Tác giả: Đan Thanh Thủ
ũng không tìm được nguồn nước, dẫu sao cũng không yên tâm thịt đến miệng tách khỏi mình quá lâu bèn tùy ý hái được một ít quả dại rồi quay về theo đường cũ.
Nàng bọc một váy quả dại chạy vội trở về ngôi miếu hoang, vừa rảo bước tiến vào cổng lớn cũ nát đã nhìn thấy Thẩm Tu Chỉ đang ngồi an an tĩnh tĩnh ở đó, trông hết sức nghe lời, trái tim đang thấp thỏm lập tức buông lỏng, còn có một loại cảm giác vui sướng không rõ tên.
Thẩm Tu Chỉ rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy động tĩnh bèn giương mắt lên nhìn, thấy nàng trở về nhanh như vậy hình như có chút nghi hoặc: “Nhanh thế đã tìm được rồi à?”
Mái ngói phía trên miếu đã rách nát lộ ra mấy lỗ trống, ánh nắng nhè nhẹ từ phía trên chiếu xuống từng tia một, bụi trần nho nhỏ bay bổng trong đường sáng hiện ra mấy phần ấm áp không tên.
Đôi mắt hắn quá mức sạch sẽ, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trong ngôi miếu hoang như thế, mặc dù xiêm y đã nhuốm máu, bộ dạng có chật vật đến đâu cũng không che giấu được hương vị trích tiên thanh lãnh quanh thân hắn, ngược lại tôn ngôi miếu hoang cũ nát này thêm vài phần ý vị.
Ánh mắt sạch sẽ nhìn về phía nàng như thế làm nàng có chút ngượng ngùng, dẫu sao bàn đầu cũng là nàng c hoàn toàn không tin hắn, chỉ có đương nhiên điều không thể biểu lộ ý nghĩ này ra trước mặt hắn, tránh cho hắn không vui lại lạnh mặt không nói một câu.
“Chỗ này quá hoang vắng nên không nhìn thấy những thứ khác, chỉ thấy được rất nhiều quả dại, ngươi cứ ăn tạm một ít trước đi, lần tới ta lại tìm thứ khác cho ngươi.
”
Tự Ngọc lôi vạt váy đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy quả dại bên trong làn váy, rũ mắt nghiêm túc lau khô, trong mắt tràn ngập vui mừng đưa cho hắn.
Thẩm Tu Chỉ thấy thế hơi hơi hoảng hốt, nhìn thoáng qua Tự Ngọc lại khôi phục lại bộ dáng thường ngày, duỗi tay lấy quả dại nàng đưa qua, đầu ngón tay cũng chưa từng đụng tới tay nàng.
Tự Ngọc thấy hắn cầm lấy ăn, nhất thời có chút cảm giác đang nuôi sủng vật, trong lòng hơi có chút cảm giác thành tựu, vội vàng nghiêm túc lau thêm một trái nữa đưa qua.
Thẩm Tu Chỉ nhận lấy quả dại, đầu ngón tay vẫn chưa từng đụng tới ngón tay nàng, khẽ hắng giọng nhà nhạt nói: “Để ta tự làm đi.
”
Tự Ngọc nghe vậy vội vàng đem toàn bộ quả dại đưa cho hắn.
Thẩm Tu Chỉ nghi hoặc, “Ngươi không ăn sao?”
Tự Ngọc lắc lắc đầu, thứ này cùng lắm chỉ để mài răng, thứ nàng muốn ăn vẫn là hắn, không khỏi cười nói: “Ta còn không đói bụng, ngươi ăn đi, ăn nhiều chút, không thể để ngươi đói được.
” Miễn cho sau này nàng ăn không sảng khoái.
Nụ cười này cười quá mức yêu nghiệt, vừa nhìn đã hiểu ngay sâu xa trong đó, Thẩm Tu Chỉ rũ mi xuống không nói chuyện nữa, không hó hé gì ăn mấy quả dại bèn ngừng lại, như thể không có khẩu vị gì.
Tự Ngọc thấy hắn dường như lại không vui, nhất thời có chút không rõ nguyên do, chỉ có thể bắt đầu lặng lẽ đánh giá hắn, muốn tìm kiếm chút dấu vết để lại.
Chỉ một khắc đã bị mặt mày hắn hấp dẫn lực chú ý, dáng vẻ hắn rất đẹp, mới bắt đầu chỉ cảm thấy thanh tú sạch sẽ, nhưng càng nhìn càng cảm thấy mê hoặc lòng người, khi ánh mắt thanh lãnh kia nhìn qua sẽ khiến lồ.ng ngực người ta muốn ná thở mà không rõ nguyên do.
Tự Ngọc biết, vẻ bề ngoài này phàm nhân đều gọi là tai họa…
Quỷ từ bãi tha ma bay tới, tên gọi là Thanh y, sinh thời là con hát da mặt cũng cực kỳ tinh tế, hát tuồng rất êm tai, rất nổi danh ở bãi tha ma.
Sau khi hắn ta thành quỷ cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ hát tơi hát lui nhiều giai điệu, vai nam vai nữ đều sẽ hát, trong đó có một điệu rất đẹp mà bi thương, có câu khiến Tự Ngọc nhớ vô cùng rõ ràng, đó là nói về kiểu người như Thẩm Tu Chỉ đây.
“Bình sinh sao gặp phải tai họa này, khiến nô gia tan nát con tim ~”
Những yêu quái cấp thấp như bọn họ suốt ngày ăn không ngồi rồi đều thích nghe, cũng coi như là một con quỷ duy nhất nửa đêm tới quấy nhiễu bọn họ mà không khiến bọn họ phát phiền.
Tầm mắt Tự Ngọc xoay chuyển trên khuôn mặt hắn vài lần, từ lông mi hơi hơi rũ xuống của hắn, chậm rãi đi xuống dừng trên cánh môi hắn.
Vết máu bên khóe miệng hôm qua đã bị hắn tiện tay lau chùi, quả dại ban nãy thịt quả cũng màu đỏ, nước trái cây cũng đỏ thẫm, khi ăn đương nhiên sẽ dính lên, cánh môi góc cạnh rõ ràng dính phải một chút càng có vẻ diễm lệ, ân ẩn ánh nước, môi hồng răng trắng nhưng không mang cảm giác nữ tính, ngược lại càng thêm mấy phần cảm giác lạnh thấu xương không cho bất kỳ ai xâm phạm.
Tự Ngọc càng ngắm càng cảm thấy đẹp, nhịn không được duỗi tay đụng vào môi hắn, xúc cảm lại không lạnh thấu xương giống khi nhìn, đầu ngón tay chỉ cảm thấy ôn nhuận mềm mại rất thoải mái.
Đầu ngón tay thon trắng nhẹ nhàng đụng cánh môi Thẩm Tu Chỉ, hắn lập tức lùi ra sau tránh đi, nhìn vẻ mặt nàng đang không hiểu gì, ánh mắt màu hổ phách dần dần đậm lên nhưng lại không mở miệng nói chuyện.
Tự Ngọc bị nhìn mức cảm thấy giống như mình đã làm sai chuyện gì đi, chỉ đành phải thu tay lại, khích lệ không chút bủn xỉn nói: “Cánh môi ngươi thật đẹp mắt, còn đẹp hơn nhiều so với ta…”
Thẩm Tu Chỉ lẳng lặng nhìn nàng, môi mím thành một cái đường trông rất là lãnh đạm.
Tự Ngọc thấy hắn không nói lời nào bèn giơ tay lên khoa tay múa chân chỉ mình: “Môi ta lớn lắm, có thể nhét vào một quả cầu dá đó, răng cũng lớn nên trông rất hung tợn, hàng xóm chỗ nhà ta đều chê cười ta huỷ hoại một cái tên hay như vậy.
” Tự Ngọc hơi có chút phiền muộn mà nói, đây là đau xót khắc cốt ghi tâm không thế xóa nhòa trong lòng nàng!”
Thẩm Tu Chỉ vẫn không nói lời nào như cũ, thu hồi tầm mắt nhìn về phía nàng, hơi rũ lông mi xuống nhìn qua cực kỳ an tĩnh ngoan ngoãn, như thể đang nghiêm túc nghe nàng nói chuyện.