Tác giả: Đan Thanh Thủ
Thẩm Tu Chỉ rũ mắt thấy ba nén nhang trong tay, mi mắt nhẹ vén lên nhìn về phía nàng, môi mỏng góc cạnh rõ ràng khẽ hé ra, sự lạnh lẽo thấu xương không dễ thân cận càng thêm rõ ràng: “Trong Tàng Kinh Các không thể có một đốm lửa nào dù là rất nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ dẫn tới hỏa hoạn, ngay cả kiến thức thông thường như vậy mà ngươi cũng không hiểu đã chạy tới chỗ này quét tước thư các ư?”
Tự Ngọc nghe vậy có chút câu nệ bất an, một là bởi vì không biết đến kiến thức hắn nói nên cảm thấy hổ thẹn, hai là bởi vì sắc mặt hắn rất là nghiêm khắc, khiến nàng chỉ cảm thấy bản thân đã phạm vào sai lầm rất lớn nên không dám lộn xộn, nàng căng thẳng mở miệng ấp a ấp úng: “Ta… Ta chỉ muốn tặng thứ mình thích nhất cho ngươi, cũng không có nghĩ được nhiều như vậy… Thực xin lỗi, sau này ta…”
“Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, cũng không cần tặng ta thứ gì, tuy ngươi không phải đệ tử trong đạo quan, nhưng ngôn hành cử chỉ đều xuất phát từ đạo quan, nếu đã ở đây làm việc thì nên dốc lòng tại đây, nếu không có tâm tư an phận thủ thường thì hãy sớm đổi đến nơi khác đi, tránh cho lãng phí thời gian của bản thân và người khác tại đây.
”
Tự Ngọc thấy hắn chẳng những không hòa hoãn vì lễ tạ tội vừa rồi mà ngược lại càng thêm không thích nàng.
Tình huống như lúc này, dường như nàng nói gì cũng thành sai trong mắt hắn, nàng chỉ có thể khiêm tốn nhận sai: “Xin lỗi, ta biết sai rồi, sau này ta sẽ không phạm phải nữa.
” Mặt mặt diễm tục, xương cốt quyến rũ như thế cũng thực sự ảnh hưởng không tốt, nói lời xin lỗi cũng trông như đang cố tình ra vẻ quyến rũ đánh mắt đưa tình làm bộ đáng thương, không hề mang chút chân thành thật lòng nào.
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy yen lặng nhìn nàng một chốc mới cất bước đi ra ngoài, khi chân lướt qua bên cạnh nàng thì khẽ dừng lại, lời nói nhạt nhạt còn mang một hàm ý khác: “Chỉ mong ngươi thật sự biết mình sai ở đâu rồi, chứ không phải chỉ nói qua loa lấy lệ ngoài miệng.
”
Lời này khiến Tự Ngọc càng thêm lọt vào trong sương mù, vốn dĩ nàng là một con sư tử đá cá nặm mơ màng hồ đồ sống qua ngày, biết cái gì sai đã là chuyện không tồi rồi, nhiều nhất chỉ có thể cảm giác được kiếp này hắn không dễ thân cận, một chút cũng không ôn hòa lễ độ như những kiếp trước kia.
Sau khi chuyện này qua đi, Thẩm Tu Chỉ không còn bước vào chỗ này thêm lần nào nữa, suốt hơn nửa tháng, Tự Ngọc cũng không cách nào gặp được hắn, cho dù nửa đêm len lén lắc lư ở đạo quan cũng không nhìn thấy hắn được một lần.
Nàng càng thêm cảm thấy việc ăn hắn cực kỳ khó giải quyết, nàng vất vả lắm mới có chút lòng cầu tiến nghĩ muốn nâng cao tu vi, lại không ngờ người này lại khó chơi như vậy!
Nói đến cùng cũng là báo ứng khó chịu, nhớ năm đó ngồi xổm trước cửa chùa miếu tu vi còn có thể tăng lên tằng tằng, bây giờ muốn nỗ lực một phen lại là chuyện một món đồ trang trí như nàng muốn làm là có thể làm được, thế đạo này sao lại gian nan thế chứ, quả thực là cô quạnh như tuyết mà…
Khe suối trong núi trong vắt, trên trời có mấy đám mây bồng bềnh, chim bay lướt qua trong mây vang lên tiếng hót vang vọng giữa núi đồi, trong vách núi thẳng đứng có một mái hiên nhô ra, một đầu nối thẳng đến hướng đạo quan, một đầu quét nhìn núi non.
Lão giả tiên phong đạo cốt đón gió đứng trước lan can, đạo bào tung bay như thể muốn bay thẳng lên trời.
Thẩm Tu Chỉ từ võ trường của đạo quan đi tới, dừng bước phía sau lão giả, cung kính gọi: “Sư phụ.
”
Lão giả nhìn chim bay xuyên qua giữa những tầng mây nơi xa, xuân tới thu đi một năm lại một năm nữa trôi qua chưa từng thay đổi, trong lòng rất cảm khái: “‘Trong núi không ngày tháng, nhân gian đằng đẵng dài.
Từ trước đến nay đều là cổ nhân có thể nhìn xa trông rộng …”
Thẩm Tu Chỉ đứng yên một bên, nghe vậy biểu cảm nghiêm túc, kính cẩn nghe dạy bảo.
Lão giả quay đầu nhìn về phía hắn, râu cùng lông mày đều đã ngả trắng, hai mắt lại sáng ngời có thần, một thân chính khí hào hùng có tình thần hơn gấp trăm lần so với lão giả bình thường: “Từ nhỏ con đã tu hành trong núi, vi sư chưa từng hỏi qua sau này con có bằng lòng thanh tâm tu đạo, không hỏi chuyện trần tục cả đời hay không.
”
Mặt mày Thẩm Tu Chỉ vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lại cực kỳ kiên định: “Tu đạo chính là điều lòng đồ nhi hướng về, sơ tâm chưa bao giờ thay đổi, sau này cũng sẽ không thay đổi.
”
“Năm tháng trong núi không thú vị, tu đạo trước nay đều kham khổ, không giống đủ kiểu vui thú bên ngoài hồng trần, đạo tâm con đã vững, sở học sớm đã không còn, ngày mai con hãy xuống núi tôi luyện học hỏi kinh nghiệm đi, đợi sau khi trải qua hồng trần cuồn cuộn này, nếu còn có thể kiên trì đạo tâm không thay đổi thì xem như đã chân chân chính chính nhập đạo…”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy gật đầu: “Đồ nhi cẩn tuân lệnh sư phụ.
”
Lão đạo từ trong ống tay áo lấy ra một túi gấm: “Sau khi xuống núi, đầu tiên hãy đến chỗ sư thúc con giao túi gấm này cho hắn, thuận đường mang bọn Tử Tất cùng con đi tôi luyện cũng tốt.
”
Thẩm Tu Chỉ gật đầu đồng ý, nhận lấy túi gấm trong tay lão giả bèn muốn rời đi.
Lão đạo lại bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại: “Cô Tung, nhớ lấy không ai được nhìn túi gấm này.
”
Thẩm Tu Chỉ nghiêm túc gật gật đầu: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi chắc chắn sẽ tự tay giao vào tay sư thúc.
”
Lão đạo nghe vậy trầm mặc một lát mới duỗi tay vuốt râu thấp giọng nói: “Được, như vậy là tốt nhất.
”
Thẩm Tu Chỉ chậm rãi đi xa, trong núi bất chợt nổi lên một trận cuồng phong, một tiếng chim hót từ đáy vực truyền đến chói tai đến cực điểm, khiến lồ.ng ngực người ta siết chặt.
Tác giả có lời muốn nói: Tự Ngọc siêu hung: “Ta tặng nhang cho hắn, sao hắn lại không vui chứ, kỳ thị yêu quái sao?”
Như Hoa mắt liếc xéo coi thường: “Ngươi chính là cái chày gỗ, ngươi tặng nhang cho ai người ta cũng đều không vui cả.
”
Tự Ngọc: “╰_╯”