- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
- Chương 185
Tác giả: Đản Quyền
Chương 185
Cố Cẩn Mai nhìn thấy video giám sát được gửi tới trong điện thoại di động thất thanh lập tức thét chói tai, biểu tình dữ tợn mà kích động, hận không thể lập tức xé nát Mộc Vân.
Cố Thanh Liên cũng có chút bất ngờ.
Nhưng mà bà ta cũng không nhìn ra xuất hiện trong camera giám sát là Mặc Hi và Mộc Vân chứ không phải Diệp Minh Thành, hai anh em này trông rất giống nhau, bà ta cho rằng Mặc Hi chính là Diệp Minh Thành.
“Con khốn này, thì ra đã sớm dâm
con trai đến bên cô ta, cháu nói đứa nhỏ này tại sao từ sau khi cô ta đến lập tức hướng về phía cô ta, cô nhìn xem, cô ta vẫn mang theo đứa nhỏ, nhìn thấy không?”
Cô ta chỉ vào ba mẹ con trên màn hình cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cổ Cẩn Mai đã tức giận điên rồi.
Cô ta vốn là hai ngày nay bởi vì chuyện đi công ty mà có chút điên cuồng, hiện tại lại nhìn thấy cảnh này cô ta càng trở nên mất lý trí.
“Cháu sẽ giết cô ta,com điếm này!” Cô ta hét lên lập tức muốn đi ra ngoài Cổ Thanh Liên nhìn thấy vậy vội vàng kéo cô ta lại!
“Cháu có bị bệnh không? Muốn cô ta chết cần cháu tự mình ra tay
sao? Cô nói cho cháu biết, cháu
tùy tiện chơi đùa cô ta cũng sẽ chết?”
Ánh mắt người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào bóng dáng Mặc Hi trong tấm ảnh đầu tiên, trong mắt lóe ra hào quang âm lãnh mà oán độc như rắn!
Hoàng đình số một Vịnh nước Cạn.
Diệp Diệp Sâm cuối cùng tìm được Diệp Minh Thành, cậu bé đeo túi nhỏ đứng ở bên ngoài khu biệt thự, không nói năng gì “Con”
Diệp Diệp Sâm nhìn thấy vậy trong nháy mắt tức giận đến mức cả người run rẩy, vung tay đánh cậu bé này một trận!
Nhưng cuối cùng khi nhìn thấy đôi mắt rõ ràng đã ửng đỏ ướt át nhưng vẫn quật cường chịu đựng, nhìn chằm chằm vào anh không chuyển mắt thì trái tim anh liền mềm nhũn, lửa giận lớn thế nào cũng không bùng lên nổi.
Nói đến cùng thì vẫn là do người làm ba như anh không đúng. Nếu không phải anh vô duyên vô cớ nổi giận với thắng bé thì thắng nhóc này cũng sẽ không giận thành như thế.
“Nói cho ba biết, con đã đi đâu?”
Diệp Diệp Sâm ngồi xổm xuống trước mặt thắng bé, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để hỏi chuyện.
Nhưng anh không dự đoán được thái độ của anh vừa hòa hoãn lại thì thằng bé vừa rồi vẫn còn cứng đầu với mình đã lập tức mở rộng vòng tay nhỏ bé lao về phía anh: “Ba..”
Diệp Minh Thành khóc!
Sau khi phải chịu ấm ức thật lớn từ chỗ mẹ mình cuối cùng cậu bé lại quay về bên ba. Khoảnh khắc này cậu cũng không thể nhịn được nữa, ôm lấy ba nước mắt tí tách rơi xuống.
Mẹ không cần cậu bé, em trai và em gái cũng không cần cậu bé.