắn mơ hồ có chút xanh xao, dường như có chút khó có thể chống đỡ nổi, sau khi lấy hơi bèn hung hăng nhắm hai mắt lại để mắt không thấy tâm không phiền.
Tự Ngọc thấy sắc mặt hắn không tốt, ban nãy còn hung dữ như vậy, nhất thời có chút không dám trêu chọc hắn, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi một bên canh giữ hắn, một đêm cũng luyến tiếc không nỡ nhắm mắt, chỉ sợ sẽ đánh mất miếng thịt đã đến bên miệng.
Thẩm Tu Chỉ chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn, nội thương chẳng những không tốt lên mà ngược lại càng ngày càng nặng.
Hai người không có giao lưu cũng an bình không có việc gì vượt qua một ngày, Tự Ngọc đi ra ngoài tìm thức ăn lần nữa đã yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa còn có một loại cảm giác thỏa mãn khi có đồ để vỗ béo, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Thẩm Tu Chỉ thật sự là một người dễ nuôi, ngoài đôi khi quá an tĩnh không thích nói chuyện ra, còn vô duyên vô cớ đặc biệt hung dữ nhìn nàng, tất cả cái khác đều là ưu điểm, đặc biệt là đặt ở nơi đó cực kỳ đẹp mắt, khiến người ta ngắm mãi không chán.
Tự Ngọc ngó ngó Thẩm Tu Chỉ vẫn đang nhắm mắt đả tọa vài lần, lòng tràn đầy vui vẻ nhảy nhót ra ngoài hái quả dại cho hắn, không hề có chú ý tới hắn sau khi nàng rời chậm rãi mở mắt ra.
Tự Ngọc chọn nghiêm túc từng quả một không hỏng mới xoay người trở về, lại không ngờ tới vừa về miếu hoang đã thấy bên trong trống không, không còn thấy tăm hơi Thẩm Tu Chỉ đâu.
Tay Tự Ngọc buông lỏng, quả dại bọc bên trong làn váy rơi xuống trên mặt đất hết quả này đến quả khác, lăn lộn mọi nơi.
Trog mắt nàng lập tức không còn ý cười, mặt mày diễm tục có thêm vài phần âm u.
Giờ ngọ mặt trời đang chói chang, ánh nắng rải xuống nơi hoang tàn vắng vẻ này càng tôn lên nét yên tĩnh quạnh quẽ.
Thẩm Tu Chỉ gắng gượng đi từng bước một về phía trước, ngày mùa thu gió lạnh đến thấu xương, mặc dù có ánh mặt trời chiếu xuống cũng không có thêm chút ấm áp nào, khiến người ta run bần bật, nhưng trên trán hắn lại phủ kín mồ hôi trong suốt, bước đi cực kỳ gắng sức nhưng chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc.
Tự Ngọc chạy trốn rất nhanh, tìm khắp nơi trong núi hoang này chỉ mất một lúc đã phát hiện ra hành tung của Thẩm Tu Chỉ.
Đôi mắt nàng hơi tối đi, bay vọt lên nhanh chóng xẹt qua một con đường mòn lướt qua hắn lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng đáp xuống trên nhánh cây đằng trước, chân đáp lên lá cây hơi nhấp nhô, tóc đen bay bổng theo gió lúc lên lúc xuống che đi mặt mày, môi đỏ như vẽ, mị sắc tận xương càng toát lên nét mị hoặc, gió thu se lạnh phất quá, đai lưng bay bổng, làn váy trùng trùng điệp điệp như nước dập dờn bồng bềnh gợn sóng, tướng mạo yêu mị trời sinh.
Thẩm Tu Chỉ chỉ đi được vài bước đã phát hiện ra gì đó, bước chân hắn khẽ dừng lại, chậm rãi giương mắt nhìn, thấy Tự Ngọc chờ ở trước mặt, đôi mắt trong sáng sạch sẽ chợt trầm xuống, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nhíu lại lộ ra vài phần nguy hiểm.
Khóe miệng Tự Ngọc hơi hơi cong lên, mặt mày diễm tục lộ ra một tia ý cười không rõ tên phảng phất như yêu nghiệt: “Thẩm đạo trưởng thật là kiên nhẫn, giả vờ ở trước mặt ta lâu như vậy, có phải rất vất vả không?”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy cười lạnh ra tiếng, mặt mày thanh lãnh khinh thường: “Muốn giết muốn xẻo muốn làm gì cũng được, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.
”
Nụ cười trên mặt Tự Ngọc lập tức biến mất, ánh mắt lập tức trở nên âm u rất hung tàn lạnh lẽo: “Trước đó ngươi đã đồng ý mong muốn của ta, hiện giờ lại nói lời không giữ lời, rõ ràng là lật lọng, chơi đùa ta!”
Thẩm Tu Chỉ không dao động, âm sắc lạnh lùng thờ ơ đến cực điểm, mơ hồ còn hàm chứa sát ý lạnh thấu xương: “Thứ yêu cầu dâ.m đãng không biết xấu hổ, thứ lỗi cho ta khó lòng tuân mệnh!”
Tự Ngọc nghe vậy phát cáu, lời thốt ra toát lên sự âm lệ của yêu quái: “Ngươi cho rằng hiện nay người định đoạt vẫn là ngươi sao?!” Nàng lập tức từ trên cây bay vọt xuống, trong chớp mắt đã vồ hắn ngã trên mặt đất: “Mỗi ngày ta đều nhặt quả cho ngươi, ngươi lại muốn trốn, hôm nay ta phải ăn sống ngươi vài lần, ngươi có tuân mệnh cũng được, không tuân mệnh cũng phải tuân!”