- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
- Chương 145
Tác giả: Đản Quyền
Chương 145
Mà ngược lại, sắc mặt của Cố Cẩn Mai đang đứng cùng một chỗ với cô không được tốt cho lắm.
“Các…các người đợi đấy, tôi là vợ của…thư ký trưởng, hôm nay các người…các người đánh tôi, nhất định sẽ khôn: sẽ không bỏ qua cho các người”
Không ngờ rằng sau khi người phụ trung niên này bị đá sõng soài, lại bò lên, còn dám buông lời đe dọa cảnh cáo thế này.
Vì vậy những người có mặt ở đây, lại quay qua nhìn người đàn ông.
đáng sợ cứ như Diêm Vương kia, vẻ mặt anh lúc này càng khó coi khủng bố hơn.
“Thử ký trưởng là ai?”
Giống như là từ trong địa ngục đi ra vậy, người đàn ông này bế đứa bé đứng ở đó, mỗi một đường nét đều lạnh lùng, không có gì ngoài sự lạnh lùng và tàn nhẫn, đáng sợ đến nỗi vừa nhìn mỗi cái thôi da đầu tê dại vô cùng.
Vệ sĩ lập tức tiến lên: “Là Lâm Hán Sinh”
“Lâm Hán Sinh?”
“Ba, chính là bà ta, bà ta đã đánh mẹ đó” Thời khảc mấu chốt, Diệp Minh Thành vẫn luôn được ba ôm trong lòng đã chỉ vào người phụ nữ trung niên kia vô cùng thù hận mà nói một câu.
‘Thoáng chốc, bầu không khí ở hiện trường lúc này như đông cứng lại “Đánh bà ta cho tôi?”
“Vâng, tổng giám đốc”
“Còn nữa, Lâm Hán Sinh cũng xử lý luôn đi, không được để tôi nghe thấy cái tên này thêm lần nào nữa?”
Cứ như vậy nhẹ nhàng bâng qua nói một câu, người đàn ông giống như ma quỷ này ngang nhiên xử lý sạch đường đường một người là trưởng thư ký luôn rồi.
Người phụ nữ trung niên không chịu nổi đau đớn nắm liệt xuống đất.
Đến cả thư ký trưởng cũng có thế xử lý dễ dàng như trở bàn tay, đây còn có thể là người như thế nào chứ? Trong mắt của bọn họ, còn có ai có thể có bản lĩnh khả năng làm mưa làm gió đến thế chứ?
Người phụ nữ trung niên cuối cùng vô tri vô giác hối hận vô cùng.
Nhưng mà đã quá muộn rồi.
Những người vệ sĩ nhận được mệnh lệnh xong, duỗi tay túm lấy tóc của bà ta dùng sức nâng mặt của bà ta lên, trước mặt của tất cả mọi người, mấy người vệ sĩ một trái một phái đánh bà ta tới tấp.
Cái này cũng quá đẫm máu bạo lực rồi!
Tất cả mọi người đều gian nan nhìn mà không dám hó hé nửa câu nào, mặt bọn họ vàng như màu đất, hồn phi phách tán, liền hận không thể tìm một chỗ có thể dứt khoát trốn vào đó thất kín.
Bao gồm cả Cố Cẩn Mai.
Nhưng là cứ cố tình, người đàn ông lúc này đã nhìn thấy cô ta rồi.
‘Vì vậy anh tâm mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn: “Sao cô lại đến nơi này? Vừa nấy cô đã làm những gì?”
“Cô ta bảo con đi xin lỗi, còn muốn bồi thường tiền nữa”
Lại tiếp tục ngay trong thời khắc mấu chốt, Diệp Minh Thành đang được ôm trong lòng ba lại không phụ sự kỳ vòng của mọi người mà vô cùng lạnh lùng nói một câu. Cố Cẩn Mai lúc này mặt cắt không còn một giọt máu.
Mà trong lòng Mộc Vân vui vẻ như đang nở hoa.