Tác giả: Đan Thanh Thủ
Bậc thang phía sau đạo quan nhiều đến mấy trăm bậc, dân cư thưa thớt tới tới lui lui toàn là tạp dịch, đệ tử thông thường đều sẽ không đi tới chỗ đó, càng cũ kỹ hơn khi so với bậc thang đá trước cổng lớn, thềm đá có nhiều chỗ rạn nứt rất khó quét sạch, là công việc mà tạp dịch không thích làm nhất.
Bây giờ đang lúc giữa mùa thu, lá rụng đôi khi sẽ bay xuống xuống dưới, vừa mới quét xong không bao lâu thì lá đã rơi xuống đầy đất, công việc này đồng nghĩa với không làm, thế nhưng nơi đó cố tình lại là chỗ bắt mắt của đạo quan, quét sạch sẽ không được ai khen ngợi, không quét sạch sẽ trái lại sẽ bị trách phạt, có thể xem như là một công việc tốn công vô ích.
Vốn dĩ công việc này được sắp xếp cho Tam Thiên, nhưng thời gian Tam Thiên tới đây đã lâu, từ trước đến nay nàng ta sẽ dùng mánh lới, dáng vẻ lại khiến người khác ưa thích, quản sự nương tử đương nhiên cũng sẽ bất công, công việc này bèn thuận lý thành chương sắp xếp tới cho Tự Ngọc.
Tự Ngọc là một vật trang trí hoang dã cầu sinh sao có thể hiểu được ngón trò trong này, nàng nghe thấy thế bèn gật đầu đồng ý.
Hôm sau giờ Dần nàng cực kỳ nghe lời mà bò ra khỏi ổ chăn, cầm lấy cái chổi đi đến cửa sau làm việc.
Sắc trời xám xịt một mảnh, đốm sáng phía chân trời còn chưa nổi lên, sáng sớm mùa thu rét lạnh đến tận xương tủy, toàn bộ đạo quan cũng chỉ có nàng và gà con trong núi là thức dậy sớm nhất, cảnh tượng quả thật hoang vắng thê lương.
Đợi Tự Ngọc tới cửa sau một chân dẫm lên trên bậc thềm phủ kín lá vàng rơi rụng, nàng mới biết công việc này khó giải quyết biết bao nhiêu, nếu một trận gió lốc thổi tới tất nhiên có thể giải quyết sạch sẽ.
Nàng nghĩ thế bèn duỗi tay chỉ vào không khí đánh một vòng, một lát sau đầu ngón tay hơi tụ lại dòng khí đánh úp về phía lá rụng trên mặt đất, nhẹ nhàng cuốn đi vài chiếc lá rụng rồi cực kỳ gắng sức nâng lên, nhưng dẫu sao cũng là yêu quái cấp thấp sức lực không đủ, chưa tới nửa hơi đã chầm chậm rơi xuống theo gió, cảnh tượng có phần khiến lòng người đau nhói.
Ăn nhiều nhang khói như vậy cũng chỉ nâng cao sức lực, tu vi cũng không có chút tiến bộ nào, Tự Ngọc thở dài thườn thượt một hơi, sóng lưng suy sụp giống như một bà cụ, nàng cầm lấy cái chổi nhận mệnh mà bắt đầu quét từ bậc thang thứ nhất.
Một trận gió thổi qua, lá vàng rụng rơi lả tả xuống, không biết từ khi nào chân trời đã dần dần lộ ra đốm trắng, sương giá màu xám bao phủ từ từ mờ đi như mực ngâm trong nước, cuối cùng biến thành hư vô.
Trên bậc thang phủ kín lá rụng phía sau có một người đi đến, bước đi vững vàng, nhanh chậm vừa phải, đạp lên thềm đá lá vàng rơi chồng chất bước từng bước một đến, lá rụng dưới chân phát ra tiếng vang giòn giã rất nhỏ.
Tự Ngọc đang vặn vẹo cơ thể quét đến hứng khởi, nghe thấy tiếng vang bèn quay đầu lại nhìn theo bản năng, bỗng thấy một người tay mặc áo bào trắng, thân dài như ngọc, tóc cột bằng dây lụa từng sợi tóc đen như mun không hề bị lộn xộn, cả người sạch sẽ không một điểm xuyết, giơ tay nhấc chân khí độ sạch sẽ không nhiễm bụi trần, lá rụng trên cây xoay vần chậm rãi rơi xuống, dừng trên y bào hắn mới từ từ hạ xuống, tia nắng ban mai nơi chân trời xa xa nhè nhẹ rải xuống, mông lung như một bức tranh khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Tự Ngọc nhìn hắn chậm rãi đi vào, mặt mày thanh tú quen thuộc đập vào mắt, trong mắt nàng tràn đầy ngẩn ngơ, tay không tự giác buông lỏng, cái chổi “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống trên bậc thang rồi rơi xuống mấy bậc, vừa lúc ngăn cản bước chân người tới.
Người nọ khẽ dừng chân lại đứng yên ngay trước cái chổi đang chặn đường, mi mắt nhẹ vén lên, ánh mắt trong trẻo dừng trên mặt nàng có phần mang theo thờ ơ lạnh nhạt, lồ.ng ngực Tự Ngọc bỗng dưng căng chặt không biết phải làm sao như thể nàng đã làm sai chuyện gì đó.
Tuy cử chỉ nàng vô tâm nhưng rơi vào mắt người ngoài lại quá mức cố tình, cái chổi này rõ ràng đang êm đẹp cầm trong tay nàng nhưng đột nhiên lại rơi xuống như vậy, nàng còn nhìn thẳng đăm đăm vào nam nhân đó không chớp mắt, người mù cũng nhận ra tâm tư muốn quyến rũ người khác của nàng.
Nữ nhi bình thường gặp được nam tử mình ái mộ ngặt nỗi không tiện mở miệng, phần lớn sẽ lơ đãng ném khăn tay hoặc túi thơm xuống trước mặt nam tử, để người mình ái mộ nhặt lên, sau đó thuận lý thành chương mà bắt chuyện, dung mạo Thẩm Tu Chỉ như vậy nên đã gặp được không biết bao nhiêu lần, nếu muốn nhặt thì e rằng tay đã sớm nhặt tới gãy mất rồi.
Không bao lâu, hắn làm như không nhìn thấy một người như nàng, thu hồi tầm mắt bước một bước lướt qua cái chổi, cũng chưa từng mở miệng nói đôi câu nửa chữ với nàng.
Tự Ngọc nhất thời cảm thấy bản thân vẫn đang là sư tư đá đặt trước cửa chùa miếu, đợi hắn đi vào đạo quan hoàn toàn biến mất ở trước mắt mới hoàn hồn lại giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
Nàng chưa từng nghĩ tới mình đã rời khỏi chỗ đó mà còn có thể gặp được người có mệnh sao chổi kia.
Rất nhiều quỷ hồn đều đã nói, người đời đời kiếp kiếp đau khổ cô đơn như vậy nhất định không phải người tốt, nhưng quả thật trông hắn không giống người xấu, cả người trong trẻo giống như trích tiên hạ phàm lịch kiếp, hoàn toàn không ăn nhập gì với pháo hoa hồng trần, hoàn toàn không thuộc về thế gian này.
Tác giả có lời muốn nói: Đan Thanh Thủ: “Cô Tung, thế nào, Tự Ngọc của chúng ta vặn eo giỏi không, dáng người này! Tấm da này! Đừng giả vờ lạnh nhạt như vậy, có phải ngươi thích chết đi được rồi không ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
”
Cô Tung: “…”